Chương 176: Tận thế nạn sâu bệnh 32 (hoàn)
Sau năm mới lại bắt đầu một vòng hành động diệt côn trùng mới. Du Hành có một cách nghĩ đơn giản, trước khi mình rời đi, dùng bộ dạng này giết côn trùng nhiều hơn một chút, đừng lãng phí kỳ ngộ lần này. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành nói được làm được, bây giờ cũng không có nỗi lo về sau, liền tập trung tinh thần lên phía trên. Có nhiều lúc, anh đem đám côn trùng kia xem là Tuyên Dương Tông, ra tay xong sảng khoái tinh thần. Rồi sau đó nghĩ lại, sao chính mình lại ngây thơ như thế? Cảm xúc diễn ra nhiều lần, khiến anh hoài nghi tư duy của mình bị bản năng côn trùng làm liên lụy rồi.
Cứ như vậy thoáng vui mừng rồi lại thoáng tự phê bình bản thân, thời gian trôi qua nhanh chóng. Tin tức tốt chính là côn trùng giảm trong phạm vi cả nước, tin tức xấu số lượng Cự Trùng càng ngày càng nhiều.
Đến tận thế năm thứ mười chín, thậm chí không sử dụng con người ra ngoài giết trùng, trải qua quan sát, một con Cự Trùng mỗi ngày gặm ăn mấy vạn con côn trùng, tốc độ quét sạch như vậy con người lái phi cơ cũng không theo nổi.
Dưới sự phối hợp này, Cự Trùng nhân tạo tiêu diệt hết một phần côn trùng cả nước, căn cứ theo hình vẽ từ vệ tinh, quốc gia mình nghiễm nhiên trở thành một trong những nước có mật độ côn trùng thấp nhất.
Nước khác đã sớm liên hệ với khu vực an toàn thủ đô, dùng lợi ích trao đổi, để Cự Trùng nhân tạo ra nước ngoài hỗ trợ, khu vực an toàn thủ đô vẫn luôn không đồng ý. Bây giờ quốc gia mình còn chưa hoàn toàn an toàn, có nhiều lợi ích hơn nữa cũng không đổi.
Đợi sau khi thế cục trong nước ổn định, đã là tận thế năm thứ hai mươi ba, lúc này trong nước đã hoàn toàn thống kê được số lượng Cự Trùng nhân tạo và một vạn bốn ngàn sáu trăm năm mươi sáu con. Không phải khẩu vị Du Hành lớn, mà Cự Trùng có hoạt động ở nước ngoài, có rất nhiều con trong lúc đánh nhau ẩu đả mà chết. Cho đến bây giờ hơn 1.600 con Cự Trùng độ ăn này giảm bớt số lượng, cho nên theo bản năng kiếm ăn bò đến trên người đồng loại cùng bộ dạng cực lớn.
Du Hành không nghe theo ý khu vực an toàn thủ đô, đuổi những con côn trùng này ra nước ngoài. Anh không có kiên nhẫn lại đi đến nước ngoài nhìn chằm chằm vào những con Cự Trùng nhân tạo này, làm chó gác cổng.
Hơn nữa đến lúc này, anh đã hơi hiểu rõ cái gì là “Trùng tộc chi Vương”. Nhìn xa hơn hành vi cắn xé điên cuồng, đó chính là dưỡng cổ thành Vương. Nếu anh có thể chống đỡ đến giây phút cuối cùng, như vậy anh chính là Trùng tộc chi Vương.
Bên tai lại truyền tới tiếng vang, Du Hành nghe máy từ thiết bị truyền tin đặc thù.
“… Nếu tôi nói, tôi sắp chết, anh tin không?” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Thông tín viên bên kia giật mình, vội vàng kết nối với đại tướng Hoắc Minh Lý, Đại tướng Hoắc cũng chấn kinh không ít, sau khi nhận được tín hiệu liền hỏi nhanh: “Trước đó đã kiểm tra sức khỏe cho ngài, thân thể ngài còn vô cùng khỏe mạnh.” Mới bốn mươi ba tuổi, các hạng mục thân thể đều vô cùng khỏe mạnh, sao lại đột nhiên chết?
“Tôi sẽ xử lý sạch sẽ toàn bộ Cự Trùng nhân tạo, đại tướng Hoắc đừng quên tăng cường biên giới, đề phòng Trùng tộc nước ngoài xâm lấn.” Du Hành cũng không giải thích nguyên nhân, nếu thật phải giải thích, chẳng lẽ nói ngày nào đó trực giác hiện lên hay sao? Không cần thiết. Anh nhỏ giọng nói: “Gặp lại.”
“Ngài Du! Chờ một chút —— “
Du Hành tắt máy thông tin, đem ánh mắt lần nữa phóng tới đoàn côn trùng xa xa, cảm nhận máu huyết trong cơ thể hầu như mọi chỗ đều muốn phóng ra khỏi cơ thể, gào thét mãnh liệt thành biển.
Anh bỏ sức lực rất lớn mới áp chế được sự kích động và tình hình chiến tranh mãnh liệt trong cơ thể, bắt buộc chính mình phải nhẫn đến giây phút cuối cùng, để đi làm con Hoàng Tước kia.
Cứ như vậy, Du Hành ăn hết toàn bộ Cự trùng nhân tạo trong lãnh thổ quốc gia mình, vào giây phút đó, anh cảm thấy cả người nóng lên, sức mạnh vô cùng vô tận dâng trào ra ngoài. Vì để khống chế chính mình anh dùng tứ chi bám chặt lấy mặt đất, mặt đất bị anh đào ra mấy cái hố sâu, há mồm rống to.
Vào giây phút đó, trong tiềm thức Du Hành rốt cuộc đã bổ sung đầy đủ về côn trùng. Thì ra trùng tộc xâm lấn trái đất gọi là Trùng tam quang, biết rõ nguyên nhân đoàn kết của bọn chúng, cũng biết làm sao để trở thành Trùng tộc chi Vương của trùng Tam quang.
Một đời trùng Vương, uống cạn máu thịt đồng tộc, một Vương xuất hiện lập tức tộc đàn khô kiệt. Cho nên Trùng Vương sơ đại tạo thành, vì để sinh sống phồn diễn, Trùng tộc Tam quang khắc ghi sâu sắt trong máu thịt: tộc huấn không thể tàn sát đồng loại.
Trùng tộc Tam quang, không có Vương.
Sau khi Trùng Vương sơ đại thành Vương, cuối cùng cũng lấy lại lý trí. Đương nhiên nó không có cảm tình phức tạp như con người, cũng không có thống khổ, nó chỉ nhìn hiện trạng diệt tộc, sinh ra một ý niệm trong đầu: sau này không thể đánh nhau nữa rồi, không thú vị gì cả.
Tích góp từng tí một năng lượng không cách nào tiêu hóa, rất nhanh nó từ thịnh mà suy, suy yếu mà chết. Đợi sau khi nó chết, thi thể hư thối thành bùn, không biết trôi qua bao nhiêu năm, từ chỗ mặt đất thi thể leo ra mấy con côn trùng nhỏ, lại sinh ra một đời. Cẩn tuân theo tộc huấn, sinh sôi nảy nở cho đến nay.
Biết được những điều này, thật ra đối với Du Hành cũng không có tác dụng gì lớn: biết rõ chính mình sắp chết, còn có thể làm gì nữa? Cũng chỉ có thể chờ chết. Cũng may lúc trước anh ẩn ẩn đoán trước được, nên cũng không có quá nhiều thất vọng. Chính mình trở thành Trùng Vương rồi chết, hay vị Cự Trùng khác vì trở thành Vương ăn sạch, nghĩ thế nào vẫn là vế phía trước dễ chịu hơn chút ít.
Nhiệm vụ này đáng giá, Du Hành cũng không chuyển động, sau khi dục vọng hiếu chiến trong thân thể tiêu tán đi, anh nằm sấp ngay tại chỗ từ từ thở.
Thân thể như núi gục ở chỗ này, từ từ nhắm mắt lại.
Tận thế năm thứ hai mươi ba, ngày mười sáu tháng mười hai, Vĩ Trùng vì quốc gia cống hiến vĩ đại đã tử vong, thi thể lưu lại Mẫn Sơn, bởi vì thân hình cực lớn, không cách nào thu liễm. Đại tướng Hoắc khu vực an toàn thủ đô đặc biệt đến Mẫn Sơn tống biệt, đồng thời sai người lập bia mộ.
Dưới sự ra sức hiệp trợ của Vĩ Trùng, quốc gia dẫn đầu các nước giãy dụa thở trong trùng họa, phải lập tức nắm lấy thời gian, làm tốt công tác trùng kiến!
Thi thể Vĩ Trùng qua mua đông, hư thối nhanh hơn, khu vực an toàn thủ đô phái người đến tiến hành trừ độc phòng dịch, bên này cách rất xa khu vực an toàn gần đây, bởi vậy thi thể hư thối cũng không xảy ra vấn đề gì.
Không có người phát hiện, lấy thi thể làm trung tâm, hơi thở Trùng vương vô hình khuếch tán trong không khí, khiến vô số côn trùng nghe tin đã sợ mất mật, không dám đặt chân vào khu vực Vương Uy bao trùm.
Chủng tộc có bản năng e ngại kính sợ với Trùng Vương, làm cho khu vực này dần dần biến thành nơi không trùng. Cách năm, rốt cuộc khu vực an toàn gần đây phát hiện ra chỗ không đúng, bây giờ khắp các nơi cả nước cứ như đánh máu gà hăng hái thanh lý côn trùng sa lưới, côn trùng tán loạn khắp nơi, còn thật không có con nào xông vào nơi này.
Vệ tinh xem xét, thật sự chính là nơi không trùng, lấy nơi chôn cất thi thể Vĩ Trùng làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm không có một con côn trùng. Đợi đến khi khu vực an toàn đem tình huống báo lại khu vực an toàn thủ đô, phạm vi phát hiện mở rộng ra thêm nữa.
Khu vực an toàn thủ đô trải qua thăm dò thực địa, xác nhận sự thật này.
“Đây là di trạch của Vĩ Trùng.” Hoắc Minh Lý cảm thán, một lần nữa nhớ đến người đàn ông lãnh đạm kia, mặc dù anh ta cực ít nói chuyện, cũng không yêu cầu bất cứ lợi ích gì, nhưng lại là một người yêu nước hơn ai hết. Đáng tiếc anh ta chỉ nói mình họ Du, tin tức kỹ càng gì cũng không có. Thời điểm kiểm tra sức khỏe bác sĩ cũng nói, gien của anh ta xảy ra biến đổi lớn, không cách nào từ trong kho gien tìm kiếm được thân phận chân thật tương xứng. Nói các khác, về phía thủ đô chắc chắn không keo kiệt phát thưởng cho người nhà anh ta.
Có người đưa ra ý kiến giải phẫu thi thể, tất cả đều chấn một phương nhưng bị Hoắc Minh Lý bác bỏ.
“Các người có thể bảo đảm sau khi giải phẫu, sẽ có hiệu quả như vậy?” Loại nghiên cứu này không ra hiệu quả nguyên lý, làm sao dám đơn giản hóa giải?
Không ai dám đảm bảo,bởi vậy cuối cùng quyết định cả nước di chuyển. Đã không có ai có cách này dời núi, như vậy chỉ có thể chuyển đến núi.
Di chuyển oanh oanh liệt liệt, cứ như vậy triển khai.
Trong lúc quốc gia mình bắt đầu xây dựng lại, mở rộng sản xuất, đầu nhập khoa học kỹ thuật cuối cùng chống lại tai họa ngầm, các quốc gia khác vẫn còn trong nước sôi lửa bỏng. Đợi sau khi quốc gia trùng kiến sơ bộ thành công, bắt đầu tiến hành trợ giúp các quốc gia khác có thù lao tương quan, địa vị đất nước trong quốc tế dần dần kéo lên.
Mà vây quanh thi thể Vĩ Trùng xây xậy khu vực an toàn chủ chốt và khu vực an toàn vệ sinh, vào năm tận thế thứ hai mươi sáu đã xây dựng quy mô đơn giản. Bọn hắn lựa chọn nguyên liệu kiến trúc, lớn mật xây dựng hòa nhập vào bên trong xác trùng, cộng thêm nguyên vật liệu chất lượng. Đồng thời, khu vực an toàn thủ đô, người lãnh đạo khu vực an toàn dùng nguyên vật liệu bằng đá bí mật khai thác ở Phúc Thọ Sơn, tăng thêm một tầng ô dù.
Đợi đến lúc toàn bộ khu vực an toàn xây dựng xong, Phúc Thọ Sơn cũng đã trở thành đất bằng, những khoáng thạch mới từng dẫn đường lúc tận thế nạn sâu bệnh vẫn luôn ghi dấu ấn đậm trong sự kiện, cũng triệt để bao phủ trong dòng chảy lịch sử, ngoại trừ cơ mật cao nhất trong kho, cũng đã không còn tung tích gì nữa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Người sống sót ở chỗ này, vô cùng cảm kích xác trùng to như núi kia, mở miệng đều nói: “Đó là ân nhân của chúng ta!”
“Nghe mẹ tớ nói, vị Vĩ Trùng kia, thân cao hai mét đấy!”
“Còn hơn nữa đấy… ông nội của tớ nói sau này ngài ấy lại cao lớn thêm, có ba mét hơn á!”
“Oa!”
Bọn nhỏ kính ngưỡng nhìn bóng dáng xa xa, dưới ánh mặt trời phản chiếu lên xác trùng, trong đáy mắt bọn nhỏ như phát ra ánh sáng.
“Thầy nói, chúng ta cần phải học tập ngài Vĩ Trùng, bất cứ lúc nào cũng phải ghi nhớ vì con người, phải suy nghĩ… phải…. “
“Chết cũng phải nặng như Thái Sơn á… cậu quá ngu ngốc.”
“Được rồi, tớ nhớ kỹ rồi, tớ cũng muốn làm người như vậy.” Cô bé dùng tay dang rộng thành một vòng tròn lớn: “Giống như ngài Vĩ Trung, như một ngọn núi lớn!”
“Được rồi, tất cả các em ngoan ngoãn, xem ngài Vĩ Trùng xong rồi, các em xếp hàng chúng ta trở về phòng học, mỗi người phải viết một bài văn hai trăm chữ, biết không?”
“Dạ biết ~ “
Bọn nhỏ tay trong tay, nhảy cà tưng đi xếp hàng, trang sức xác trùng nhỏ trên cổ giữa lúc đi đi lại lại cũng lắc lư lên xuống, có thể nhìn thấy bên trong chiếc túi bỏ tiểu giáp trùng kia có cái đuôi nhỏ.
Đây là trang sức bình an mấy đứa nhỏ đời sau sau khi sanh ra đeo trên người, những người lớn tin tưởng, trang sức có hình dạng như ngài Vĩ Trùng có thể phù hộ bọn nhỏ không bệnh không đau, không bị côn trùng ăn mòn, cách nghĩ này lưu truyền rộng rãi, nghe nói vô cùng hữu hiệu.
Lúc đời sau nghiên cứu lịch sử về người lãnh đạo thời kỳ tận thế, người lãnh đạo đầu tiên của khu vực an toàn thủ đô Đại tướng La Khải Minh cũng không để lại bao nhiêu văn hiến, người lãnh đạo thứ hai của khu vực an toàn thủ đô, người lãnh đạo đầu tiên của thành phố liên khu an toàn Đại Tướng Hoắc Minh Lý để lại một bản tự truyện. Bên trong đại tướng Hoắc nhắc đến hai sự kiện, trong nhiều năm sau trở thành tiêu điểm nghiên cứu lớn nhất.
Một là tin tức thô sơ giản lược về khoáng vật mới mịt mờ ở Phúc Thọ Sơn. Ở đoạn đầu, đại tướng Hoắc nhớ lại lúc ấy ông ấy vẫn là cấp dưới của đại tướng La, đã từng hộ tống đại tướng La đi gặp một người.
Người kia gọi là Lâm Hằng An, ngàn dặm một mình đi đến khu vực an toàn thủ đô, báo cáo bí mật của Phúc Thọ Sơn cho đại tướng La, cống hiến cực lớn, do đó giúp nhiều hạng mục vài năm sau này đều thành công. Mặc dù cuối cùng bọn hắn đã thất bại —— đúng vậy, đại tướng Hoắc Minh Lý thừa nhận bọn hắn sai lầm.
“Khinh thường, tự cho là đúng, đây là sai lầm trí mạng chúng tôi đã phạm phải.”
Mặc dù lấy được thành quả và đã rời bỏ ước nguyện ban đầu, nhưng không cách nào gạt bỏ công lao Lâm Hằng An báo cáo. Bởi vì địa vị đặc thù của Phúc Thọ Sơn, đời sau nghiên cứu kỹ càng, bởi vậy cho dù đại tướng Hoắc chỉ nhắc đến tên Lâm Hằng An một cách đơn giản trong đề tài này, nhưng vẫn khiến mọi người càng không ngừng đào sâu nghiên cứu, nhà họ Lâm và nhà họ Chu cũng tiến vào ánh mắt mọi người.
Trong giờ lịch sử, song thai Chu Lục Đồng và Lâm Ức Hằng cùng nhìn nhau, nghe thầy giáo đánh giá về Lâm Hằng An, cả hai đều nở nụ cười.
“Về nhà kể cho bà nội nghe.”
Thật ra tin tức về ngài Vĩ Trùng cũng không nhiều, ngay cả thân cao, hình dạng, tính cách, tên tuổi cụ thể cũng không có. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
“… Anh ta nói anh ta họ Du. Không nói quá nhiều về tình yêu, lúc nói chuyện thích nhìn thẳng vào ánh mắt của người đối diện, ánh mắt anh ta cũng là màu đỏ, đấy, nhưng vẫn mang theo độ ấm con người lúc cười con mắt như hồng bảo thạch… Câu nói sau cùng của anh ta, bảo tôi đừng quên tăng cường biên giới, đề phòng Trùng tộc nước ngoài xâm lấn và hẹn gặp lại. Anh ta thật sự là một người vô cùng ôn hòa.”
Trong tự truyện còn kèm theo ảnh chụp chung của đại tướng Hoắc và ngài Vĩ Trùng, vô cùng trân quý. Hai người đứng trước quốc kỳ, cười với màn ảnh, quả nhiên ngài Vĩ Trùng rất cao lớn, con mắt như hồng bảo thạch.