Chương 3: Nghiệt đồ (BA)
Người trong miếu giật mình không thôi, chạy nhanh từ đống lửa đến chỗ bức tượng, miệng tấm tắc bảo lạ. Không đến một lúc sau, bọn họ tích cực cầm rơm rạ chà lau tro bụi trên người bức tượng thần.
Tro bụi rào rạt rơi xuống, giống như trong miếu đang có một trận tuyết xám.
Bức tượng có khuôn mặt thanh tuấn thương xót, tóc dài như thác buông xuống, cần cổ duyên dáng, đôi tay thon dài cầm kiếm ngọc, đai ngọc chỗ tay áo rộng theo gió bay bay, một chút ánh sáng từ ngọc xuất hiện trong chiếc miếu rách.
Tất cả mọi người bị pho tượng tràn ngập thần tính này làm cho kinh ngạc đến ngây người. Trong miếu một mảnh yên tĩnh, chỉ có trái tim Hoa Triều hung hăng nhảy một chút, cậu cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo thấm người.
Bức tượng bạch ngọc này sinh động như thật, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
Khiếp sợ qua đi, không khí trong miếu tức khắc cuồng nhiệt lên, mấy tên đại hán kia kích động đỏ cả da mặt, dùng sức lăn lộn hầu kết.
“Chúng ta giàu rồi!”
Đại hán mặt đỏ cũng lộ ra sắc mặt mừng như điên, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm bức tượng bạch ngọc này.
“Hmm, không đúng…”
Thần sắc của đại hán mặt đỏ hơi hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn quanh bức tượng thần một vòng, lẩm bẩm nói: “Ngọc kiếm bên người, mặt mang sương hoa, sao giống như là Quy Vân Tiên Tôn nhỉ?”
Quy Vân Tiên Tôn?
Tên này có chút quen tai, Hoa Triều ngẫm lại, mơ hồ nhớ tới lúc hắn bày quán xem bói, sạp bán lư hương ở cách vách từng nhắc tới cái danh này.
Nghe nói Quy Vân Tiên Tôn đã từng là Tiên Tôn thống lĩnh Tiên Vực mười tám trọng thiên. Hắn ra đời trong một khối ngọc bổ trời, được sinh ra từ trời đất, về sau không biết tại sao lại rơi vào ma đạo, thành Ma Tôn của Ma Vực mười tám trọng vực, tính tình trở nên âm tình bất định, thô bạo quái đản.
Ngày hắn đọa ma, trên trời giáng xuống vô số tia sét đáng sợ phá huỷ tất cả miếu thờ hắn ở nhân gian.
Không biết vì sao ở cái nơi hoang sơn này thế nhưng có một pho tượng Quy Vân Tiên Tôn hoàn hảo vô khuyết.
Hoa Triều nhìn tròng trắng trong mắt ngọc của pho tượng thần, rõ ràng pho tượng thần này có bộ mặt từ bi, quanh thân tiên khí lượn lờ, cậu lại nhịn không được mà rùng mình, rúc bên đống lửa cả người phát run, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Trong lúc cậu ở đó run rẩy, năm người bên kia đã bắt đầu di chuyển tượng thần, thương lượng chia của thế nào.
Nhưng tượng thần cực kỳ nặng, năm người thét to hơn nửa ngày cũng không di chuyển được.
Một tên đồng lõa đề nghị: “Tượng thần quá nặng, hơn nữa không dễ ra tay, có thể sẽ mang đến phiền toái không cần thiết. Như này đi, chúng ta đánh nát tượng thần, cầm ngọc vỡ đi hiệu cầm đồ đổi tiền, đây là loại ngọc mỡ dê tốt nhất, một khối nhỏ cũng đủ cho chúng ta ăn uống nhiều năm.”
Mấy người tính toán xong liền bắt đầu thực hiện, hai tên đồng lõa đi ra ngoài miếu bế một tảng đá xanh to muốn đập vào tượng thần.
Lần đập thứ nhất không chút sứt mẻ, bọn họ đành phải ra sức đập lần hai.
Đột nhiên, trong miếu có một trận gió lớn, một tia sét màu tím chớp qua cửa, toàn bộ miếu thờ đều bị chiếu rọi thoáng như ban ngày.
Tia sét hung hăng đánh lên tượng thần, pho tượng bị đánh đến chia năm xẻ bảy. Một khối ngọc có khắc đôi mắt vừa lúc lục cục lăn đến bên chân Hoa Triều.
Đó là một con mắt phượng hẹp dài, tuy không có tròng mắt nhưng Hoa Triều lại có thể cảm thấy trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, không nói rõ tại sao lại có cảm giác dung túng, sủng nịch.
Hoa Triều lui lại chỗ rơm rạ, rơm rạ bị cậu cọ cho lộn xộn. Lúc này, bên cạnh cửa sổ lại có một tia sét hình cung màu tím phi vào, tàn lửa vẩy ra mọi nơi, toàn bộ miếu loạn thành một mảnh.
Hoa Triều bảo vệ đôi mắt trốn vào một góc, trong lúc vội vàng có hai đốm lửa thiêu cháy góc áo cậu. Cậu nhảy nhảy lên phủi phủi quần áo. Trong giây lát đó lại có thêm một tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc. Tiếng kêu thảm thiết trong miếu thật đủ khiến đùi con người ta phải mềm đi.
Cậu lấy can đảm nhìn qua khe hở ngón tay, sợ hãi nhìn thấy mấy người vừa rồi còn sống sờ sờ giờ đây đã bị tia sét đánh thành từng khối than.
Lông tơ toàn thân cậu đều dựng lên.
Mẹ nó, bức tượng thần này nhất định có vấn đề!
Hoa Triều một tiếng mẹ nó, vừa chạy vừa té ra khỏi miếu, dây thừng buộc trên người đã sớm bị cậu dùng đao nhỏ cắt ra. Hoa y phai màu bị gió đêm thổi đến rộng thùng thình, lắc lư trong gió. Dây cột tóc trên đầu cũng bị gió to thổi đi, một đầu tóc đen tuỳ ý bay trong gió.
Gió đêm trong rừng quá lớn, tóc bay tán loạn trước mặt cậu, Hoa Triều vừa chạy vừa duỗi tay gạt tóc. Khóe mắt thoáng xuất hiện bóng trắng.
Cậu hét trong lòng: A a a a a a a a gặp quỷ a a a a a!
Cậu bị doạ đến tim ngừng đập, còn chưa kịp thét chói tai thì chân bỗng nhiên lảo đảo ngã về phía trước.
Tiếng gió lọt vào tai, trong rừng cây rung động.
Cậu ôm đầu chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất lại ngoài dự đoán bị một người ôm eo.
Cánh tay có sức mạnh rất lớn, nhấc cậu lên nhẹ nhàng giống như ôm một con mèo con vậy. Một mùi hương u lãnh ủ dột nhẹ rơi vào trong lỗ mũi cậu, mơ hồ có chút quen thuộc.
Cậu bồn chồn nghĩ thầm, quả nhiên, có là thế giới nào đi nữa thì cũng không thiếu máu chó. Ở nơi rừng núi hoang vắng gặp được yêu tinh quỷ quái càng là loại máu chó theo khuôn sáo cũ. Nhất thời không biết nên khóc hay cười.
Cậu lấy hết can đảm để ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt như sương lạnh trong bóng đêm.
Đây là một nam nhân rất đẹp.
Nhưng bởi vì gương mặt tái nhợt quá mức, đôi mắt lại đen nhánh như mực nên cho dù hắn có dung mạo khiến người ta cảm thán, Hoa Triều vẫn sợ đến tụt lưỡi.
Đôi mắt đào hoa của cậu mở to tròn xoe, lông mi thật dài loạn run.
Nam nhân hơi hơi mỉm cười, một đôi mắt phượng hẹp dài đánh giá một vòng kiện áo choàng chẳng ra gì Hoa Triều mặc trên người, môi mỏng nhạt màu chậm rãi gợi lên một độ cung vi diệu, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần hài hước: “A, ngươi không phải tên quỷ xui xẻo kia sao, không nghĩ tới cư nhiên lưu lạc nơi phong trần.”
Người tới hơi hơi mỉm cười, một đôi hẹp dài đơn phượng nhãn ở Hoa Triều trên người kia kiện chẳng ra cái gì cả hoa áo choàng thượng đánh giá một vòng, nhan sắc nhạt nhẽo môi mỏng chậm rãi nhìn khởi một cái vi diệu độ cung, trầm thấp thanh âm mang theo vài phần lương bạc cùng hài hước: “A, ngươi không phải cái kia xui xẻo quỷ sao, không nghĩ tới cư nhiên lưu lạc phong trần.”
Sự trào phúng trong giọng nói của hắn thật nồng đậm. Tuy nhiên mọi việc từ nhỏ đến lớn trong cuộc đời Hoa Triều đều không thuận, những lời như vậy đã nghe không biết bao lần, đã sớm luyện được một bộ da mặt dày đao thương bất nhập*.”
*Đao thương bất nhập: Vũ khí như đao kiếm không thể làm tổn thương.
Hắn nâng mí mắt lười biếng nói: “Xem ra ta thật là nổi tiếng khắp bốn phương a, làm phiền công tử buông tay, đừng để cho người phong trần như ta làm ô uế thân thể băng thanh ngọc khiết của ngài.”
*Băng thanh ngọc khiết: Trong như băng, sạch như ngọc.
Công tử bạch y mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, ngay sau đó cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đã là người chốn phong trần, sao không buôn bán da thịt với ta một lần. Chờ công tử ta sung sướng đủ rồi thì đem ngươi giao cho quan phủ đổi lấy 100 lượng bạc thưởng.”
Ngủ xong rồi còn muốn bắt đi đổi tiền, thật là lương tâm không bằng heo chó!
Hoa Triều lập tức đại kinh thất sắc: “Không không không, công tử công tử! Ta là một thiếu nam đàng hoàng không cẩn thận nhất thời trượt chân bất đắc dĩ hồng nhan bạc mệnh sa chân chốn phong trần a!”
*Đại kinh thất sắc (大惊失色): Cực kỳ ngạc nhiên, sợ hãi
Công tử bạch y tiếp tục cười lạnh, không nói lời nào kéo eo hắn mang vào trong miếu.
“Ai ai ai, công tử, ngài mau buông tay, không thể đi vào trong miếu kia!”
Hoa Triều nỗ lực giãy giụa, cánh tay bên hông lập tức nắm chặt, hung hăng nhấc lên khiến hai chân cậu rời khỏi mặt đất, bị nửa ôm nửa kéo vào trong chùa miếu.
Trong miếu bạch ngọc vỡ ra rơi vãi bốn phía, năm thi thể cháy đen tỏa ra mùi tanh tưởi.
Hoa Triều xấu hổ tươi cười nói: “Công tử, làm buôn bán ở nơi này không tốt lắm đâu.”
Lần này công tử bạch y không trả lời cậu mà xuất thần nhìn bạch ngọc vỡ vụn trên mặt đất.
Hoa Triều liếc liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi mấy người bọn ta phát hiện bức tượng ngọc này trong miếu. Năm người nổi máu tham tiền nên bị trời phạt. Công tử có tài duyên, ta thấy khối ngọc này thuộc loại tốt nhất, công từ tuỳ tay chọn một khối ngọc đem ra ngoài bán có thể áo cơm vô lo. Chứ đừng lấy ta đổi tiền, ta không đáng dù chỉ một chút tiền!”
Công tử bạch y quay đầu nhìn hắn một cái, sâu kín nói: “Không sao.”
Không sao cái dm!
Suýt chút nữa thì Xuân Phong Lâu bị một mồi lửa của hắn đốt cho mất sạch, mấy mạng người đều không đủ để bồi thường.
Hệ thống bây giờ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái ngủ đông, mình không thể trông cậy vào bất cứ thứ gì. Nếu như bị bắt được thì có khả năng sẽ bị coi như tiểu quan mang ra bán lấy tiền. Cho dù không phải thế giới chân thật nhưng chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ được không.”
Hoa Triều gấp muốn chết, lại dùng hết sức lực từ lúc sinh ra của mình để thoát khỏi tay vị Trình Giảo Kim này.
Nguyên bản cậu cao 1m88, tuy vì bên trên yêu cầu gầy một chút nhưng nhờ thường xuyên tập thể hình nên thân thể cậu cũng không kém. Tuy nhiên, thân thể cậu ở thế giới này chưa trưởng thành, chỉ cao có 1m7 không nói còn có tứ chi mềm dẻo.
Đặc biệt là eo, rất rất nhỏ.
Tên công tử bạch y này không biết từ đâu chui ra, một cánh tay là có thể ôm trọn eo cậu. Thấy cậu giãy giụa cũng không quan tâm, chỉ im lặng tăng thêm sức mạnh như muốn bóp gãy eo nhỏ.
Eo Hoa Triều bị hắn bóp đến nước mắt lưng tròng, vành mắt đỏ lên, nhịn không được khóc chít chít xin hắn tha cho: “Công tử người tha ta đi.”
*Nước mắt lưng tròng: Xúc động như muốn khóc, nhưng nước mắt chưa chảy ra ngoài.
Lại là một tiếng hừ lạnh, cánh tay vòng qua eo Hoa Triều buông lỏng nhưng lại ném eo cậu lên trên đống rơm rạ kia.
Hoa Triều ngập mồm rơm rạ, sau khi “phi, phi” vài tiếng liền gắt gao cầm lấy đai lưng của mình, đôi mắt quay tròn nhìn người đang cười như không cười kia, sợ cúc hoa còn chưa chuẩn bị gì đã thất thân tại đây.
Nam tử bạch y khinh thường cười một chút, trong thanh âm mang theo vài phần trào phúng: “Nhìn xem, ngươi bây giờ ốm yếu như que củi, khí phách hăng hái của ngày xưa đã đi đâu mất rồi.”
Nam tử bạch y mặt lạnh này từ khi gặp hắn luôn nói chuyện đâm chọc, Hoa Triều có chút tức giận, cũng châm chọc mỉa mai nói:
“Không dối gạt ngài, từ lúc ta đến thế giới này thì luôn ở trong tình trạng mặt mày xám tro chật vật đến cực điểm. Chưa từng khí phách hăng hái qua dù chỉ một ngày. Đâu giống công tử một thân bạch y trời quang trăng sáng, nhìn qua không phải người lưu manh, kỳ thật ăn được cả nam lẫn nữ, khắc nghiệt thành tánh (tính), tham luyến tiền tài, mặt người dạ thú!”
Cậu nói chuyện bùm bùm như bắn pháo hoa, từng câu từng chữ nhấn nhá rõ ràng, thanh âm thanh thanh thuý thuý. Cho dù là những lời mắng chửi người nhưng cũng rất dễ nghe khiến người ta không thể tức giận.
Mì dài của người bị mắng khẽ nhếch lên, tuỳ tay cầm ngọc bội bên hông ném về phía Hoa Triều, khối ngọc bội đó hung hăng đánh trúng ma huyệt của cậu.
Cảm giác vừa đau vừa vô lực lập tức chiếm lấy cơ thể cậu, Hoa Triều lập tức nức nở một tiếng, nước mắt sinh lý thoáng chốc chảy đầy mặt. Cả người như mèo không xương, hai mắt vô thần nằm liệt xuống.
Kẻ đáng giận kia không mặn không nhạt nhìn cậu một cái, đi về phía trước nhặt miếng ngọc vỡ lên. Thập phần ưu nhã, ung dung chập từng miếng ngọc vỡ lại, không bao lâu bức tượng ngọc kia lại xuất hiện.
Vạt áo phiêu phiêu, thần thái ung dung, đáng tiếc có nhiều vết nứt phá huỷ mỹ cảm của tượng thần. Đặc biệt khuôn mặt được chắp vá lại, khuôn mặt nguyên bản từ bi vì vết rách mà khiến người ta sinh ra cảm giác quỷ dị.
Nụ cười thương xót trên khuôn mặt kia cũng trở nên trào phúng quỷ quyệt, trong hoảng hốt có đếm không hết âm trầm và ác ý.
Hoa Triều nhịn không được run lập cập.
Vị công tử bạch y kia đứng nhìn chạm ngọc, đôi mắt thâm như hàn đàm (ao lạnh), biểu tình lạnh như băng tuyết.