Chương 14: Ký ức (2)
Nhóc con không lên tiếng chỉ cười khẩy một cái, sau đó liếm cây kẹo bông rồi nhanh tay nhét kẹo vào tay cô bé, rồi quay sang Lam Khanh le lưỡi, hành động dứt khoát nhanh gọn liền tăng tốc bỏ chạy. Chạy được một đoạn, còn quay đầu lại bảo
“Hẹn gặp lại ông chú nói nhiều!!”
Lam Khanh vô cùng tức giận với vẻ ngạo mạn của thằng nhóc này. Mình mà biết thằng ranh này là con nhà ai thì sẽ đi tố cáo ba mẹ nó, cho nó một trận no đòn. Lại còn bảo mình là ông chú, thằng ranh chết tiệt.
Chợt nhớ mình còn tiểu cô nương kế bên được em gái mình dặn dò, Lam Khanh lúc này mới quay sang nhìn cô bé hai mắt lúc này đã sưng đỏ, thiếu điều còn tiếng khóc thút thít chưa kịp lên tiếng thôi. Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn Lam Nhã Tình đang ngồi bên kia, hắn thấy tay em mình chỉ chỉ ông bán kẹo bông, Lam Khanh lúc này lập tức hiểu ra, sau đó dắt cô bé lại ông bán kẹo lần nữa.
“Này em gái, anh mua cây kẹo mới cho em.”
Cô bé ánh mắt phát sáng, nhìn Lam Khanh không chớp mắt.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, liếc mắt thấy Lam Nhã Tình gật gật đầu hài lòng, Lam Khanh cũng vội vàng chào tạm biệt cô bé.
Trước khi đi, hắn nghe câu nói nhỏ xíu be bé kia rằng cám ơn, hắn phì cười, tính nói rõ mọi chuyện với cô bé ấy nhưng nghĩ lại em gái hắn sẽ không thích nên thôi, sau đó phất phất tay ý bảo không có gì rồi cất bước đi. Hắn không biết rằng, hắn đã vô tình gieo một hạt giống, mà sau này lại là bi kịch. Năm đó, Lam Khanh là sinh viên năm hai trường Y vừa tròn 20 tuổi, Lam Nhã Tình và Hạ Du là học sinh năm cuối cấp hai 15 tuổi, cô bé kia năm cuối tiểu học 11 tuổi.
….
Lam Nhã Tình vô cùng ngạc nhiên khi Vân Khúc Hoa bảo cô chạy xe đến gần trường Y mà anh cô từng theo học. Ở đây có khá nhiều quán ăn, nhưng cô không biết tại sao nàng ấy lại dắt cô đến đúng nơi mà cô và Hạ Du cùng Lam Khanh thường ăn ở đây.
Góc bàn quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, cô chợt nhận ra đã bao lâu rồi mình không đến đây cùng với bọn họ nữa.
“Nhã Tình, chị ăn kem không? Kem vani nhé?”
Lam Nhã Tình gật nhẹ đầu, sau đó theo thói quen tiến lại góc bàn kia nhưng tay cô lại được một bàn tay khác kéo nhẹ
“Nhã Tình, em thích ngồi ở đây.”
Trước mắt Lam Nhã Tình, là cái bàn bên khung cửa sổ, nơi đó vốn không quen thuộc với cô nhưng hình như lại vô cùng quen thuộc với nàng ấy. Lam Nhã Tình chợt dừng lại, có một chút gì đó trong cô tràn về. Cô ngước nhìn Vân Khúc Hoa, nhìn nàng ấy múc từng muỗng kem nhỏ, quả thật rất giống…
“Chị suy nghĩ gì thế? Kem chảy hết bây giờ.”
“Vân nhi, em chưa ăn món chính mà đã gọi kem rồi, không sợ bị đau bụng sao?”
“Không sao, trước khi qua với chị, em có dùng bữa chút ít với lão ba.”
Lam Nhã Tình lắc đầu, “Sau này không cho em tùy tiện ăn lung tung nữa.”
Hai người bắt đầu gọi món, dùng bữa. Cho đến khi miếng cá cuối cùng còn lại trên đĩa được hai đôi đũa chạm vào nhau. Lúc này Lam Nhã Tình và Vân Khúc Hoa cả hai nhìn nhau, ai cũng cảm giác đối phương không có ý định muốn nhường miếng cá còn lại này. Có thể nói, quán ăn này ngon nhất là món cá chiên xù, không biết bí quyết của quán ăn ở đây là gì nhưng mỗi khi khách tới thì đa số họ đều là gọi món cá này, cứ mười khách là sẽ có khoảng tám khách gọi.
Chừng hơn mười giây, hai người buông đũa nhìn nhau cười. Lam Nhã Tình cảm thấy có chút xấu hổ, đã lâu lắm rồi cô không đến đây, cũng quên mất hương vị cô cùng anh trai thưởng thức món cá, à mém chút nữa là mình quên Hạ Du cũng rất thích món này. Cô nhìn Vân Khúc Hoa đối diện, thấy nàng ấy khoanh tay im lặng nhìn mình, cảm giác bầu không khí hơi khác thường, cô lên tiếng,
“Tôi không ngờ sau chừng ấy năm quay lại, hương vị món ăn ở đây vẫn không khác ngày xưa.”
“Chị đã từng đến đây rồi à? Lúc nào vậy?”
Vân Khúc Hoa cảm thấy vô cùng hứng thú khi biết được Lam Nhã Tình cũng từng đến đây. Nàng tò mò vì sao nàng cũng hay ghé đây lúc nhỏ nhưng lại không có một chút xíu ký ức nào về chị ấy.
Lam Nhã Tình đang suy nghĩ xem có phải cô bé ngày xưa đó là Vân Khúc Hoa hay không? Cô do dự một nửa muốn hỏi nàng ấy, một nửa lại không. Sợ sau khi mình hỏi ra tất cả chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Cô có hơi thoáng buồn, không biết nhóc con quý tộc ấy giờ ra sao rồi, có biết tự bảo vệ mình không? Thật ra lúc đó, Lam Nhã Tình chẳng thèm đoái hoài tới cô bé ấy đâu cho đến khi cô vô tình nhìn thấy cô bé ấy vừa xem hình một người phụ nữ vừa khóc kêu mẹ. Cô nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy, cô bé nhỏ xíu, gồng cả người, mặt đỏ bừng, kìm nén những giọt nước mắt có thể chực trào ra bất cứ lúc nào. Cô bỗng dưng đau lòng, muốn ôm trọn cô bé ấy, che chở cho cô bé, nhưng lấy tư cách gì, người lạ thì không thể, vì trẻ con mà, ngây thơ nhưng luôn đề phòng và cô không muốn nhóc con đó xem mình là người xấu.
Thế nên trong lúc đợi thanh toán tiền, Lam Nhã Tình thầm nhủ sẽ tìm cơ hội đến bắt chuyện, nhưng nhóc con ấy chạy đâu mất. Cô thở dài xem như mình không có duyên đến hỏi thăm rồi, cho nên lúc đi siêu thị với Lam Khanh cùng Hạ Du cũng là một phần vì việc này mà cô không muốn vào mua sắm. Nhưng thật tình cờ, cô lại được gặp lại cô bé ấy một lần nữa.
Lam Nhã Tình nhìn sâu vào mắt Vân Khúc Hoa, “Tôi thường ghé đây ăn cùng với anh trai và Hạ Du, khi đó tôi còn là học sinh cấp hai. Em thì sao? Cũng thường đến đây đi?”
Thì ra là như thế, hèn gì mình không có nhớ là đã gặp chị ấy. Lúc đó bản thân nàng còn nhỏ, chỉ nhớ thoang thoáng là hay ra đây ăn kem khi có chuyện buồn thôi.
“Lúc nhỏ em có ra đây vài lần, lên cấp hai thì nhiều hơn một chút, tới cấp ba thì việc học của em có hơi bận rộn nên em không thường ra đây được. Sau đó em đi du học nên có một thời gian dài em không đến. Mãi đến tận hôm nay, em mới quay lại đây và dắt theo chị.”
Lam Nhã Tình gật nhẹ đầu, thì ra nàng ấy có đến đây lúc nhỏ. Có khi nào là nàng ấy không…
Chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì Vân Khúc Hoa đã đứng dậy đến quầy thanh toán tiền, cô ngạc nhiên, sao nàng ấy lại nôn nóng vậy chứ, chưa nói chuyện được bao lâu mà lại, haiz.
“Chị, em có việc đột xuất, chị về trước nhé.”
Lam Nhã Tình lại một lần nữa nhìn Vân Khúc Hoa bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy không vui, giọng cô lên tiếng mang chút giận dỗi “Không phải em đã hứa với chị tối hôm nay đi cùng với chị sao?”
“Lần sau nhé. Em mời chị uống rượu. Thế nào?”
Lúc này, Lam Nhã Tình mới thấy vui vẻ lại một chút. Dù sao, hôm nay cô cũng mời được Vân Khúc Hoa ra ngoài rồi nên nàng ấy muốn giải quyết việc riêng của mình thì cứ để nàng ấy đi vậy.
“Được. Vậy thì lần sau. Để tôi đưa em về nhà.”
“Chị, lát sẽ có tài xế đến đón em, giờ chị về trước đi, ngay lập tức.”
Lam Nhã Tình cảm giác Vân Khúc Hoa khác thường, cô dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, cô cố nhìn sâu vào đôi mắt không đáy đó, ánh mắt ấy bình tĩnh, nghiêm túc đáp lại cô. Cô thở dài, “Ừ, vậy chị về trước. Em tí về cẩn thận.”
Lúc tận mắt nhìn Lam Nhã Tình lái xe rời đi, Vân Khúc Hoa lúc này mới thả lỏng. Nàng ghét nhất là bị người khác theo dõi, mà tên này không biết là người của ai cử đến đây. Cứ nghĩ hôm nay nàng sẽ có một buổi đi chơi thoải mái với Nhã Tình, nào ngờ phiền phức lại kéo đến. Không suy nghĩ nhiều, Vân Khúc Hoa xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, chế độ định vị lập tức được gửi tới thẳng Mã Kim, trong vòng 10 phút trở lại, sẽ có người của nàng đến.
Trời tối, đèn hắt hiu ngã vàng xuống mặt đường, bóng đen cũng vì thế mà dần lộ diện. Vân Khúc Hoa đi chừng vài bước thì dừng lại
“Ngươi theo ta được bao lâu rồi?”
Bóng đen kia nghe Vân Khúc Hoa lên tiếng, hắn nhếch môi khẽ cười, tiếng bước chân cũng dừng lại theo nàng.
“Vân nhi, ngươi quên ta rồi sao, hahaha…”
Vân Khúc Hoa sững sờ, quay lưng nhìn kẻ ngàn vạn lần đáng chết kia lại đang đứng trước mặt nàng. Hắn ta, tại sao hắn còn sống, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó, không lý nào Nhất Tinh lại phản bội nàng.
Ngay lúc này, kẻ kia đột ngột rút súng chĩa thẳng vào nàng, Vân Khúc Hoa nhăn mày, hiện tại nàng không mang vũ khí, nàng nghĩ xác suất có thể tránh thoát khỏi viên đạn đó ngay tim là có thể nhưng đồng nghĩa các bộ phận khác trên người của nàng thì không.
“Vân nhi, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, ta muốn cho ngươi biết nỗi đau từng ngày ta phải nếm trải là như thế nào.”
“Đoàng.”
Vân Khúc Hoa lãnh trọn viên đạn đó, ngay đùi trái, nàng lập tức khuỵu xuống. Vân Khúc Hoa biết tên này đến tìm mình vốn chẳng có chuyện gì tốt đẹp, may là Lam Nhã Tình đã đi rồi chứ chị ấy còn ở đây thì nàng cũng không biết phải bảo vệ chị ấy như thế nào nữa.
“Ái chà, hôm nay đến đây thôi, người của nàng chắc cũng sắp tới rồi. Hẹn gặp nàng vào lần sau vậy.” Hắn quay lưng dứt khoát, miệng không khỏi lẩm bẩm “Con thỏ…nhảy nhảy…”
Khi hắn đã đi xa, Vân Khúc Hoa lập tức lấy lại bình tĩnh, nàng phải điều tra kỹ lại việc này, sao đột nhiên lại có nhiều chuyện xảy ra trùng hợp như thế. Mã Kim hôm nay vì sao lại đến trễ, có gì đó không đúng đang diễn ra, chết tiệt, máu ngày càng chảy nhiều, nàng cảm thấy bắt đầu hoa mắt, trước khi ngất đi, nàng mơ hồ thấy bóng ai đó đang chạy lại về phía mình, vóc dáng ấy vô cùng quen thuộc.
PS: Đã quay trở lại:)