Chương 198: Tận thế trò chơi 19
Du Hành đang đánh nhau trong rừng bị một luồng sức mạnh kéo căng, trong lòng anh lộp bộp một tiếng, thấy thí sinh đối diện cũng mang vẻ mặt hoảng sở: “A a a, tôi bay lên rồi!”
Sức mạnh lôi kéo này vô cùng lớn, Du Hành vô thức ôm lấy một thân cây bên cạnh, vô số thí sinh thét lên chói tay bay lên không trung, bị cuốn đi.
“A a a!”
“Trời ạ cứu mạng!”
Anh đến trễ, sau khi đi vào cửa động liền đóng lại.
Chèn chết rồi!
Du Hành cảm giác sự chen chúc cực độ và mất nước giống như chấn động cao tốc, thật sự chuyển sang chấn động não luôn rồi!
Chuyển chuyển, anh cũng bắt đầu chóng mặt núc ních… ở chỗ này cũng không biết nơi nào, chuyển chuyển như vậy khiến anh cảm thấy sức lực của mình càng lúc càng nhỏ, cho dù anh cố gắng kiên trì thế nào, sự suy yếu linh hồn dần dần không cách nào ngăn cản được, cuối cùng anh cũng ngất đi. Trước khi ngất anh nghĩ: lần này nhiệm vụ cấp bậc đơn giản, thật đúng là “đơn giản” đến kinh người.
(Lời editor: bạn Du Hành nhận ra muộn màng đến thế sao, cười trước rồi tính sau haha)
Đến giờ này phút này, chuyện các thí sinh có thể làm chỉ có thể đợi, may mắn virus các quốc gia cùng nhau nghiên cứu không khiến người ta thất vọng, Minh phu nhân tạm thời không thể lợi dụng ý thức tất cả thí sinh, thật sự không kịp hấp thu để chuyển thành sức mạnh của mình.
Lúc Du Hành tỉnh lại anh đang ở trong tiệm sách, anh nhanh chóng đứng lên, phát hiện bên người mình có một cô bé mặc vày hồng phấn bồng bềnh, ánh mắt anh ngưng tụ, nhận ra đây là cô bé kỳ quái hai lần gặp mặt năm đó.
Hơn hai năm qua đi, cô bé này vẫn mang bộ dáng lúc trước, chỉ là sắc mặt trắng bệch như người chết.
“Anh ơi, em đột nhiên nhớ đến anh từng cho em nếm qua bánh ngọt ngọt ngào, có thể cho em một miếng một lần nữa được không?”
Du Hành trầm mặc nhìn cô bé, trầm mặc lắc đầu, bây giờ không có hệ thống trao đổi điện tử, anh không mua bánh ngọt được.
“Như vậy à.” Cô bé cô đơn rủ mắt xuống, lông mi dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên bóng mờ nho nhỏ, lộ ra vẻ đáng thương cực kỳ.
Du Hành dời ánh mắt, phát hiện trong tiệm sách không có một bóng người, anh đứng lên đi ra ngoài. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
“Anh, anh cũng muốn đi sao?”
Du Hành hỏi: “Mi không đi sao?”
“Em đi không được nữa.” Thân thể cô bé dần dần trở nên trong suốt… cô bé vươn tay với Du Hành: “Anh có thể ôm em một cái được không?”
Đến cuối cùng, nó mới phát hiện mình không có bất kỳ đồ vật đáng giá kỷ niệm gì cả, là bộ dạng đặc tả điên cuồng lúc con người giết chóc sao? Là tiếng chửi bới, tiếng khóc tuyệt vọng của thí sinh sao? Những thứ kia đều lướt qua đầu nó, cuối cùng không biết sao lại dừng lại trên một miếng bánh ngọt nho nhỏ.
Bánh ngọt kia thật đẹp mắt, ngoài bơ hồng nhạt còn có hoa văn đẹp mắt, bên trên còn có một quả trái cây chua chua ngọt ngọt, chỉ cần cắn xuống một ngụm, bên trong còn kẹp nước đường màu đen, nghe nói đó là chocolate… Thực ngọt thực ngọt, sau đó nó ngẩng đầu, nhìn thấy người anh trai dịu dàng nhìn nó.
Anh trai kia thật đẹp mắt, còn nắm tay nó đây này.
Du Hành lặng yên nhìn nó: “Bạn của tôi, mi có từng gặp không??” Anh nhớ lại RT9009 từng nói về bản thể của nó: “Màu đỏ đấy, nó là màu đỏ.”
Cô bé nghiêng đầu: “Màu đỏ sao? Không thể ăn, nó cũng rất xấu, em ăn nó không hết, mỗi ngày nó đều bắt nạt em, nếu không phải nó vào lúc người khác bắt nạt em bạo tạc nổ tung, làm bụng em nổ tung, em mới không thua, sẽ không thua! Đáng ghét!”
Nghe xong lời này trong lòng anh trầm xuống, chợt nghe cô bé lại hỏi: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Anh trầm mặc tới gần, như có như không ôm lấy cô bé, cô bé lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Anh, anh thật tốt.”
“Mi thích những trò chơi kia sao?”
“Thích chứ, thú vị lắm!”
Du Hành nhắm mắt: “Thú vị chỗ nào?”
“Em thật vui, các người không vui sao? Kỳ quái, nhân loại các người mỗi ngày đều giằng co, tranh giành địa bàn, tranh giành tài phú, em cho các người cơ hội chơi đùa, sao các người đều không vui vậy?” Khuôn mặt cô bé bởi vì phẫn nộ mà bắt đầu vặn vẹo: “Kỳ quái, các người quá kỳ quái rồi!” Sau đó nét mặt của cô bé ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn Du Hành buông nó ra.
Cô bé khó hiểu nhìn anh, trong mắt cũng không có thương tâm, chỉ có khó hiểu, nó nghiêng đầu khó hiểu nhìn bóng lưng Du Hành, sau đó lại cúi đầu nhìn nơi trái tim bị cắm một đao. Một đao này rõ ràng không hề tổn thương gì đến nó, thế nhưng nó lại cảm thấy cả trái tim đều đau đớn.
Sau khi đi ra thư viện, Du Hành quay đầu nhìn lại, thư viện đã hư hóa, cuối cùng vỡ thành vô số ánh sáng rơi vãi trên mặt đất, nơi đó không có một bóng người.
“Quý khách, kiểm tra đo lường trò chơi đã xuất hiện trục trặc, bây giờ cần bảo trì khẩn cấp, mới quý khách chủ động đăng xuất trong vòng một phút, nếu hơn một phút sẽ cưỡng chế quý khách đăng xuất.”
Thân thể ngâm trong dịch dinh dưỡng, Du Hành mở cabin dinh dưỡng ra ngồi xuống, động tác này khiến anh mất mấy phút, cơ bắp thân thể này có chút héo rút, anh nhìn ra bên ngoài cabin dinh dưỡng, con rối thế thân đang ngồi trên sàn nhìn anh.
“Vất vả cho mi rồi.”
Anh đứng lên lau thân thể sạch sẽ, mặc xong quần áo, kiểm tra thân thể một phen sau phát hiện ngoại trừ thời gian dài không vận động nên có chút vấn đề nhỏ, các cơ năng thân thể coi như bình thường, chỉ cần tiến hành một chút rèn luyện cùng điều trị.
May mắn anh để một con rối thế thân hỗ trợ xem toàn bộ tin tức bên trong dịch dinh dưỡng, bởi không thiếu tiền nên cũng mua chứa rất nhiều trong nhà, nói cách khác anh sống một người một mình trong nhà như vậy, có lẽ bây giờ thân thể mục nát không người hay biết rồi.
“Có người từng đến?” Lúc anh cất con rối thế thân, anh nhìn thấy trong ký ức lưu trữ của con rối, biết trong hai năm qua có nhân viên liên quan đến thống kê sự cố nhân khẩu trong trò chơi, về sau còn đưa dịch dinh dưỡng đến làm trợ cấp, thấy con rối và “Mục Hằng” trong trò chơi Toàn Tức giống như đúc, còn tưởng con rối là anh em sinh đôi, còn là một người anh em bị câm.
Trong nhà cũng không có đồ ăn, hết nước cúp điện ngừng mạng internet, Du Hành chỉ có thể lần nữa cảm thấy may mắn nguồn năng lượng trong trò chơi là pin, bằng không thật sự không sống nổi rồi! Mặc dù trong nhà có chứa vật tư, nhưng cũng đã hơn hai năm, anh xem xét một phen phát hiện hầu như đều đã quá hạn cả rồi, muốn ăn cái gì cũng chỉ đành đi ra ngoài mua.
Anh mặc trang phục phòng hộ đi ra ngoài, hai năm trôi qua, hoàn cảnh bên ngoài càng thêm ác liệt vài phần, bây giờ chỉ mới chạng vạng tối, bên ngoài hỗn loạn lắm. Đợi thật lâu cũng không thấy xe bus, cuồng phong hầu như đính lên người không cách nào đi đường được, anh kho khăn thẳng bước đi rất lâu mới đến được siêu thị gần đấy.
Trong siêu thị rất tiêu điều, chủng loại đồ ăn cũng rất ít, anh mua một đống đồ ăn rồi ăn trước một ít, sau đó mới đến gần sảnh kinh doanh tổng hợp.
Lúc Du Hành nộp tiền phí điện nước internet, anh nghe được nữ công nhân trung niên nghe điện thoại: “Xin chào, đây là sảnh kinh doanh tổng hợp, cái gì?! Tôi lập tức trở về ngay!”
“A Thiến, A Thiến thay chị trực ca một chút! Chị có việc gấp phải về nhà!”
“Sao thế chị Ngải?”
“Con gái chị tỉnh lại! Con gái chị tỉnh lại rồi!”
“Trời ạ vậy chị nhanh nhanh về đi!”
Sau một giây lại có công nhân nhận được điện thoại trong nhà gọi đến, trong khu kinh doanh gà bay chó chạy. Đợi đến khi có người đến nhận công tác tiếp theo, giúp Du Hành tiếp tục nghiệp vụ đã là chuyện của một tiếng sau.
“Thật ngại quá.” Công nhân đến thay ca còn xin lỗi với Du Hành.
“Không sao, tôi có thể hiểu được.”
Trời đã hoàn toàn tối đen, Du Hành bôn ba đi về nhà, lúc về đến nhà cả người đã dày đặc một tầng đất, vòng phòng hộ khó thoát khỏi vận mệnh. May mắn vừa đóng tiền điện nước phí internet, trong nhà có điện, nước, cũng có mạng internet, anh trước mở tivi đài tin tức bang Minh Liên Bang, chiến đấu giặt sạch cả người đi ra vừa lau tóc vừa xem tin tức.
Trong khoảng thời gian ngắn, quả nhiên có rất nhiều nhận được thông báo mới nhất: “… Số lượng người tỉnh lại từ trò chơi đang tăng vọt hỏa tốc, lãnh đạo quyết định mở bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát miễn phí, hiệp trợ toàn thể quốc dân khôi phục thân thể khỏe mạnh…”
“Liên hợp nhiều lực lượng quốc gia thả virus tuyệt mật vào, thành công tiêu diệt sạch đầu não biến dị trong trò chơi, lần sự cố siêu đại xảy ra trong trò chơi Toàn Tức lần này, Bộ nghiên cứu khoa học và bộ văn hóa truyền thừa Bang minh Liên Bang đã gọi đây là sự cố có kế hoạch, có dự mưu của kẻ thù xâm lấn từ bên ngoài.
Trước khi trò chơi xuất hiện trục trặc, chi bộ đã từng phát hiện có virus không rõ xâm lấn, người phụ trách chi bộ biểu thị, nguyên nhân rất lớn có thể từ lần xảy ra virus xâm lấn kia, khiến cho đầu não dị biến…”
“Cùng một thời gian, lãnh tụ cao nhất Bang minh Liên Bang phu nhân Trần Kim Lộ biểu thị, bà chân thành chúc mừng toàn bộ quốc dân các quốc gia đã sống sót từ trong tay ma quỷ, đây chính là nguồn suối năng lượng truyền thừa không bao giờ tắt của nhân loại chúng ta. Đồng thời bà biểu thị lấy sau khi lấy được thành công to lớn, sẽ truy cứu trách nhiệm khiến đầu não biến dị năm đó trên ‘Bang minh thế giới’.”
Trong màn hình, phu nhân Trần Kim Lộ nói năng đầy khí phách với màn ảnh: “Trong giây phút con người sinh tồn phải chịu uy hiếp thật lớn, tôi thật không thể tin, cũng không cách nào tưởng tượng nổi sẽ có người xuất phát từ lòng riêng lại làm ra những chuyện điên rồ như thế. Năm đó lúc chúng ta gặp nguy nan, không có cách nào truy cứu, bây giờ tôi tuyên bố, sẽ truy xét tận ngọn nguồn chuyện này!” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Bệnh viện vô cùng náo nhiệt, Du Hành còn gặp được đồng nghiệp trước kia, biết con trai đối phương cũng vừa tỉnh lại, anh thật vui mừng vì ông ấy.
Nhân viên tạp vụ than thở: “Cũng không biết nó làm sao, xảy ra biến hóa rất lớn, không quá thích nói chuyện, lúc nhìn người… ánh mắt kia… Chú còn đang nghĩ có nên đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý hay không.”
Đang lúc nói chuyện con trai chú ấy đi ra, Du Hành nhìn sang, rất rõ ràng nam sinh còn đắm chìm trong thế giới trò chơi, cho dù bị ép buộc hay chủ động, lúc này quả thật hắn rất không thích ứng thế giới thật sự bên ngoài, ánh mắt nhìn người mang theo vô vàn sự phòng bị, cứ như một con sói hoang. Không trách chú ấy lo lắng như thế.
Ánh mắt Du Hành bình thản nhìn sang, kết quả con trai nhân viên tạp vụ sửng sốt, nhận ra anh, vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi.
“Thế cháu đi trước, chú Trương hẹn gặp lại sau.”
“Ai ai hẹn gặp lại.” Nhân viên tạp vụ phất phất tay với anh, sau đó nói thầm: “Sao cậu ấy cũng đến bệnh viện, hình như tự mình đi đến thì phải?”
“Cha, cha quen người đó à.”
“Quen, trước kia cậu ấy là đồng nghiệp với cha, cha nhớ lúc đó cậu ấy mới… mười bảy tuổi? Tuổi còn trẻ mà vô cùng tài giỏi, tính tình cũng hay ngượng ngùng, bọn cha đều rất thích cậu ấy. Tiểu Hoa à, không phải cha nói con, con giao tiếp kém quá, đầu năm nay cũng không thể chỉ lo vùi đầu học tập, con nhìn đồng nghiệp kia của cha đi, cũng bằng tuổi con, cách nói chuyện xử sự của cậu ấy rất thành thục, con nên noi gương người ta nha. Lần này con trở về, trước đừng lo học tập nữa, ra ngoài giao tiếp nhiều một chút, cha thấy con quái gở không ít…”
Nghe cha mình càu nhàu, Trương Hoa run rẩy, hình ảnh Mục Hằng trở tay đâm đao vào bụng người khác vẫn còn ở trước mắt không cách nào lái đi được, vì vậy hắn vội vàng gật đầu chuyển hướng chủ đề: “Cha, chúng ta về nhà đi, con mệt rồi.”