Chương 21: Trong lòng muốn nói "em là muốn đến tìm chị"
- Trang Chủ
- Say Tình - Si Thần
- Chương 21: Trong lòng muốn nói "em là muốn đến tìm chị"
Rất nhanh, cảnh sát đã trích xem camera ở quãng trường để điều tra nhưng đoạn ghi hình xuất hiện Hà Dương Phong lại không có. Mà Hà Dương Phong không hề hay biết vụ việc này. Trong lúc, Hà Dương Phong quyết định sự ngu ngốc của mình đến cảnh sát hợp tác điều tra thì tiếng chuông điện thoại reo lên, mặc dù hắn không biết là ai nhưng lập tức liền bắt máy.
“Xin chào, ngài là Hà Dương Phong? Chủ nhân tôi muốn mời ngài thỏa thuận về cái túi mà ngài đã mang đi.”
“Vâng! Tôi là Hà Dương Phong nhưng xin lỗi, túi xách ngài nói gì đó tôi không rõ. Có phải vị tiên sinh đây có nhầm lẫn gì không?”
“À…vậy tôi đành đưa đoạn video ngài xuất hiện tại quãng trường cùng với cái túi đó đến cảnh sát vậy.”
Hà Dương Phong nuốt nước bọt, hắn nghĩ không phải cảnh sát đã sớm có đoạn video ghi hình đó rồi sao. Chuyện này rốt cuộc là sao đây.
“Khoan. Làm sao ta tin được ngươi? Rốt cuộc các ngươi muốn gì ở ta?”
“Tốt, tối nay 8h tại nhà hàng Cát Nguyệt.”
…
Hạ Du hôm nay đến công ty đợi cả ngày cũng không thấy giám đốc Lam thị đến làm việc. Hạ Du nghĩ có chuyện gì đó không ổn rồi, đây không phải là tác phong làm việc của Nhã Tình giám đốc nha, dù có việc gì cũng sẽ gọi cho nàng một cuốc điện thoại. Hạ Du sốt ruộc tính gọi điện cho Nhã Tình nhưng lại nghe thông báo ở quầy tiếp tân nói có Vân tiểu thư của Vân gia đến gặp người đại diện của Lam thị. Hạ Du liền biết đó là Vân Khúc Hoa đến tìm Nhã Tình nhưng mà giám đốc nhà chúng tôi không có ở đây thì làm sao bây giờ.
Vì Lam Nhã Tình không ở đây nên Hạ Du trợ lý của Nhã Tình đại diện tập đoàn Lam Thị đến gặp Vân Khúc Hoa. Về phía Vân Khúc Hoa, nàng cảm thấy hơi thất vọng vì không gặp được chị ấy, có phải bề bộn nhiều việc quá không mà không đích thân đến gặp nàng. Mà không đúng, cơ ngơ nhà nàng cũng ngang ngửa nhà chị ấy với lại hai bên cũng sẽ hợp tác cho hạng mục mới vì sao chị ấy không đến gặp đối tác quan trọng như nàng đây. Hay là sau hôm đó cảm thấy chán ghét mình rồi, lại không đúng chắc mình nghĩ nhiều rồi.
Hạ Du thấy Vân Khúc Hoa bộ dạng hôm nay xinh đẹp hơn ngày thường lại còn mặc âu phục nhìn rất soái nha nhưng không che lấp được phần khí chất kiều diễm kia. Hạ Du dám cá Lam Nhã Tình thấy được dáng dấp Vân Khúc Hoa hôm nay thế nào cũng một bộ dáng si mê cho mà xem.
Hai bên đại diện nhìn nhau mỉm cười, bắt tay chào hỏi sau đó tiến hành các thỏa thuận cho dự án sắp tới. Khi đã xử lý gần xong, Hạ Du lúc này tính điện thoại gọi cho Nhã Tình hỏi rốt cuộc sáng giờ cậu ta biến mất đâu rồi. Vân Khúc Hoa thấy bộ dạng khẩn trương lo lắng của Hạ Du ấn dãy số quen thuộc kia trên điện thoại, nàng lập tức cảm thấy lo lắng.
Tiếng điện thoại reo chuông nhưng đối phương bên kia không bắt máy. Cứ thế 3 cuộc đã trôi qua, Hạ Du cũng cảm thấy sốt ruộc thầm mắng, Nhã Tình chết tiệt đợi mình xong việc hôm nay xử lý cậu thế nào. Hôm nay gặp đối tác quan trọng của Vân gia mà cậu quên thì thôi đi lại còn không cho mình biết lỡ có gì sai sót sao mình gánh vác được đây.
Hạ Du quay sang mỉm cười với Vân Khúc Hoa, sau đó liền nhanh chóng bắt tay xử lý phần còn lại của hợp đồng. Rất nhanh, cả hai bên đều đã có trong tay các bản thảo quan trọng về dự án lần này. Vân Khúc Hoa chuẩn bị ra về, sau đó vờ hỏi Hạ Du một câu tuỳ ý: “Giám đốc Lam chúng ta hôm nay nhiều việc nhỉ?”
Hạ Du khôn khéo đáp lại: “Vâng! Cậu ấy thật ra hôm nay không đến làm việc chắc là xử lý công việc tại nhà rồi.”
Vân Khúc Hoa cảm thấy không hài lòng liền bảo: “Công việc tại nhà lần này của Lam giám đốc chắc quan trọng hơn việc gặp gỡ hợp tác với Vân gia đi.” Sau đó, nàng nhanh chóng rời khỏi Lam thị.
Hạ Du âm thầm lắc đầu, Nhã Tình ơi Nhã Tình lần này mình cảm thấy có mùi giận dỗi rồi. Sau đó, nàng cũng nhanh tay nhanh chân xử lý công việc cho mình và cả Lam giám đốc, rồi quyết định sẽ gọi lại cho Nhã Tình sau.
Lên xe, Vân Khúc Hoa lục tìm danh bạ liền nhanh tay ấn một dãy số. Đến cuộc gọi lần thứ năm, cuối cùng bên kia cũng có người lên tiếng.
Lam Nhã Tình hôm nay đột nhiên đỗ bệnh, cô nhớ mình tối hôm qua đã xử lý xong hạng mục lớn của công ty sau đó đột nhiên vô cùng đau đầu liền lên giường ngủ. Sáng nay tỉnh dậy, Nhã Tình biết thân thể mình không xong rồi, mơ mơ màng màng cô bắt máy nghe điện thoại, hình như là có ai đó nói gì đó, sau đó cô lại thiếp đi.
Vân Khúc Hoa khi nghe Lam Nhã Tình tiếp ứng cuộc gọi liền cảm thấy vui vẻ nhưng sao giọng nói của chị ấy nghe không ổn chút nào. Nàng tuỳ tiện hỏi vài câu lại nghe đối phương ậm ừ trả lời có lệ rồi sau đó là tiếng thở đều đều trong cuộc gọi. Vân Khúc Hoa thử gọi Nhã Tình vài tiếng sau đó vẫn không nghe gì ngoài tiếng thở đều đều đó, nàng nghĩ chị ấy không phải đang ngủ đó chứ. Vân Khúc Hoa nhìn đồng hồ, kỳ quái bây giờ là quá buổi trưa rồi sao chị ấy có thể ngủ vào lúc này chứ, nàng không nghĩ nhiều nữa liền lập tức chạy xe đến biệt thự khu VIP X thị.
Đến cổng khu biệt thự, bảo vệ yêu cầu xuất trình thẻ ra vào tại đây nhưng Vân Khúc Hoa không sinh sống ở đây thì làm gì có thẻ ra vào. Nàng tuỳ ý rút một tấm thẻ của Vân gia, bảo vệ nhìn thấy liền hoảng sợ, Vân gia tuy không sống ở đây nhưng là một trong những cổ đông lớn nhất ở khu này nha. Hắn đổ mồ hôi ấn nút mở cổng, may mà hắn chưa làm gì đắc tội không là toi đời hắn rồi, thấy Vân Khúc Hoa chưa cho chạy xe vào lại còn ngoắc ngoắc gọi hắn. Bảo vệ lực lưỡng nhanh nhẹn như hắn cũng cảm thấy khó có thể bước nhanh, lo sợ làm gì không đúng trái ý nàng rồi.
Vân Khúc Hoa đang gấp mà còn vướng phiền phức vụ ra vào tại đây nên nàng âm thầm quyết định lần sau phải có một tấm thẻ tại khu này cho nhanh gọn. Mà trong ý thức Vân Khúc Hoa đã không nhận ra rằng, nàng đã xem trọng Lam Nhã Tình hơn một chút rồi.
Thấy bảo vệ khúm núm, nàng nhỏ nhẹ hỏi “Xin phép cho ta được biết Lam tiểu thư của Lam gia ở căn nào.”
Bảo vệ nhanh chóng chỉ căn ở cuối cùng phía Đông, nàng gật đầu cảm ơn liền lái xe nhanh đến đó.
Đến cửa nhấn chuông vài lần vẫn không thấy Lam Nhã Tình có động tĩnh, Vân Khúc Hoa cảm thấy lo sợ rồi. Nàng không nghĩ nhiều quan sát bốn phía, sau khi cảm thấy xung quanh không có ai hoặc có camera tại khu nàng tính đột nhập vào nhà. Vân Khúc Hoa mỉm cười, tung cước nhảy lên thanh chắn, tay vịn lang cang xoay một vòng rồi đến trước cửa sổ. May mà cửa sổ không khoá chứ không nàng đã dự tính đập vỡ rồi bẻ khoá chui vào.
Mà khi vào được nhà, Vân Khúc Hoa lại cảm thấy không đúng lỡ như có người khác có ý đồ bất chính đột nhập vào nhà chị ấy mà chị ấy lại bất cẩn không khoá cửa như vậy thì làm sao bây giờ, nên Vân Khúc Hoa quyết định phải nhắc nhở chị ấy đề phòng về vấn đề này mới được. Mà Vân Khúc Hoa không hề hay biết rằng khu biệt thự ở đây bảo mật cực kỳ cao, bảo vệ nàng gặp ở cổng khi nãy là võ sư Đai Đen Tứ Đẳng Karate.
Cứ cách hai tiếng đồng hồ sẽ có một đội an ninh đi tuần ở đây và tất nhiên lực lượng an ninh ở đây đều là tuyển chọn kỹ càng, có người là lính đánh thuê, có người là võ sư, có người là trong quân đội,… Và thẻ ra vào ở đây không phải ai muốn là có vì những người sinh sống ở khu VIP X thị đều không phải dạng tầm thường, không phải thuộc dạng quan chức chính phủ thì cũng là những người đứng đầu tập đoàn hàng đầu cả nước. Điều kiện để bạn sống ở đây không phải cứ có tiền có quyền là được mà quan trọng là lý lịch phải sạch thì mới được phép sống ở đây.
Vân Khúc Hoa nhớ lại lần đầu đến nhà chị ấy đó là ở trên giường…nàng nghĩ đến liền đỏ mặt. Dẹp mớ suy nghĩ lung tung kia, Vân Khúc Hoa đến khu phòng quen thuộc, mở cửa nàng nhìn thấy Lam Nhã Tình bộ dáng yếu ớt đang ngủ. Vân Khúc Hoa cảm thấy có gì đó nhói ở tim, nàng nhẹ nhàng đến gần chị ấy, sờ lên trán thì biết là chị ấy bệnh rồi.
Lam Nhã Tình cảm giác có người chạm vào mình liền cố híp mắt nhìn là ai, cô chớp chớp mắt vài lần mới xác định được người trước mắt là Vân Khúc Hoa. Khi biết được đó chắc chắn là Vân Khúc Hoa, Lam Nhã Tình mỉm cười trách bản thân mình đã mệt vậy rồi còn mơ được giấc mơ tốt đẹp đến thế…
…
Tại nhà hàng Cát Nguyệt, các thực khách liên tiếp ra vào chứng tỏ nhà hàng làm ăn rất khấm khá. Ai ai cũng cùng nhau vui vẻ trò chuyện ăn uống duy chỉ có bàn của Hà Dương Phong đang ngồi vô cùng tẻ nhạt. Mấy thiếu nữ đi ngang qua Hà Dương Phong đều ngoái đầu lại nhìn vài lần, có vài thiếu nữ xung phong lại gần hắn muốn ngỏ ý ngồi cùng hắn nhưng đều bị hắn cự tuyệt vì hắn nào có tâm trạng thưởng thức mỹ nhân và đồ ăn vô vị như thế này chứ.
Hắn nhìn đồng hồ đã gần 9h rồi mà chẳng thấy ai cần đến gặp hắn. Qua một lúc, hắn tính nghĩ đi về thì cuối cùng cái người cần xuất hiện cũng đã đến. Mà dáng dấp người này trong rất quen mắt nhưng hắn không biết là ai. Trong lúc Hà Dương Phong mơ hồ thì người kia đã gọi một tiếng “Phong ca”, hắn lúc này nghĩ hình như người này mình vốn dĩ biết là ai.
PS: Xin lỗi nha:)) thôi ai quên truyện đọc lại cho vui nè hihi