Chương 2: Ba quả táo?
Giữa đường phố đã bớt đi náo nhiệt hàng người buôn bán đang dọn dẹp trở về, nàng dạo bước thong thả tiến tới tiểu lâu nổi tiếng quen thuộc nơi đây, Hi Hoa từ lâu đã không còn đi bên cạnh.
Ưmm.. tiếng kêu thất thanh chưa kịp phát ra trên cổ Tử Huyên kê sẵn một con dao tùy ý ra sức cắt đứt động mạch chủ của nàng, cái bao bố trùm lên đầu đen kịt, bóng tối ấy là nơi tối kị của vỏ bọc trong người nàng, Tử Huyên hít thở không thông tay chân toát mồ hôi lạnh liều mạng vùng vẫy mặc kệ con dao đã cứa lên cổ khá sâu.
Máu phúng ra nhuốm màu lên y phục trắng toát của nàng như một đóa hoa máu lan nhanh nhìn thấy mà hãi.
Bọn họ đi khoảng 5 người bước chân quá trầm ổn hơi thở chắc nịt thật sự không phải đánh thuê bình thường, nàng không biết mình đã chọc trúng vị tổ tông nào không mà có thể phái ra băng đảng khủng bố như vậy. Nhưng ý đồ không phải một dao chấm dứt nàng, không lẽ muốn hành hạ trước lấy đầu nàng sau sao?
Sau cùng nàng bị kéo vào trong hẻm tối bên cạnh tiểu lâu, trên mặt ướt lạnh mồ hôi, ngã quỵ xuống mặc kệ họ lôi kéo, ánh mắt mơ hồ lên tơ máu, ưmm.. thôi xong rồi chuyến này xa bờ rồi, nghĩ vậy nàng buông tay đã sắp bất tỉnh.
Tiếng đạp ngói rào rào bên cạnh, Tử Huyên cảm nhận được chính mình bị người ta vứt bỏ sang một bên nhưng thân thể mềm nhũn nhắm mắt cố gắng hít thở, mọi thứ trong bóng tối làm nàng đóng băng, cơ quan trên người hoạt động chậm hơn một chút, cuối cùng trong cơn mê có cảm giác bị ngươi ta đá một cái vào người vứt cái bao bố trên đầu xuống nàng mới lấy lại nhịp đập bình thường.
Tử Huyên tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau, mí mắt nặng cùng cơ thể nóng hổi nàng vươn vai quấn cả chăn lên người bước ra ngoài, vừa tới đã nhảy mũi một cái rõ to. Chết thiệt lỡ cảm rồi, quá phiền. Nàng nheo mắt nhìn ra liền lập tức quay người bước vào lại, tâm trạng không tốt thì cũng không nên gặp người không tốt lành làm gì.
Tư Nhuệ thấy nàng quay người trở vào biết ý cười tươi vô cùng, nụ cười làm Tử Huyên thở dài không yên tâm.
“Ta nói muội nghe, chuyến này mà hai huynh muội ta phối hợp thành công huynh nhường muội 3 phần ta lấy phần còn lại, chắc chắn không bạc đãi muội muội đáng yêu của ta a” Tư Nhuệ cười lớn ngồi bên cạnh khoác vai nàng
3 phần này chưa đổi được cái mạng hèn của nàng sao, đó là chỗ nào chứ huynh muốn đưa thỏ vào hang cọp đòi bắt cọp con cũng phải xem con thỏ này như nào chứ, huynh quá nghĩa khí với muội muội nhà mình rồi.
“Không được” Tẻ Huyên nhảy mũi khổ sở lau nước mũi nhăn mặt chạm vết thương trên cổ xem có thấm máu ra không.
“Có thể nể mặt huynh xíu được không đây” Tư Nhuệ đưa khăn lau tới nhìn vết thương của nàng cũng rất lo lắng, nếu bắt được bọn chúng hắn sẽ tẩn cho một trận hành hạ hết công sức rồi mới giết chết, lời này là thật lòng của hắn.
“.. muội cần ba quả” táo” “Tử Huyên chéo chân nhìn ra sân nhà trống trãi của mình, khá hài lòng vì tất cả những thứ có giá trị nàng đem bán hết bỏ túi riêng rồi xem như chút hồi môn sau này phụ mẫu cho nàng xuất giá đi.
” Ba quả? Muội đùa hả hàng này mà tuôn ra dù một quả là ba đời nhà ta chôn cùng ngày rồi, bỏ đi không nhờ muội nữa. Quá độc ác “dứt lời hắn cắn miếng táo trên bàn hung hăng liếc Tử Huyên.
” Được rồi hai trái, được thì ta lên kế hoạch sớm không thì xem như ta chưa nói gì “Tư Nhuệ lần lại giọng điệu níu kéo cơ hội cuối cùng nhìn chằm chằm Tử Huyên.
Đây được gọi là đồng ý thì mất uy không đồng ý thì mất cái mình thích, thứ Nhị ca muốn chắc chắn không tầm thường rồi so với hai trái táo xem như không lỗ, trước giờ nàng là chủ giá chuyện trả giá rất hiếm khi được đặt ra, hôm nay được đặt ra rồi.
” Hai trái thì hai trái, xem như chỗ quen biết không cần lưu lại nguyên quán nếu có sự cố muội đem huynh ra thế mạng “cả hai đập tay nhau làm nàng phấn khích cơn đau từ cổ truyền lên Tử Huyên hừ nhẹ một tiếng.
” Đấy đấy, lại giở trò miệt thị cái đầu của khách hàng rồi đó”Tư Nhuệ lo lắng gọi người mang thuốc đến giúp nàng thay băng thay thuốc.
Nhớ lại tối hôm đó mặt nàng tái méc môi tím lịm tay chân không còn sức hắn thấy mà kinh hồn bạt vía, cả đêm mất ngủ tiểu muội kết nghĩa này của hắn quả là không tầm thường có chí hướng lớn rất xứng đáng làm quen biết, Tư Nhuệ và Tử Kì xem như tình nguyện làm chỗ chống lưng cho nàng.