Chương 5: Thiên thần không thể xem thường
Nắng nhẹ nhàng xuyên qua màn cửa, sưởi ấm lên khuôn mặt thanh thuần trong sáng của một thiên thần tuyệt mỹ. Một cơn gió thổi nhẹ luồn vào cửa sổ, có chút rùng mình, nàng chớp nhẹ mắt, tỉnh dậy, ký ức lại bay về đêm hôm qua.
Vân Khúc Hoa vốn là lãnh đạo hắc ban nổi tiếng nhất ở X thị Phụng Thanh Hội. Ngoài ban hội của nàng thì còn ba ban hắc đạo nằm rãi rác khắp cả nước chia nhau ra ‘hành nghề’ là Long Thanh Hội, Lân Thanh Hội, Quy Thanh Hội. Lấy tứ linh thú mà đặc cho bốn ban hội hắc đạo hùng mạnh nhất nước, người trong hắc bạch không ai không biết bốn hội này được gọi ‘Hắc tứ linh’. Mỗi hội đều có người lãnh đạo đứng đầu, nhưng không một ai biết người đó là gái hay trai, già hay trẻ, bối cảnh ra sao, chỉ biết mỗi người đều lấy nhũ danh là Đại Long, Nhị Lân, Tam Quy, Tứ Phụng.
Bốn con người này không hề đơn giản, phải thật sự có năng lực mới dám bước chân tranh vị trí khốc liệt trong giới hắc đạo này. Mà nàng chính là được cha Vân Khúc Nghiêm đứng đầu Phụng Thanh Hội đem nàng từ khi còn nhỏ huấn luyện thành một thân sát thủ. Năm nàng 18 tuổi vừa tốt nghiệp trung học, cha bắt nàng phải đánh bại năm vị anh tài nhất hội, còn nhớ lúc đó, bản thân nàng cả người đều máu, không nhớ rõ là đã gãy bao nhiêu cái xương. Chỉ vì một câu nói của cha “Con thật sự phải mạnh mẽ, cái chết mẹ con mới được sáng tỏ” mà nàng mới vững vàng một lúc đánh bại năm vị anh tài kia, trở thành lãnh đạo của họ, khiến họ trở thành người của nàng, một mực sống chết trung thành.
Nàng bên ngoài là thiên kim tiểu thư nắm giữ 20% cổ phần công ty Vân gia, là đại cổ đông sau cha nàng, là vị tiểu thư ngây thơ xinh đẹp khiến các công tử ở X thị ai cũng muốn cưới làm vợ. Còn bên trong không ai biết nàng một thân sát thủ, lão đại của Phụng Thanh Hội, nhũ danh Tứ Phụng, một tay nàng điều hành hết các quán bar nhà hàng lớn nhỏ xa xỉ cả khu X thị và đang ngày có xu hướng mở rộng nhiều chi nhánh. Ngay tại lúc ‘mưa thuận gió hòa’, thế quái nào quán bar của nàng lại có người xã súng, nên nhớ người có thể làm được việc này chỉ có người của ‘Hắc tứ linh’ thì ngoài ra cũng không ai dám đắc tội Tứ Phụng nàng, nếu là người ngoài sợ rằng cho họ mười cái mạng cũng không dám.
Vân Khúc Hoa lập tức cho người che lấp thông tin tránh cho việc này lọt ra ngoài. Bản thân nàng thì đích thân giả làm khách tới quán bar kia, ngoài năm vị thay mặt Tứ Phụng nàng điều hành hội biết thân phận của Vân Khúc Hoa thì người trong Phụng Thanh Hội không ai biết được thân phận của nàng nên tất nhiên lão đại bọn họ tới chơi người quản lý nơi đây cũng không biết. Cho đến khi Mã Kim xuất hiện hắn mới toát mồ hôi lạnh, người trong hội không ai không biết Mã Kim là một trong năm tay sai đắc lực nhất của lão đại bọn họ, Mã Kim xuất hiện thì chính xác hơn 80% Tứ Phụng đang ở gần đó. Hắn lúc này đang trong căn phòng xa hoa nhất nơi đây, chính là căn phòng làm việc của hắn mà cung kính cúi chào nữ nhân gần 30 tuổi khí chất như hoa lavender nhẹ nhàng nhưng mang theo mùi sát khí, hương hoa thơm nhưng có độc.
Lúc này đây, Vân Khúc Hoa nàng đang được một gã bartender pha chế cho nàng một ly cocktail vị nho, gã chưa bao giờ thấy một cô gái nào xinh đẹp như nàng, không quyến rũ nóng rực mà thanh thuần dịu dàng như thiên sứ khiến khó có ai có thể quên khi lần đầu gặp mặt. Mấy vị công tử hay các vị tiểu thư thác loạn ở đây không ai là không ngoái nhìn nàng ít nhất ba lần nhưng biết nàng là đương kim tiểu thư Vân gia nên vẫn e dè tiến lên bắt chuyện.
Vân Khúc Hoa nhấp môi thưởng thức ly cocktail, nàng đến đây không phải để chơi mà là nhìn một chút kẻ nào dám làm loạn nơi đây. Nàng híp mắt, nhấp ngụm thứ hai, lơ đãng thấy trong góc khuất hình như có hai người trao đổi sau đó liền đi ra lối thoát hiểm thật nhanh, mà một trong hai người nọ khi đứng dậy quay lưng, nàng thấy một vật dày cộm được giắt sau lưng quần, là súng. Biết có gì đó không đúng, vì cớ gì quán bar của nàng nghiêm cấm mang theo ‘hàng nóng’ mà bảo an lại cố tình hay xơ xuất để họ mang vào. Nàng liếc mắt nhìn lên căn phòng thủy tinh đen một chiều xa hoa kia, nơi đó là phòng làm việc của người quản lý nơi đây, cũng chính là nơi Mã Kim đang đứng quan sát nàng, sau đó nàng nhanh chân theo hai con người kia.
Gió lạnh buốt thổi đau mặt nàng, nhưng nàng không tia oai oán mà tức giận từng bước đi đến con hẻm tối phía trước. Hai gã lúc nãy xuất hiện sau lưng nàng, ánh mắt nham hiểm lúc này mới lộ diện là một cao thủ. Nàng nhếch môi quay lưng, “Xin hỏi hai vị sao lại theo dõi bản tiểu thư ta.” Hai gã nhìn nhau nghi hoặc chuẩn bị ra tay tung đòn nhưng thính giác nhạy cảm biết có người tới liền muốn trốn thoát.
Vân Khúc Hoa biết cá lần này không bắt thì lần sau khó có thể bắt, lập tức lấy hai tiểu đao nhỏ, canh ngay tại lúc hai gã chạy qua người nàng phóng về sau ngay khớp gối, khiến hai gã lập tức ngã quỵ. Vừa vặn Mã Kim xuất hiện, hai gã lập tức cho rằng Mã Kim là người phóng đao bọn họ, cũng không nghĩ tới Vân Khúc Hoa một mực đứng quay lưng thẳng tấp với hai người bọn họ mà có thể phóng đao chuẩn xác trong thời gian ngắn như vậy, nếu có thì có thể là cao thủ trong cao thủ, tuyệt đối không thể xem thường.
Mắt thấy Mã Kim kéo hơn chục người tới, Vân Khúc Hoa giả ngây thơ cầu cứu, rồi liếc nhìn hai gã nằm trên đất đau đớn không thể cựa quậy. Bọn họ là những sát thủ đương nhiên không chỉ vì vết thương nhỏ này mà giơ tay chịu trói chỉ là đao này phóng quá độc, được đặt chế từ Phụng Thanh Hội, lại cho rằng Mã Kim là người của Tứ Phụng phóng ra, một đao này phóng xuyên thẳng đầu gối bọn họ, tĩnh mạch, dây chằng gì gì đó toàn bộ đứt sạch, không muốn bị phế nên đành ngoan ngoãn mà nằm im.
Mã Kim hơi cuối đầu, sau đó nhỏ nhẹ nói, “Thưa Vân tiểu thư, lão đại chúng tôi có ra lệnh hôm nay tiểu thư có dịp đến chơi thì phải phục vụ tận tình chu đáo. Mà hôm nay lại xảy ra việc đe dọa đến an toàn của tiểu thư đây chúng tôi thành thật xin lỗi.” Vừa dứt lời, người của Mã Kim liền nâng hai gã ở đằng kia mang đi, còn bản thân mình cung kính đưa Vân Khúc Hoa lập tức rời khỏi.
Vừa chuẩn bị bước chân theo Mã Kim,Vân Khúc Hoa liền cảm nhận được mùi sát khí. Nàng liếc mắt, liền nhìn thấy góc tối vách tường kia có hơn mấy thân bóng đen, cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra, theo quán tính nhìn người mà bản thân nàng có thể tin tưởng là Mã Kim, vừa vặn Mã Kim cũng nhìn nàng. Hai người ‘tâm linh tương thông’ lập tức núp vào thùng rác bằng sắt ngay kế bên mình, sau đó là một loạt súng nhắm về phía đám người nàng. Chỉ thấy hơn chục người của Mã Kim không kịp chống đỡ lần lượt trúng đạn ngã xuống.
Mắt thấy cả đám người áo đen vừa đang cố gắng bắn trả vừa mở đường máu cho Vân Khúc Hoa trốn thoát. Bốn thân ảnh tay cầm súng nhanh chóng lưu loát hạ gục hết những tên thừa thãi, sau đó bắt đầu tiến về hai người các nàng. Mã Kim lúc này không chút do dự bảo hộ Vân Khúc Hoa phía sau, nói nhỏ với nàng, “Tiểu thư xin chớ manh động, người đứng đầu Phụng Thanh Hội tuyệt đối không được lộ diện.”
Lời này của Mã Kim chính là nhắc nhở nàng không được ra tay, vì thân phận hiện tại của nàng trước mặt người ngoài chính là Vân Khúc Hoa, đại tiểu thư ‘chân yếu tay mềm’ của Vân gia. Nàng híp mắt nhìn bốn tên đeo mặt nạ, đoán không lầm thì bọn họ bốn người chắc là đồng bọn của hai tên đang nằm vật vưỡng trên đất mà vừa nãy nàng bắt được. Nhìn sơ bốn con người nọ, mỗi người đều không hề đơn giản, kẻ mặc vest đen nhìn có khí chất nhất tay cầm khẩu SIG Sauer P320 (1) của Đức-Thụy Sĩ đặc chế. Hai tên đô con đứng bên hắn, mỗi gã mang khẩu tiểu liên xuyên giáp MP7 (2) rất thích hợp cho việc đánh cận chiến. Còn gã to con nhất trên vai mang khẩu Cheytac M200 Intervention (3) súng trường bắn tỉa tầm xa của quân đội Mỹ. Tổng quan nhìn sơ lược mà Vân Khúc Hoa nàng đã biết từng vũ khí của họ, chứng tỏ nàng rất am hiểu về vũ khí quân đội, nói chính xác hơn thì chính nàng có sở thích sưu tầm vũ khí hạng nặng.
Tên mặc vest đen ánh mắt thâm trầm nhìn hai người các nàng, sau đó lên tiếng, “Nhị vị tiểu thư, xin hai vị thứ lỗi, tôi chỉ muốn đưa hai người mà hai vị vừa bắt được mang về, chứ không cố ý gây ra chuyện ngày hôm nay. Tình thế cấp bách, vì sợ hai vị đây không hợp tác nên chúng tôi đành ra tay trước, mong nhị vị bỏ qua.” Nói xong, hắn hướng hai tên cầm tiểu liên kế hắn hơi gật đầu, lập tức hai người vừa bị các nàng bắt, được nâng lên mang đi.
Vân Khúc Hoa một mực quan sát nhất cử nhất động của tên mặc vest, cô biết hắn là người khó đối phó nhất, xảo quyệt nhất ở đây, cũng đúng, người của ‘Hắc tứ linh’ bồi dưỡng không phải là phế vật. Biết cứu viện sắp đến, nàng nghĩ nên kéo dài thời gian để tóm gọn mẻ lưới này, nhưng hôm nay hình như ông trời không muốn giúp nàng. Ngay lúc nàng suy nghĩ thì một cơn gió lạnh ùa tới, sát khí vô cùng nặng tiến thẳng tới nàng nhưng không phải là chổ chí mạng, nàng biết có người muốn thử mình nhưng không thể tại đây tránh gọn một viên đạn, nên lách nhẹ mình để viên đạn bắn thẳng vào mé sườn trái, người ngoài nhìn vào sẻ cho rằng là nàng giật mình vì gió lạnh sau đó là bị trúng đạn.
Tên mặc vest nhíu mày sau lớp mặt nạ thầm mắng “khốn kiếp” tên thuộc hạ còn lại, chuyên gia ám sát đang ẩn nấp ở đây. Mã Kim lúc này tức giận chân hất súng của một tay sai chết gần đó lên chĩa về tên mặc vest, lập tức ba người bên kia cũng giơ súng đối đầu. Mã Kim hô với Vân Khúc Hoa một tiếng “Đi”, Vân Khúc Hoa cắn răng chạy đi, vết thương nàng cứ thế mà cầm cự chống đỡ. Nàng biết Mã Kim có thể tự lo được, mà bản thân nàng không thể lộ diện là một sát thủ nên bắt buộc phải đi, dù sao cứu viện cũng đang trên đường tới.
Trên đại lộ, đêm dần khuya một chiếc taxi cũng không có, điện thoại nàng lại quên mang theo. Vân Khúc Hoa đành phải tự thân đi bộ về nhà, gần tới chung cư, nàng cư nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ, gã trai hình như níu kéo tỏ tình, còn cô gái muốn bỏ đi nhưng không được. Mà nàng lại phải đi qua con đường này để về nhà, thật phiền phức, không nghĩ nhiều, nàng bất chấp vết thương liền tung đòn giúp cô gái, sau đó nhắc nhở cô ra đường cẩn thận. Toàn bộ quá trình là nàng vật ngã tên kia, sau đó quay lưng bỏ đi, hoàn toàn không liếc nhìn cô gái kia một cái, nếu nàng bỏ ra vài giây nhìn cô ấy một chút, có lẽ sẽ khiến nàng không khỏi phải bất ngờ sau này, cô ấy chính là Lam Nhã Tình.
Nếu Nhã Tình lúc đó không chìm đắm trước sắc đẹp của Vân Khúc Hoa, chắc sẻ tinh ý nhận ra có vài giọt máu theo áo sơ mi trắng bên trong chấm xuống đất, vì áo khoác ngoài của Vân Khúc Hoa là màu đen nên cô không hề biết thiên thần mà cô muốn chiếm lấy sau này đang bị thương.
Chuông điện thoại vang, đánh thức mớ suy nghĩ của nàng tối qua. Con Gấu cưng của nàng lúc này giật bắn mình sủa vài tiếng. Nàng phì cười, liếc mắt mắng nó:”Đồ gấu chó ngu ngốc”, giơ tay nhấc điện thoại nhìn màn hình, thì ra là cha, nàng nhấn nút nghe: “Dạ không sao. Con ổn. Vâng! Con biết rồi, con sẽ chuẩn bị tốt thưa cha.”
(1)
(2)
(3)
Nói chứ mình vất vả cả ngày trời mới được một chương đấy hụ hụ:((