Chương 7: Nàng dám khi dễ ta!!
Lam Khanh hiện đang trong phòng phẫu thuật, hắn hôm nay không có ca trực đêm, nghỉ sẽ gọi điện đón em gái dự tiệc về nhà. Không ngờ, trưởng khoa trực tiếp chạy đến phòng làm việc bảo có một bệnh nhân cần phải phẫu thuật ngay, nghe nói là do súng bắn, viên đạn chỉ nằm cách tim 5mm. Lập tức hắn có linh cảm không hay, cảm giác như viên đạn đó đang cắm vào mình vậy. Khi tận mắt thấy bệnh nhân nằm dưới mũi dao của mình là em gái, hắn trừng trừng đôi mắt đầy tơ máu thầm mắng khốn kiếp. Không suy nghĩ nhiều, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Vân Khúc Hoa nhíu mày, nàng từ khi đặt chân vào bệnh viện chưa từng ngừng suy nghĩ, tại sao Lam Nhã Tình lại không màng sống chết đỡ cho mình một phát súng, hạng mục bất động sản bên G thị quan trọng đến vậy sao? Có thể không cần tính mạng như vậy, thật là ngu ngốc. Nghĩ đến đây, nàng lại càng nhíu mày thật chặt. Mà Vân Khúc Hoa lại sơ suất không xét đến phương diện tình cảm, có lẽ đối với nàng, lần đầu mới gặp mặt, dụng tâm như vậy tất nhiên là vì mục đích. Nàng lắc đầu, thôi kệ dù sao hạng mục này cứ cho đi, coi như là đền bù tổn thất cho cô ấy.
Liếc mắt thấy ba mẹ của Lam Nhã Tình đang an ủi nhau, nàng thở dài tiến lại họ, tự giới thiệu bản thân sau đó thay mặt Vân gia thành thật xin lỗi.
Lúc này, phòng cấp cứu tắt đèn, Lam Khanh vừa bước ra đã được một tên nam nhân tuấn tú chụp lấy, dồn dập hỏi cô ấy ra sao rồi. Cả ba và mẹ hắn cũng ở đây, ai cũng lo lắng đợi câu trả lời. “Hiện tại em ấy không nguy hiểm đến tính mạng nữa, do mất máu khá nhiều và vết thương có thể sẽ để lại di chứng nên cần phải nghỉ ngơi trong một thời gian dài cũng như cần theo dõi thêm. Ngày mai thuốc mê sẽ hết tác dụng nên em ấy sẽ tỉnh.”
Thấy bác sĩ bảo Lam Nhã Tình không có gì nguy hiểm, Vân Khúc Hoa lặng lẽ bỏ đi. Nàng để lại vài người xem tình trạng của Lam Nhã Tình có gì lập tức thông báo cho nàng, cũng như là cho người ngầm bảo vệ cô ấy. Còn nàng sẽ đích thân điều tra xem kẻ nào gan lớn như vậy dám náo loạn tiệc nhà nàng lại còn gây ra việc suýt chết người, dù là người của Hắc tứ linh nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Khi nàng đã đi xa, trong bóng tối bước ra một thân ảnh. Hắn đẩy gọng kính, môi bạc khẽ nhếch, miệng thì thầm “Con thỏ…nhảy nhảy…con cáo…theo sau…bị gài bẫy…thợ săn…giết cáo…thỏ cười…”
Tí tách tí tách…
Mưa không ngừng rơi, hôm nay đã là ngày thứ ba Lam Nhã Tình tỉnh lại, vết thương đã khép miệng, nhưng vẫn chưa thể di chuyển nhiều được. Ngồi tựa lưng vào thành giường, nhìn mưa rơi từng hạt nhỏ, cô thầm nghỉ đến Vân Khúc Hoa. Từ khi cô tỉnh dậy chưa một lần nào nàng đến đây cả, cô thở dài. Chợt cửa phòng mở, là mẹ cô, “Công ty có việc đột xuất nên mẹ quay về xử lý chút chuyện. Gần trưa rồi để mẹ nấu món cháo sườn cho con.”
“Vâng.”
“Ring ring……”
“Mẹ nghe máy đi, đổ chuông trên ba lần rồi.”
“Để mẹ nấu xong đã.”
“Để dì Ngô làm phần còn lại được rồi, mẹ xem thời gian nghỉ trưa được bao nhiêu lại phải chạy qua chăm sóc con. Hiện tại, đối tác bên Anh Quốc đang đợi mẹ về thỏa thuận để ký tiếp hợp đồng, mẹ nghỉ giấu được con sao.”
Nhã Ngọc Nguyệt không ngờ con gái đã biết hết rồi. Mấy ngày nay, đối tác nước ngoài cố ý gây khó dễ, chẳng qua là họ muốn đề nghị chia sáu bốn thay vì năm năm như lúc trước. Nếu không đồng ý họ bảo không bỏ tiền ra đầu tư nữa khiến bà phải đau đầu. Vất vả lắm mới thỏa thuận đề nghị năm năm như lúc trước, tất nhiên phải vứt cho người đại diện bên kia một mớ tiền để đồng ý ký tiếp hợp đồng thời hạn là 5 năm. Mà hôm nay đang bàn bạc với bên kia thì bà xin nghỉ trưa một tiếng để chạy qua con gái bà, không ngờ một giờ đồng hồ lại trôi qua nhanh thế, cháo cũng nấu sắp xong vậy mà.
Lam Nhã Tình biết rõ lần này đối tác bên công ty mẹ đang cố tình gây chuyện đây mà, với lại nếu ký hợp đồng này thành công, Nhã thị sẽ như hổ thêm cánh, cực kỳ có lợi cho Lam thị của mình sau này, lập tức hối thúc mẹ mình, “Mẹ nhanh đi đi, nếu không người ta viện cớ mẹ đến trễ rồi đổi ý bây giờ. Vú Ngô ra ngoài mua đồ cho con cũng sắp về rồi, mẹ yên tâm.”
Nhã Ngọc Nguyệt làm sao không biết tâm ý của cô con gái cuồng công việc nhà mình. Nàng thở dài, tắt bếp, “Được rồi, mẹ đi ngay đây. Vú Ngô có về, con bảo dì tiếp tục nấu. Chiều ba con tan việc sẽ ghé thăm con.”
Lam Nhã Tình chào tạm biệt mẹ không bao lâu, cửa lại mở, cô nghỉ là vú Ngô nên không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem sách, cư nhiên bảo vú Ngô lại xem giùm nồi cháo sườn mẹ còn nấu dở. Tiếng bật bếp vang lên, nồi cháo thoang thoảng mùi sườn thơm phức, cô thoáng phát ra tiếng như mèo kêu làm nũng vú Ngô “Con đói…” Sau đó cô không nghe được tiếng vú Ngô đáp trả như mọi khi, cảm thấy có gì đó không đúng, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bếp, chỉ thấy ai đó đang nén cười khuấy cháo cho vào chén.
“Sao nào, hiện tại không có vú Ngô ở đây, chỉ có vú Vân nấu cháo cho cô, cô chịu không.”
Lam Nhã Tình đen mặt, thầm mắng chết tiệt, vừa nãy làm nũng chắc nàng ta nghe hết rồi, thật là xấu hổ mà, ở đây lại chẳng có cái hang nào, thôi làm ổ trong chăn vậy, nghỉ nghỉ cô đem cả người chui vô chăn.
“Này này, cô mau chui ra đây. Cháo nấu xong rồi.”
Vân Khúc Hoa sau bao ngày mệt mỏi điều tra, mới nhớ lại chính mình đã quên mất Lam Nhã Tình, thầm mắng bản thân một phen. Nàng nhấc tay gọi điện thoại cho vệ sĩ ngầm bảo vệ Lam tiểu thư, nghe được thương tích cô ấy đang dần hồi phục, nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian từ đây tới chiều cũng rãnh rỗi, Vân Khúc Hoa quyết định đến xem Lam Nhã Tình.
Tới bệnh viện, sau khi hỏi người của mình số phòng Lam Nhã Tình đang ở là phòng số 6 khu VIP, nàng nhanh chân đi đến. Trước phòng là hai tên bảo vệ to con đồ sộ đang canh giữ bên ngoài, thấy nàng tiến tới, lập tức giữ lại. Vân Khúc Hoa biết những người này là bảo vệ an toàn tính mạng của tiểu thư nhà bọn họ nên mới có hành động như vậy, trừ người nhà Lam thị ra, bất cứ ai cũng không được vào, ngay cả đồng nghiệp hay họ hàng thân thích cũng không. Ngoại lệ thì chỉ có bạn thân kiêm trợ lý Hạ Du thì có thể được vào.
Lúc này, Vân Khúc Hoa đưa ra một danh thiếp, một gã nhận lấy, sau đó xanh cả mặt. Danh thiếp độc nhất của Vân gia, ấn ký là chiếc mũ quý tộc có gắn lông vũ, cái này không thể làm giả được, cũng chẳng ai có gan giả mạo danh thiếp của Vân gia, danh thiếp lại đề tên Đại tiểu thư Vân gia Vân Khúc Hoa. Hắn biết nàng là ai, cũng biết là nàng một trong những người không nên đắt tội ở X thị nhưng nhiệm vụ của bọn họ chính là không để ai tiến vào căn phòng này. Hắn cảm thấy vô cùng khó xử, mồ hôi cứ chảy ròng ròng. Tên còn lại thấy biến hóa bất thường khi gã kia xem danh thiếp, lập tức giơ tay giật xem, sau đó cũng đồng dạng giống gã kia, đều là xanh cả mặt.
Vân Khúc Hoa biết hai gã lúc này khó xử, “Ta chỉ vào thăm hỏi Lam tiểu thư nhà các ngươi một chút, dù gì cũng là do ta nên tiểu thư mới ra nông nỗi này. Ta cam đoan tiểu thư sẽ không có bất kỳ thương tổn nào. Ta có thể vào được chưa?”
Hai gã thấy Vân Khúc Hoa thành khẩn như vậy, nên mới gật đầu mở cửa cho vào. Đến khi Vân Khúc Hoa vừa đóng cửa lại, một trong hai gã liền thông báo cho chủ tịch là Lam Hoàng. Nghe được sự chỉ thị của chủ tịch là đồng ý, hai gã cuối cùng mới dám thở phào nhẹ nhõm, vì không đắt tội cả hai bên.
Vừa bước chân vào, chuẩn bị chào hỏi Lam tiểu thư, nào ngờ cô ta xem mình là vú Ngô nhà cổ, còn đem mình sai khiến đi nấu cháo. Nghỉ kỹ thì dù sao Lam Nhã Tình cũng còn thương tích trên người nên nàng nấu giùm cô vậy, với lại cũng qua giờ trưa rồi mà cô ấy còn chưa ăn. Đang lúc tắt bếp, múc cháo ra chén, nàng nghe tiếng kêu đói như con mèo nhỏ của Lam Nhã Tình, nàng không khỏi cười nhẹ, thì ra Lam đại tiểu thư của Lam gia nổi tiếng trên thương trường như thế cũng có lúc làm nũng đáng yêu như vậy.
Tay bưng khây đem cháo đến, buồn cười nhìn cái tên chui rúc trong chăn. Nàng đặt khây xuống, nhìn cô cứng đầu nhất quyết không chui ra. Nếu cứ như vậy cháo sẽ nguội mất, không còn cách nào khác, Vân Khúc Hoa mím môi giật mạnh cái chăn, Lam Nhã Tình vì do hai tay nắm chặt chăn trước ngực nên đụng phải vết thương, rên lên một tiếng “đau”.
Vân Khúc Hoa hoảng lên “Mau đưa tôi xem.” Thấy Lam Nhã Tình nhăn mày tay ôm ngực, nàng nhẹ nhàng kéo tay ôm ngực kia ra “Ngoan, để tôi xem vết thương có nứt ra không.” Lam Nhã Tình thuận theo Vân Khúc Hoa, cô xấu hổ đem mặt nghiêng qua một bên, để nàng cởi áo xem vết thương của mình.
Vì Vân Khúc Hoa muốn xem kỹ ngoài vết thương súng bắn ra còn vết thương ngoài da nào trên cơ thể Lam Nhã Tình không nên nhất quyết cởi hết. Hoàn hảo vết thương không có nứt ra, ngay hông chỉ có một vết bầm nhỏ. Lúc này, Vân Khúc Hoa mới đánh giá thân hình của Lam Nhã Tình. Nàng cảm thấy làng da của Lam Nhã Tình thật đẹp thật mịn. Cái cổ thon dài, xương quai xanh thật gợi cảm, nhìn xuống là cặp ngực vì băng bó nên che mất hết vẻ đẹp vốn có của nó. Xuống nữa là vòng eo nhỏ xíu, nếu sờ thử thì cảm giác gì nhỉ? Nhịn không được nàng giơ tay xoa xoa chiếc eo nhỏ. Mà khoan đã mình đang làm gì vậy…