Chương 1: Tức tưởi
Dương Tử Huyên đứng dậy muốn rời đi, dạo bước qua khu vực chính lân lân là những đóa hồng rực rỡ không ai kém ai của con nhà quyền quý.
“Aida..” tiếng nói không lớn nhưng những cặp mắt dần dần chuyển động qua phía họ, vì muốn xem Tử Huyên làm trò.
“Ngươi ra đường không đem theo cặp mắt hả, mau xin lỗi tiểu thư mau” tiếng nô tì bên cạnh Ý Hiên lớn tiếng huyên náo cả trung tâm dòng người.
“Ta có đem mắt nhưng bước chân trái ra khỏi nhà, thật sự không cố ý, mong tiểu thư thứ lỗi..” Tử Huyên dừng lại thăng bằng nhìn phía trước 1 chút rồi nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt nàng lười nhác đen mịn với nước da không trắng sáng mấy, cùng sở hữu thì là gương mặt ưa nhìn hài hòa mang chút ý tứ buồn và xa cách.
Tiểu nô bên cạnh vẫn dáo mặt đành hanh liếc cả Tử Huyên và nô tì bên cạnh. “Thiết nghĩ Tử Huyên tiểu thư đã sống ăn nhờ ở đậu ngày ngày cuối cùng cũng rạng danh ghi tên lên cánh cổng vào phủ Hạc lão phu xin cái chữ câu thơ rồi, Tử Huyên tiểu thư thật chúc mừng tiểu thư ạ” cái chua choét, móc khóe đầy từ tốn khơi gợi cái không vừa mắt về một tiểu thư có miếng không có tiếng, không nhan sắc phẩm hạnh thấp là loại thượng đẳng trong hàng hạ đẳng bọn người xung quanh hay nhắc tới. Cong khóe miệng cười đến tiếng cười khúc khít cũng đủ làm người ta đỏ mặt.
“Hi Hoa à ta có nên nói cảm ơn 1 tiếng khách sáo với vị này không đây?” Tử Huyên chính là dùng vẻ mặt bình tỉnh hỏi nô tì thân cận đi cùng mình.
Nàng chấp tay thấp người hành lễ “Nô tì không dám đưa ra đề nghị, Tiểu thư tha lỗi cho nô tì hèn mọn ạ” Hi Hoa như thiếu cái dập đầu với nàng nữa chỉ làm người ta khó hiểu chủ tớ nhà này thôi.
“Nô tì là phải luôn luôn đứng sau lưng chủ tử như 1 con chó, ta chưa chết.. cũng không câm điếc, Ý Hiên tiểu thư cũng chưa có chết.. không câm không điếc, những lý lẽ này vẫn là để Tiểu thư hiểu rõ công đạo. Đa tạ các vị” Tử Huyên chắp tay sau lưng không đề cập vấn đề ban đầu cuối cùng nói ra từ lời chậm rãi chấm dứt câu chuyện nhảm nhí vô vị. Nhìn tiểu nô tỳ quỳ gối thức thời dập đầu sát đất mà xem, đã ngộ ra gì chưa? Nàng bước tiếp rời đi.
Lúc bước đến thêm 3 bước Tử Huyên đứng lại, cuối cùng vẫn là đưa tay thay vị chủ tử kia nâng đỡ nô tỳ ngu xuẩn đứng dậy.
“Ta không ăn thịt chó, nhưng chưa ngán ai bao giờ” dứt lời thân ảnh y như diều gặp gió ngập xuống bể nước trong đình viện, thân hình run rẩy khi nhìn trực diện ánh mắt lạnh lùng đến giết chết tinh thần con người ấy.
Nàng rời đi ngoại trừ những kẻ cứu người, kẻ đuối nước tất cả im như tờ nhìn vạc áo hồng ấy không thốt nên lời.
Bên này không náo nhiệt, không nôn nóng, thật tình nhìn vài khá hài hòa nhưng có 2 nam tử tựa cột đình nở nụ cười tươi đầy mê hoặc.
“Tử Kì huynh à, tiểu muội muội hôm nay tâm tình rất tốt a, còn đang thảo luận biểu diễn vài đường cơ bản với các vị tiểu thư kìa, cũng không đến nổi mất mặt” người nói là Tư Nhuệ vẻ mặt sáng ngời trầm trồ.
“Đúng vậy..” và không có gì thêm sau đó.
Rốt cuộc tâm tình vui là cái thá gì mà 2 người này tấm tắc nhìn nhận như vậy.
Trên tầng ba của tiểu lâu thơm nức mũi mùi rượu, không ngọt không chát ngắt nó làm say con sâu rượu trong từng người tới lui nơi này.
“Tử Kì Huynh à đừng có sàn tới sàn lui như chim rời tổ mẹ, cha về nhà thiếu bóng dáng nàng thơ nữa, rất rất nhức đầu a” bất mãn Tư Nhuệ nhằng giọng lãi nhãi thêm vài câu nữa. Nghe vần thơ này không biết Tử Huyên có kiểu suy nghĩ muốn mời hắn thử chất liệu nền nhà của quán không nữa, không ra thể thống gì hết. Tử Huyên đánh giá hắn cũng quá thấp rồi a..
Cánh cửa hung hăng kêu “rầm” người bước vào với cái nhìn bất lương của 2 vị trong phòng chờ.
“Quao, đúng là khí chất của con người lãnh đạo và lãnh đủ công chuyện” Tư Nhuệ lắm mồm không ngớt giây phút nào, đứng dậy vòng qua thân ảnh đen kịt ngầu như nước lã này, chép miệng khen trong lòng.
Chưa đợi nàng ngồi đã huyên náo rạo trời..
“Tử Kì, huynh có biết ăn thịt chó không?” bước nhanh đến Tử Kì ra vẻ rất bất mãn nói
“Không biết, thì saoo?” Tử Kì cũng k quá kiệm lời, lời nói ra còn chúm chím cười đến cười thấy hàm trên trắng tinh của hắn. “Ta không ăn thịt chó, nhưng ta chưa ngán ai bao giờ” hắn hô to rồi cả 2 cười sặc sụa trêu ngươi Tử Huyên.
Tử Huyên mới đầu còn xấu hổ đỏ mặt lên vì chuyện xấu bị hai người trông thấy “Nước sông không phạm nước miếng, sau này tốt nhất đừng quan tâm đến chuyện người khác như vậy” Nàng gằn giọng nói,
“Nâng nâng chén nào, muội kính Đại ca 1 chén chào mừng huynh trở về với trời sáng đêm vàng hàng ngàn nữ nhân xinh đẹp nơi đây, sớm có người tình chuyện ngày một tiến tới hôn sự rình rang. Kính Nhị ca 1 chén vì tiền tài không ngớt thanh danh ngày càng vang dội muôn đời sống trong nhung lụa an nhàn. Nào nào cạn chén cho ngày gặp gỡ sau 1 năm xa cách của chúng ta”. Tử Huyên nâng chén hai mắt lân lân cơn say vui vẻ cười lớn.
Họ kể nhau nghe những sự tình 1 năm vừa qua vui như ngày tết, những niềm vui, bất mãn, gặt hái thành công về danh tiếng và tiền bạc, nỗi nhớ về 1 người nỗi buồn bã đã qua, hết chén này lại tới chén khác..
Sắc phục đen kịt nhưng nổi bật không chỉ về chất liệu mà còn là cách nhìn về phong cách khác biệt hoàn toàn về sử lý đường nét, nàng nổi bật với nó và 1 đôi giày trắng nho nhã. Cuối cùng thì tại sao đặt 2 cái thứ này trên người nàng lại không hề bài trừ nhau, không rối mắt, chán ghét như vậy. Từ làn da ngăm nhẹ của mình nàng luôn khác biệt với đồng trang lứa.
Tử Kì huynh thì văn uyên chữ luyện trầm tính nhưng rất có chỗ đứng trong triều và cực kì mê cái bảo bối Tử Huyên, không bằng cách nào hết, nhan sắc không có, tài nghệ không có, phẩm hạnh đạo đức quá tệ nhưng nàng mang đến cái thoải mái vui vẻ.
Tư Nhuệ thì phóng đãng, luyên thuyên và sự trải đời. Nhan sắc của hắn cực mê người, gọi là đào hoa lãng tử phong trần hắn đều mang ra từng vẻ mặt để diễn được a.
Nhưng chuyện gì cần thiết nói họ cũng đã nói hết ra không muốn dấu diếm không dài dòng, trong cách thương trường này ba người họ như đúng là tri kỉ của nhau.
Sáng sớm Tử Huyên cùng nô tì thân cận cũng tranh chân tiến vào khu phố trung tâm sầm uất tầng nhà này mọc chen nhau buôn bán tấp nập dập dìu chen chúc, tiếng chào hàng, tiếng đón khách, tiếng thương lượng trả giá qua lại đôi bên. Men nhanh theo dòng người, không khí buổi sáng hôm nay cũng không tệ lắm dù Tử Huyên phải dậy sớm hơn ngày thường, nàng nhìn ra bảng hiệu bước nhanh đã đến cổng tiệm may y phục. Bảng hiệu mới sơn sửa màu vàng óng rất hút mắt người nhìn, còn sớm tiệm vẫn chưa có khách đến làm nó như say sưa ngủ chìm vào cơn yên tĩnh xa lạ so với chốn này.
Thấy tiểu thư chậm lại vài giây nhìn ngắm bảng hiệu ánh mắt nàng sâu xa như hoài niệm một thứ kỉ niệm gì đó mà không ai biết được. Đúng vậy, cái chết. Năm 11 tuổi nhà cô cháy, năm sau đó Tử Huyên chuyển sang nhà Nhị thúc ở, nhà Nhị thúc chính là khách hàng quen của cửa tiệm này. Ông bà chủ khi đó có 1 đứa cháu lớn hơn nàng 2 tuổi thân hình béo ú, khi so sánh phải nói là 1 nữ hài nhi với 1 tạng người nhiều thịt trưởng thành. Hắn rất hay đi theo ông bà chủ đến nhà Nhị thúc may đồ, thằng nhóc bắt nạt nàng mỗi khi nó đến, có vẻ như nàng là người dễ bắt nạt nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn. Nàng khóc, chấp nhận và chịu đựng những cái đánh đau đớn.
Có 1 hôm hắn đến gương mặt méo mó trừng mắt nhìn nàng. Những cái tát trời giáng, sau lưng truyền đến cơ đau làm nàng ho khan, nàng ngã xuống hắn dùng chân dậm mạnh lên mu bàn tay nhấn xuống thật sâu, nghĩ đến cảnh ấy nàng cười to thành tiếng nghĩ Con kiến càng này cũng đã từng có những ngày tháng thật sự là một con kiến càng (ý là con kiến càng có càng là bộ phận chiến đấu mạnh mẽ trên cơ thể nhưng cuối cùng cũng chỉ là con kiến càng bị bất cứ thứ gì to xác hơn mặt sức chà đạp thậm chí dễ dàng giết chết), cái sợ hãi lớn nhất lúc bấy giờ đang nằm trong tay của hắn, cái chết không đáng sợ đáng sợ là cái làm mình chết, nước mắt dàn sụa làm gương mặt hắn nhòe đi. Một nhát, hai nhát.. máu đỏ cứ phun ra liên tục từ mũi nhọn của cái kéo cắt chỉ hắn lấy được từ cửa hàng, có lẽ tiếp tục nàng tốt nhất chỉ còn nửa cái mạng.
Tại sao Nhị thúc và Nhị thẩm không đến cứu nàng vậy? Tại sao không có ai đến quan tâm mỗi ngày nàng đều đang làm gì vậy đang bị ai đó ăn hiếp đến vậy? Các bạn đã sai rồi, Tử Huyên đã mất đi người thân, trong đầu luôn nghĩ đến việc chết đi thì việc gì phải để nhiều người biết đến sự tồn tại của nàng như vậy nhưng rồi sau tất cả ân tình sâu đậm nhất Tử Huyên dành cho Nhị thúc rất to lớn. Màu mắt hoen đỏ, dần dần tối sầm lại trong cơn đau đớn. Hắn cứ nói luyên thuyên những lời cặn bã bên tai rồi đâm tới, nhát đầu tiên là bên bắp tay trái, sợ hãi rồi đau đớn sự run rẩy lùi về sau, nhát thứ hai là ngay đùi nó làm cảnh vật tối sầm lại, cổ họng khô khốc tiếng nấc mãnh liệt để duy trì tình trạng thở của mình, Tử Huyên chỉ còn cảm nhận được cơ thể mình nói lên như vậy rồi rất muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc sâu, nhát thứ 3..
Không có nhát thứ 3, một cái gậy thật mạnh mẽ đập vào đầu hắn vang lên tiếng “oong” cây kéo trên tay hắn rớt xuống ngay chân cô, hắn ngã nhào sang 1 bên. Cảm tạ ơn người đã đến, đó là lần gặp mặt thứ 2 của Tử Huyên và Tử Kì, người khai sáng và cứu rỗi nàng trở về với sự sống.
Tử Huyên cười vài cái hắc hắc lạnh cả người nhìn trái phải trước rồi khoanh tay bước vào tiệm may y phục đã quen biết từ lâu.
Nhìn quanh những chồng vải được tách riêng biệt đặt biệt gọn gàng trên kệ, không gian không mấy chật chội làm mùi vải mới đậm màu nắng dâng lên. Nàng đánh mắt lên nhìn bà chủ tiệm rười rạng rỡ tiếp đón.
“Tử Huyên đến lấy đồ à, đợi bà một chút..” Tử Huyên gật đầu mỉm cười nhẹ rồi nhìn loáng thoáng bóng lưng bước vào trong nhà của bà.
“Đây đây, Nhị phu nhân đúng là tốt chọn được sấp vải may rất hợp với Tử Huyên nhà ta a, con có cần thử lại không?” bà cười cầm bàn tay Tử Huyên muốn kéo vào trong thử đồ.
“Tử Huyên mặc đồ của bà biết bao nhiêu bộ rồi, Tử Huyên cũng không nhớ nữa chỉ nhớ tuyệt đối chưa từng nhớ sai số đo của con thôi, y phục của Thương Vạn may ra đúng là phẩm vật vô cùng đáng giá a” Tử Huyên nhẹ xoa tay bà, mỉm cười đáp làm bà chủ tiệm cười đến híp cả mắt.
Bước ra khỏi ngưỡng cửa, mùi nhang thoang thoảng đọng lại trên mũi Hi Hoan, cô đưa tay phẩy nhẹ trước mũi.
Mùi nhang thắp cho hắn đấy tên đầu to khốn kiếp, mỗi khi đến nàng đều thắng một nén nhang cho hắn. Đưa hắn vào tròng rồi giết hắn tất cả là do Tử Huyên nàng sắp đặt, mỗi lần nhìn thấy người nhà hắn cười vui vẻ thân mật vì không biết sự thật như vậy nàng cũng chẳng có cảm giác gì, nàng là kẻ đê tiện là kẻ không có lòng xấu hổ, không có lương tâm. Nàng ngay cả ngủ cũng chưa bao giờ có ác mộng nào về hắn, hắn đáng chết nên phải chết thôi.
“Chủ tử bây giờ chúng ta trở về phủ hay sao ạ” Hi Hoa tay cầm y phục nhìn đường xá, nắng hôm nay không khỏe trông yếu ớt càng làm cho khu chợ thêm đông đúc.
“Hôm nay không thích hợp để về nhà sớm, đi thôi Hi Hoa, bắt đầu từ bên trái chúng ta đi dạo một vòng trước dù sao cũng sắp đi xa một chuyến rồi.”
Nói đi là đi, hai chủ tớ vươn vai rồi trước sau trên con đường tiến về khu hàng làm đẹp của mỹ nữ, tiếng chị chị em em “êm ả” quá.
“Con đàn bà khốn kiếp, ta đánh chết ngươi, ban ngày ban mặt ngươi đến đây làm gì, son son phấn phấn cho ai xem hả ngươi không biết xấu hổ”
“Khốn kiếp ngươi mở mắt ra cho ta, ta là Trương Lãng Nghệ ta sẽ không để ngươi chết toàn thây đâu, chết đi.. chết đi”
Tiếng ồn ngày một lớn, tiếng mắng chửi của tên to con trên người là cả mảng da bụng làm người ta phát khiếp, nữ nhân dưới đất mồm mặt đầy máu gắng sức bò về sau trốn tránh, tiếng kêu la kinh sợ của mấy nữ nhân đứng ngoài tìm kiếm người đến giúp đỡ, cơ hồ tiếp tục người phụ nữa kia chết thảm giữa phố rồi, có người nhìn thấy bưng mặt khóc thề không muốn lấy chồng nữa.
Tử Huyên đứng một bên chép chép miệng, như này mà cũng được xem là đàn ông sao?
Cốp, rộp rộp.. một miếng gạch ngói bay thẳng đến trên đầu gã, rơi xuống bể tan tành, gã dừng tay lại ôm đầu máu đứng dậy nhìn ra sau.
“Đúng vậy, cổ nhân có câu quay đầu là bờ anh hay chị gì đó có phải nên biết thức thời quay đầu lại sớm như vậy không? Ý tôi là lúc làm anh lúc làm chị, còn có con người sống ở hai hình trạng giới tính như vậy, hiếm có trên đời” Tử Huyên đứng khoanh tay cách gã bốn mét thân hình cao ráo với nước da đặc trưng, nàng không trắng bóng bẩy, không trắng ngọc ngà mà sáng nhẹ nhìn khỏe mạnh cứng cỏi cùng vài lọn tóc mai bay trong gió, vẻ đẹp đặc biệt rất cuốn người không giống những gì mà người đời thường miêu tả về một nàng thiếu nữ đẹp đẽ mê người (ả ta có cái mê người rất lạ kkk)
Lời Tử Huyên làm cho đám nữ nhân bên này che miệng cười đến sợ hãi, câu chửi của cô nghe rát tai quá. Mắt hắn đỏ ngầu vì mấy chén rượu thân hình to cao hơn Tử Huyên cả nửa người.
Đồng thời, Hi Hoa bên cạnh từ khi nào đã nhanh chóng di dời những người vây quanh ra khá xa phạm vi có thể xảy ra ẩu đả.
Gã nhào đến một tay vồ lấy Tử Huyên, nàng chưa kịp chuẩn bị đã bị gã ném ngã vật vã sang một bên tiện tay xé rách cả mảng vai áo để lộ bả vai màu ngà.
Nàng diện một chiếc áo trắng ngắn tách rời chưa quá đầu gối, quần đen thô to ống như 2 cái chậu cùng đai đeo đỏ ngang hông, thứ vải tuy thô mà không thô này tuyệt nhiên không phải ai cũng có được, là Nhị ca đặt hàng rất lâu mới có khi đi giao dịch ngoài biên giới phía Nam, lại được qua bàn tay của cô nên rất độc đáo phù hợp nhất trên thân hình và thần thái vốn có của Tử Huyên.
“Tử Huyên tỷ tỷ cẩn thận, Diện ca đi đến nha môn rồi” tiểu tử áo quần tơi tả chạy ào đến hốt hoảng đỡ nàng dậy.
“Tiểu Hoành ngoan, đệ đứng ra xa đi không nên dây dưa vướng víu tỷ a” tiểu Hoàng nghe lời đỡ cô đứng vững rồi chạy ra xa.
“Con đàn bà này muốn thế chỗ con mụ đê tiện kia sao?” gã to con ném miếng vải rách như rác rưởi nhổ nước bọt.
“Rất sẵn lòng, nếu như ngươi tới lắm rồi để ta hầu ngươi vậy” Tử Huyên da mặt không đổi, ánh mắt cũng chả thèm nhìn đến gã liền tay phẩy phẩy bụi bẩn trên người vuốt lại nếp quần áo xịn xò tươm tất, tiếc trong lòng sờ bã vai lộ của mình.
Tất nhiên ý gã nói đến không phải vấn đề như vậy.
“Được lắm ngươi tới đây..” gã to con tiến tới vẻ mặt đỏ lừ
“Tất cả mọi người ở đây làm chứng cho vị nương tử xấu số kia là vợ của gã đầu to này, chính hắn đánh nương tử hắn chết, ta không thù oán đến khuyên ngăn liền bị gã động thủ trước, tất cả đều sáng tỏ như ban ngày. Tiếp theo Tử Huyên có làm gì lỗ mãn cũng là vì có chút tâm tư muốn gã nếm mùi đau đớn thay nương tử gã, rất mong mọi người làm chứng cho Tử Huyên” Mọi người nhìn thân máu ngừng thở của vị nương tử tâm can ớn lạnh, đồng loạt tán dương cách mô tả của Tử Huyên với chút lo lắng cho cô nữa.
“Câm miệng, nói nhảm cái quái gì vậy hả” gã lao đến như một con thú hung tợn trừng mắt, tiếng hít thở ngưng lại vì sức lực này của gã, không xong rồi.
Toàn trường bỗng kinh diễm, Tử Huyên lùi chân phải về sau một bước làm lực đẩy, chân phải làm trọng tâm một tay chạm một tay khắc chế được cái đấm của gã. Gã kinh ngạc vậy màn vừa rồi là gã bị lừa vào tròng sao? Cái gì khiến con đàn bà khốn nạn này đỡ được nắm đấm của gã chứ. Tuy vậy gã vẫn giữ thế thượng phong người hướng về phía trước bức lui Tử Huyên về sau mấy bước.
Thế mà tay như mắt mắt như tay, ai ngờ Tử Huyên bất ngờ kéo hắn về sau, còn nàng bật tới lộn thấp người sang bên tay phải của gã, một thanh chủ thủy sắc bạc ánh lên kéo dài một đường sâu và chính xác dưới cánh tay gã.
Gã không trụ vững dưới tay phải máu phúng ra ướt áo, chỉ cử động nhỏ đã đau đến tê tâm, ngã phịch một tiếng rên lên. Tử Huyên đè mạnh sau lưng đem gã ngồi dưới người, tóc bị giật ngược về sau, tay phải bị phế nhưng tay trái thì không, gã vừa có ý định đó thì trên cổ đã lành lạnh, rặc mùi máu xông vào mũi, thanh chủ thủy ve vãn cái cổ của gã rồi đi qua trái cổ, đi sâu mũi dao xuống dưới ngực. Tim gã rung lên.
“Nữ đại hiệp tha mạng, ta ngu dốt mắt mù không nhìn thấy ngài, thật sự tất cả là ta làm ta sẽ lập tức đến nha môn, nữ đại hiệp nương tay tha một mạng..” gã không dám động mạnh với cái lưỡi lạnh ngắt bám sát cổ hắn. “Aaaa..” tiếng kêu thảm của gã làm mọi người sợ hãi.
“Lời này ngươi nên nói với nương tử của ngươi trước khi cô ta chết a..” nhát đầu tiên là bã vai phải của gã, găm sâu rồi từ từ kéo dài xuống dưới lưng quần mới chấm dứt.
Đoạn hình ảnh man rợ làm người khác nhìn vào mà rùng mình, rốt cuộc không muốn để lộ nơi các mũi dao vừa rồi đi qua, thấy nụ cười tươi vô cùng trên gương mặt Tử Huyên làm người ta kinh sợ mồ hôi tay lạnh tuôn ra. ngôn tình hay
“Aaaa..” một mũi gao găm xuống bên trái của gã, tiếng kêu la còn to hơn gấp bội vừa rồi.
“Nhát thứ hai là để giúp ngươi mở mắt to ra mà nhìn thấy ta là ai, ngươi có ý kiến gì không đây” nàng cười hắc hắc.
“Tiểu thư, người của quan phủ” thấy chủ tử nhà mình nô đùa vui vẻ đến thế nhưng trước mắt là nơi đông người tiếp tục sẽ gây ra chuyện lớn mới lên tiếng.
“A, đến nhanh như vậy sao? Vẫn chưa chơi đủ a” Tử Huyên lưu luyến, chùi vết máu lên người hắn, gác chủ thủy lên tấm vải Hi Hoa đã chuẩn bị sẵn.
Tử Huyên biết hôm nay nàng làm động tĩnh lớn như vậy lời đồn càng bay càng xa, tốt nhất làm mọi người sợ hãi tránh xa một xíu không vướng vô phủ đệ nhà nàng là được.
“Hi Hoa à, mẫu thân nói tiệc chiều khi nào thì bắt đầu vậy?” Nhìn mấy tên lính láp đưa thi thể cùng gã to con về quan phủ, Tử Huyên lắc đầu hỏi.
“Là tiệc tối thưa tiểu thư”
“Vậy ngươi mang y phục về trước, ta đến quan phủ, nói mẫu thân là ta đi làm chút công chuyện nhỏ cứ vào cung trước không cần đợi ta” nàng biết phải đến nha môn một chuyến có lẽ sẽ hơi lâu nên dặn dò trước, rồi liền đi cùng bọn họ tới nha môn.