Chương 17 - Là kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ của cô.
Ở thành phố, bạn có thể chọn những ngôi nhà cao tầng để lên cao thấy rõ
hoàn hôn. Ngoài ra, gối hoàng hôn lên những ngọn núi cũng mang lại bức
hình đẹp.
Cứ thế buổi chụp ảnh
đã bắt đầu, sau hơn nữa tiếng thì ekip cũng đã có được những bước ảnh
chân dung về buổi chiều hoàng hôn, cũng nhờ đó mà buổi chụp hình hôm nay của cô cũng đã hoàn thành một cách xuất sắc.
Sau khi xong việc, Vương Tuyết Băng cũng đã cùng với Vàng Ưng chào mọi người rồi rời khỏi đó.
…—————-…
Khi ra xe, Vương Tuyết Băng nhìn Vàng Ưng như thể muốn hỏi: ” Cô lái hay tôi lái. “
Vàng Ưng nghe cô hỏi gật đầu trả lời, không chút do dự: ” Để tôi lái cho. “
Vương Tuyết Băng chỉ gật đầu, cả hai cùng nhau lên xe, vừa ngồi vào ghế phó
lái, cô cũng đã ngủ ngay vì từ sáng phải thức sớm, đến khi trời tối cô
mới xong việc nên giờ rất mệt.
Vàng Ưng nhìn thấy cô đã ngủ rồi cũng không làm phiền, chỉ lặng lẽ bật máy
sưởi và mở tự động cho xe lái đi, cô ta cũng đã lấy chăn bông đắp lên
người cho cô.
Đến khi làm xong mọi việc, cô ta cũng ngồi lại vào ghế lái để lái đi.
Khoảng nửa tiếng, cô ta đã lái xe đến khách sạn Dương Hoàng thì mới gọi cô thức dậy: ” Cô Vương, chúng ta đến khách sạn rồi. “
Vương Tuyết Băng nhíu mày khó chịu, cô rất muốn ngủ một giấc sao lại có người làm phiền thế.
Đáng chết!!!
Là kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ của cô.
Vương Tuyết Băng dù không vui nhưng vẫn phải mở mắt, nhìn cảnh vật xung quanh cô mới giật mình.
Đây là đâu? Và cô là ai? Sao vừa mới thiếp đi cô lại ở trước cửa khách sạn Dương Hoàng vậy?
Chuyện gì thế này?
Cô khó hiểu nhìn Vàng Ưng, giọng nói có chút không vui hỏi: ” Sao đưa tôi tới đây? “
Vàng Ưng vẫn như cũ truyền lời: ” Đây là ý của lão đại. “
” Vậy anh ấy cũng ở đây? ” Vương Tuyết Băng gật đầu, nhìn khách sạn Dương Hoàng khẽ hỏi.
Vàng Ưng gật đầu, không đáp, cả hai cùng nhau bước xuống xe, đi vào bên trong khách sạn.
Cô ta đi đến chỗ lễ tân để lấy chìa khóa phòng, đơn nhiên lễ tân và quản lý khách sạn đều biết Vàng
Ưng nên rất lễ phép: ” Trợ lý Vàng, đây là chìa khóa mà cô cần. “
Vàng Ưng gật đầu, nhận lấy hai chiếc chìa khóa rồi đi lại chỗ của Vương
Tuyết Băng đang đứng, lên tiếng: ” Cô Vương, tôi đưa cô về phòng. “
Trên tầng cao, phòng VIP của khách sạn, Vương Tuyết Băng nhìn kết cấu và
cách trang trí nội thất của khách sạn đều là đồ nội thất cao cấp, giá
trị rẻ nhất cũng hơn vài căn biệt thự bình thường.
Sau khi đến trước cửa phòng, cô khó hiểu hỏi Vàng Ưng: ” Sao cô không đưa tôi về dinh thự mà lại đưa đến khách sạn? “
” Chuyện này tôi cũng không rõ. Hơn nữa đây là ý của lão đại nên tôi chỉ
làm theo. Nếu cô Vương muốn biết thì đợi khi nào lão đại quay về thì có
thể hỏi thử. ” Vàng Ưng trả lời, vì thật sự cô ta cũng không dám suy đón quyết định của Triệu Hàn Dương.
Cô gật đầu, đưa tay mở cửa phòng, nhàn nhạt lên tiếng: ” Được rồi, cô cứ quay về phòng của mình nghỉ ngơi đi. “
Vàng Ưng nghe vậy cũng gật đầu,nhanh chân quay về căn phòng đối diện, mở cửa đi vào bên trong.
Trong khi đó, Triệu Hàn Dương vẫn còn đang ở công ty con để giải quyết công
việc quan trọng, lúc này, điện thoại trên bàn reo lên, anh đưa tay cầm
lấy, nhìn thấy tên người gọi chỉ nhếch môi, bắt máy: ” Bé con, em về đến khách sạn rồi sau? “
Đúng vậy, đầu dây bên kia là Vương Tuyết Băng, cô vừa tắm rửa xong liền nghỉ đến
việc anh sắp xếp mình ở khách sạn cảm giác có chút kì lạ, cho dù nghỉ
thế nào cũng không thông nên cô mới cầm điện thoại gọi cho anh.
” Đúng vậy, anh đã biết rồi sao còn hỏi em. ” Vương Tuyết Băng khẽ nhíu
mày, cô lại lên tiếng hỏi thẳng: ” Sao anh lại sắp xếp cho em ở khách
sạn? Em cũng đã chụp ảnh ngoại cảnh xong thì có thể về lại thành phố mà? “
Triệu Hàn Dương đã đứng cạnh cửa kính nhìn thấy cảnh đêm của tỉnh H, bên tay anh còn cầm điếu thuốc
đang hút dỡ, dịu giọng dỗ dành: ” Ngoan, em cứ ở lại khách sạn hai ngày
đi, nếu muốn ra ngoài nhớ dẫn theo Vàng Ưng. Anh sẽ cố gắng sắp xếp mọi chuyện ở trong thành phố xong rồi, sau đó anh sẽ cùng em về nước. “
Cô tinh ý nhận ra điểm bất thường, nhưng cô vẫn lựa chọn im lặng, đôi mắt hiện lên vẻ u ám đáp lại: ” Được em nghe theo anh. “
Cúp máy, cô lại tiếp tục ấn số nào đó để gọi, chưa đến ba hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Nhưng cô không đợi người đó lên tiếng mà hỏi ngay: ” Ở nước Z hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì? “
Đầu dây bên kia nhíu mày, ngồi bật dậy vô tình làm vỡ ly nước trên bàn,
nghe thấy giọng nói không vui của cô mà lên tiếng: ” Không có chuyện gì
cả, chỉ có Triệu Hàn Lâm đã đến nước F này để ký hợp đồng với công ty
con của Dương Hoàng, và hình như người đó có vẻ không vui nên hết lần
này đến lần khác đều thay đổi địa điểm để cho cậu Hai nhà họ Triệu đó
phải cất công đến đây rồi lại bay trở về nước mà thôi. “
Nghe thấy những lời này, cô khẽ cười, hóa ra là anh không muốn để cô gặp lại Triệu Hàn Lâm, vậy thì cô sẽ không gặp. Nếu không người đó lại tức giận thì eo cô sẽ bị anh bóp cho gãy mất.
” Cúp đây. ” Vừa dứt lời, cô cũng đã cúp máy, lại đưa tay sờ vị trí eo bị bầm tím vì lực ôm lúc trưa của người nào đó, Vương Tuyết Băng thở dài,
quay lại giường ngủ tìm kiếm hợp y tế để lấy thuốc mỡ bôi lên eo.
Sau khi bôi thuốc xong, cô cũng nằm xuống giường để an giấc.