Chương 2: Thiên Võng
Bắt đầu là một cục cơm nhỏ.
[Dung Dung Tiểu bệ hạ] thu được [một chút cơm]
[Dung Dung Tiểu bệ hạ] thu được [trứng chưng cà chua] và [một chút nước ép]
[Dung Dung Tiểu bệ hạ] nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của những người cảnh sát [một cái đùi gà lớn], [lại thêm một một đùi gà lớn khác], [một cái cánh gà lớn],…
Đỉnh đầu Dung Dung: 1 1 1…
Dung Dung đang bưng bát cơm nhỏ của mình cúi đầu nhìn xuống.
Bé đã sắp thu thập được cả một con gà.
Dung Dung ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú dì, qúa nhiều rồi ạ, Dung Dung không ăn hết.”
Nhóm cảnh sát nhiệt tình kia nói: “Ăn không hết thì đưa cho các ông ăn.”
“Vâng ạ”. Dung Dung ôm nồi cơm nhỏ nặng trịch, chân ngắn bước từng bước nhỏ, chậm rãi đi về phía chỗ ngồi.
Bỗng nhiên, một bàn tay to từ trên trời rơi xuống.
Ngụy Bình Dã giúp cậu bưng chậu cơm nhỏ lên: “Để ông cầm giúp cho”.
“Cảm ơn ông ạ”.
Dung Dung ngoan ngoãn đi theo phía sau Vệ gia gia.
Hai người ông còn lại đi phía sau Dung Dung, nói cảm ơn với những người cảnh sát nhiệt tình.
Cảnh sát Tiểu Lưu đưa họ đến đã chiếm cho họ một chỗ ngồi đẹp, vẫy tay với họ: “Dung Dung, các ông của Dung Dung, ở đây này!”
Dung Dung cùng các ông đi qua, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Các ông lấy cho Dung Dung một cái đĩa mới, Dung Dung ngồi trên một chiếc ghế cao, cầm một chiếc thìa nhỏ, xúc từng cái đùi lớn ra đĩa.
Dung Dung nghiêm túc cúc hết thị gà ra: “Cháu không ăn hết, mọi người cùng ăn đi ạ”.
Mùa xuân năm 2022 sau Công Nguyên, tiểu Bệ hạ mở đại yến chiêu đã các quan viên.
Món đặc biệt: Gà nguyên con.
Các ông mỉm cười rất phối hợp mà nói: “Đa tạ tiểu Bệ hạ ban thưởng”.
Cảnh sát Tiểu Lưu ngồi đối diện họ:???
Tại sao tôi lại cảm thấy tôi và mọi người không giống nhau?
Dung Dung một tay cầm đùi gà lớn, một tay cầm thìa nhỏ, cắn một miếng thịt gà, sau đó lại ăn một miếng cơm trộn sốt cà chua.
______Phần ăn của tiểu Bệ hạ tôn quý.
Cậu tập trung ăn cơm, người lớn nói một số chuyện quan trọng.
Cảnh sát Tiểu Lưu nói: “Sáng hôm nay tôi đã giúp mọi người liên hệ với bộ phận phụ trách việc di dời vùng núi.Ho nói chiều sẽ cử người đến kiểm tra tình hình, nếu đủ điều kiện thì mọi người có thể nợp đơn xin trợ cấp nhà ở và tiền sinh hoạt.”
“Buổi chiều mọi người ở phòng tiếp khách tôi dẫn bọn họ tới, có lẽ bọn họ sẽ hỏi một cố thông tin cơ bản, mọi người cứ thành thật trả lời là được.”
Ba người ông gật đầu nói cảm ơn: “Đa tại cảnh sát Lưu”.
Cảnh sát Lưu do dự nói: “Đừng khách sao…không cần phải khách sáo…”
Tôi thường không ăn ý với các người bởi vì tôi không đủ “cổ xưa”.
***
Ăn cơm trưa xong, Dung Dung cùng các ông liền trở về phòng tiếp khách.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa, Dung Dung ăn no nằm trong bờ ngực rộng, rắn chắc của Ngụy tướng quân, buồn ngủ gật gù như gà con mổ thóc.
Vệ Bình Dã hỏi: “Chút nữa chúng ta nói thế nào? Hay là nói chúng ta sống ở trên núi, là dân đen vùng núi không có hộ khẩu?”
Dương Biện Chương hỏi ngược lại: “Ông muốn lên TV đấy à?”
Ngụy Bình Dã suy nghỉ một chút, sau đó gật đầu: “Tôi muốn, tôi rất muốn lên TV chơi.”
Dương Biện Chương vẻ mặt phức tạp: “Lên “Tiếp cận khoa hoạc”, đi đến bệnh viện làm nghiên cứu, ông muốn à?”
“Vậy thì tôi không muốn.”
“Vậy thì ông ngàn vạn lần đừng để lộ danh tính thực sự của mình.”Dương Biện Chương không yên tâm nói với Dung Dung lần nữa: “Tiểu Bệ hạ đã nhớ kỹ chưa? Không được để lộ thân phận của chính mình.”
Dung Dung ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng: “…Dạ?”
“Ông không nói tiếng người, tiểu Bệ hạ nghe không hiểu” Vệ Bình Dã đem lời nói của ông ấy phiên dịch thành tiếng người: “Tiểu Bệ hạ, ông đã nói với cháu rằng không thể nói cho người khác biết chúng ta sống ở thời cổ đại, cháu có còn nhớ không?”
Dung Dung lần này đã nghe hiểu, cậu gật đầu vỗ vỗ lồng ngực nhỏ: “Cháu đã nhớ kỹ”.
Ngụy Bình Dã nhướng mày với hai người ông còn lại: “Được rồi chứ”. Hắn ôm Dung Dung: “Tiểu Bệ hạ bây giời có thể đi ngủ rồi!”
Dung Dung nằm trong lòng Ngụy Bình Dã, Ngụy Bình Dã tựa lưng vào ghế sô pha, cố ý hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng nhịp nhàng, đầu nhỏ của Dung Dung nhấp nhô theo.
Ngụy Bình Dã: Hehe, thật là thú vị.
Hai người ông còn lại liếc nhìn nhau, biểu tình bất đắc dĩ.
Dương Biện Chương nghiêm túc ngẩng mặt lên: “Ngụy tướng quân, không được vô lễ.”
***
Dung Dung ngủ thiếp đi một lúc, sau đó được các ông đánh thức.
Ngụy Bình Dã kéo kéo bím tóc nhỏ trên đầu: “Tiểu Bệ hạ, dậy đi nào.”
Dung Dung mơ mơ màng màng tinh lại, dụi dụi mắt:”…A!”
Cậu mở to mắt nhìn xung quanh.
Trong phòng tiếp khách các ông đang ngồi trên ghế sô pha còn có chị gái cảnh sát và hai người khác mặc đồng phục.
Cảnh sát Tiểu Lưu ngồi xổm xuống đưa tay về phía cậu: “Dung Dung, các nhân viên công tác muốn hỏi các ông một số chuyện, chị dẫn em ra ngoài trước có được không?”
Dung Dung miễn cưỡng nhìn thoáng qua các ông. Cậu vẫn chưa tỉnh, vẫn còn muốn dính với ông.
Cảnh sát Tiểu Lưu mỉm cười: “Chị đã mua khoai tây chiên, Dung Dung có muốn ăn khoai tây chiên không?”
Dung Dung chớp chớp mắt, khoai tây chiên là cái gì? Dung Dung không biết.
“Khoai tây chiên có thể chấm với cốt cả chua nha.”
Ánh mắt Dung Dung sáng lên: “Cà chua?”
Cậu biết cà chua, cà chua xào trứng, ăn rất ngon!”
“Được ạ, cà chua.” Cảnh sát Tiểu Lưu thừa cơ ôm cậu lên, mang ra khỏi phòng tiếp khách.
Trước khi đi, cô gật đầu với các ông.
Đừng lo lắng, chỉ cần trả lời đúng sự thật các câu hỏi là được.
***
Phòng tiếp khách.
Nhân viên công tác mở máy tính ra: “Để tôi đăng ký thông tin thân phận trước. Tên họ? Bao nhiêu tuổi?
“Vẫn luôn sống ở trên núi sao? Ở núi nào?”
“Tháng trước đã điều tra kỹ lưỡng những người không có hộ khẩu, tại sao không có ghi chép về thân phận của các người?”
Các ông trả lời một cách thoải mái: “Núi Đào Viên. Chúng tôi vỗ dĩ không muốn xuống núi nên đã cố ý tránh đi.”
Người nhân viên gật đầu anh cũng không ngạc nhiên, dân không có hộ khẩu không muốn di dời là chuyện bình thường.
Anh ta nhanh chóng đăng ký thông tin thân phận của họ: “Các điều kiện đều đáp ứng, mọi người có thể nộp đơn xin tiền trợ cấp nhà ở và sinh hoạt.”
Các ông gật đầu cảm ơn: “Đa tạ”
Nhân viên công tác dừng lại một chút: “Bây giờ có một chút vấn đề, đó là…”
“Không sao cả ngài cứ nói đi.”
“Đứa trẻ kia…Các ông với cậu bé có quan hệ huyết thống không? Có nghĩa là, mọi người có phải là ông cháu ruột không?”
Một vết nứt xuất hiện trên gương mặt bình tĩnh cảu ba người ông.
Bọn họ liếc nhìn nhau, Dương Biện Chương hỏi: “Xin hỏi ngài, nếu không có quan hệ huyết thống, thì…”
“Hiện tại các ông không có thu nhập kinh tế ổn định, không chứng minh được mình có khả năng nuôi dạy trẻ nhỏ. Vì vậy, theo quy định, cậu bé nên được gửi đến cô nhi viện.”
Nghe được điều này, Vệ Bình Dã đã trả lời ngay lập thức: “Tất nhiên! Dung Dung là cháu trai nhỏ ruột thịt của tôi…”
Nhân viên công tác ngắt lời hắn nhắc nhỏ: “Xin hãy trả lời thành thật. Xã hội hiện đại có thể xét nghiệm DNA.”
DNA các ông đã được nghe qua ở “Tiếp cận khoa học”
***
Bên cạnh phòng tiếp tân.
Dung Dung ngồi ở trên ghế sô pha, cầm lấy một miếng khoai tây chiên, chấm vào tương cà cho vào miệng.
Cảnh sát Tiểu Lưu lấy khăn giấy ra giúp cậu lau vết tương cà trên miệng:”Ồ, mèo hoa nhỏ Dung Dung.”
Dung Dung xấu hổ cười cười, ngẩng đầu lên: “Chị cảnh sát, em có thể lấy 4 cái được không?”
“Được nha, Dung Dung muốn ăn bao nhiều đều được hết.”
“Cảm ơn chị cảnh sát.”
Trong phòng còn có một nhân viên công tác giống người ở phòng bên cạnh cũng đang mở máy tính, ngồi ở đối diện họ, giống như cũng phải đăng ký thông tin.
Cảnh sát Tiểu Lưu quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó sờ sờ cái túm tóc nhỏ trên đỉnh đầu Dung Dung, như là thuận miệng hỏi: “Dung Dung năm nay bao nhiêu tuổi?”
Dung Dung giơ ba ngón tay lên: “Dung Dung ba tuổi!”
“Vậy trước kia Dung Dung cùng với các ông luôn sinh sống ở trên núi sao?”
“Dạ…”Dung Dung dừng lại một chút lại lắc đầu “Dạ…”
“Không sống ở trên núi sao? Vậy Dung Dung và các ông trước đây sống ở đâu?”
Dung Dung nhớ các ông đã căn dặn, không thể nói cho ai bọn họ sinh sống ở cổ đại.
Nhưng nói đến nơi sống trước đây vậy không thể không nói về việc ở cổ đại.
Dung Dung suy nghĩ một chút, vậy thì không nói đến hai chữ “cổ đại” là được rồi.
Dung Dung đúng là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi.
Thế là, cậu nói: “Dung Dung đã từng một mình sống trong núi, có một người ma ma, sau đó người ma ma đó đi rồi, không có người nào để ý em.”
Đây là những sự việc xảy ra với tiểu Hoàng tử Dung Dung không được yêu thích.
Cảnh sát Tiểu Lưu chỉ cho rằng “ma ma” là một từ địa phương, lại hỏi cậu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó các ông đến đón em.”
“Em cùng với các ông sống cùng nhau?”
“Vâng ạ” Dung Dung gật đầu, “Ông chăm sóc em, chải tóc cho em và còn nấu đồ ăn ngon cho em nữa.”
“Vậy bọn em làm thế nào mà đến được đây?”
“Chơi trốn tìm”
Cảnh sát Tiểu Lưu nghi hoặc: “Chơi trốn tìm?”
“Đúng vậy ạ” Dung Dung nói: “Một buổi chiều, các ông nói muốn cùng em chơi trốn tìm, để cho em không mở mắt.”
Cậu nghieng đầu suy nghĩ một chút: “Chị cảnh sát, em rất ngoan, không mở mắt ra nhìn, nhưng mà bên ngoài rất nóng. Em biết là có hỏa hoạn, Ngụy gia gia còn bị bỏng.”
“Sau đó bọn em liền tới đây.”
Những gì Dung Dung nói: Cung điện bị cháy, tiểu Bệ hạ cùng với ba lão thần cuyên tới hiện đại.
Những gì cảnh sát Tiểu Lưu nghe: Nhà của họ trên núi bốc cháy, các ông lao vào ngọn lửa cứu người, đem cậu đến trung tâm thành phố.
Cảnh sát Tiểu Lưu đau lòng ôm lấy cậu: “Được rồi được rồi, đứa trẻ đáng thương, đừng sợ đừng sợ.”
***
Thật lâu sau, cửa phòng tiếp khách mở ra.
Nhân viên công tác cất máy tính nói với bọn họ: “Tôi sẽ giúp mọi người nộp đơn lên, việc đứa trẻ đi cô nhi viện không thể thay đổi, đi cô nhi viện cũng sẽ tốt hơn cho đứa bé.”
Dương Biện Chương ngăn hai đồng liêu lại gật đầu lễ phép nói cảm ơn: “Được, đa tạ.”
Các ông đi sang phòng bên đón Dung Dung, nghe thấy tiếng gõ cửa, Dung Dung lập tức quay đầu lại.
“Ông ơi”
Trên chóp mũi của cậu vẫn còn dính chút màu đỏ của sốt cà chua.
Thành công công lấy khản tay ra, giúp cậu lâu lau cái mũi.
Dung Dung lấy ra ba miếng khoai tây chiên từ túi đóng gói: “Ông ơi, cho mọi người ăn.”
Dương Biên Chương nghiêm ngị nói: “Dung Dung, đây là đồ của Lưu cảnh sát, cháu phải hỏi cảnh sát Lưu trước mới được đưa cho ông.”
“Cháu đã hỏi rồi nha.”Dung Dung nói “Chị cảnh sát nói cháu có thể ăn bao nhiêu tùy ý. Cháu chỉ muốn 4 cái, cháu 1 cái, các ông mỗi người một cái.”
Cảnh sát Tiểu Lưu cũng gật đầu: “Dung Dung đã nói với tôi rồi, mọi người cứ chậm rãi ăn.”
Cô đi ra ngoài cùng nhân viên chịu trách nhiệm đăng ký thông tin.
Sau khi đóng cửa lại, cảnh sát Tiểu Lưu hỏi: “Làm sao vậy? Họ có thể xin trợ cấp nhà ở và tiền sinh hoạt phải không?”
“Được. Nhưng mà đứa trẻ ấy chắc phải vào cô nhi viện thôi.”
“Cô nhi viện?” Cảnh sát Tiểu Lưu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, trầm giọng nói: “Nhất định phải đi sao? Tình hình của bọn họ có chút đặc thù.”
Nhân viên công tác lắc đầu: “Không có quan hệ huyết thống, không có thu nhập, kinh tế, chỉ cần 2 điều này thôi cũng đã không được rồi.”
Cảnh sát Tiểu Lưu có chút đau đầu, day day giữa mi tâm.
Đúng lúc này các ông nắm tay Dung Dung đi ra từ phòng tiếp khách.
Dung Dung ngẩng đầu nhìn bọn họ, không biết có phải đã nghe được cái gì hay không.
Cảnh sát Tiểu Lưu điều chỉnh lạ sắc mặt và mỉm cười với cậu: “Dung Dung đi đâu vậy?”
“Ông muốn mang em về gội đầu.”
Hiện tại vẫn đang là mùa xuân buổi tối vẫn hơi se lạnh, Dung Dung mới ba tuổi lại để tóc dài. Để tránh bị cảm lạnh, ông luôn gội đầu và tắm rửa cho cậu vào buổi chiều còn ấm áp.
“Được.” Cảnh sát Tiểu Lưu vẫy tay với cậu: “Tạm biệt Dung Dung.”
Dung Dung cũng vẫy tay với cô: “Tạm biệt chị ạ.”
***
Phía sau đồn cảnh sát là ký túc xá của nhân viên, vẫn còn rất nhiều phòng trống.
Trong Sở đã tạm thời cấp cho Dung Dung cùng với các ông một phòng để ở tạm.
Cửa vừa đóng lại, Ngụy Bình Dã nói: “Không được, chúng ta không thể ở lại nơi này được nữa, nếu ở lại đây nữa, tiểu Bệ hạ sẽ bị đưa đi. Thu dọn đồ đạo và đi ngay thôi.”
Sau khi Ngụy Bình Dã nói xong liền lao vào phòng và lấy ra một bộ áo giáp.
Đây chính là bộ áo giáp hắn mặc khi xuyên qua.
Dương Biện Chương đứng im không động đậy.
Thành công công có chút du dự nhìn hai vị đại nhân không biết nên thu dọn đồ đạc hay là không hành động gì.
Ngụy Bình Dã sắp xếp áo giáp, từ đâu đó lấy ra một “bộ áo giáp mini”, khua tay múa chân trên người Dung Dung một chút.
“Tiểu Bệ hạ một chút nữa mặc cái này, Ngụy tướng quân gia gia dẫn cháu đi ra ngoài.”
Dung Dung cúi đầu nhìn nhìn, ôm lấy bộ “áo giáp mini” của mình.
“Thật ngầu nha.”
Hai ông còn lại sững sờ kinh ngạc, tại sao lại có loại đồ này ở đây?
Ngụy Bình Dã dừng lại một chút: “Nhìn cái gì mà nhìn? Lúc đó không phải quân địch vây thành sao? Bộ giáp này là ta tự tay chế tạo định mạnh tiểu bệ hạ đánh ra ngoài, ai ngờ được…”
Ai ngờ tiểu Bệ hạ vẫn chưa kịp mặc vào, bọn họ đã xuyên không rồi.
Bây giờ vừa khéo có ích.
Ngụy Bình Dã lạnh lùng nói: “Nhanh thu dọn đồ đạc, đi thôi.”
Dương Biện Chương thản nhiên nói: “Ngụy tướng quân, ngài muốn mang tiểu Bệ hạ lên <Thiên Võng> sao?”
Hệ thống thiên võng của hiện đại, máy theo dõi rải rác ở khắp các đường lớn ngõ nhỏ.
Các ông xem chương trình <Thiên Võng> đã học được.