Chương 78: Thầm ghen
“Cô càng như vậy thì tin đồn về cô và hắn trước đây tôi cho là thật đấy”.
Lâm Tiểu Thanh cũng dửng dưng: “Tùy anh nghĩ. Anh cũng bắt đầu trở lên vô lý giống như đám người thiển cận kia rồi. Con người tôi dễ dàng phải lòng người khác đến vậy à? Đến cả anh tôi cũng chưa lấy một lần rung động thì đến lượt anh ta à?”.
“Cô có tư cách nói câu đó à?”.
“Ừ. Tôi tự tin”.
Lâm Tiểu Thanh biết tính hắn, đa nghi hơn Tào Tháo, cô lấy ra chiếc máy điện thoại ghi âm cuộc trò chuyện giữa hai người ban nãy. Cô thản nhiên bật máy ghi âm rồi nói: “Nghe đi. Đây là cuộc nói chuyện giữa tôi với Mộc Duy. Tôi đành phải tự chứng minh sự trong sạch của bản thân thôi. Còn không thì lần sau tôi sẽ đặt camera để nhìn khách quan một thể”.
Đoạn ghi âm bắt đầu chạy văng vẳng tiếng nói hai người trong cuộc hội thoại. Long Mặc nhìn người phụ nữ kia luôn bình tĩnh hắn nhận ra mình đã lầm rồi.
Hắn chẳng biết từ khi nào mình lại trở lên như vậy, nóng giận ghen tuông vô cớ vốn không phải phong cách của hắn trước đây. Từ khi gặp nhau, hắn đã bị cô làm thay đổi rồi, hắn hỉ nộ mất kiểm soát. Hắn chỉ muốn độc chiếm cho riêng mình.
Phải, giống như loài khủng long bạo chúa đều khiến kẻ khác sợ hãi mà thần phục. Long Mặc hắn nhìn cô, nhìn thái độ điềm tĩnh đến lạ thường này. Có lẽ cô cũng biết trước được điều này rồi phải không?
Long Mặc bước tới đứng trước mặt cô, đưa đôi đồng tử đỏ nhìn xuống Lâm Tiểu Thanh, đôi đồng tử phản chiếu hiện rõ gương mặt thanh tú ấy. Đúng thật rất tức giận nhưng nhìn gương mặt “không sợ chết” kia của cô có giận cũng chẳng có ích gì.
Hắn cúi gần xuống sát mặt Lâm Tiểu Thanh không nói không rằng cướp lấy môi cô một cách thô bạo. Hắn đè mạnh cô xuống ghế nụ hôn nhấn sâu độc chiếm điên cuồng tước đoạt. Hắn mạnh mẽ xâm chiếm cô không một chút nhân từ.
Hơi thở bị cướp đi trong tức khắc, vô cùng ngột ngạt khiến cô chẳng thể chống cự với mãnh thú hung hãn như hắn.
Lâm Tiểu Thanh cắn môi hắn, dòng máu đỏ bật ra chảy nhưng hắn không hề buông, hắn mặc. Càng như vậy hắn càng cuồng bạo hơn, dòng máu chảy trong thanh quản Lâm Tiểu Thanh, vị tanh ngọt của dòng máu ấm chảy xuống cổ họng cô. Môi hai dính máu hắn, một cách đánh dấu riêng biệt thô bạo chỉ có thể là hắn.
Cô dần dần đuối sức chỉ có thể để yên hắn mặc sức làm càn. Hắn rời môi cô, máu của hắn còn vương bên khóe môi cô một chút đo đỏ.
Hắn nhìn vậy nhếch miệng cười mặc kệ môi mình đã bị cô cắn nát.
“Máu của tôi uống ngon phải không?”.
Lâm Tiểu Thanh liếm giọt máu khóe miệng mình, cười bí hiểm: “Không tồi. Nếu được thì hằng ngày anh cho tôi uống cũng được”.
“Vậy thì ngoan ngoãn cho tôi. Đừng có tự ý reo rắc thính khắp nơi. Không thì cô tự làm khổ cô đấy”.
Cô nhướn mày: “Anh ghen à? Hay sợ mất mất vợ?”.
“Đừng ăn nói hàm hồ. Chúng ta là trao đổi đôi bên đều có lợi”.
“Vậy được. Dù tôi có qua lại với ai thì anh đừng ngăn cản”.
Hắn nắm cằm cô, trừng mắt: “Cô dám sao?”.
Lâm Tiểu Thanh cười nhếch miệng: “Vậy cũng dám đe dọa tôi? Lừa mình lừa người chắc phải khổ sở lắm nhỉ?”.
Cô vỗ vỗ Tiểu Bảo trong bụng mình hỏi dò ý đứa con chưa chào đời của mình đòi sự đồng cảm: “Phải không Tiểu Bảo?”.
Thằng nhỏ nằm trong bụng cô cũng đáp lại bằng một cái đạp nghịch yêu như đồng tình với mẹ nó. Xem ra Tiểu Bảo sau này thích mẹ nhất rồi.
“Con nó đồng cảm với tôi, nó trả lời rồi”.
“…”.
Lâm Tiểu Thanh đứng dậy rời khỏi sofa, cơ thể nặng nề mệt mỏi ngã xuống. Bàn tay rắn chắc của hắn đỡ lấy cô trong tích tắc.
Hắn thấp mắt nhìn cô: “Giữ hơi sức mà dưỡng bệnh thay vì đôi co với tôi”.
Cô bật cười, hơi thở nặng nề Long Mặc có thể nghe thấy rõ. Hắn bồng cô một cách dễ dàng mặc cho sức nặng của hai mẹ con đè trên cánh tay. Đối với hắn dù cô có mang thai hay không thì cũng vẫn nhẹ tênh.
Long Mặc đưa cô trở lại giường nằm, sờ trên trán thì vẫn còn ấm nhưng so với hôm qua đã hạ sốt nhiều rồi.
“Lát tôi bao vú mang cháo lên cho cô”.
“Hôm nay tôi thấy anh về sớm hơn mọi hôm chắc không chỉ vì chuyện này đâu nhỉ?”.
Nhắc đến đây hắn cũng khó mở lời.
Ừ nhỉ?
Hắn về sớm hơn mọi hôm là vì đang lo lắng “mất vợ” nhưng hắn lại không thú nhận. Mặt khác hắn lại dở giọng bá đạo thường ngày: “Tôi đi tôi về giờ nào cần cô quản à?”.
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: “Ừm, cũng đúng, không quản được. Đi hay ở là việc của anh”.