Chương 18 - Hắn ta không đáng để tôi ra mặt.
Một giờ sáng, Triệu Hàn Dương cũng đã quay về khách sạn. Sau khi anh nhận
chìa khóa phòng đã cùng với ba người trợ thủ đi về tầng lầu dành cho
khách VIP, vì ở đây cũng có một dãy tầng thuộc cho người thần bí chưa
bao giờ lộ diện.
Hơn nữa đây cũng là khách sạn của Triệu Hàn Dương, và cũng là khách sạn chi nhánh của trụ sở khách sạn ở Nam Kinh.
Trong thang máy, Triệu Hàn Dương đứng đầu, theo sau anh chính là đám người Hắc Ưng.
” Lão đại, anh thật sự không muốn lộ diện để ký hợp đồng với cậu Hai
Triệu sao? ” Hắc Ưng đứng ở phía sau dù vẫn khó hiểu lại lên tiếng hỏi.
Triệu Hàn Dương chỉ chăm chú nhìn các dẫy tầng đang thay đổi,nhàn nhạt lên tiếng: ” Hắn ta không đáng để tôi ra mặt. “
Đám người Hắc Ưng nghe anh nói vậy chỉ gật gù, không dám hỏi thêm, vì họ
biết tình cảm anh em của lão đại cũng vì cậu Hai Triệu đó mà có xích
mích với gia đình.
Khi lên đến
tầng 28, anh cũng đã trở về phòng của mình, bên cạnh đó anh cũng nhìn
đến căn phòng bên cạnh khẽ nhếch môi, cũng không nán lại thêm.
Khách sạn Dương Hoàng này với chiều cao 490m, gồm 28 tầng, nằm trọn từ tầng
102 đến tầng 118 thuộc cao ốc Trung tâm thương mại quốc tế (ICC) ở
Kowloon (HongKong).
Dương Hoàng có tổng cộng 310 phòng, với diện tích dao động từ 50 m² đến 365 m², tất cả các phòng của khách sạn đều được trang bị đầy đủ các thiết bị công
nghệ cao như ti vi màn hình phẳng 42 inch, iPod,… và tuyệt nhất là có
tầm nhìn ra bến cảng thành phố.
Điểm nổi bật của khách sạn này là sở hữu một bể bơi vô cực trên tầng cao
nhất và một spa đẳng cấp với các liệu pháp Á Đông có diện tích lên đến
900m².
Không chỉ có vậy, khách
sạn cũng cung cấp khá nhiều dịch vụ cao cấp cho khách hàng bao gồm 10
nhà hàng, quầy bar và cả sân tập Thái Cực quyền.
Chín giờ sáng hôm sau, thứ ba, Vương Tuyết Băng rời khỏi phòng ngủ khách sạn để xuống nhà hàng dùng bữa.
Lúc đi ra khỏi phòng cô có liếc mắt nhìn căn phòng bên cạnh vẫn luôn đóng
cửa khiến cho cô hơi nghi ngờ việc anh làm việc cả đêm rồi vẫn không
quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Nghỉ vậy, cô cầm điện thoại bấm số để gọi điện cho anh thử xem, chưa đến hai hồi chuông đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói trầm ấm vang lên với
giọng điệu hết sức cưng chiều: ” Sao thế bé con? “
Vương Tuyết Băng chỉ nghe thấy giọng nói của anh thôi mà tim đã muốn nhũn ra
vậy, sau cái tên đáng ghét làm cho trái tim của cô đập loạn lên thế, dù
vậy, cô cũng cố gắng kìm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói: ” Anh có ở trong
phòng không? Em muốn mời anh đi ăn ạ. “
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu của cô chỉ làm cho anh thêm yêu thích, nhanh chóng trả lời: ” Chờ anh năm phút. “
” Dạ. ” Vương Tuyết Băng gật đầu, cả hai nhanh chóng cúp máy, cô đứng dựa vào tường chờ đợi anh.
Trong phòng ngủ lúc này, anh cũng chỉ mặc áo sơ mi và quần tây đen màu đen
cùng kiểu, trên tay còn cầm theo chiếc áo khoác, đến khi mở cửa,anh khẽ
cười khi nhìn thấy tiểu bảo bối nhỏ của anh.
Đi đến trước mặt của cô, anh xoa đầu, giọng nói có chút cưng chiều bảo: ”
Nếu sao này muốn gọi anh thì cứ đến biệt thự, không cần phải gọi trước
cho anh đâu. “
Cô chỉ gật đầu, anh lại nhìn cách ăn mặc của cô mà nhíu mày không vui: ” Bé con, sao em mặc đồ mỏng quá vậy? “
” Hả? ” Cô nhìn lại quần áo trên người mình, đâu có mỏng đâu, chỉ là cô
mặc áo bra và khoác vest cùng với chân váy thôi, chứ đó đâu có mỏng đâu?
Sao qua cái ánh mắt của anh lại nhìn ra cô bận set giả vest này mỏng thế?
Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của cô, anh cũng không thể nói ra rằng anh rất
để ý đến cách ăn mặc này, đặc biệt quá hở da thịt, vì lẽ đó sẽ có rất
nhiều dạng đàn ông sẽ chú ý đến cô, và anh sẽ không vui.
Vì vậy, anh cũng không ngần ngại mà lấy áo khoác dài của mình khoác lên người cô.
Nhờ dáng người và chiều cao gần một mét chính của anh, nên áo khoác của anh khi mặc lên người anh chứ hơn nữa đùi, nhưng khi anh khoát nó lên đáng
người nhỏ nhắn của cô lại nhìn cô lúc này trong rất nhỏ bé vì chiếc áo
khoác của anh bao phủ cô và nó dài đến mức gần chạm đến mắc cá chân của
cô.
Sau khi bao bọc cho cô kĩ
càng rồi anh mới hài lòng, cùng cô sánh bước đi vào thang máy, cả hai
đều sẽ xuống dưới nhà hàng để dùng bữa sáng.
Trong lúc vào thang máy, cô nhìn cách ăn mặc của mình chẳng ra sao khi bị anh ép phải mặc thêm áo khoác của anh, vừa nhìn thấy hình ảnh phản chiếu
của mình trong thang máy, cô cuối đầu khẽ cười, thôi kệ đi, dù anh muốn
làm gì cô chỉ cần làm theo là được.
Đến khi thang máy dừng nữa chừng, cữa thang máy một lần nữa mở ra, đặp vào
mắt của anh và cô chính là Triệu Hàn Lâm đã hơn hai năm không gặp.
Trong khi đó, Triệu Hàn Lâm một tay ôm cô gái, một tay đút vào túi quần nhìn
mấy người người bên trong thang máy cũng chỉ ngạc nhiên vì nhìn thấy cô
chứ còn người đàn ông bên cạnh cô, hắn cũng không nhớ rõ lắm.
Cũng không thể trách hắn, vì Triệu Hàn Dương rất thần bí, và ít khi lộ diện
nên báo chí cũng chỉ nhắc đến tên anh trong các bài báo lớn và quan
trọng nhất.
Vương Tuyết Băng nhìn thấy hắn nhíu mày, thở dài: ” Trái đất quả thật rất tròn mà. “
Hắn đơn nhiên sẽ không nghe thấy, chỉ có anh ở bên cạnh cô khẽ nhíu mày,
cái anh không ngờ hắn ta sẽ ở trong khách sạn của mình, và cái anh ngăn
cản không cho hắn gặp mặt cô giờ lại vô tình gặp mặt ở ngay thang máy.
Vừa nhìn thấy cô, Triệu Hàn Lâm vui vẻ cùng cô em bên cạnh đi vào trong
thang máy, dịch chuyển đến trước mặt cô bắt chuyện: ” Tiểu Tuyết , lâu
quá không gặp. Em vẫn khỏe chứ, đúng rồi, sao em lại ở tỉnh H vậy? “
Vương Tuyết Băng nhíu mày không muốn trả lời hắn, dù sao cả hai cũng đã ly
hôn, với lại cô và hắn cũng đâu có thân đến mức phải nói lịch trình làm
việc của mình cho hắn biết đâu.
Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn lạnh nhạt lên tiếng: ” Triệu Hàn Lâm, tôi và
anh đã ly hôn nên việc tôi ở đâu và làm gì cũng cần phải nóI lại với anh à? “