Chương 13: Ký ức (1)
Ngày tốt nghiệp, Lam Khanh chính thức trở thành bác sĩ khoa tim mà hắn mơ ước, chia sẻ cùng niềm vui đó là cô em gái bảo bối của hắn. Trong suốt thời gian hắn vất vả học tập chỉ có em gái bé nhỏ của hắn là ở bên cạnh hắn, mặc dù ba mẹ hắn bận rộn không ít nhưng đều là ở ký túc xá bọn họ đều cho hắn những thứ tốt nhất. Nhưng với cô em gái này, lúc nào cũng quấn quýt lấy mình, mà mỗi lần như vậy là túi tiền hắn dần dần vơi đi. Cứ hai ba ngày, Lam Nhã Tình lại xin phép ba và mẹ đến thăm anh trai. Quãng thời gian đó Lam Nhã Tình vô cùng xinh đẹp, cô đang là học sinh cuối cấp hai, mỗi lần chạy qua khuôn viên trường của anh trai mình là đều kéo theo Hạ Du.
“Này Nhã Tình, cậu đi chậm một chút, chờ tớ với, này bà cô ơi bà bán nhanh nhanh lên một chút giùm cháu với, tiểu quỷ kia liền biến mất bây giờ.”
Hạ Du vừa hối thúc bà cô bán bánh bao chiên vừa nhìn bóng lưng Nhã Tình càng ngày càng đi xa. Nàng mua ba cái nhưng bà cô mới chiên xong hai cái nàng đã nhanh tay chụp lấy bỏ lại tiền, phóng nhanh chân theo Nhã Tình. Rốt cuộc nàng cũng đuổi kịp, thở hồng hộc, Hạ Du oán giận cắn bánh bao vừa nhai vừa nói
“Nhã Tình, cậu có lương tâm không hả? Bánh bao này mình ăn hết không cho cậu. Hừ!”
Lam Nhã Tình liếc mắt nhìn Hạ Du ngậm bánh bao “Ngày nào cậu cũng ăn ít nhất là vài cái không ngán sao? Cậu nhìn đi, người sắp thành bánh bao cả rồi kìa!”
Hạ Du hiếp mắt đầy nguy hiểm đáp trả Lam Nhã Tình “Rõ ràng mỗi lần mình mua cậu đều ăn chung, nếu lỡ tớ có thành bánh bao thì cậu sẽ cùng chung số phận giống tớ thôi.”
“Không nói nhiều với cậu nữa, sắp muộn giờ ăn cơm rồi, cậu nhanh chân lên, anh tớ còn đợi nữa.”
“Tớ bảo này Nhã Tình, một tuần có bảy ngày mà cậu đi tìm anh cậu hết bốn ngày rồi, phải để thời gian cho anh cậu tìm bạn gái chứ?”
Sau đó chỉ còn lại tiếng Hạ Du tự nói chuyện một mình.
Gần trường Lam Khanh theo học có một quán cơm khá bình dân, không gian ở đây yên tĩnh hơn các chỗ khác. Ba người Lam Khanh, Lam Nhã Tình và Hạ Du thường hẹn ra đây ăn cơm, nơi đây có thể xem là tốt nhất trong các quán cơm dành cho sinh viên học sinh ở khu vực này, sạch sẽ gọn gàng, đồ ăn cũng ngon nhưng giá thành lại hơi đắt một chút. Vì vốn dĩ bọn họ có điều kiện tốt thì đến những quán ăn này nhưng thực chất bọn họ muốn đến nhà hàng ăn không phải là chuyện gì khó. Lam Hoàng vốn xuất thân nghèo nên khi sinh ra anh em Lam gia đều là chỉ dạy bọn họ tiết kiệm, không được dùng đồng tiền khoe khoang.
Lam Nhã Tình cùng với Hạ Du vừa bước vào, liếc nhìn góc bàn quen thuộc liền thấy Lam Khanh nho nhã ngồi uống nước lọc. Hắn ngước mắt thấy hai nàng liền vẫy tay mỉm cười.
“Anh đến đây lâu chưa? Tại Hạ Du mà em đến trễ đấy.”
“Này này cậu…”
Thấy tình hình không ổn, Lam Khanh nhanh chóng cắt lời của hai nàng “Ha ha được rồi được rồi, chúng ta gọi món đi, ai cũng đói rồi nhỉ?”
“Chỉ có em với anh là đói thôi, cậu ta trên đường đến đây đã tranh thủ ăn hai cánh bánh bao chiên rồi. Xem ra chắc còn no lắm, anh gọi mấy món đơn giản cho cậu ấy là được.”
Hạ Du lập tức liền ném ánh mắt khinh bỉ cho Nhã Tình sau đó liền uất ức quay sang Lam Khanh, “Lam ca anh nhìn đi, anh nhất định phải dạy dỗ lại tiểu công chúa nhà anh. Đừng có cưng chiều cậu ta nữa.”
Lam Nhã Tình không ý kiến gì, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rửa tay sạch sẽ để thưởng thức bữa ăn liền lên tiếng, “Em đi vệ sinh một lát, hai người gọi món giùm em luôn nhé, vẫn như cũ.”
Lúc Lam Nhã Tình nhẹ nhàng đi ngang qua góc bàn bên kia có khung cửa sổ, cô chợt nhìn thoáng qua. Ở đó, có một cô bé đang cầm muỗng múc từng muỗng kem nhỏ, cô bé khoác áo trường tiểu học, hình như là năm cuối vì áo học sinh bên trong là màu đỏ, mỗi một màu áo tương ứng cho các năm học. Điều cô chú ý chính là chiếc đồng hồ của cô bé ấy, đó là đồng hồ phiên bản giới hạn không dưới 10.000USD dành cho thiếu nhi. Nếu nhìn kỹ, những thứ cô bé mặc trên người tất cả đều là đồ hiệu, cô thầm nghĩ nhóc con quý tộc này đi ăn một mình không sợ bị người ta lừa sao, mà mặc kệ đi dù sao cũng không liên quan đến mình.
Khi cơm nước đã xong xuôi, ba người theo thói quen đi siêu thị mua ít đồ. Lam Nhã Tình bảo có một số bài tập khó nên tranh thủ ngồi hàng ghế bên ngoài siêu thị xem một chút. Mọi khi thì cô sẽ theo anh trai và Hạ Du vào lựa ít đồ, nhưng hôm nay cô không muốn vào là vì lúc nãy bên trong quán ăn cô gọi thêm vài món nữa, lúc tính tiền thì vô tình nhìn thoáng qua ví của Lam Khanh, thấy ví anh trai đã thoi thóp rồi nên cô phải viện cớ ngồi ngoài đây, chứ cô cũng không phải là không muốn vào xem đâu, Lam Nhã Tình thở dài.
Tình cờ trước mắt Lam Nhã Tình là nhóc con quý tộc khi nãy trong quán ăn đang đứng mua kẹo bông, ông chú bán hàng cầm cây que múa múa vài vòng thế là được một cây kẹo bông màu hồng khổng lồ, đưa cho cô bé ấy nhưng cô bé cứ lắc đầu liên tục, bảo là “Cháu thích màu trắng, là cây màu trắng không phải màu hồng ạ?”
Lam Nhã Tình phì cười, đúng là đồ con nít, màu nào mà chẳng được, cũng đều là ngon như nhau thôi. Cô ngước mắt quan sát thêm một chút, thấy ông chú sắc mặt đen lại, sau đó lập tức cầm que múa múa thêm vài vòng thế là được thêm một cây kẹo bông khổng lồ màu trắng. Lúc này Lam Nhã Tình thật sự cười lên tiếng, nhìn xem nhóc con quý tộc mặt mũi nhăn nhó vì hai tay cầm hai cây kẹo bông to đùng, lại còn không thể lấy ví ra trả tiền được nên nhờ ông chú cầm giúp.
Cô nhìn thấy cô bé ấy tìm túi hết cả người, hình như không tìm thấy ví của mình để trả tiền nên xin trả lại hai cây kẹo kia nhưng ông chú lúc này không đồng ý còn bắt đầu lớn tiếng. Cô bé hoảng sợ không biết làm thế nào thì ông chú kia đề nghị trao đổi chiếc đồng hồ trên tay. Lam Nhã Tình thấy rất rõ nhóc con quý tộc ấy ấm ức, mắt đỏ cả lên, run run tay tháo chiếc đồng hồ đưa cho ông chú. Cô thở dài, lấy điện thoại ra ấn một dãy số, lập tức trong vòng hai phút có một người mặc vest đen đi tới, người đó được Lam Nhã Tình dặn dò sau đó đích thân đi tới ông chú bán kẹo bông, không biết là nói gì nhưng ông chú vô cùng sợ hãi liền trả lại chiếc đồng hồ. Còn cô bé kia tay cầm hai cây kẹo vừa đi vừa mím môi, kìm nén không để mình khóc ra tiếng nhưng mới vừa đi được một đoạn, thì người mặc vest đen kia xuất hiện trả lại chiếc đồng hồ, cô bé ngơ ngác vài giây sau đó nhận lấy cúi đầu cám ơn.
Sau khi người của Lam Nhã Tình đi rồi bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một thằng ranh con nhảy ra, giơ tay giật cây kẹo bông trắng kia của cô bé ấy.
“Có muốn anh can thiệp không?”
Lam Khanh từ khi bước vào siêu thị, luôn thắc mắc em gái mình mọi khi đều sẽ theo mình vào đây mua ít đồ cho bằng được đem về. Sao tự dưng hôm nay em ấy không hứng thú nữa, có lẽ nào, Lam Khanh trực tiếp đem ánh mắt đặt lên người Hạ Du đang xem sữa kế bên
“Hạ Du à, có phải hôm nay em chọc giận gì Nhã Tình nhà anh không? Nhã Tình khi nãy nói em ăn hai cái bánh bao chiên, có khi nào thực chất là em ăn hơn mười cái không? Có chia cái nào cho Nhã Tình không? Hèn gì em ấy không thèm theo anh vào đây.”
Hạ Du đang xem loại sữa trái cây mới ra mắt trên thị trường, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình liền cảnh giác, sau đó phát hiện là Lam Khanh, nàng chưa kịp lên tiếng liền nghe Lam Khanh hỏi như thế, tim gan không sôi trào mới là lạ. Nàng không biết kiếp trước mình có mắc nợ gì nhà anh em Lam gia không mà kiếp này sao mà nàng khổ vậy nè.
“Mười cái bánh bao nhà anh ấy!! Rõ ràng em chỉ ăn hai cái, đúng hai cái thôi nhé! Còn vì sao tiểu công chúa nhà anh hôm nay không theo anh vào thì làm sao em biết được cậu ta lên cơn gì? Không chừng là chứng tự kỷ. Hừ!”
Lam Khanh nghe vậy hoảng hốt, lập tức đi ra bên ngoài quan sát Lam Nhã Tình, thấy cô đang nhìn cái gì đó rất chăm chú, sau đó lại mỉm cười một mình, Lam Khanh lúc này sợ thật rồi, sợ Hạ Du nói đúng sự thật rằng Lam Nhã Tình đang có bệnh. Hắn không tin nên lại gần hơn để quan sát, Lam Khanh lúc này lập tức mừng rỡ khi phát hiện em gái mình đang nhìn cô bé cầm hai cây kẹo kia mà cười ra tiếng, trong dễ thương chết được, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lưu lại, nhân tiện có thời gian hắn sẽ cho ba và mẹ xem khoảnh khắc hiếm hoi này của Nhã Tình.
Mà khoan, việc gì mà em gái mình lại gọi đích thân bảo an luôn âm thầm bảo vệ hai anh em mình 24 giờ chứ. Còn sai bảo an giúp đỡ cô bé ấy nữa, hắn không suy nghĩ nhiều, liền chụp thêm vài tấm. Trong những tấm hình đó, Lam Nhã Tình đang mỉm cười, còn có ánh mắt say đắm của cô dành cho cô bé kia, còn có khoảng khắc cô sai người âm thầm giúp đỡ cô bé ấy, mà sau này Lam Khanh không biết được những tấm hình đó quan trọng đến nhường nào.
Sau khi thành công chụp hình trộm của em gái mình, Lam Khanh tính lên tiếng gọi Lam Nhã Tình nhưng phát hiện sắc mặt em ấy không được tốt, nhìn theo ánh mắt của em gái, hắn biết là lý do vì sao rồi, không biết thằng nhóc nào đến giành cây kẹo bông của cô bé kia. Hắn suy nghĩ, sau đó quyết định nói với Lam Nhã Tình là có muốn hắn can thiệp hay không, lúc đó Nhã Tình thật sự rất ngạc nhiên vì không biết anh trai mình đến khi nào và thấy được những gì nhưng sau cùng cô gật nhẹ đầu, chấp nhận sự giúp đỡ của Lam Khanh.
PS: Đuối quá đuối:))