Chương 1: Nghiệt đồ (MỘT)
“Hệ thống 1008 – Ký chủ Hoa Triều đạt điều kiện sống lại.”
“Kiểm tra tiến độ nhiệm vụ…”
“Hoàn thành kiểm tra tiến độ nhiệm vụ. Mở ra truyền số liệu…”
“Đang truyền số liệu…”
“Hoàn thành truyền số liệu…”
“Mở ra hình thức sống lại…”
“Mở ra hình thức sống lại xong. Mở ra hình thái thay đổi năng lượng…”
“Đang kết nối Internet…”
“Kết nối Internet thất bại. Huỷ bỏ sống lại…”
_____
Hoa Triều mở mắt, trong tối tăm ánh sáng, một mảnh áo đen mạ vàng thêu long văn mơ mơ hồ hồ rơi vào tầm nhìn của cậu.
Cậu chuyển động cái cổ cứng đờ, tầm mắt dần dần rõ hơn. Mảng lớn ngọn lửa bạc thêu trên quần áo màu đen, xung quanh là một cái tà long cũng thêu thành từ sợi tơ bạc, một đôi long nhãn (mắt rồng) làm bằng hồng bảo thạch nhìn thẳng vào cậu làm lòng Hoa Triều nhảy dựng.
Trong lòng có dự cảm cực kì không ổn, không ngừng nói với bản thân rằng chuyện này là không có khả năng.
Ánh mắt chậm rãi dời lên trên, Hoa Triều thấy trên trời cuồn cuộn mây đen và huyết hồng mây tím.
Rồi sau đó, như là quay chậm, cậu thấy một gương mặt phi thường quen thuộc.
Hay là nói, một đoạn số liệu phi thường quen thuộc.
Ấn tượng về đoạn số liệu này của cậu còn sâu sắc hơn cả ấn tượng về lần đầu tiên ăn vịt nướng năm chín tuổi.
Cậu nhớ rõ con vịt nướng kia vừa to vừa béo, cuốn với bánh nữa thì ăn phi thường ngon. Nhưng để ăn được miếng bánh cuốn thịt vịt thơm ngọt ngào kia, cậu không thể không cầm dao chậm rãi, tinh tế tiến hành giải phẫu con vịt nướng màu mỡ kia.
Việc này đối với một đứa trẻ chín tuổi mà nói là một việc vô cùng khó khăn, nhưng để đạt được mục đích ăn bánh cuốn vịt quay, cậu vẫn kiên nhẫn đem con vịt nướng kia cắt thành những lát vừa ăn.
Tuy vịt nướng và gương mặt quen thuộc này có thể không có liên hệ gì với nhau nhưng trong nháy mắt, Hoa Triều cảm thấy mình chính là con vịt nướng kia.
Cậu chắc chắn là con vịt nướng kia.
Có lẽ, sắp, đại khái, khả năng, số phận của cậu cũng sẽ giống như con vịt đó.
Không có ai ngoài cậu biết người trước mặt khó giải quyết ra sao. Trước cậu, số người chết trên tay vị đại lão này đã đạt tới 6 con số.
Hơn nữa tre già măng mọc, tất cả đều là tinh anh nhân tài muốn sống lại.
Tử vong chia ra hai loại, tử vong thể chất và tử vong tinh thần. Nếu thể chất và tinh thần đều tử vong thì chính là hoàn toàn tử vong.
Cho nên ở thế giới này, chân chính tử vong có nghĩa là mọi ý thức liên quan đến bạn đều hoàn toàn biến mất. Không có cơ hội sống lại dù chỉ một chút.
Người duy nhất lấy được cơ hội sống lại đã từng máu chảy đầy đất nằm dưới chân vị đại lão này.
Gương mặt giống như luôn bị che phủ bởi một tầng sương kia đang lạnh nhạt nhìn cậu.
Nhưng khác với trong trí nhớ của cậu, khuôn mặt che phủ bởi một tầng sương nay đã biến thành ma khí lượn lờ, đôi mắt thương xót khắp trần thế đã trở nên âm lệ, hờ hững.
Bây giờ, người này rũ mắt nhìn cậu. Hai tròng màu bạc tràn ngập lệ khí như cuồn cuộn sóng lớn biển rộng, bên trong là vô số phức tạp, kích động tình cảm.
Tâm tình Hoa Triều phức tạp, cậu nhìn thẳng hắn. Cảm xúc kích động trong đôi mắt và trên khuôn mặt cũng không ít hơn hắn.
Chính vào khoảng khắc im lặng đó, một cơn đau nhức từ lục phủ ngũ tạng vọt tới. Hoa Triều đột nhiên phun ra một búng máu, rơi tung toé trên ống tay tuyết trắng.
Cậu chống tay ở trên mặt đất không ngừng ho ra máu, điên cuồng gọi hệ thống 1008 trong đầu: “Không phải tôi đã đạt được điều kiện sống lại hay sao. Chuyện đéo gì đang xảy ra vậy?”
Hệ thống 1008 cũng rất hoảng loạn, hét chói tai ở trong đầu Hoa Triều: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai! Aaaaa không phải tôi đã xin hệ thống tổng cho đi nghỉ phép sao, vậy mà giờ lại bị trói chặt với tên vô dụng nhà cậu dm dm dm!”
Hoa Triều còn không kịp giận dỗi 1008, bén nhọn đau nhức từ lục phủ ngũ tạng truyền đến khiến cậu đau đến cuộn tròn lại, máu nóng không ngừng chảy ra từ trong miệng. Tầm mắt mơ hồ, có nước mắt không ngừng rơi xuống dọc theo khuôn mặt.
Đang lúc Hoa Triều hết sức thống khổ, người nọ bỗng nhiên khoanh tay. Ống tay áo thêu tà long và ma diễm buông xuống từ cổ tay tái nhợt như giấy, ngón tay lạnh băng phớt qua gương mặt Hoa Triều, nhẹ nhàng vì cậu lau đi giọt nước mặn nơi khoé mắt.
Dịu dàng như trong trí nhớ.
Nhưng, một bàn tay khác của hắn lại xoa sau lưng Hoa Triều. Năm ngón tay tái nhợt mang theo lực đạo mạnh mẽ như ngàn quân trực tiếp đâm qua da thịt, trong máu tươi đầm đìa hung hăng nắm lấy cột sống của cậu.
Hoa Triều phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết đến tận cùng.
Năm ngón tay nắm lấy cột sống bỗng nhiên buông lỏng, một bàn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Hoa Triều.
Người nọ thấp giọng nói: “Tiên nhân vỗ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh. Khi còn nhỏ ngươi luôn kêu ta vấn tóc cho ngươi. Ta coi ngươi như châu báu ngọc ngà nuôi người mười sáu năm, ngươi lại tự tay phá tiên thể ta đoạt căn cốt ta. Không nghĩ đến ta với người một hồi thầy trò cuối cùng lại có kết cục như thế.”
Ngón tay hắn không hề do dự, như lưỡi dao sắc bén đâm quá máu thịt. Năm ngón tay nắm lấy cột sống lại một lần nữa gắt gao nắm chặt, như muốn rút cột sống ra từ trong thân thể Hoa Triều.
Hoa Triều cực độ thống khổ, ở trong vũng máu giãy giụa túm chặt góc áo hắn, đau đớn gọi: “Sư tôn!”
Người bị gọi là sư tôn cúi đầu nhìn hắn. Một đôi mi dài như lông quạ bỗng nhiên hơi run.
Hoa Triều nắm chặt góc áo hắn, đứt quãng cầu xin: “Sư tôn, hiện giờ đệ tử đã không mong trường sinh. Nếu ngài còn nhớ tình cảm khi xưa liền xin ngài để đệ tử được giải thoát…”
Trực tiếp loại bỏ căn cốt bẩm sinh của tiên là loại khổ hình cực độ kinh khủng. Sau khi loại bỏ một trăm ngày thì không thể chết được mà là ngày qua ngày thừa nhận vô tận tra tấn thống khổ.
Người nọ lại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hắn tựa như không đành, nhưng ma khí của Ma Vực đã sôi sục lên.
Hoa Triều nhắm mắt lại, bên tai vang lên một đạo chưởng phong sắc bén. Ma khí kích động, một chưởng đánh xuống, thẳng trên đỉnh đầu Hoa Triều.
Mưa máu rơi xuống, trước mắt Hoa Triều là một mảnh máu hồng. Ngay cả hệ thống 1008 cũngg kêu thảm một tiếng.
Ý thức Hoa Triều đã bắt đầu tan rã, cậu nhìn kia gương mặt tái nhạt mơ hồ kia. Nghĩ đến vô số những chuyện đã trải qua trong quá trình xuyên nhanh, mấp máy môi gọi ra một cái tên đã lâu.
—— Phục Thành.
Bàn tay nắm chặt lấy vạt áo vô lực buông ra, đôi tay trắng tinh thon dài dính máu. Hoa Triều ngã vào vũng máu, cậu cố sức nhìn mây đen và ma khí cuồn cuộn trên bầu trời. Mơ mơ màng màng nhớ tới thế giới đầu tiên cậu đến sau khi chết.
Thật lâu thật lâu về trước, cậu là diễn viên quần chúng nhỏ của một đoàn phim. Giống như tất cả những người bước vào ngành diễn xuất, cậu cũng có một giấc mộng đẹp về chuyện một đêm thành danh.
Nổi tiếng trong giới giải trí không dễ dàng, muốn ở trong giới đạt được một vị trí nhất định càng thêm khó. Cậu dựa vào nhan sắc xuất chúng mà được đạo diễn để ý đến, trở thành nam phụ của một bộ phim tiên hiệp.
Ai ngờ còn chưa kịp diễn, lúc qua đường vướng phải tai nạn xe cộ. Cho dù đã nhiều năm trôi qua, Hoa Triều vẫn có thể nhớ rõ chiếc xe tải biển xanh vượt đèn đỏ xông tới cậu.
Không nghĩ tới phần kịch tính hơn còn ở phía sau. Còn không đợi cậu hoàn toàn chết đi, ý thức hay có thể hiểu là linh hồn cậu đã bị cuốn vào một thế giới kỳ quái.
Đó là một thế giới chỉ có màu trắng, ở trong không trung có một đốm sáng màu lam phiêu đãng, đó chính là hệ thống 1008.
“Muốn sống lại không?”
“Muốn.”
“Ký kết hiệp ước sống lại không?”
“Ký.”
“Có cần mười phút để nghĩ lại một chút không?”
“Không cần.”
1008 hơi ngạc nhiên: “Sao bình tĩnh quyết đoán thế?”
Hoa Triều lời ít ý nhiều: “Muốn sống.”
Ngoài muốn sống còn có cả không cam lòng.
Hiệp ước ký kết, Hoa Triều tự điều chỉnh ba ngày, nhận được nhiệm vụ đầu tiên từ hệ thống tổng —— “Ôm kẻ thù của ngươi, công kích đồng đội ngươi; đi lên đỉnh cao của cuộc sống, trở thành vai ác – kẻ cười nói cuối cùng.”
Hoa Triều vui vẻ, làm kẻ xấu, đây là việc dễ dàng á!
Làm việc tốt không dễ nhưng làm việc xấu là cực dễ á.
Hoa Triều cảm thấy mỹ mãn mà tiếp nhận nhiệm vụ, cùng với hệ thống 1008 vui vui vẻ vẻ làm vai ác.
Đó là một thế giới tiên hiệp khổng lồ, cậu xuyên thành một đứa trẻ bị vứt bỏ. Vừa mở mắt đã là một mảnh xanh mượt, tập trung nhìn cậu mới biết mình được đặt ở trên một lá sen.
Sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, được một con sói trắng già nuôi dưỡng.
Sói trắng là một con sói già đã sống mấy nghìn năm, là một đại yêu có chút nổi tiếng trong Yêu tộc.
Một năm trước nó độ kiếp thất bại, tuy rằng may mắn còn sống nhưng một thân tu vi đã bị thiên lôi đánh cho không còn nhiều, là đèn sắp cạn dầu.
Một ngày đang đi uống nước bên bờ sông nó bỗng nhiên thấy một mảnh lá sen bay tới. Một đứa trẻ vừa mới sinh ra không lâu đang nằm trên lá ngủ say. Khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính đè trên cánh tay chắc thịt. Đứa trẻ này toàn thân trắng nõn như ngọc như tuyết.
Sói già sắp chết nên sinh lòng trắc ẩn, nó ngậm lá sen về. Tìm một con hổ trắng vừa mới sinh sản xin chút sữa, một sói một hổ cứ như vậy mơ mơ hồ hồ đem Hoa Triều nuôi lớn.
Khi vừa tròn một tuổi, ngày nọ cậu cuộn tròn nằm ngủ trong lòng sói tuyết. Vừa vùi đầu vào lông trắng mềm mại thì nghe sói tuyết gầm lên giận dữ. Cậu sợ tới mức giật mình, nâng đầu lên thì nhìn thấy một đám ca ca tỷ tỷ bạch y bay bay dắt theo bội kiếm lấp lánh ánh sáng đứng ở rừng cây xanh um tươi tốt. Họ đang đồng loạt nhìn cậu.
Dẫn đầu là một bạch y thiếu niên rất đẹp trai phong độ, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo đứng ở trước mặt sói tuyết. Ẩn trong con người đen nhánh là lập loè hưng phấn và tò mò.
Sói già gầm nhẹ, chân trước trắng như tuyết chặt chẽ bảo vệ đứa trẻ ở cái bụng của nó. Trong lúc hai bên giằng co, đứa trẻ với màu da lúa mạnh lung lay đứng lên. Đôi mắt đen láy nhìn đàn con cháu tiên gia. Nhìn qua một lượt xong liền khanh khách cười lên để lộ ra hai lúm má đồng tiền ngọt ngào.
Thiếu niên dẫn đầu thần sắc cứng lại, bỗng nhiên có chút chân tay luống cuống, ngơ ngác hỏi: “Sao trong rừng lại có một đứa nhỏ thế này, giờ phải làm sao?”
Đám thiếu nam thiếu nữ phía sau hắn cũng không ngừng do dự, sau một lúc hoảng loạn thì có người lên tiếng: “Hay là gọi sư tôn đến đây?”
Có người thở dài: “Sư tôn là nhân vật cùng sinh với thiên địa vạn vật, thương hải tang điền* đều không thể thấy vài lần, sao có thể vì một đứa trẻ người phàm mà đi vào phàm trần.”
* Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
“Vậy phải làm sao bây giờ, con sói già này thời gian không còn nhiều nữa. Nhưng nếu không có yêu thú bảo hộ thì đứa trẻ này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Thiếu niên dẫn đầu đối diện với đôi mắt đen láy của đứa trẻ, thần sắc do dự trong một cái chớp mắt liền hung hăng cắn răng một cái, nói năng khí phách: “Ngay cả yêu thú xảo trá âm hiểm đều có lòng trắc ẩn như vậy, chẳng lẽ chúng ta là con cháu tiên gia còn có thể thấy chết mà không cứu sao. Ta cứ đem đứa nhỏ này ôm về Quy Vân Sơn đã, xem sư tôn quyết định thế nào. Nếu sư tôn trách phạt thì cứ để mình ta chịu!”
Dứt lời, hắn đem bội kiếm cho người bên cạnh, quỳ gối trước sói già nói: ” Nếu người cảm thấy ổn thì hãy giao đứa trẻ trong lòng ngươi cho ta, ta sẽ dốc lòng chăm sóc.”
Sói già nằm ở trên mặt đất, đầu sói chạm vào khuôn mặt trẻ nhỏ vuốt ve vài lần mới lưu luyến giao cho thiếu niên một thân chính khí trước mặt.
Đứa nhỏ mới vừa bị thiếu niên ôm vào trong ngực, sói già đã hơi thở thoi thóp. Một đôi u lam nhìn vào đứa bé, không bao lâu đã mất đi sinh khí.
Hoa Triều vô cùng khổ sở, hệ thống 1008 nhìn thoáng qua giá trị cảm xúc của cậu. Vừa muốn mở miệng an ủi, giây tiếp theo giá trị cảm xúc vừa bị giảm xuống đã nháy mắt hồi phục, 1008 ngạc nhiên nói: ” Khả năng điều tiết cảm xúc của cậu tốt quá!”
Hoa Triều cười một tiếng: ” Trên hiệp ước có viết mà, đây chỉ toàn là số liệu thôi. Tất cả tình cảm chỉ là kết quả của quá trình giải toán. Nghĩ thế thì tôi cũng không buồn nữa.”
Thiếu niên ôm cậu về Quy Vân Sơn gọi là Tiêu Tử Kha, là Tiên Vực Tiên Tôn đại đệ tử, tuy rằng nhìn qua là bộ dạng thiếu niên nhưng đã 1200 tuổi, đạo pháp cao thâm. Lần này dẫn dắt Quy Vân Sơn nhất phái đệ tử xuống núi rèn luyện. Không nghĩ tới khi trở lại Quy Vân Sơn, Tiêu Tử Kha có thể từ trong rừng già nguy cơ chập chùng ôm ra một đứa trẻ da thịt mềm mại trắng nõn.
Trẻ nhỏ vừa đủ một tuổi, đúng là tuổi ê a học nói. Tiêu Tử Kha thấp thỏm bất an ôm trẻ nhỏ vào tiên cung nơi Tiên Tôn cư trú. Sau khi vào đại điện liền quy quy củ củ đứng chờ dưới ngàn vạn thềm ngọc.
Ở trên thềm ngọc nơi đài cao tiên khí lượn lờ mù mịt. Ánh sao sáng khắp nhân gian, bạch y tiên nhân nhìn thấu qua thiên cơ đứng trên đài cao, ngài liếc mắt xa xa nơi thiếu niên đứng.
Khuôn mặt nhỏ của Hoa Triều ngọt ngào cười với tiên nhân bạch y như tuyết.
Mà nụ cười này, đã biến cậu trở thành đệ tử nhỏ nhất của Tiên Tôn nơi Tiên Vực Quy Vân Sơn.
Những ngày này, tuyết vạn năm không tan nơi đỉnh núi Quy Vân Sơn đột nhiên bắt đầu tan ra. Vạn dòng nước tụ thành biển. Hoa ngàn năm yên lặng không nở nơi tiên cung đột nhiên đồng thời nở rộ. Cánh hoa bay tán loạn bị cuốn vào dòng nước.
Cũng vào ngày này, Quy Vân Sơn Tiên Tôn ban tên cho đệ tử vừa mới thu nạp là Hoa Triều, đứng hàng thứ mười hai, nhân xưng tiểu thập nhị. Thiên tư của cậu cực cao, vừa đủ mười sáu tuổi đã đại thành tiên pháp, là kiêu ngạo của Tiên Vực, cũng là đồ đệ nhỏ được Quy Vân Sơn Tiên Tôn sủng ái nhất.
Ai có thể nghĩ đến, thiên chi kiêu tử* này chờ được Tiên Tôn tự mình nuôi dưỡng mười sáu năm. Năm mười sáu tuổi nhân lúc Tiên Tôn độ kiếp rút ra căn cốt bẩm sinh của Quy Vân Sơn Tiên Tôn. Quả thật là một tên khi sư diệt tổ tuyệt thế nghiệt đồ.
*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.
________________
Lời editor: Có những chỗ dùng từ chưa ổn hay sai chính tả thì mọi người nhắc mình với nhé