Chương 10: Nghiệt đồ (Mười)
Ánh sáng chói loá làm Hoa Triều choáng váng.
Trăng máu bao bọc lấy cơ thể cậu, đưa cậu bay ra khỏi Trúc Lâm Tử. Không có sự che đậy của trúc tía. Ánh sáng đỏ mà trăng máu toả ra ngay lập tức hóa thành vô số tia đỏ gắt gao trói chặt Hoa Triều.
Hoa Triều liều mạng hô to, “Tử Kha ca ca cứu ta.”
Sắc mặt Tiêu Tử Kha đang giao chiến với Sư Đạc biến đổi, một chưởng đánh lui Sư Đạc, bay về phía Hoa Triều.
Một thân bạch y của hắn bay múa phần phật trong bóng đêm, để lại vô số tàn ảnh màu trắng.
Đáng tiếc, hắn vừa đuổi tới nơi thì bị hai con cự mãng biến thành từ hẻm núi chặn kín con đường phía trước.
Cự mãng mở to đôi mắt đỏ như máu, đầu rắn hình tam giác to như núi lạnh lùng, âm hiểm nhìn hắn. Nó không ngừng phun ra lưỡi rắn màu đỏ tươi phát ra tiếng “sss”, “sss”.
Sư Đạc tay cầm một cây huyết hồng trường kiếm đứng trên đầu rắn, bộ bào bạc toả ra từng tia sáng.
Trăng máu bọc Hoa Triều xé rách hư không bay đến trước mặt hắn. Trong ánh sáng đỏ đậm, ánh mắt Sư Đạc mang ý cười, vươn một bàn tay ôm lấy Hoa Triều.
Bây giờ Hoa Triều chỉ là phàm thai, sao có thể chịu được đấu pháp tiên thuật kịch liệt như vậy.
Cậu lung lay ngồi trong trăng máu đến đầu óc choáng váng, cảm giác khó chịu như ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc cộng với độ giật của máy giặt.
Còn mẹ nó là cái loại xoay tròn tốc độ cao cộng với lao xuống cực nhanh này!
Còn không có đai an toàn và đồ bảo hộ nữa!
Ngay cả buff từ hệ thống 1008 cũng không có!
Cậu bị hù chết mất!
Hoa Triều cả đầu choáng váng bị tên Thái Tử mới gặp một lần này ôm vào ngực. Mọi vật thể ở trong tầm mắt cậu đều xoay tròn. Trăng máu tròn tròn bị kéo dài ra, sau một hồi thì biến thành hình cái phễu.
Cậu mở to đôi mắt nhang muỗi (@@), nước mắt không ngừng chảy xuống.
Bộ dạng này đúng là muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, Tiêu Tử Kha nhìn thấy mà đau lòng muốn chết.
Kiếm hắn chĩa vào Sư Đạc, thanh âm đau lòng đến hơi hơi phát run, phẫn nộ nói: “Trả lại Hoa Triều cho ta!”
Hoa Triều hít hít mũi, khàn giọng gọi: “Aaa Tử Kha ca ca mau cứu ta. Ta con mẹ nó sợ quá!!!”
Tiếng kêu cứu đến rách họng của thiếu niên vang lên trong bầu không khí giằng co đông lạnh. Bộ dạng tràn đầy nước mắt hoảng loạn này quả thực còn đáng thương hơn cả con mèo nhỏ không cha không mẹ sau núi Quy Vân Sơn.
Trong lòng Tiêu Tử Kha thắt lại, rút kiếm bay lên. Hai con cự mãng mở mồm to như bồn máu đánh về phía hắn.
Kiếm khí kích động, Tiêu Tử Kha chém đầu rắn xuống. Tuy nhiên, Sư Đạc đã nhân cơ hội này dắt Hoa Triều cưỡi trăng máu trốn vào hư không, chớp mắt đã mất đi tung tích.
______
Tí tách!
Tí tách!
Giọt nước nhỏ trên nham thạch, hơi nước ẩm ướt trộn với mùi hoa thoang thoảng chui vào xoang mũi Hoa Triều. Cậu khó khăn nâng mắt lên, phát hiện bản thân được đặt trong một nơi cổ quái, quỷ dị.
Nơi này trời hoà làm một với nước, nước hoà làm một với trời, gần như không phân rõ được nơi nào là trời nơi nào là nước.
Từng gốc từng gốc hoa quỳnh nở rộ.
Mỗi cánh hoa quỳnh đều tản ra ánh sáng nhu hoà. Cây cao bốn thước, cành lá trong sáng, mỹ lệ như ngọc bích.
Hoa Triều đang nằm dưới một gốc cây quỳnh. Hoa quỳnh rũ đầu xuống, đối diện với cậu e thẹn như một đại mỹ nhân.
Hoa Triều lắc lắc cái đầu choáng váng, cậu quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên.
Trong những cây hoa quỳnh này có một cây hoa quỳnh toàn thân tuyết trắng, cao hơn các cây hoa quỳnh khác một cái đầu, hoa nở một nửa, uể oải nơi đầu cành.
Mỗi cánh hoa cây quỳnh này còn trắng hơn tuyết rơi ngày sương đông giá rét, phát ra ánh sáng còn mỹ lệ hơn cả ánh trăng.
Sư Đạc đang ở bên đó cẩn thận vuốt ve đoá hoa quỳnh này. Biểu tình chăm chú, động tác mềm nhẹ, hiển nhiên là cực kỳ yêu quý cây hoa quỳnh này.
Thấy Hoa Triều tỉnh lại, Sư Đạc một thân mãng bào màu bạc đi lên trên cao, cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt, đôi mắt bạc không chút độ ấm. Ngoài lạnh nhạt ra, trong mắt hắn còn có sự chán ghét nồng đậm. Khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ như yêu của hắn nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Trong tay hắn có một ngọn nến đỏ đang cháy, hắn nghiêng nến đỏ đổ lên cổ Hoa Triều. Từng giọt từng giọt sáp nóng bỏng thoáng chốc tích trên cái cổ tuyết trắng của Hoa Triều. Không bao lâu sau, một mảng sáp trong suốt đã bám trên cần cổ.
Hoa Triều đau đến co rút cả người. Cậu nghiêng về một phía, miệng hít một ngụm khí lạnh, nói: “Giữa ta và người có thâm cừu đại hận gì sao?”
Lời vừa dứt, thần sắc Sư Đạc trở nên lạnh hơn. Hắn nghiêng hẳn ngọn nến, một lượng sáp nóng bỏng lập tức nhỏ lên eo Hoa Triều.
Tuy đã có một tầng quần áo ngăn cách nhưng vẫn nóng muốn chết, Hoa Triều đau đến hai mắt mơ hồ đẫm lệ, không dám hé răng.
Cậu cắn răng nhịn đau, Sư Đạc lại trầm giọng nói: “Ta chỉ hận bản thân không hạ thủ được, không chọc thủng người ngươi mấy trăm lỗ!”
“Thái tử điện hạ, ta không hiểu lời ngươi nói lắm. Ta chỉ gầm gạch tác động vật lý với đầu của ngươi một chút, sao ngươi lại hận ta như vậy?”
Một giọt sáp nóng bỏng nhỏ trên mu bàn tay Hoa Triều. Hoa Triều hít hà một hơi, năm đầu ngón tay đau đến cuộn tròn. Cổ và mu bàn tay tuyết trắng nổi gân xanh. Có thể thấy là vô cùng đau đớn.
Hai mắt cậu mê man đẫm lệ, bên tai vang lên thanh âm lạnh như băng của Sư Đạc: “Chẳng qua chỉ là vài giọt sáp đã khiến ngươi đau đớn thế này. Chắc hẳn Văn Ký Ngữ bắt ngươi đi cũng không nỡ để ngươi chịu khổ. Lúc lên giường cũng không chơi trò gì đặc biệt.”
Hoa Triều cắn răng nói: “Hừ! Giữa ta và Văn công tử thanh thanh bạch bạch*.”
* Thanh thanh bạch bạch: Trong sạch.
Sư Đạc cầm ngọn nến ngồi xổm xuống, hung hăng nắm cằm Hoa Triều. Ngọn nến trong tay hắn lung lay. Ngọn lửa lắc lư làm Hoa Triều hãi hùng khiếp vía.
Sư Đạc đưa nến đỏ đến trước mặt cậu, độ ấm toả ra từ ngọn lửa chạm đến hai mắt.
Dưới sức nóng của ngọn nến, đôi mắt của Hoa Triều không thể kìm được mà tràn ra nước mắt, tích tụ ở nơi đáy mắt đỏ hồng. Lông mi tinh tế lung lay sụp đổ.
Nến đỏ đi xuống, ánh nến càng ngày càng gần. Hoa Triều nhắm hai mắt lại, nước mắt thi nhau rơi xuống, tí tách dừng trên mu bàn tay Sư Đạc.
Tay Sư Đạc hơi run run.
Tay kiếm tu luôn luôn vững như núi cao, cho dù có vạn tiễn xuyên tâm* cũng sẽ không run dù chỉ một chút.
* Vạn tiễn xuyên tâm: Vạn mũi tên xuyên tim.
Đây là lần đầu đôi tay cầm kiếm của hắn run rẩy.
Nến đỏ nghiêng được một nửa thì khó khăn dừng lại. Nến đỏ phản chiếu trong gương mặt loang lổ nước mắt của Hoa Triều, có ánh nến lay động trong nước mắt trên mặt cậu.
Cậu gắt gao cắn môi, nước mắt càng thêm rõ ràng dưới ánh nến. Khuôn mặt nhỏ ướt dầm dề, một nửa là nước mắt một nửa là mồ hôi.
Thiếu niên kiêu ngạo của Tiên Vực từ trước tới nay mắt cao hơn đỉnh. Chưa từng để tâm tới vạn sự vạn vật.
Khi đó hắn đại bại bởi cậu, bị Hoa Chi trong tay thiếu niên làm trọng thương, trong khoảng 87 ngày không thể xuống giường.
Trong thời gian nằm trên giường, hắn nghe người ta nói thiếu niên thiên tư tuyệt thế* kia thích nhất hoa quỳnh, đặc biệt là Côn Sơn Dạ Đàm.
*Thiên tư tuyệt thế: Có tư chất không ai bì kịp trên đời
Côn Sơn Dạ Đàm ở bên bờ vực tuyệt chủng, chỉ có thể tồn tại ở Hoài Hư Cốc.
Quan hệ của Hoài Hư Cốc và Quy Vân Sơn từ trước tới nay không tốt nên thiếu niên kia chưa từng nhìn thấy Côn Sơn Dạ Đàm trong truyền thuyết.
Vì thế, sau khi vết thương khỏi hẳn, hắn cầm kiếm định phá huỷ hết Côn Sơn Dạ Đàm trong động phủ.
Tổng cộng 97 cây Côn Sơn Dạ Đàm, mỗi một gốc cây hoa quỳnh đều sáng trong đẹp không sao tả xiết.
Chém được một nửa thì không biết vì sao, hắn dừng lại. Chạy đến dưới tàng cây liễu ngoài Quy Vân Sơn, ẩn thân trong những cành liễu rủ nhìn về phía đám mây xa xa.
Thiếu niên kia đang ở chân trời xem mây, ở trong đám mây tự do bay lượn.
Sau đó, hắn thường xuyên ẩn thân ở rừng liễu trộm xem cậu.
Có khi hắn sẽ đi ra từ rừng liễu, chậm rãi đi đến chỗ những đám mây nơi có thiếu niên.
Hắn nghĩ trong lòng: Chỉ cần cậu gọi hắn lại, hắn liền dẫn cậu đi xem hoa quỳnh cậu thích nhất.
Ngày qua ngày, hắn đi đến chỗ đám mây nơi thiếu niên chơi đùa nhưng thiếu niên từ trước đến nay chưa từng gọi tên hắn.
Đôi mắt trước nay chưa từng quan tâm đến thứ gì của thiếu niên, đôi mắt nước gợn nhẹ nhàng nhưng không có ảnh ngược của bất cứ người nào.
Lại thêm vài cây Côn Sơn Dạ Đàm bị chém, hoa quỳnh mỹ lệ dần dần uể oải héo tàn trong bùn đất.
Hắn lại đến rừng liễu, thiếu niên đang xem mây nơi chân trời.
Hắn nghĩ: Chỉ cần cậu liếc mắt nhìn hắn một lần, hắn liền bớt chém một gốc cây hoa quỳnh.
Nhưng thiếu niên vẫn chưa từng nhìn hắn.
Thế mà, khi sư tôn của cậu cưỡi mây mà đến, cậu lại hân hoan đi về phía sư tôn, sóng mắt mềm mại, lúm đồng tiền như hoa.
Nam nhân nơi đỉnh Tiên Vực không còn lạnh nhạt của ngày xưa, mỉm cười vuốt ve đỉnh đầu thiếu niên.
Thiếu niên cầm tay nam nhân, hai người cưỡi mây đi xa, chỉ để lại bóng dáng mờ ảo.
Có vài người, chỉ khi rơi xuống nơi phàm trần, kẻ lòng có vọng tưởng mới có khả năng chạm vào góc áo của người đó.
Mà bây giờ, thiếu niên kiêu ngạo yên tĩnh ngồi trong đám mây kia cuối cùng cũng ngã từ đám mây xuống.
Sư Đạc ôm mặt thiếu niên, nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Rõ ràng rất hận, nhưng chỉ một giọt nước mắt của cậu rơi xuống cũng khiến hắn không chịu nổi.
Hắn thầm nói với bản thân:
“Có lẽ ta không thật sự hận em.”
“Ta chỉ ngày qua ngày, cầu mà không được nên phát điên.”