Chương 186
Nhung quý phi đáp: “Con còn nhớ không, ta đã kể về dì Mộc từng đến thăm mộ Doãn Bình Ngô sau khi y chết, bà ấy còn dẫn theo đứa cháu chưa đầy một tuổi.”
Không biết tại sao dì Mộc và Hoàng đế cãi nhau, Nhung quý phi thì mải trông đứa bé hộ dì Mộc. Lúc thay tã, bà thấy dưới rốn đứa bé có một nốt ruồi son hình hoa mai nên mới chú ý nhiều hơn.
Trên người trẻ con có thể có nhiều nốt ruồi, nhưng mọc ở vị trí này và còn có hình dạng như thế thì cực kỳ hiếm thấy. Lúc ấy bà còn khen đứa nhỏ này lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, có khi sẽ trở thành một Doãn Bình Ngô nữa.
Đúng là ứng với câu “cháu trai giống cậu”.
Tuy cách một thế hệ, nhưng có thể vì Mộc Huệ Lan và mẹ của Doãn Bình Ngô, Mộc Nhược Trúc, là một cặp song sinh nên con cái đều di truyền gương mặt xinh đẹp y hệt nhau.
Nghe mẫu phi nói xong, Lục Hàm Chi lập tức bảo Ẩn Nhất đón Mộc Thanh Đồng tới. Đây có thể là người thân duy nhất còn sót lại của nhà họ Mộc, nên để cho y biết thì hơn.
Mộc Thanh Đồng nghe xong cũng hết sức kinh ngạc, y vốn tưởng trên đời này mình chỉ còn con trai, không ngờ cháu của dì cũng còn sống.
Mẹ y mất sớm, chỉ có dì Mộc đối xử tử tế với y. Mộc Huệ Lan thân thiết với chị ruột nên cũng nhiều lần lên kinh thăm cháu trai. Tính ra Tố Vấn còn phải gọi y bằng cậu.
Mộc Thanh Đồng ra roi thúc ngựa chạy về kinh, nghe Lục Hàm Chi kể rõ mọi chuyện.
Y nghe xong vội hỏi: “Đứa bé kia đã biết chưa?”
Lục Hàm Chi đáp: “Chưa đâu, hắn hồi cung rồi, bọn ta cũng đang suy nghĩ có nên nói cho hắn biết hay không.”
Mộc Thanh Đồng rất muốn đi gặp Tố Vấn, nghĩ tới lần trước gặp mặt còn chưa biết hóa ra bọn họ có quan hệ họ hàng.
Dì đối tốt với y, phải chịu nỗi oan cả nhà bị sát hại vì y, Mộc Thanh Đồng cũng tự cảm thấy thẹn với bà.
Sau này y sẽ chăm sóc cháu trai thật tốt.
Mộc Thanh Đồng sửng sốt hồi lâu rồi mới nói: “Đứa nhỏ này số lận đận, từ nhỏ đã phiêu bạt, xém nữa còn bị người ta lợi dụng.”
Lục Hàm Chi phụ họa: “Đúng thế! Ôi, ta không ngờ hắn lại là họ hàng với tiên sinh, chẳng trách hai người trông y hệt nhau, không có quan hệ huyết thống mới là lạ.”
Mộc Thanh Đồng lại lắc đầu, nói: “Nhưng bây giờ ta không thể nhận thân với hắn, với cái tính cách bốc đồng kia, ta sợ sẽ khéo quá thành vụng.”
Lục Hàm Chi hiểu ý của Mộc Thanh Đồng, Tông Nguyên từng tìm tới cửa khiêu khích mình vì muốn báo thù cho cha mẹ nuôi.
May mà người Tông Nguyên gặp là cậu, chẳng những không làm gì hắn mà còn giúp hắn điều tra rõ chân tướng. Nếu Tông Nguyên biết Hoàng đế là kẻ thù giết hại cha mẹ ruột của mình, có khi hắn còn định đi hành thích lão.
Đứa nhỏ này còn quá non trẻ, không biết cái gọi là lấy đại cục làm trọng.
Lục Hàm Chi gật đầu: “Cũng được, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ nói chân tướng cho hắn biết.”
Mộc Thanh Đồng suy nghĩ rồi lấy ra hai miếng ngọc bội từ trong ngực, trong đó một miếng viết “lan”, một miếng viết “trúc”.
Y đưa miếng ngọc bội viết chữ “Lan” kia cho Lục Hàm Chi, nói: “Đây là di vật của dì, ta lấy về từ nhà tổ, ngươi thay ta giao cho A Vấn nhé!”
Lục Hàm Chi nhận lấy ngọc bội: “Được, Mộc tiên sinh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay giao cho hắn.”
Một quyển sách mà biết bao nhiêu mảnh đời lênh đênh. Chẳng có một đứa trẻ nào trong số đó được hạnh phúc.
Hôm nay xem ra bất hạnh nhất lại là Thái Tử.
Bởi vì hắn ta là Thái Tử nên mới bị Tô Uyển Ngưng tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cậu đứng từ xa nhìn Thái Tử, người kia sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy gò, ánh mắt trống rỗng.
Nghiệp chướng thật.
Lục Hàm Chi cất miếng ngọc bội rồi đi giúp Vũ Văn Giác thu dọn đồ đạc. Chuyện Đại hoàng tử sắp về đất phong đã truyền khắp kinh thành.
Lời đồn kiểu gì cũng có, đa số đều nói An thân vương bức ép Sở thân vương, giữa hai người xảy ra hiềm khích. An thân vương đang được thánh sủng, Nhung quý phi cũng không muốn đắc tội. Bà chỉ muốn để con trai mình rời xa nơi thị phi, sớm trở về đất phong.
Đông Hải là nơi giàu có và đông đúc, cách kinh thành không quá xa, về sau hồi kinh thăm bà cũng không khó.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Giác và đoàn xe trùng trùng điệp điệp gióng trống khua chiêng khởi hành.
Vũ Văn Mân thân là đệ đệ nên đi theo tháp tùng.
Dù trong kinh đồn đại hai huynh đệ bất hòa, nhưng ít nhất vẫn phải giữ thể diện bề ngoài. Mà lần này đội ngũ tiễn đưa không thấy An thân vương phi, có thể thấy tiểu lang quân kia là kẻ hẹp hòi.
Lục Hàm Chi ngồi ở đầu tường, nhìn đoàn người Sở thân vương khí thế hành quân về phía đông, thấp thoáng như sự khởi đầu của đại nạn.
A Thiền cũng leo lên đầu tường, định ôm eo Lục Hàm Chi nhưng lại ôm không hết: “Cha, khi nào đại bá về?”
Lục Hàm Chi trả lời: “Sắp rồi, chờ đại bá về, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ bên nhau.”
Tiểu Lục Tử hỏi: “Sư công, khi nào thì cha con có thể tháo mặt nạ ra?”
Lục Hàm Chi cười, vuốt mái tóc Tiểu Lục Tử: “Cũng sắp rồi, tin sư công đi.”
Tiểu Lục Tử gật đầu: “Con tin sư công.”
Lục Hàm Chi dắt hai đứa xuống khỏi tường.
Tông Nguyên không biết tới lúc nào đang khoanh tay nhìn cậu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ căng thẳng của hắn, Lục Hàm Chi hỏi: “Cái mặt kiểu gì đấy?”
Tông Nguyên nói: “Muốn khóc thì khóc, đừng kìm nén.”
Lục Hàm Chi đáp: “Nhị ca và nhị tẩu nhà ta chỉ tạm thời rời đi, sẽ về nhanh thôi.”
Hơn nữa bọn họ còn có một kế hoạch, chờ gần tới Đông Hải thì sẽ bày ra một màn “cướp giết”. Phải ra tay trước Tô Uyển Ngưng, nếu không sẽ rất bị động.
Có điều Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân không tiết lộ chuyện này với ai khác, bọn họ chỉ cần phụ trách theo dõi kinh thành là được.
Lục Hàm Chi làm bộ chẳng hề quan tâm, vẫn lui tới giữa kinh thành và sông Trường Kinh.
Cậu đang giành giật từng giây từng phút để làm nhiệm vụ, 10 rương báu còn đang chờ kia kìa.
Không biết vì sao nhưng cậu cực kỳ cố chấp với con số 10! Tích đủ 10 rương mới mở, một phát mở hết luôn!
Cậu không tin 10 cái rương mà không ra được cái đại trận nào.
*
Phủ Thái Tử, Tô Uyển Ngưng sa sút hơn nửa năm rốt cuộc lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, nàng ta đã trải xong con đường khác cho mình rồi.
Sở thân vương rời kinh, An thân vương đưa tiễn, thấy thế nào cũng là một thời cơ tuyệt vời. Nàng ta hiếm khi lại tự hầm cho Thái Tử một chén canh gà, mấy ngày nay để khôi phục sức lực mà nàng đã hút khô Thái Tử.
Nha hoàn và đầy tớ trong phủ cũng gần như bị khống chế hết, nếu vẫn không thể sắp xếp tình tiết truyện đâu vào đấy thì đành phải tìm người bên ngoài.
Đáng tiếc gần đây ngoại trừ Tông Hòa thì không có tên nào hữu dụng.
Cũng may Tông Hòa tập võ từ nhỏ, tinh lực tràn đầy, Tông Can còn dặn hắn ta phải cố gắng giúp đỡ Tô Uyển Ngưng.
Trong hai tháng này, nàng ta dưỡng mình thành bộ dạng kiều diễm ướt át, mềm mại như nước. Hơn nữa nàng ta cũng không muốn tìm đàn ông bên ngoài, ai biết được họ có sạch sẽ không?
Đã không phải vương công quý tộc thì còn lâu nàng ta mới chịu.
Lúc trước Tô Uyển Ngưng không hiểu sao bị vị tiên kia nhập thể, vị tiên đó từng nói cho nàng ta biết…
Muốn hắn ta tồn tại được thì phải có đủ tinh lực.
Phương pháp thu hoạch tinh lực có hai loại, một là hấp thụ từ người thường nhưng tương đối có hạn. Quan trọng nhất là phải hút được từ đàn ông, hơn nữa phải là người trẻ tuổi cường tráng.
Người đàn ông đầu tiên của nàng không phải Thái Tử hay Vũ Văn Minh Cực, càng không phải Vũ Văn Cảnh.
Vậy là ai?
Nàng ta cũng không nhớ rõ nữa.
Nhưng quan trọng ư?
Muốn duy trì bộ lọc mỹ nhan thịnh thế, nàng ta nhất định phải làm như vậy, nếu không thì dung mạo xấu xí nguyên bản sẽ tái hiện.
Khuôn mặt hiện tại của nàng ta là kiểu người đàn ông nào cũng thích.
Chắc cũng bao gồm… “hắn” nhỉ?
Vừa nghĩ tới sự lạnh lùng trong mắt người nọ, lòng Tô Uyển Ngưng như bị dao cắt.
Nàng ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, thường sẽ trở thành nha hoàn thông phòng, vì sao hắn lại không chịu?
Vừa nghĩ tới đây, Tô Uyển Ngưng tiện tay cầm chén trà ném mạnh xuống đất. Ngươi chỉ là lang trung, cho dù được Hoàng thượng coi trọng thì cũng đâu thể cao quý hơn Hoàng tử?
Đời này ta không động đến ngươi vì nể tình kiếp trước yêu thích, đợi ta làm Hoàng Hậu rồi, để xem ngươi có ngoan ngoãn thần phục dưới váy ta không?
Nghĩ tới đây, Tô Uyển Ngưng khẽ nhếch môi cười.
Một đời này của nàng ta gặp vô số người, nhưng nhìn lại vẫn thấy người kia hợp ý mình nhất.
Đáng tiếc, đời này người nọ vẫn là một tên đầu gỗ.
Đợi khi thành chủ Lục cung, nàng ta sẽ gọi hắn tới chuyên chẩn trị cho mình. Tô Uyển Ngưng càng nghĩ càng vui, bưng canh gà trong tay đi vào phòng Thái Tử.
Mấy ngày nay Lục Hàm Chi luôn bận rộn xây cầu, kiến thức về cầu nổi của cậu bắt đầu từ lần đi khảo sát địa hình sông Hoàng Hà.
Cây cầu đó nâng lên khi nước dâng và hạ xuống khi nước rút. Xe tải nhỏ, ô tô, xe container lớn có thể đi lại tự nhiên, khả năng chịu tải rất tốt. Mà bên dưới là từng chiếc phao nổi đỡ mặt cầu.
Lục Hàm Chi từng hỏi thăm dân chúng đi lại ở sông Trường Kinh, họ nói cho dù là lúc nước dâng, cây cầu cậu xây cũng không bị nước lớn cuốn trôi.
Dù nước dâng đến mức phải dỡ bỏ mặt cầu, sau khi mực nước hạ xuống, cầu vẫn có thể ghép lại rất tiện lợi. Cầu phao không giống cầu treo, sức chịu lực của cầu treo quá kém, chỉ có thể đi bộ chứ không thể lái xe.
Cầu phao thì khác, mặt cầu rộng rãi, đi bộ hay đi xe đều ổn.
Lục Hàm Chi cầm bản vẽ bàn bạc với Doãn Tông, Ẩn Nhất đứng bên cạnh bảo vệ bọn họ. Mỗi lần Ẩn Nhất xuất hiện bên Lục Hàm Chi, ai cũng hiểu là Vũ Văn Mân đã rời kinh.
Tình cảm chồng chồng nhà An thân vương rất tốt, lần nào hắn rời kinh cũng sẽ để Ẩn Nhất ở lại kinh bảo vệ Vương phi.
Doãn Tông thấy rất hứng thú với nghề thủ công, Vũ Văn Giác đi rồi, hắn lập tức trở thành tri kỷ mới của Lục Hàm Chi.
Hai mắt Doãn Tông tỏa sáng, hắn cảm thấy Lục Hàm Chi quả thực là một thiên tài, chả trách cậu với Vũ Văn Mân vẫn luôn mặn nồng, hắn cũng muốn học hỏi cậu vài thứ.
Quan trọng là có thể ở cùng sư huynh lâu một chút, cớ sao không làm?
Chẳng qua tình hình trong kinh biến động, ngay sau hôm Vũ Văn Mân và Vũ Văn Giác rời kinh, Hoàng đế đã lên triều, đưa ra một đề nghị kinh người.
Lão nhìn cả triều văn võ, mở miệng nói: “Trẫm muốn phong tiểu thế tử Tông Nguyên của Đông Doanh làm Hậu, các khanh nghĩ như thế nào?”
Cả triều nháy mắt xôn xao.