Chương 84: Ba hợp một
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu - Thả Phất
- Chương 84: Ba hợp một
Quý Phong ngồi giữa Lê Ngạn Hoài và Phong Lâm, cậu có thể cảm nhận rõ ánh mắt anh Lê nhìn sang, nhìn chằm chằm cậu một lát, rồi lại lướt qua nhìn chằm chằm Phong tổng bên tay phải cậu.
Quý Phong bất đắc dĩ, chờ Lê Ngạn Hoài lại nhìn sang, cậu quay đầu: “Anh Lê?”
Lê Ngạn Hoài sờ mũi, hắng giọng một tiếng: “Không có việc gì, xem phim.”
Xung quanh đã tối lại, lúc này mà nói chuyện dễ khiến người khác thấy phiền, anh chỉ có thể đè sự tò mò trong lòng xuống, không rõ Phong Lâm trong lời Quý sư đệ rốt cuộc là người như thế nào? Sao lại đi cùng Quý sư đệ đến?
Quý sư đệ còn nói để hắn ở nhà một mình không ổn nên dẫn tới đây cùng, cho nên, người đàn ông bó một tay này rốt cuộc ai?
Lần đầu tiên Lê Ngạn Hoài phát hiện phim mình diễn lại không có lực hấp dẫn bằng người mới tới kia, lòng hiếu kỳ cồn cào trong lòng khiến anh tò mò vô cùng, nhưng khi phim chiếu được một nửa, anh cũng dần dần bị thu hút theo.
Đặc biệt là nhân vật anh đóng chính đột nhiên đá văng cửa phòng, tiếng đàn vang lên, tầm mắt dừng trên mười ngón tay đang gảy đàn trước tiên, cầm khúc vang dội khơi gợi nhiệt huyết dưới đáy lòng mọi người, nơi nơi trong rạp chiếu phim đều tiếng khẽ hít khí, hoàn toàn bị bộ phim cuốn hút.
Chỉ tiếc cảnh này chỉ lướt qua trong giây lát, Lê Ngạn Hoài không khỏi nhìn người bên cạnh, bởi vì đội mũ, tầm nhìn tối mờ thỉnh thoảng được ánh sáng màn ảnh chiếu rọi, đường nét càng thêm nhu hòa, khuôn mặt cậu vì ánh sáng phim mà lập lòe sáng lên, khiến Lê Ngạn Hoài nhất thời nhìn ngây người.
Từ trước kia anh đã biết Quý sư đệ đẹp, nhìn gần như này, thật đúng là một hạt giống tốt, nhưng đáng tiếc là Quý sư đệ không có hứng thú với giới giải trí.
Lê Ngạn Hoài từng chịu thiệt, nên anh cũng không thật sự muốn để Quý Phong đặt chân vào nơi này……
Trong mấy giây này, Lê Ngạn Hoài vừa định thu hồi tầm mắt, lại phát hiện Phong tiên sinh cạnh Quý sư đệ đang híp mắt sâu xa nhìn anh chằm chằm, ánh mắt phảng phất mang theo ý cảnh cáo: Cậu đang nhìn cái gì?
Lê Ngạn Hoài nhướng mày: Anh đang nhìn Quý sư đệ nhà mình, làm sao vậy? Cái này cũng đòi quản à?
Phong Lâm mặt vô cảm nhìn anh, Lê Ngạn Hoài thì bị nhìn ngược lại đến mức rợn người: Anh cũng chưa làm cái gì mà? Sao người này lại…… kỳ lạ thế?
Một bộ phim xem xong, Quý Phong xem rất hài lòng, đạo diễn Đoạn luôn luôn không tồi, hơn nữa có Lê Ngạn Hoài tham gia làm nam chính, nữ chính lại là ảnh hậu, phim đầu tư lớn, diễn xuất lại đều xuất sắc, cốt truyện cũng hay, tuy gấp rút ra mắt nhưng đạo diễn Đoạn lại sẵn sàng chi tiền mời tổ hậu kỳ xịn, cho nên trông khí thế rất hoành tráng, phim được chiếu thuộc về tác phẩm đỉnh cao.
Tuy Quý Phong có tham gia một đoạn, nhưng cậu cũng không hiểu toàn bộ cốt truyện, sau khi xem hết xong, đúng thật là có cảm giác hoàn toàn khác với lúc xem diễn.
Chờ phim kết thúc, fan phim bốn phía đều kêu than phim quá ngắn, bọn họ còn chưa xem ảnh đế Lê đủ, mà *ảnh đế Lê và *ảnh hậu Vạn diễn chung cũng ít quá đó? Tốt xấu gì cũng là nam chính nữ chính, cốt truyện vẫn còn có thể tiếp tục triển khai mà.
(*Ảnh đế: nam chính xuất sắc nhất; *Ảnh hậu: nữ chính xuất sắc nhất)
Nhưng cuối cùng đều biến thành khen diễn xuất của Lê Ngạn Hoài và Vạn Uyển Kỳ, quả thật là diễn sống lại hai nhân vật.
Khi bộ phim kết thúc cần đi ra ngoài, Quý Phong sợ nhiều người không cẩn thận đụng vào tay Phong Lâm, cho nên cậu ngồi thêm một lúc, khi người ít đi, cậu giúp Phong Lâm chỉnh lại mũ, rồi cẩn thận kiểm tra cánh tay băng bó của hắn không có vấn đề gì, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhung vừa quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt Lê Ngạn Hoài kỳ quặc nhìn hai người bọn họ, Quý Phong khó hiểu: “Anh Lê? Làm sao vậy?” Sao cậu cứ cảm thấy trong cuộc gặp này, anh Lê luôn ngây người nhìn cậu chằm chằm nhỉ? Hay là có chuyện gì muốn nói với cậu?
Lê Ngạn Hoài sờ mũi, lắc đầu: “…… Không có gì.”
Anh có thể nói là anh cảm thấy Quý sư đệ với cái vị Phong tiên sinh này bốc mùi gay không, trong khoảng thời gian này anh cũng xem như đã hiểu tính Quý sư đệ, cậu không giống người có thể tùy tiện mở lòng với người khác, thậm chí trước khi chưa quen nhau thật sự có hơi lạnh lùng, là loại lạnh lùng cách xa người khác ngàn dặm ấy.
Anh cũng là nhờ năm đó mà quen biết Quý sư đệ từ sớm, có chút tình bạn cũ, hơn nữa sau này Quý sư đệ lại cứu anh nên mới quen thân hơn.
Nhưng hôm nay Quý sư đệ lại chủ động cho một người đến nhà cậu ở, còn chăm sóc cẩn thận, chu đáo mọi mặt như vậy, trông như này…… có phải là quan tâm hơi quá hay không?
Quý Phong không nghĩ nhiều, bởi vì khoảng thời gian ở trên núi lần trước ở chung cùng Phong Lâm, làm quan hệ vốn bình thường của cậu và Phong Lâm trở nên khác biệt, Phong Lâm đối với cậu mà nói giống như một tia ấm áp khi cậu mịt mờ bất lực, cho cậu sự an ủi lớn nhất khi cậu cần là ở bên cạnh cậu, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, chỉ đơn giản ở bên, khiến cậu vô cùng cảm kích và khắc ghi trong lòng.
Lần này Lê Ngạn Hoài trở về là vì gần đây không nhận kịch bản phim, chỉ nhận chụp hai quảng cáo, định chờ chuyện Hạ Gia bị tuôn ra rồi lại tiếp tục sau.
Tuy rằng Hạ Gia là thủ phạm, anh là nạn nhân, nhưng khi tin tức được tung ra, đến cùng vẫn sẽ có một ít ảnh hưởng đến anh, nhưng Lê Ngạn Hoài không hối hận.
Một người trăm phương nghìn kế dùng nhiều thủ đoạn muốn hại chết anh như vậy, anh không thể tha cho hắn.
Tuy có ảnh hưởng nhưng dù gì cũng không phải vết nhơ, chỉ tồn tại một đoạn thời gian, chờ sau khi chuyện qua đi, đến lúc đó anh lại tiếp quay chụp, coi như trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi.
Lê Ngạn Hoài đưa Quý Phong và Phong Lâm đến ngoài tiểu khu, anh không xác định được Phong Lâm này có biết chuyện của bọn họ hay không, anh suy nghĩ, rồi vẫn giữ lại mình Quý Phong: “Quý sư đệ, có tiện nói chuyện riêng không?”
Quý Phong nhìn Lê Ngạn Hoài như vậy là đã biết là về chuyện Hạ Gia, bởi vì liên quan đến riêng tư của Lê Ngạn Hoài, việc này Quý Phong vẫn chưa nói với người khác.
Cậu gật đầu, nhìn về phía Phong Lâm ở bên cạnh: “Phong tổng, anh lên trước đi, tôi với anh Lê nói mấy câu, mật mã mở nhà anh biết rồi đó.”
Quý Phong vừa dứt lời, Lê Ngạn Hoài và Phong Lâm thoáng nhìn nhau.
Lê Ngạn Hoài: Phong tổng? Mật mã mở nhà? Quan hệ đã thân mật vậy sao? Quả nhiên, Quý sư đệ và vị Phong tổng này quan hệ không bình thường.
Phong Lâm: Nói chuyện riêng? Anh Lê?
Dọc theo đường đi Phong Lâm nghe thấy rất nhiều ‘anh Lê’, nghĩ đến cách gọi anh Lê này được nói ra từ miệng Quý Phong, hắn cảm thấy cả người đều tỏa ra hương vị chua lè, cố tình hắn lại không thể ghen tị quá trắng trợn.
Trên mặt Phong Lâm bình tĩnh, cười nói: “Được, tôi đợi cậu về nhà.”
Quý Phong không nghe ra ẩn ý, nhưng Lê Ngạn Hoài thì lại nghe rõ mồn một: Nhìn đi, tôi, đợi, cậu, về, nhà.
Nhà ai cơ? Nhà bọn họ ư?
Hắn đang công khai tuyên bố chủ quyền với anh sao?
Quý Phong nhìn bóng dáng Phong Lâm biến mất rồi mới trở lại xe cùng Lê Ngạn Hoài một lần nữa.
“Anh Lê, anh có chuyện gì muốn nói với em sao? Rất nghiêm trọng ư?” Quý Phong phát hiện trong toàn bộ quãng đường đi bao gồm cả trong rạp chiếu phim, Lê Ngạn Hoài vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lê Ngạn Hoài lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Quý sư đệ, Phong tiên sinh là ai vậy?”
Quý Phong nghĩ nghĩ cũng không gạt: “Anh ấy là chủ của miu miu, lần trước em cứu miu miu nên quen biết Phong tổng, anh ấy giúp em không ít, lần này anh ấy bị thương nên em chăm sóc hộ một tuần. Làm sao vậy?”
Lê Ngạn Hoài thở phào nhẹ nhõm, là vậy à, xem ra là do anh nghĩ nhiều, ít nhất Quý sư đệ không có suy nghĩ gì với Phong tiên sinh, nhưng còn vị Phong tiên sinh này thì…… nói không chắc.
Lê Ngạn Hoài muốn nhắc nhở cậu, rồi lại sợ nhỡ do mình cả nghĩ thì không phải tự dưng khiến Quý sư đệ không được tự nhiên hay sao? Hơn nữa Lê Ngạn Hoài cũng không phải người nhiều chuyện, anh nghĩ, nhắc nhở cậu: “Anh cảm thấy vị Phong tiên sinh kia…… rất quan tâm cậu.”
Quý Phong cười nói: “Phong tổng là người rất tốt.”
Lê Ngạn Hoài cũng cười: rất tốt, đến bây giờ vẫn gọi đối phương là Phong tổng, xem ra quan hệ thật sự cũng chính là báo ân, báo xong là hết.
Lê Ngạn Hoài: “Trong khoảng thời gian này anh đều ở thành phố C nghỉ phép, cậu rảnh rỗi thì đến nhà anh một chuyến nhé, ba mẹ anh muốn gặp cậu đấy.”
Lúc Lê Ngạn Hoài trở về lấy hộp nấm hương bị mẹ anh thấy được, hỏi rõ thì biết là mấy năm trước anh tình cờ gặp được một cậu nhóc, nghe nói cậu đã đỗ đại học C, bà ấy nói mãi muốn gặp cậu.
Quý Phong suy nghĩ rồi đồng ý, cậu coi Lê Ngạn Hoài là bạn, ba mẹ Lê Ngạn Hoài cũng là trưởng bối, đối phương muốn gặp cậu thì theo lý nên đến một chuyến.
Lê Ngạn Hoài lại nói phim chiếu được một tháng sẽ tung chuyện Hạ Gia ra, đến lúc đó có thể sẽ có một đoạn thời gian anh không thể lộ diện, nên không thể thường thấy mặt, vì vậy trong khoảng thời gian này nên gặp nhau nhiều một chút.
Quý Phong tỏ ý đã hiểu, hai người cũng đã rất lâu không gặp, nên trò chuyện thêm một lúc.
Khi Quý Phong cuối cùng cũng trở về, Phong Lâm đang ngồi trong phòng khách bấm đồng hồ, chờ Quý Phong mở cửa đi vào: Khoảng nửa tiếng. Quý Phong vừa vào đã thấy Phong Lâm ngồi trên sô pha trong phòng khách phía đối diện cậu, nhìn có vẻ đang nghiêm trang ngồi tại chỗ, nhưng ánh mắt lại dừng ở cửa, thậm chí máy tính ở trước mặt cũng chưa mở ra.
Quý Phong cũng sửng sốt, cậu đã rất lâu không được cảm nhận cảm giác có người đợi mình về nhà.
Ký ức khi còn nhỏ của cậu không nhiều lắm, từ khi nhớ được tới nay cậu phải đi lên núi nhặt củi lửa nhặt hàng khô, trở về thì trời đã khuya, trong nhà tuy có người nhưng lại là một khoảng tối đen.
Ngay cả như vậy, trước kia khi không biết chân tướng, ở kiếp đầu cậu vẫn cảm thấy đó là một tồn tại rất ấm áp tốt đẹp.
Thẳng đến khi tất cả bị đập tan.
Hiện giờ thật sự đã có người chờ ở nhà, đèn sáng, trong mắt trong lòng đều đơn thuần chờ cậu, loại cảm giác này…… Làm Quý Phong không nói rõ được, rất thích, phảng phất như nếu mỗi một ngày cậu trở về đều có thể như vậy.
Quý Phong không dám tiếp tục nghĩ nữa, cậu đóng cửa lại, lúc này đã hơn 9 giờ: “Sao anh không về phòng ngủ?”
Phong Lâm giả vờ mở máy tính ra: “Trong phòng cách âm tốt, sợ không nghe thấy cậu về.”
Quý Phong thay giày, đè xuống khóe miệng đang cong lên: “Phong tổng buồn ngủ chưa? Muốn rửa mặt trước không?”
Trước kia Phong Lâm cũng không cảm thấy cách gọi Phong tổng này có cái gì, cảm thấy Quý Phong gọi thế nào cũng đều cảm thấy rất êm tai, nhưng một khi so với “anh Lê” của Lê Ngạn Hoài là xa gần lạ quen lập tức lộ rõ.
Phong Lâm yên lặng cảm thấy tim mình có hơi nhói, hắn lại sợ quá trắng trợn sẽ bị Quý Phong phát hiện tình cảm của mình, hắn hắng giọng: “Còn chưa, cậu buồn ngủ sao? Nếu muốn ngủ thì đi rửa mặt trước đi, chờ lát nữa tôi về phòng ngủ sau.”
Quý Phong lắc đầu: “Không ngủ, ngày mai tôi không có tiết, Phong tổng, sáng mai anh muốn ăn gì?”
Cậu dứt khoát ngồi xuống cạnh Phong Lâm, thuận tay mở TV ra, tìm một kênh phim, bình thường cậu không xem phim, nhưng có lẽ vừa rồi mới xem xong chưa đã thèm, hơn nữa lại không buồn ngủ, cậu dứt khoát xem một bộ rồi đi ngủ sau.
Ai mà ngờ trùng hợp thế nào, vừa mới mở ra, lại đúng một bộ phim của ảnh đế Lê.
Phong Lâm: “……” Đau lòng.
Tại sao ở chỗ nào cũng có người này vậy?
Quý Phong nghiêng đầu hỏi ý Phong Lâm: “Phong tổng muốn xem phim không? Hay là…… bận việc?”
Cậu thấy Phong Lâm cũng không mở máy tính lên, hẳn là không bận.
Phong Lâm nghĩ có thể xem phim riêng cùng Quý Phong, tuy là xem của Lê Ngạn Hoài, nhưng tốt xấu gì không gian của hai người không có mặt hắn ta, cũng coi như là…… chuyện tốt.
Phong Lâm gật đầu: “Không bận, tôi vốn đang dưỡng thương, công việc không nhiều lắm. Bí thư Hách rất có năng lực. Cùng nhau xem đi.”
Quý Phong nghe vậy buông điều khiển xuống, cậu đứng dậy tắt đèn đi, hai người xem đến một nửa, có quảng cáo, Quý Phong hỏi Phong Lâm muốn uống nước hay không, chờ Phong Lâm gật đầu, cậu rót hai cốc nước, quảng cáo còn chưa kết thúc.
Phong Lâm rốt cuộc thừa dịp cái này không đương, cố ý vô tình nhắc nhở một vài: “Cậu và ảnh đế Lê rất thân sao? Tôi thấy cậu gọi hắn là anh Lê.” Phong Lâm biết rất rõ chuyện của hai người họ, nhưng đó là lúc hắn là mèo, là người thì không biết, cho nên bây giờ hắn thuộc về diện biết rõ còn hỏi.
Tai Phong Lâm bởi vì điều này nên hơi đỏ, cầm cốc nước lên che giấu, cũng may phòng khách tối nên Quý Phong cũng không thấy rõ.
Quý Phong giải thích chuyện từ rất lâu về trước cậu đã gặp Lê Ngạn Hoài một lần, cũng nói chuyện lần trước đã cứu anh ở tứ hợp viện một lần: “Hiện tại anh Lê hoàn toàn coi tôi là tiểu bối, có lẽ là vì tôi đã cứu anh ấy, anh ấy cảm kích tôi, cho nên nguyện ý chỉ điểm một vài, cũng lo lắng tôi ở thành phố C cô đơn, cho nên bình thường anh ấy trở về thành phố C đều sẽ tới tìm tôi. Đúng rồi, hai ngày nữa ba mẹ anh Lê mời tôi tới nhà anh ấy ăn cơm, đến lúc đó tôi không thể về nấu cơm được, tôi sẽ đặt đồ ăn cho anh trước, có được không?”
Phong Lâm: Gặp cha mẹ ư?
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có ba chữ này, hắn đột nhiên cảm thấy càng đau lòng hơn.
Khi hồi thần lại, hắn nói: “Không sao, được mà.”
Quý Phong sợ hắn nghĩ nhiều, giải thích: “Xem phim có thể dẫn Phong tổng đi cùng, chỉ là anh không quen biết cha mẹ Lê gia, sợ đột ngột qua đó…… không được ổn.”
Phong Lâm “rộng lượng” nói: “Không có việc gì, đây vốn là việc riêng của cậu, tôi tới quấy rầy đã là quá làm phiền rồi, không thể để cậu trì hoãn việc kết bạn vì tôi được.”
Quý Phong cũng yên tâm, Phong Lâm nói vậy nhưng vẫn không thể ám chỉ cho Quý Phong hiểu ra được là, có phải cậu nên sửa xưng hô hay không, cứ Phong tổng Phong tổng mãi, so với anh Lê Lê Ngạn Hoài……
Đêm đó Phong Lâm có một giấc mơ, hắn mơ thấy Quý Phong đi gặp cha Lê mẹ Lê, lúc vào cửa vẫn gọi là bác trai bác gái, lúc ra khỏi cửa còn tay trong tay với Lê Ngạn Hoài, chào ba mẹ.
Nửa đêm Phong Lâm tỉnh lại, cả người đều không tốt.
Mà bên kia, ngày đầu tiên đạo diễn Đoạn chiếu bộ phim này, lời khen nhiều như nước, người đề cử càng ngày càng nhiều, có xu thế hot bạo, có người ồn ào muốn đi xem lần hai lần ba.
Cùng với đó, mấy diễn viên chính cũng đều bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, đều đồng loạt lên đứng đầu.
Nam ba Doãn Ích Hiên là có khát vọng cầu sinh mạnh nhất, ở phần đầu bộ phim có fans của cậu ta khen là cậu ta diễn xuất tốt rồi nhanh chóng đăng một bài Weibo, khen cậu ta là nhờ vào kỹ thuật đánh đàn của Quý tiên sinh, còn cậu ta thì hoàn toàn là một bình hoa, toàn dựa vào Quý tiên sinh gánh, về sau cậu ta sẽ không ngừng cố gắng, nỗ lực cải thiện tu dưỡng bản thân vân vân.
Quả thực như viết một bài tiểu luận, so với tự kiểm điểm còn tự kiểm điểm hơn.
Điều này làm cho những người vốn nhớ đến chuyện lúc trước cậu ta tự làm tự lộ rồi bị trào phúng một hồi, nhìn thấy bài tiểu luận tràn đầy khát vọng cầu sinh này, lại cảm thấy điều bọn họ định nói đều bị đối phương tự nói hết rồi, bọn họ còn nói được gì nữa?
Vậy…… thôi bỏ đi.
Vì thế, thời gian đầu chiếu phim sóng êm gió lặng, làm Doãn Ích Hiên mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, quyết định về sau phải chỉnh đốn lại, ngoan ngoãn mà làm người.
…… Quá khó khăn.
Trừ rắc rối nam ba từng làm còn chưa chiếu phim đã bị trào phúng một trận ra thì lúc sau gió êm sóng lặng, bốn vị khác thì lại càng hot vô cùng tận.
Nam chính là Lê Ngạn Hoài, thân là ảnh đế, diễn xuất của anh vốn đáng để thưởng thức, lần này anh lại càng diễn đến xuất thần nhập hóa, thậm chí còn đuổi kịp và vượt qua nhân vật thần tiên trong bộ phim đầu tiên anh đóng; nữ chính là ảnh hậu Vạn Uyển Kỳ, nhưng bởi vì cốt truyện chủ yếu là nam chính diễn, cho nên phần diễn của nữ chính không nhiều lắm, tuy tuyến tình cảm trong sáng nhưng cảm giác CP cũng không mạnh, ngược lại là cốt truyện đè trên tình cảm một đầu, xem xong cứ làm người ta cảm thấy khuyết thiếu chút gì đó.
Nam hai Hạ Gia từ trước tới nay đều đi theo hướng người ôn hòa nhã nhặn, hơn nữa vẻ ngoài thật sự không tồi, lại là bạn thân từ nhỏ với Lê Ngạn Hoài, mấy năm nay theo độ nổi tiếng của Lê Ngạn Hoài, hắn hút không ít fan và fan CP với Lê Ngạn Hoài.
Mà diễn xuất của hắn cũng được, cho nên sau khi phim kết thúc, người khen hắn cũng rất nhiều.
Chỉ là Weibo của hắn lại không có động tĩnh gì, cũng không chia sẻ post chiếu phim, thậm chí lần đầu công chiếu phim lúc trước hắn cũng không tham dự, khoảng thời gian trước chỉ mơ hồ nói hắn đang nhận diễn một phim giữ bí mật, hiện giờ đang tiến hành quay chụp, không tiện xuất hiện.
Rất nhanh, chỉ trong một đêm, hot search Weibo gần như bị mấy vai chính bá chiếm.
Thậm chí đề tài Quý tiên sinh lần trước lại bị đào lên lần thứ hai, đặc biệt là đoạn Lê Ngạn Hoài và Quý tiên sinh đánh đàn không lộ mặt, được người ta cắt riêng ra, chỉ là cổ tay kia, làm người ta bình luận muốn liếm.
【 Ôiiiiii, cả một buổi tối, có thể nói là tôi đã xem ảnh đế Lê đá cửa 100 lần rồi không? Ảnh đế Lê, cửa anh cũng dám đá, thế sao cũng không dám kéo màn hình lên trên để tôi xem xem tiểu thụ của CP Quả Vải tôi thích rốt cuộc là cực phẩm dụ thụ gì vậy? Trời ạ, chỉ nhìn đôi tay kia, tôi cảm thấy nếu tôi có thể sờ một cái là đời này không uổng! 】
【 Si hán nào ở lầu trên đang nói vậy, sờ một cái là có thể sờ loạn sao? Chồng tôi là người cậu có thể sờ loạn sao? 】
【Hmmm, lầu trên, profile của cậu là nam mà? Hay là cậu là thụ trong thụ? 】
【 Nhổ vào, ai nói Quý tiên sinh là thụ? Tôi cảm thấy, ảnh đế Lê là thụ cũng khá được. 】
【…… Yếu ớt nhấc tay, tôi lại là cảm thấy cũng cảm thấy vậy! Hút lưu nhi! Tôi đã hoàn thành một bộ *truyện H ở trong đầu rồi, dịu dàng văn nhã ảnh đế thụ X nghiệp giới đại lão cao lãnh công, a a a a a a a a a a! Ai tới giúp tôi đi, để tôi trước khi chết được đọc một quyển đi! 】
(*Gốc: tiểu hoàng văn – truyện s*x)
Vốn chỉ là một người qua đường muốn đến xem, đến cuối cùng…… cũng bị kéo vào đại quân CP Quả Vải luôn.
Thậm chí vượt qua cả nam nữ chính, xưa nay chưa từng có.
Bởi vì độ hot này, ngược lại lấy đi không ít độ hot của nam hai Hạ Gia, làm đạo diễn Đoạn vẫn luôn âm thầm chú ý hướng đi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hiện giờ nhiệt độ của Hạ Gia càng thấp, chờ chuyện bị lộ thì ảnh hưởng mới nhỏ nhất, tuy Hạ Gia đáng đời, nhưng Lê Ngạn Hoài là người bị hại, lại còn là nhân vật công chúng, khó tránh sẽ bị người khác xoi mói.
Sáng sớm hôm sau tuy Quý Phong không có tiết học, nhưng cậu đã quen dậy sớm, khi cậu dậy thì phát hiện Phong Lâm còn dậy sớm hơn cậu, hắn đang rót nước uống, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại: “Đánh thức cậu sao?”
Quý Phong lắc đầu: “Trong phòng có cách âm đặc biệt.”
Nếu dậy sớm vậy rồi, Quý Phong dứt khoát làm bữa sáng, sau khi ăn xong cậu thay âu phục cho Phong Lâm một lần nữa, chờ tài xế tới đón Phong Lâm, cậu mới đưa người xuống, làm xong tất cả, cậu mới đến trường học.
Đối với tất cả chuyện xảy ra trên mạng đều không ảnh hưởng đến cậu, cậu vốn cũng chẳng xem hot search, người trong trường học cũng không biết cậu chính là Quý tiên sinh trên mạng đang đồn huyên náo ầm ầm kia.
Hai ngày tiếp theo, sáng Quý Phong ở trường học, tối về nhà nấu cơm, khi làm xong cũng gần đến lúc Phong Lâm trở về, chờ hắn nghỉ ngơi cậu lại về trường học, ngày tháng như vậy cũng không khác lúc trước miu miu còn ở đây, Quý Phong nghĩ, chờ tay Phong tổng khỏi rồi, nể mặt cậu đã chăm sóc như vậy, có thể xin Phong tổng dẫn cậu cùng đi đón miu miu về hay không?
Nếu không được, vậy để miu miu ở chỗ cậu nuôi cũng được.
Buổi chiều thứ tư Quý Phong nhắn cho Phong Lâm một tin, nói buổi tối cậu về muộn, nhưng sẽ nhanh chóng trở về.
Phong Lâm nhìn tin nhắn, biết là cậu sắp đến nhà Lê Ngạn Hoài.
Bí thư Hách cầm văn kiện gõ cửa đi vào, thấy sếp nhìn chằm chằm điện thoại không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt hình như không quá vui vẻ. Bí thư Hách nghĩ hắn giấu chuyện về CP Quả Vải ở trên mạng, chẳng lẽ sếp đã biết ư?
Trước kia không biết tâm tư của sếp, cảm thấy không có gì, nhưng nhỡ để sếp biết Quý tiên sinh bị ghép đôi trên mạng, sợ là sếp ghen muốn chết.
“Sếp, đây là hạng mục mới đưa tới đây, sếp nhìn xem những thứ nào có thể sử dụng được? Thứ sáu có một hạng mục phải tham gia đấu thầu, đến lúc đó…… tôi đi đón sếp nhé?” Tính xuống dưới thứ sáu cũng đến một vòng, lại đãi đi xuống liền dễ dàng lòi.
Phong Lâm ừ một tiếng.
Trước khi bí thư Hách rời đi hắn nhìn sếp mấy cái: “Sếp, buổi tối sếp vẫn về ăn sao?”
Phong Lâm nhìn hắn một cái: “Không về.”
Bí thư Hách tức khắc hiểu ra, xem ra buổi tối Quý tiên sinh có việc, không thể ăn cơm cùng sếp, sếp đang có chút tâm trạng sao?
Làm một bí thư đủ tư cách, bí thư Hách an ủi: “Quý tiên sinh phải bận chính sự, dù sao vẫn phải lấy việc học làm trọng, sếp cũng thông cảm đôi chút.”
Phong Lâm ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Không phải.”
Bí thư Hách: “??”
Phong Lâm: “Không phải chính sự, buổi tối em ấy không về ăn cơm là có việc riêng.”
Vẻ mặt bí thư Hách càng ngu ngơ: “???” Cho nên?
Phong Lâm thấy bí thư Hách không hiểu hắn, thở dài một tiếng: “Ảnh đế Lê kia, cậu thấy thế nào?”
Hàng lông mày bí thư Hách nhảy dựng: Ảnh đế Lê ư?
Sao đang nói việc riêng của Quý tiên sinh tự nhiên lại nói đến ảnh đế Lê? Chẳng lẽ sếp biết những đồn đãi trên mạng rồi sao? Cũng biết là CP Quả Vải ngày càng lớn mạnh ư?
Bí thư Hách bối rối, ánh mắt bay có hơi loạn: “Sao sếp lại hỏi vậy?”
Phong Lâm vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi, mấy ngày nay bộ phim kia cực kỳ hot, hắn tới công ty đi ngang qua cũng có thể nghe thấy thảo luận về bộ phim đó, rất nhiều nữ nhân viên đều há mồm ngậm miệng kêu Lê Ngạn Hoài là chồng, cho nên hắn muốn hỏi thử chẳng lẽ Lê Ngạn Hoài này thật sự được người khác yêu thích như vậy ư?
Nhưng vẻ mặt này của bí thư Hách…… hình như là có việc giấu hắn?
Phong Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bí thư Hách.
Bí thư Hách bại trận trước, bất đắc dĩ nói: “Sếp đã biết rồi ư? Tôi cũng không muốn cố ý giấu sếp, dù sao nếu sếp thấy được có phải cũng thấy đau lòng đúng không? Hơn nữa, trên mạng nói đều là giả, Quý tiên sinh và ảnh đế Lê căn bản là không có gì.”
Ai ngờ chờ bí thư Hách nói xong, mới phát hiện hắn càng nói sắc mặt sếp càng đen, hắn đột nhiên có dự cảm xấu, sếp…… không phải đang lừa hắn đấy chứ?
Cuối cùng bí thư Hách không thể không tìm *CP Quả Vải hot đến rối tinh rối mù đưa cho lão bản, thấy trong nháy mắt sếp nhìn thấy, bí thư Hách cảm thấy một đoạn thời gian tiếp theo sợ là mình cũng không tốt.
(*Về CP Quả Vải: Lê – Li; Quý – Ji – Chi; Quả Vải – LiChi – Lệ Chi)
……
Khi Quý Phong về đến nhà đã là gần 9 giờ, Lê Ngạn Hoài đưa cậu đến ngoài tiểu khu, nhìn Quý Phong xuống xe rồi mới rời đi.
Quý Phong về đến nhà mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Phong Lâm ngồi trong phòng khách, đang vừa xem giấy tờ hạng mục vừa cầm thìa ăn một phần cơm rang trứng, nhìn có hơi…… đáng thương.
(Tưởng ai đó vừa kêu không về vì vị đại sư nào đó không có nhà??=)))
Nghe thấy tiếng động, Phong Lâm ngẩng đầu, nở nụ cười ôn hòa với cậu, nuốt cơm xuống rồi nhẹ giọng nói: “Cậu đã về rồi?”
Quý Phong nhìn Phong Lâm cười như vậy, nghĩ buổi tối mình lại ăn ngon, trái ngược như vậy, Phong tổng cũng quá khổ: “Sao lại ăn cái này?”
Phong Lâm nói: “Gần đây có một hạng mục hơi bận chút nên về muộn, tôi thấy trên đường đi có bán cái này, ngửi mùi cũng rất thơm, nên cho tài xế đi mua.”
Quý Phong còn tưởng là ít nhất Phong Lâm sẽ đặt một bữa tiệc lớn về, cánh tay của hắn còn bị thương, Quý Phong suy nghĩ, bảo Phong Lâm đừng ăn nữa, cậu nấu nhanh cho hắn một bát mì: “Mau ăn cho nóng đi, anh vừa ăn vừa xem giấy tờ hạng mục dễ bị rối loạn tiêu hóa lắm.” Cậu chạm vào còn thấy nguội.
Phong Lâm lại rất nghe lời, dẹp giấy tờ hạng mục sang một bên: “Thật ra cũng vẫn ổn, lúc tôi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp cũng thường ăn mấy thứ này.”
Quý Phong nghĩ tới xuất thân của Phong Lâm cũng là cô nhi, sau này được cha mẹ Phong gia nhận nuôi, khi đó điều kiện Phong gia cũng không tốt, sau này Phong Lâm xuất đầu, mới mang theo bốn anh em khác của Phong gia cũng tốt lên.
Phong Lâm rất nhanh đã ăn xong: “Ký túc xá của cậu sắp đóng cửa rồi đúng không, trở về đi, thứ sáu hôm kia tôi có hạng mục phải đấu thầu, tối mai bí thư Hách sẽ trở về, đến lúc đấy tôi dọn về là được, buổi tối cậu ngược xuôi vất vả như vậy rất không tốt.”
Quý Phong: “Không sao đâu, là tự tôi cũng muốn ăn, nên làm thêm một phần cũng không sao.” Huống chi chuyện Phong tổng giúp cậu đâu chỉ có vài bữa cơm là xong.
Phong Lâm nói: “Nhưng vậy vẫn phải làm phiền cậu, như vậy đi, nếu không chờ tới thứ bảy, tôi mời cậu ra ngoài ăn?”
Lúc Phong Lâm nói vậy thật ra hắn cũng rất căng thẳng, tuy Quý Phong nấu ăn ngon, nhưng cứ để Quý Phong chạy tới chạy lui như vậy, hắn cũng đau lòng, nhưng không tới bên này thì hắn lại không tìm được lý do ở chung cùng Quý Phong, cho nên hắn dứt khoát *bán thảm, nhân cơ hội này, hẹn cậu thêm mấy lần.
(*tỏ ra đáng thương, tội nghiệp)
Coi như hai người đang hẹn hò.
Ít nhất trong cảm nhận của hắn là vậy.
Quý Phong nhận ra Phong Lâm muốn bù đắp cho mình, cậu suy nghĩ rồi cũng đồng ý.
Tối ngày hôm sau lúc bí thư Hách tới đón Phong Lâm, hắn vốn cho rằng hôm trước tâm trạng sếp chắc chắn không tốt, nhưng không ngờ tâm trạng sếp có vẻ cũng không tệ lắm?
Đúng là gặp quỷ, rõ ràng hôm trước lúc ở văn phòng nhìn thấy CP Quả Vải, mặt sếp đen sì.
Thậm chí bí thư Hách còn cảm thấy đỉnh đầu sếp xanh lè, từng tầng từng tầng sừng sững không đổ.
Ai ngờ, đã tốt rồi ư?
Hay là sếp tức điên rồi hả?
Quý Phong đưa Phong Lâm đến hầm đỗ xe, trước khi đi Phong Lâm hạ cửa kính xe xuống, hai mắt chính trực chân thành: “9 giờ sáng thứ bảy tôi tới đón cậu nhé? Đúng lúc cùng đi mua ít đồ nhé? Cậu cho tôi chút ý kiến tham khảo được không?”
Quý Phong nghĩ đằng nào buổi trưa cũng cùng đi ăn cơm, đi sớm 2 – 3 tiếng cũng không sao nên đồng ý.
Bí thư Hách ngồi ở ghế lái trợn mắt há hốc mồm:??? Khoan đã, sếp và Quý tiên sinh hẹn gặp vào thứ bảy từ khi nào?
Chờ cửa kính đóng lại lái xe ra ngoài, Phong Lâm nhìn thẳng vào ánh mắt bí thư Hách đang liên tiếp nhìn mình qua gương xe, bình tĩnh nói: “Không chỉ mỗi thứ bảy, chủ nhật chúng tôi cũng hẹn gặp nhau.” Hơi dừng lại: “Chỉ hai người chúng tôi thôi.”
Bí thư Hách càng ngây ngốc, rốt cuộc sếp làm thế nào để Quý tiên sinh đồng ý?
Chẳng lẽ sếp…… bán sắc? Cũng không đúng, nếu sếp dám làm vậy, phỏng chừng lúc này đã sớm bị Quý tiên sinh kéo vào sổ đen.
Ánh mắt bí thư Hách quá mãnh liệt, Phong Lâm hắng giọng một tiếng nhưng không giải thích, chẳng lẽ…… nói là mình tỏ vẻ đáng thương hay sao?
Tuy thứ sáu có thể ở chung thêm một ngày, nhưng thứ sáu Quý Phong phải đi học, chỉ có thể gặp vào buổi sáng và buổi tối, làm gì có nhiều thời gian gặp nhau bằng thứ bảy được? Ở bên nhau mãi được?
Bí thư Hách không ngờ có một ngày, hắn lại có thể thấy sếp thông suốt, quả thực……
Thứ sáu Quý Phong dứt khoát ở lại ký túc xá, sáng sớm thứ bảy cậu trở về nhà một chuyến, chờ tới giờ hẹn rồi chờ ở ngoài tiểu khu, không bao lâu tài xế lái xe tới, ghế sau cũng mở ra, Quý Phong ngồi vào, nhìn thấy Phong Lâm, cậu chào hỏi Phong Lâm.
Phong Lâm để tài xế lái đến trung tâm thương mại.
Bí thư Hách vốn định lái xe tới đón, bị Phong Lâm lời lẽ chính đáng từ chối.
Quý Phong biết bí thư Hách, bí thư Hách lái xe tới đây, đến lúc đó hẹn hò hai người tự nhiên lại biến thành ba người.
Vì thế, bí thư Hách rảnh rỗi nhàm chán thở dài một tiếng chạy tới công ty để tăng ca, hắn nỗ lực như vậy, thưởng cuối năm thể nào cũng phải cho hắn gấp đôi.
Quý Phong và Phong Lâm mua không ít vật dụng hàng ngày, mua xong, tài xế đưa hai người đến một nhà hàng Trung Quốc, Phong Lâm vốn muốn đưa Quý Phong đến nhà hàng kiểu Tây, nhưng nghĩ đến việc mình chỉ có một tay có thể cử động, đến lúc đó lại phải để Quý Phong giúp hắn, còn không bằng đến thẳng nhà hàng Trung Quốc.
Phong Lâm đưa Quý Phong đến một nhà hàng Trung Quốc rất cao cấp, bên trong không có nhiều người lắm, cần phải đặt chỗ trước, khi bọn họ đến, trong các phòng ăn kiểu Tây đã có không ít người, hai người đi vào báo tên, đi đến vị trí của bọn họ rồi ngồi xuống.
Phong Lâm đưa thực đơn cho Quý Phong để cậu chọn.
Quý Phong tùy tiện chọn hai món nhìn hương vị cũng không tệ lắm, rồi đưa lại cho Phong Lâm, có lẽ Phong Lâm thường tới nơi này, hắn lại chọn thêm cho Quý Phong vài món khác, rồi mới gọi hai phần giống Quý Phong gọi lúc nãy, định ăn giống Quý Phong.
Quý Phong cũng không nghĩ nhiều, có lẽ cảm thấy Phong tổng sợ bản thân một tay không tiện, cho nên dứt khoát chọn một ít món ăn đơn giản như cậu.
Hai người ngồi xuống, trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Quý Phong nhạy bén cảm thấy có người đang nhìn về hướng bàn bọn họ, cậu lặng lẽ kéo mũ xuống, sau khi cảm giác này trôi qua, cậu mới quay đầu nhìn lại.
Thấy một nữ sĩ trang điểm diễm lệ, tuổi chừng 23 – 24, mặc một bộ váy màu đỏ, làm nổi bật vòng eo một tay là có thể ôm trọn, trang điểm tinh tế bắt mắt, hơn nữa ngũ quan lại rất xuất sắc, là một đại mỹ nhân rất xinh đẹp.
Chỉ là Quý Phong vẫn chưa gặp qua vị này nữ sĩ, dung mạo rất lạ, ngồi bên cạnh cô là một vị nam sĩ lớn hơn cô vài tuổi, vẫn luôn nói gì đó lấy lòng cô, có điều hình như nữ sĩ không cảm thấy hứng thú, chỉ một tay chống cằm, móng tay hơi dán mặt, lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía bàn bọn họ……
Đối diện với ánh mắt Quý Phong, nữ sĩ cũng rất kinh ngạc, ngay sau đó nở một nụ cười tươi với cậu, môi hồng răng trắng, tỏa sáng rực rỡ.
Nam sĩ ngồi đối diện cô tức khắc càng mê mẩn, nói chuyện với cô càng thêm nhiệt tình.
Nữ sĩ lại không có hứng thú, theo tầm mắt Quý Phong, lại dừng trên người Phong Lâm ngồi đối diện cậu.
Phong Lâm lại không hề có cảm giác, nếu đơn độc ở một mình, hắn còn rất nhạy bén với những ánh mắt, nhưng hiện tại tất cả lực chú ý của hắn đều ở trên người Quý Phong, nhìn theo tầm mắt Quý Phong, lại chỉ lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, trái tim có hơi tê: “Làm sao vậy?”
Quý Phong quay đầu lại nhìn Phong Lâm một cái, xác định vị nữ sĩ kia đúng thật đang nhìn Phong Lâm, ánh mắt cậu dừng trên khuôn mặt tuấn lãng của Phong tổng, đặc biệt là hôm nay hắn âu phục phẳng phiu, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân đều tản ra mị lực đàn ông trưởng thành.
Hơn nữa Phong Lâm còn rất đẹp trai, bị các nữ sĩ để ý cũng có thể hiểu được.
Chỉ là không biết vì sao, phát hiện nữ sĩ kia cứ nhìn chằm chằm Phong Lâm như vậy, loại ánh mắt đánh giá không kiêng dè và đáy mắt khóe miệng đầy ý cười, Quý Phong mơ hồ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác không thoải mái rất xa lạ cũng rất kỳ dị, loại cảm giác này làm cậu thấy không quen, rất nhanh cậu gạt bỏ nó, rũ mắt rót trà cho hai người.
Chỉ là nước trà trong tay Quý Phong còn chưa rót xong, đã thấy bên cạnh tối sầm lại, lọt vào tầm mắt là một khoảng đỏ diễm lệ, đẹp đẽ bắt mắt như máu, khiến Quý Phong nhíu mày không dễ phát hiện.
Phong Lâm vốn đang nghĩ sau khi ăn cơm xong nên mở miệng hẹn Quý Phong đến rạp xem phim như thế nào, lần trước đi lại lòi thêm một ảnh đế Lê, lần này hai người bọn họ đơn độc đi thêm một lần.
Chỉ là Phong Lâm chưa chắc nên mở lời như thế nào mới không có vẻ đột ngột.
Dù gì hai người đàn ông cao to đi xem phim……
Nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.
Lần trước Lê Ngạn Hoài mời Quý Phong là bởi vì bộ phim này hai người đều có tham gia, Lê Ngạn Hoài là diễn viên chính, nhưng hắn thì mời kiểu gì?
Ai ngờ không đợi Phong Lâm nghĩ ra lý do, đã cảm thấy bầu không khí của hai người bị quấy rầy, trên mặt Phong Lâm không có biểu cảm gì, hắn ngẩng đầu nhìn, lãnh đạm nhíu mày: “Có việc?”
Nữ sĩ đứng đấy, thấy Phong Lâm hơi chếch mắt nhìn sang, toàn bộ khuôn mặt hắn ánh vào đáy mắt cô ở khoảng cách gần, so với ngày hôm qua ở khoảng cách xa nhìn thấy càng làm cho người ta động lòng hơn, càng có cảm giác xâm lược hơn, làm ngọn lửa nhỏ trong lòng nữ sĩ cọ một cái cháy bùng lên, nụ cười cũng càng thêm quyến rũ: “Phong tổng, anh không biết tôi sao? Ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau một lần xong.”
Quý Phong nghe vậy, mặt không biểu cảm nhìn qua.
Phong Lâm vừa thấy vậy, vẻ mặt suýt chút nữa không giữ nổi: Sao hắn lại không nhớ là đã gặp cô ta chứ?
Phong Lâm nhíu mày lại, lại nhìn nữ sĩ một cái, thật sự không có ấn tượng.
Nữ sĩ thấy hắn không nói lời nào, còn tưởng là hắn ngại: “Phong tổng không cho chút thể diện sao? Cùng nhau ăn một bữa cơm xoàng nhé?”
Phong Lâm thấy vất vả mãi hai người mới hẹn hò được lại bị làm phiền, cuối cùng không nhịn được mở miệng, giọng nói nhàn nhạt nhưng mang theo ý không vui: “Không tiện lắm.”
Nữ sĩ sửng sốt, không ngờ mình lại bị từ chối, cô không nhịn được dùng tay vuốt lại lọn tóc xoăn bên tai một cái: “Phong tổng?”
Phong Lâm sợ Quý Phong hiểu lầm, cực kỳ nghiêm túc giải thích: “Vị nữ sĩ này, tôi không quen biết cô.”
Nữ sĩ: “……” Cứ cảm thấy mình đang vứt mị nhãn cho người mù.
Khóe miệng nữ sĩ giật giật, rồi mới tự giới thiệu: “Ngày hôm qua ở địa điểm đấu thầu hạng mục, chúng ta đã gặp nhau một lần, tôi là Vinh Giai Giai của tập đoàn Vinh thị.”
Cô thân là thiên kim của Vinh thị, cưới cô thì tương đương có được một nửa Vinh thị, toàn bộ thành phố C có thanh niên tài tuấn nào không thèm muốn cô chứ? Nhưng có chuyện gì với người này vậy? Sao hắn lại không biết cô chứ? Đang cố ý muốn khiến cô chú ý sao? Hay là lấy lùi làm tiến?
Phong Lâm nhíu mày, hắn biết tập đoàn Vinh thị, ngày hôm qua đúng thật là có người bên đó có mặt, nhưng hắn cũng không ấn tượng, có lẽ vì ngày hôm qua đối phương mặc quần áo khác?
Đối với những người không quan tâm, hắn luôn không nhớ mặt.
Cho nên, Phong Lâm chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đây đã xem như nể mặt rồi, nhưng ý đuổi người rất rõ, cũng rất cảnh giác, người phụ nữ này đang làm cái gì vậy?
Làm ăn cũng phải chọn thời gian, đừng cản trở hai người họ hẹn hò.
Phong Lâm biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, Vinh Giai Giai lại cảm thấy hắn muốn còn giả vờ: “Phong tổng, anh thật sự không có thời gian sao? Hả?”
Sợ cô ta thật sự muốn mở mồm nói chuyện làm ăn, đầu Phong Lâm càng đau: “Vinh nữ sĩ, nếu muốn nói chuyện làm ăn có thể tìm bí thư Hách trước, hiện tại là thời gian riêng tư, xin cứ tự nhiên.”
Vinh Giai Giai nghẹn một ngụm máu trong lòng:??? Cô đang khiêu khích hắn, cho hắn cơ hội mà, sao hắn lại nghĩ là cô đang bàn chuyện làm ăn chứ?
Đây rốt cuộc là chủng loại thẳng nam gì vậy?