Chương 80: Ba hợp một
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu - Thả Phất
- Chương 80: Ba hợp một
Đêm nay Quý Phong gần như không ngủ được, cậu tĩnh tâm sắp xếp lại mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần, trong ấn tượng khi còn nhỏ của mình, cậu chỉ nhớ cha là người rất trầm mặc kiệm lời, thường xuyên ngồi xổm trước nhà nhìn ra xa không biết là đang nhìn cái gì.
Ngược lại mẹ là người rất mạnh mẽ, con người đanh đá, tính tình cũng không tốt lắm, mà trong nhà thì nghèo, lớn lên cũng không được đẹp cho nên kéo dài rất lâu không gả đi được, cuối cùng chỉ có thể gả cho cha là người còn nghèo đến mức không có nổi sính lễ.
Cho nên mẹ vẫn luôn chướng mắt cha.
Nhưng đây chỉ là ký ức trước 5 – 6 tuổi, cũng là khi cậu theo người trong thôn ra sau núi nhặt thổ sản vùng núi, bọn họ cho rằng cậu không hiểu gì, khi ấy cậu nghe được những lời đồn ấy.
Ngay cả như vậy, hai người họ cũng đã qua đời.
Quý Phong không tin cha mẹ mình là loại người có thể hại người khác, huống chi với tính cách của cha, cho dù bị mẹ mắng, ông cũng không cãi lại.
Hai người như vậy thật sự sẽ ra tay với người thân mới gặp mặt lần đầu, lại còn có khả năng là người thân duy nhất trên đời của mình hay sao?
Nhưng kỳ lạ là sau này hai người họ lại nói dối, thậm chí bảo lão trưởng thôn giấu chuyện vợ chồng Thịnh Chiêu tới tìm bọn họ đi.
Quý Phong suy xét kỹ lưỡng lại mọi chuyện, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, cuối cùng cậu nghĩ đến một điểm mấu chốt.
Bởi vì cả đêm không ngủ, khi trời rạng sáng Quý Phong tĩnh tọa một giờ, khôi phục tinh thần mới rời giường rửa mặt.
Chỉ là không đợi cậu rời khỏi nhà, cửa đã bị gõ vang.
Quý Phong tưởng là thủ hạ hỏi cậu khi nào rời đi, cậu mở cửa, khi thấy người đứng trước mặt thì sửng sốt.
Hắn cười với cậu: “Quý tiên sinh.”
Quý Phong tay nắm cửa, ngây người hồi lâu, cậu không ngờ người tối hôm qua mới gọi video bây giờ đã xuất hiện ngay trước mặt mình, nhưng vết thương của hắn……
Tầm mắt Quý Phong dừng trên tay Phong Lâm, một cánh tay khuất dưới âu phục, hắn cũng không mặc vào mà chỉ khoác, nhìn từ bên ngoài không nhận ra là hắn đang bị thương, cậu cảm thấy giọng mình hơi khàn: “Phong tổng, sao anh lại…… tới đây?”
Phong Lâm nâng tay lên: “Đã không sao rồi, bác sĩ nói là có thể xuất viện. Tôi nghĩ cũng không có việc gì làm nên tới đây nhìn cậu một cái.”
Hắn lập tức đi vào, bí thư Hách cúi đầu theo sau, khóe miệng co giật: Bác sĩ nói như vậy à? Sao hắn lại không biết hả?
Nhưng vì theo đuổi người ta mà sếp không tiếc mang vết thương ra trận, tới cũng tới rồi, sao hắn có thể kéo chân sau của sếp được?
Khi bí thư Hách ngẩng đầu đã thu lại biểu cảm, trưng ra nụ cười chuyên nghiệp, nói thêm: “Đúng vậy Quý tiên sinh, cậu khách khí quá rồi, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, cậu còn cứu boss miu miu, bây giờ cậu gặp chuyện, sao chúng tôi có thể không giúp sức chứ?”
Lúc này Quý Phong đã lấy lại tinh thần, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm: “Phong tổng, các anh đã phái người giúp tôi rồi, không cần vất vả đi một chuyến như này nữa.”
Bí thư Hách liên tục xua tay: “Không vất vả, không vất vả, đi tới chỗ này cũng rất thuận tiện.”
Dù sao thì hiện tại đường đã được tu sửa, thuận tiện hơn nhiều so với trước kia.
Tầm mắt Phong Lâm rơi lên người Quý Phong, xác định tinh thần cậu còn tính là không tồi, trái tim vẫn luôn treo cao mới buông xuống: “Lát nữa phải vào núi sao?”
Nếu nơi cuối cùng vợ chồng Thịnh Chiêu xuất hiện là quê của Quý Phong, vậy thì lúc này hẳn là bọn họ phải vào núi đến nhà cậu một lần.
Phong Lâm trừ không yên tâm Quý Phong ra, cũng là muốn xem nơi Quý Phong ở từ nhỏ đến lớn.
Quý Phong lắc đầu: “Không đi vội, chúng ta đến một nơi trước đã.”
Phong Lâm nghi hoặc: “Đi đâu?”
Quý Phong tìm trong trí nhớ nói một địa chỉ ra, cách chỗ này không xa, chỉ có một giờ đi đường, là một huyện ở rất gần đây.
Tuy Phong Lâm khó hiểu vì sao Quý Phong không về nhà trước, nhưng nếu cậu đã làm như vậy thì chắc chắn là có lý do của mình.
Vì thế, đoàn người chia ra ngồi ba chiếc xe.
Nhóm thủ hạ hai chiếc, ba người Quý Phong, Phong Lâm và bí thư Hách một chiếc, bí thư Hách lái xe, Quý Phong ngồi phía sau cùng Phong Lâm.
Đơn độc ngồi trong xe, Quý Phong không muốn giấu Phong Lâm.
Bí thư Hách cũng là người một nhà, hơn nữa chuyện bắn chết người ngày trước bí thư Hách cũng biết.
Quý Phong mở lời, giải thích nguyên nhân mình muốn đến huyện Lân: “Tôi muốn đến huyện Lân trước là muốn tìm một bà lão gọi là bà Cảnh, năm nay hẳn là bà ấy đã hơn 70 tuổi, bà ấy là người trong thôn chúng tôi, chỉ là mười mấy năm trước mấy người nhà bà ấy đều dọn ra khỏi thôn. Nói là con trai bà ấy làm việc bên ngoài kiếm được chút tiền, cũng đón bà ấy đi cùng, hiện giờ gia đình đang ở huyện Lân.”
Sở dĩ Quý Phong biết rõ ràng như vậy là bởi vì mười mấy năm trước, Thôn Đẩu Thượng bọn cậu gần như có rất ít người có thể ra ngoài thôn mưu sinh, rất ít, hơn nữa với nghề nghiệp trước kia của bà Cảnh mà bây giờ lại phát đạt, còn đầu tư một phần để ra khỏi thôn, mấy năm nay thường xuyên được người trong thôn nhắc mãi.
Mấy năm gần đây trong thôn và bên ngoài tiếp xúc nhiều, ngẫu nhiên có người trong thôn trải đời gặp được bà Cảnh ở huyện Lân, lúc quay trở về cũng sẽ nhắc tới.
Trong thôn có nhiều nhân khẩu như vậy, căn bản không phải là bí mật gì, Quý Phong không muốn biết cũng ngăn không được mỗi lần từ trường học trở về đều có thể nghe đầy một tai.
Trước kia Quý Phong căn bản không để trong lòng, cảm thấy bà Cảnh không có liên quan gì đến cậu, nhưng đêm qua sau khi suy nghĩ rất nhiều, cậu đột nhiên nhớ tới một người như vậy.
Phong Lâm biết Quý Phong sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi người khác: “Bà ấy có vấn đề sao?”
Quý Phong: “Còn chưa xác định, đêm qua tôi suy nghĩ rất nhiều, sắp xếp lại mọi chuyện một lần nữa. Lâm nữ sĩ ở nơi gửi bưu điện lần cuối cùng ba tháng, tôi lấy được nhật ký Lâm nữ sĩ viết từ gia đình mà Thịnh Chiêu ngày trước từng giúp đỡ, khi bọn họ rời đi là ngày mùng 3 tháng 11. Sau đó bọn họ nghe thấy thôn Hàm Tân có người lớn lên giống Thịnh Chiêu nên mới đến thôn Hàm tân, theo lời lão trưởng thôn nói lúc ấy vợ chồng Thịnh Chiêu ở lại thôn Hàm Tân hơn một tháng. Trong nhật ký viết tháng 11 khi Lâm nữ sĩ rời đi đã mang thai gần 6 tháng, hơn nữa họ ở lại thôn Hàm Tân hơn một tháng, lúc ấy khi xảy ra chuyện Lâm nữ sĩ mang thai đã hơn 7 tháng, dựa vào thời gian mà suy đoán, hẳn là giữa tháng 12.”
Quý Phong nói đến đây, giọng cậu chợt dừng lại, ngước mắt lên đụng phải ánh mắt nghi hoặc của Phong Lâm, cậu hít sâu một hơi: “Tôi và Quý Tuyết sau này đã sửa tên thành Phong Thụy Tuyết là anh em song sinh, mà sinh nhật của chúng tôi là ngày 20 tháng 12.”
Thời gian cậu và Quý Tuyết sinh ra và thời gian vợ chồng Thịnh Chiêu xảy ra chuyện quá gần nhau, đây là cậu suy nghĩ một đêm tìm được vài điểm khó hiểu.
Lúc ấy Lâm nữ sĩ đã mang thai hơn 7 tháng, sau đó hai vợ chồng bọn họ mất tích không thấy đâu, thậm chí đứa bé kia cũng chưa từng xuất hiện.
Liệu có khả năng…… đứa bé kia cũng xảy ra chuyện nên không được sinh ra hay không.
Quý Phong chậm rãi nói cho Phong Lâm nghe những chuyện này.
Lần trước Quý Phong đoán khi ấy Phong Lâm gặp phải vụ nổ súng kia là bởi vì người sau màn Lâm gia không muốn tìm được con của Lâm nữ sĩ, mời đại sư đạo hạnh không đủ, chỉ tính được Phong Lâm và đứa bé có chút liên hệ, lúc ấy cậu đoán có thể là bởi vì Phong Lâm có liên quan với đứa bé mà Lâm nữ sĩ mang thai lần thứ hai hay không.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không nhất định là con của Lâm nữ sĩ.
Bức ảnh kia là khi Lâm nữ sĩ còn trẻ, tuy mệnh số của con người từ khi sinh ra định sẵn, nhưng mấy chục năm sau lại không phải không thay đổi, sẽ sinh ra rất nhiều biến số.
Điều này cũng dẫn tới mệnh cách của rất nhiều người bởi vì một vài việc mà sẽ có thay đổi.
Hơn nữa thời gian cách đây cũng đã lâu, ảnh chụp cách đây đã hơn 30 năm, càng thêm không chuẩn xác.
Lúc ấy cậu chỉ dựa vào dung mạo bức ảnh nhìn ra trong số mệnh của Lâm nữ sĩ có một chữ chết, cả đời lênh đênh vô định.
Nhưng đây chỉ là mệnh số ngay lúc đó của bà ấy, có lẽ sau này lại xảy ra thay đổi, dẫn tới đứa bé thứ hai cũng không còn sống.
Còn bên Lâm gia vì sao lại mời đại sư tính được khả năng Phong Lâm có chút quan hệ với con của Lâm nữ sĩ, đây chỉ là bọn hắn phỏng đoán, có lẽ, đại sư chỉ đoán được Phong Lâm và Lâm nữ sĩ có chút liên quan chứ không phải là con ruột.
Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu là vợ chồng, quan hệ mật thiết, Quý Tuyết là con của em trai Thịnh Chiêu, sau này lại được Phong gia người nhận nuôi, vào hộ khẩu nhà Phong Đại Hải.
Phong Đại Hải và Phong Lâm tuy không phải anh em ruột, nhưng lại sống chung rất nhiều năm, đương nhiên có quan hệ, mà Phong Đại Hải lại là cha nuôi trên hộ khẩu của Quý Tuyết, Phong Lâm cũng coi như là có chút liên quan với Quý Tuyết.
Quý Tuyết lại là máu mủ của em trai Thịnh Chiêu, có quan hệ với Thịnh Chiêu, Thịnh Chiêu lại có vợ là Lâm nữ sĩ.
Tính như vậy, nếu đạo hạnh không đủ, cũng có khả năng tính ra được Phong Lâm và Lâm nữ sĩ có chút liên quan.
Quý Phong nghĩ lần trước mình còn suy đoán Phong Lâm ăn cỏ non nên vẻ mặt ngượng ngùng, điều này cậu không nói cho Phong Lâm, mà nói giữa Phong Lâm và Quý Tuyết vì có liên quan đến Phong Đại Hải nên mới tính ra được hắn và Lâm nữ sĩ có liên quan.
Phong Lâm nghe xong, hiểu được ý Quý Phong: “Cậu nghi ngờ, rất có thể là lúc ấy đã xảy ra chuyện gì đó khiến Thịnh Chiêu chết bất ngờ, Lâm nữ sĩ có khả năng chịu kích thích nên sinh non, dẫn tới một xác hai mạng? Hoặc là, Lâm nữ sĩ một xác hai mạng, Thịnh Chiêu chịu kích thích không nổi nên cũng xảy ra chuyện?”
Quý Phong rũ mắt xuống: “Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, có lẽ, còn có khả năng khác nữa. Nhưng cha mẹ tôi đã chết đột ngột, bây giờ người biết tình huống, có lẽ…… rất có khả năng chỉ còn lại một mình bà Cảnh.”
Phong Lâm híp mắt: “Bà Cảnh là *bà mụ thôn các cậu sao?”
(*Người phụ nữ làm nghề đỡ đẻ)
Quý Phong gật đầu: “Đúng vậy, người trong thôn chúng tôi không nhiều lắm, từ lúc bà Cảnh còn trẻ đã là bà mụ trong thôn chúng tôi, cũng là bà mụ duy nhất lúc ấy. 19 năm trước lúc mẹ tôi sinh chúng tôi chỉ có thể tìm bà Cảnh, nếu lúc ấy Lâm nữ sĩ xảy ra chuyện một xác hai mạng, có lẽ bà Cảnh sẽ biết một ít tình huống.”
Cậu hơi ngừng lại, tiếp tục mở miệng: “Sở dĩ tôi hoài nghi như vậy, trừ việc bà ấy là bà mụ ra, cũng là vì mười mấy năm trước sau khi bà ấy đỡ đẻ cặp sinh đôi bọn tôi thì không đỡ đẻ cho người khác nữa, nhưng lúc ấy không ai nghĩ đến là vì sau khi chúng tôi sinh ra. Bởi vì sau hai năm chúng tôi sinh ra thì trong thôn cũng không có đứa trẻ nào được sinh ra, sau này có người lại đi tìm bà Cảnh, bà ấy từ chối nói mình đã lớn tuổi, không đỡ đẻ cho người khác nữa. Không những thế, không bao lâu sau đã dọn ra khỏi thôn, khi đó bà ấy trở thành một trong những người dời hộ khẩu ra ngoài ở thôn chúng tôi, nói là con trai bà ấy làm việc kiếm lãi một ít tiền, làm ít buôn bán đón bà ấy ra ngoài.”
Trước kia lúc nghe vậy thì không cảm thấy gì, nhưng hôm nay lấy chuyện trong thôn mấy năm nay ra cẩn thận phân tích lại, trước kia gia đình bà Cảnh vẫn sống tạm nhờ đỡ đẻ cho người ta, thậm chí không chỉ ở trong thôn bọn họ mà còn có thôn bên cạnh, nếu một bà mụ không đủ, bà ta cũng sẽ đi phụ giúp.
Nhưng sau này lại không nghe thấy bà ấy đỡ đẻ nữa.
Quý Phong nói xong điều này thì thật lâu sau không mở miệng nữa, đây cũng chỉ là phỏng đoán của cậu, nếu trùng hợp là bà Cảnh thật sự không muốn đỡ đẻ nữa, vậy thì cậu chỉ có thể nghĩ biện pháp khác tìm kiếm chân tướng năm đó.
Chỉ là đương sự đều đã qua đời, nếu muốn tính ra được, thật sự là rất khó.
Một giờ đi đường không dài, xe rất nhanh đã đến huyện Lân, Quý Phong chỉ từng nghe nói là con trai của bà Cảnh mở một cửa hàng tiện lợi tiểu cảnh trên một con phố ở huyện Lân.
Bí thư Hách lái xe tới con phố đó, Quý Phong và Phong Lâm một trái một phải nhìn cửa hàng hai bên đường, đi được một nửa, cuối cùng cũng thấy cửa hàng tiện lợi tiểu cảnh đó.
Có vẻ như đã mở rất lâu, bảng hiệu rất cũ, cửa hàng tiện lợi cũng không lớn, cửa thì đóng lại.
Lúc này đã là 9 giờ, là thời gian buôn bán.
Quý Phong hỏi chủ cửa hàng bên cạnh, biết được là mẹ chủ quán này bị bệnh nặng, mấy ngày nay đều ở bệnh viện, tạm thời không mở cửa.
Quý Phong và Phong Lâm nhìn nhau: “Là bà Cảnh sao?”
Bà chủ cửa hàng nhìn Quý Phong: “Mấy cậu là họ hàng của Cảnh gia à? Là bà Cảnh đấy, số cũng khổ, mới hơn 70 tuổi đã bị bệnh nan y, không còn mấy ngày ngày lành, nếu mấy cậu muốn đi thăm bà ấy thì đến bệnh viện tìm đi. Mấy ngày nay gia đình bọn họ đều ở phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện huyện phía trước ấy.”
Quý Phong và Phong Lâm lại quay trở lại ngồi lên xe, Phong Lâm trấn an vỗ vai cậu.
Quý Phong không nói gì, đoàn người đến bệnh viện huyện.
Bệnh viện huyện không lớn nhưng người khám bệnh không ít, bọn họ hỏi trước quầy, tìm được số phòng bệnh của bà Cảnh, rồi đến sau khu nằm viện, trên tầng 5 ở phòng chăm sóc đặc biệt, bí thư Hách cầm hai rổ hoa quả theo phía sau, cho đến khi dừng trước một phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn đúng là phòng bệnh của bà Cảnh.
Ba người Quý Phong đứng yên tại chỗ không đi vào, một bác gái rất tiều tụy đi ra từ bên trong.
Nhìn hơn 40 tuổi, bác gái mở cửa, đầu tiên là sửng sốt vì không ngờ là ở cửa lại có người, nhưng khi ngẩng đầu nhìn gương mặt Quý Phong trước mắt, vẻ mặt bác gái chợt thay đổi, khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt, phích nước nóng trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, được Quý Phong đỡ lại.
Bác gái mới hoảng hốt, nhanh chóng cầm chặt phích nước nóng, khẽ mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Quý Phong nhìn bác gái trước mặt, cảm thấy có hơi quen, cậu nhớ ra đây là thím Cảnh, con dâu của bà Cảnh.
Trước kia ở trong thôn cậu từng gặp vài lần, là tình cờ gặp lúc thím Cảnh về thôn thăm người nhà mẹ đẻ, chỉ thấy thím ta trốn tránh mình từ xa, cũng vì cậu không thân quen gì với người này nên không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay xem phản ứng của đối phương……
Quý Phong gọi một tiếng: “Thím Cảnh.”
Ngón tay thím Cảnh cầm phích nước nóng đều trắng bệch, một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: “Ừ, sinh viên Quý à, cháu, cháu về từ khi nào vậy? Không phải nói là…… Đi học đại học hay sao?”
Quý Phong nói: “Nghe nói bà Cảnh bị bệnh, cháu tới đây thăm.”
Thím Cảnh xua xua tay: “Không cần không cần, là bệnh nhẹ, qua một thời gian nữa là tốt rồi, không cần phiền phức đâu.”
Nhìn phản ứng này của thím ta, Quý Phong càng thêm xác định đúng thật không phải mình nghĩ nhiều, người Cảnh gia xác thực có biết điều gì đó.
Quý Phong còn chưa mở miệng, trong phòng bệnh có giọng nói yếu ớt truyền đến: “Phương ơi, ai vậy?”
Thím Cảnh còn muốn khuyên Quý Phong rời đi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn đôi mắt nặng nề của Quý Phong, không biết vì sao lại cảm thấy một cảm giác đè ép, sau sống lưng lành lạnh, theo phản xạ tránh người ra, khi mấy người Quý Phong đi vào, thím ta mới chợt lấy lại tinh thần.
Ba người Quý Phong Phong Lâm đi vào, căn phòng bệnh này có bốn bệnh nhân, hơn nữa bọn họ còn có người nhà ở cạnh giường, nghe thấy tiếng động đều đồng loạt nhìn sang.
Thấy mấy người tới bề ngoài đẹp đẽ toàn thân quý khí thì kinh ngạc không thôi, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Bà Cảnh ở giường bệnh thứ tư, bà ta đang ngồi tại chỗ, trước mặt có người đàn ông trung niên đang đút cơm cho bà ta, khi hai người nhìn qua thì sắc mặt đều thay đổi.
Chắc chắn là họ biết Quý Phong.
Trong ấn tượng của Quý Phong, cậu gần như chưa từng gặp bà Cảnh và con trai của bà ta.
Hai mắt bà Cảnh hỗn độn nhìn mặt Quý Phong, nếp nhăn trên mặt run rẩy, miệng giật giật, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Bác Cảnh đứng dậy, ngăn cản đường đi của Quý Phong: “Sao mấy người lại tới đây?”
Quý Phong lạnh lùng nhìn hắn: “Vì sao tôi tới, không phải bác đã đoán ra rồi sao?”
Nghe vậy, tay bác Cảnh run một cái, há mồm muốn nói, bà Cảnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Để cậu ấy đến đây đi, đây đều là mệnh rồi.”
Bác Cảnh cuối cùng không nói gì, tránh người ra.
Quý Phong đến trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt suy yếu của bà Cảnh, cậu gần như có thể xác định bà ta biết chuyện gì đó, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Bà Cảnh, cháu muốn biết chuyện vợ chồng anh trai cha cháu 19 năm trước, có tiện nói chuyện với cháu không?”
Cậu nhìn người trong phòng bệnh một vòng, đây chắc chắn không phải nơi để nói chuyện.
Bà Cảnh như đã sớm biết trước có chuyện này, bà ta lại nhẹ nhàng thở phào, nhìn về phía người con trai đã xám trắng mặt: “Lấy xe lăn ra đây, đưa mẹ đến sau hoa viên nhỏ đi dạo.”
Bác Cảnh thở dài một tiếng, tìm xe lăn đến, tới bế bà Cảnh đã suy yếu không đi nổi lên.
Mãi cho đến dưới tầng, ba người Quý Phong chậm rãi theo sau, Quý Phong không nói rõ được trong lòng mình có cảm nhận gì, bà Cảnh thật sự biết chuyện năm đó, cậu nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại vui không nổi.
Bà Cảnh chờ dừng lại ở chỗ không có người, mới nhìn về phía con trai: “Con sang bên kia trước đi, mẹ nói chuyện với bọn họ.”
“Nhưng……” Bác Cảnh còn muốn nói, đến cuối cùng vẫn không mở lời.
Chỉ có thể nhìn ánh mắt khẩn cầu đi xa một chút của mẹ mình.
Khi chỉ còn lại bốn người Quý Phong, bà Cảnh thở dài một tiếng: “Bà già này trước kia không tin số mệnh, nhưng sau này…… lại tin rồi. Bà già này đỡ đẻ nhiều sinh mệnh bé bỏng như vậy, nhưng không ngờ áy náy cả đời này cũng bị kẹt ở đây, nhiều năm qua cũng chưa thoát ra được, vốn tưởng rằng chết đi cũng sẽ mang theo tiếc nuối, nhưng mong cậu tha thứ cho lòng riêng của tôi, vẫn hy vọng có một tia may mắn là có lẽ…… cậu sẽ không biết chuyện năm đó. Nhưng nếu cậu đã tìm đến đây, là người nhà mẹ đẻ của mẹ cậu tìm tới đúng không?”
Quý Phong nhíu mày: Người nhà mẹ đẻ của mẹ ư?
Từ sau khi mẹ cậu xảy ra chuyện, người nhà mẹ đẻ sợ cậu và Quý Tuyết quấn lấy bọn họ, vì thế tỏ thái độ tuyệt đối không nhận bọn họ.
Đã rất nhiều năm cậu chưa từng gặp người nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, đám người bà ngoại với chú của cậu.
Bà Cảnh không biết nghĩ đến chuyện gì, giọng nói càng thêm run rẩy: “Khi đó tôi cũng nói là không nên lừa dối, nhưng thím cậu cũng chính là mẹ trên danh nghĩa của cậu lại nói là không được nói ra, lúc ấy chân Đại Tráng bị thương, bác sĩ nói muốn phẫu thuật phải có tiền, tôi cũng không còn cách nào cẩ, chỉ có thể cầm tiền giấu đi những chuyện đó…… Tôi thực sự rất xin lỗi cậu…… Sau này thấy cậu có tiền đồ, tôi mới yên tâm……”
Khi Quý Phong nghe đến mẹ trên danh nghĩa thì đột nhiên nhìn sang, không thể tin nổi nhìn bà ta: “Thím ư? Bà Cảnh, bà có ý gì?”
Bà Cảnh ngơ ngác ngẩng đầu: “Cậu không biết ư?”
Quý Phong nắm chặt tay người bên cạnh mới có thể khiến mình tỉnh táo hơn chút: “Cháu tra ra được hai vợ chồng anh trai cha cháu đã tìm tới, vào 19 năm trước, nhưng sau đó họ lại mất tích, cha mẹ cháu lại che giấu điều này, thậm chí còn bảo lão trưởng thôn Thôn Hàm Tân đừng nói ra ngoài, cháu tới đây hỏi bà là muốn biết chân tướng. Lời bà vừa nói là có ý gì?”
Bà Cảnh không ngờ cậu vẫn chưa biết thân thế của mình, hồi lâu sau bà ta mới đỏ mắt, vỗ chân mình: “Thôi thôi, đều là mệnh rồi. Hơn nữa đây đều là báo ứng mà, báo ứng mà. Tôi bị bệnh này cũng được, hai người Quý Đại qua đời đột ngột cũng thế…… Đây đều là trời cao trừng phạt bọn tôi.”
Quý Phong trắng mặt, trong đầu lộn xộn, Quý Đại là tên cha cậu.
Bà Cảnh như đã hồi tưởng lại biến cố nhiều năm về trước rất nhiều lần, mấy năm nay mỗi một đêm bà ta đều không ngủ được, có ngủ được thì đều mơ thấy máu che trời lấp đất, sợ tới mức hễ bà ta nhìn thấy phụ nữ bụng bầu to là run như cầy sấy.
Bà ta dùng khăn lau nước mắt: “19 năm trước, bụng vợ Quý Đại càng lúc càng lớn, mắt thấy sắp sinh nên đã nói với tôi trước, tôi đồng ý đến lúc đó sẽ tới đỡ đẻ cho cô ta. Nhưng mấy ngày trước khi vợ Quý Đại sinh thì trời đổ một trận tuyết lớn, toàn bộ đỉnh núi che trời lấp đất toàn là tuyết, một tầng lại một tầng, buốt lạnh đến mức chẳng ai muốn ra ngoài.
Nửa đêm hôm đó chỉ có một bà mụ là tôi ở nhà, người nhà đều đến bệnh viện huyện cả, mấy ngày trước đó con trai tôi bị ngã gãy chân, phải đến thành phố làm phẫu thuật, nếu kéo dài thì sẽ bị què, lúc ấy tôi không ngủ được, định ngày mai đi tìm người nghĩ cách vay ít tiền, phải chữa khỏi cái chân bị gãy cho Đại Tráng, ban đêm Quý Đại đột nhiên tìm tới nói vợ hắn sắp sinh, tôi mặc quần áo rồi đến đó.
Chỉ là lúc tôi đến thì phát hiện, ba gian nhà của Quý Đại không chỉ có hai vợ chồng Quý Đại, mà còn có đôi vợ chồng vừa nhìn là biết người thành phố, không những vậy, người chồng kia trông rất giống Quý Đại. Quý Đại nói là anh trai ruột của hắn lạc nhau từ nhỏ, lúc ấy tôi còn rất vui vẻ, Quý Đại còn có một người anh trai cao quý. Nhưng ai biết……”
Nói đến đây, bà Cảnh có chút không nói nên lời, nhưng đã mở miệng rồi, bà ta cũng không muốn mang theo nỗi hổ thẹn này, đến lúc chết vẫn áy náy trong lòng.
Năm đó nửa đêm trời giá rét, bà Cảnh đến đỡ đẻ cho vợ Quý Đại, lại thấy vợ chồng Thịnh Chiêu mới đến ở Quý gia được hai ngày.
Bởi vì Quý Đại quá nghèo, cho nên những năm ấy đều sống trong ngôi nhà tranh ba gian, nhà họ nằm ngoài rìa cách xa thôn nhất và sâu trong núi nhất, hơn nữa mấy ngày nay tuyết rơi, người trong thôn đều ở trong nhà, cho nên cũng không có ai biết nhà Quý Đại có hai vị khách quý tới.
Tuy bà Cảnh cảm khái hai vợ chồng Quý Đại đổi vận, có người thân đến từ thành phố, nhưng vợ Quý đại rất nhanh đã đau đẻ sắp sinh.
Bà ta nhanh chóng tới đỡ đẻ.
Mất tận hai giờ đứa bé mới sinh ra, là bé gái.
Lúc ấy đã là hơn nửa đêm, trời càng thêm thanh tĩnh, tuyết vẫn rơi, nhìn tình hình có vẻ càng rơi càng lớn.
Mà đúng lúc này, tai nạn bất ngờ xảy ra.
Căn nhà tranh ba gian kia bị tuyết đọng trên núi đè xuống, lúc ấy toàn bộ nhà cửa đều bắt đầu lung lay khiến mấy người bọn họ đều rất sợ hãi, lúc ấy bà Cảnh và Lâm nữ sĩ bụng to đang ở gần cửa, Thịnh Chiêu bảo bọn họ chạy nhanh ra ngoài trước.
Còn Thịnh Chiêu và Quý Đại thì vọt vào trong gian phòng ở trong cùng để cứu vợ Quý Đại và đứa con mới sinh.
Quý Đại không nâng vợ dậy được, Thịnh Chiêu tới giúp nâng cô ta lên lưng Quý Đại, bảo em trai bế vợ ra ngoài trước, còn hắn thì bế đứa bé theo sau.
Nhưng khi tuyết đọng đổ sụp xuống, nhà của Quý gia vốn không vững, lúc ấy lại chỉ dựng xà nhà, ở trên phủ không ít rơm rạ, hơn nữa nền đất cũng không chắc, ầm một tiếng toàn bộ tuyết ào ào đổ ập, cứ thế đè toàn bộ xà nhà xuống.
Lúc ấy Quý Đại cõng vợ đi trước vài bước thoát được một kiếp, nhưng còn Thịnh Chiêu khi thấy một cột gỗ rơi xuống, nhìn đứa bé trong lòng, phản ứng đầu tiên là dùng toàn bộ thân thể để bảo vệ, cố gắng chống đỡ.
Bà Cảnh không nén được lại lau khóe mắt: “Sau đó chờ vụ sụp đổ dừng lại, ba gian phòng đều bị sụp, bởi vì chỉ có xà ngang và cột gỗ chống đỡ, nhà Quý Đại lại không có đồ đạc gì cho nên rất nhanh đã tìm được vị tiên sinh kia và đứa bé, toàn bộ xà nhà nện lên đầu và sống lưng hắn, mà hắn lại cong lưng che chở cho đứa bé phía dưới nên bị đập càng nghiêm trọng, gần như chỉ còn lại một hơi thở.
Vị tiên sinh kia chỉ kịp nhìn đứa bé khóc nỉ non, cười với người vợ đã sợ tới mức ngã ngồi tê liệt tại chỗ, sau đó tắt thở.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh khi ấy, máu trên đầu hắn gần như nhuộm đỏ đứa bé trong lòng, nhưng đứa bé thì bình yên vô sự. Bởi vì vị tiên sinh kia chết, lúc ấy vợ hắn bị sốc lớn nên sinh non, hơn nữa còn vừa mới bị ngã nên chảy rất nhiều máu, nhưng đứa bé còn chưa đủ tháng, hoàn toàn không sinh ra được, cuối cùng…… Có lẽ là vì vị tiên sinh kia đã chết, cô ấy sợ con mình nghẹt lâu, hoặc có lẽ cô ấy cũng biết mình sống không còn lâu nữa, vì thế cầm dao lấy bào thai ra, là một bé trai, cũng chính là…… cậu.”
Cho đến bây giờ bà Cảnh vẫn nhớ rõ hình ảnh năm đó, tuyết phủ khắp trời, trên nền tuyết trắng xóa có hai người máu tươi đầm đìa đang nằm, nhuộm đỏ thẫm nền tuyết dưới thân, mà cảnh tượng sau đó lại khiến bà ta gặp ác mộng vô số lần, sau này bà ta không thể đỡ đẻ cho người khác được nữa.
Mỗi lần nghĩ đến đứa bé kia là lại nhớ đến cảnh tượng ấy……
Khiến bà ta mấy năm sau này đều hối hận không thôi, nhưng xuất phát từ lòng ích kỷ, bà ta vẫn lựa chọn hợp tác với vợ chồng Quý Đại mà che giấu.
Quý Phong nghe xong rất lâu sau vẫn không hồi phục tinh thần được, vẻ mặt cậu tái nhợt đứng im tại chỗ, khó mà tin nổi nhìn bà Cảnh.
Phong Lâm bất chợt nhận ra, đỡ lấy vai Quý Phong để cậu không bị mất thăng bằng.
Bí thư Hách cũng thấy choáng váng, nhưng không dám hỏi một chữ.
Bà Cảnh nói chuyện đã che giấu rất lâu đó ra, cả người như thể hồi quang phản chiếu, bà ta thở dài một cái, lau khô nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi: “Mẹ cậu trước khi chết giao phó hậu sự, nói muốn mai táng cô ấy và chồng mình ở bên nhau, còn cậu thì cô ấy cầu xin vợ chồng Quý Đại nể tình chồng cô ấy đã cứu con họ, cầu xin bọn họ đưa cậu về nhà mẹ đẻ của cô ấy ở thành phố S ngoài kia, giao cậu vào tay bố cô ấy, nói lần này hai bọn họ mang đến 2 vạn tiền mặt làm thù lao. Chờ khi đưa đứa bé đến tay ông ngoại sẽ trả công cho bọn họ sau…… Mẹ cậu nói xong địa chỉ cụ thể xong thì tắt thở, lúc ấy Quý Đại đã bị dọa sững sờ cả người, tôi có thể hiểu được hắn, anh trai bị chia cắt từ nhỏ của mình mới gặp lại nhau đã âm dương cách biệt.
Lúc ấy tôi cũng rất sợ hãi, ôm đứa bé mà không biết làm sao, thậm chí khi đó tôi quỳ trên tuyết nghĩ rằng, nhất định phải đưa cậu đến tay ông ngoại cậu, nhưng sau đó…… tôi lại phạm phải sai lầm. Khi Quý Đại hồi thần lại thì hắn đã ôm cậu quỳ gối trước thi thể hai vợ chồng họ, nói muốn mang cậu đến thành phố S, nhưng đột nhiên lại bị vợ Quý Đại xông tới ngăn cản.
Cô ta nói không thể đưa cậu đi, thậm chí chuyện này cũng không được nói cho người khác biết, cô ta nói ai mà biết được lời mẹ cậu nói là thật hay giả, hay là muốn đưa cậu về nhà ông ngoại sau đó để ông ngoại cậu báo thù thay cô ấy, hai người họ vì nhà cô ta nên mới chết, cô ta nói hai ngày này cô ta biết được tin tức từ trong miệng hai vợ chồng họ rằng gia nghiệp của nhà ông ngoại mẹ cậu có thế lực rất lớn, cô ta nói bọn họ hại chết con gái của ông ta, tuy không phải cố ý nhưng thật sự là bởi vì bọn họ mà chết.
Cô ta nói không thể để người khác biết chuyện này, không thể để ông ngoại cậu biết, nói ông ngoại cậu sẽ giết chết bọn họ, huống chi cô ta không muốn con gái mình vừa sinh ra đã mang tiếng hại chết bác mình trên lưng, không muốn để nó thành sao chổi vừa sinh ra đã hại chết hai mạng người, cả đời không dám ngẩng đầu.
Lúc ấy Quý Đại giận dữ, nói cô ta điên rồi, nhưng khi đó vợ Quý Đại thật sự như phát rồ, ôm đứa bé mới chào đời nói là nếu hắn dám nói ra ngoài, để người khác biết được thì cô ta không sống nữa, ôm đứa con đi chết ngay lập tức. Lúc ấy tôi cũng bị dọa sợ, vợ Quý Đại lại như bị điên mà lục lọi hành lý, khi thật sự tìm được 2 vạn đồng tiền, lúc ấy cô ta đếm 3 ngàn cho tôi, bảo tôi giữ bí mật, cô ta nói là không phải con trai tôi bị ngã nên gãy chân hay sao?
Có số tiền này là tôi có thể đến bệnh viện, nếu không thì sau này con trai tôi sẽ trở thành người què…… Lúc ấy tôi nhìn hai cỗ thi thể kia cũng bị dọa sợ, sau đó lại ma xui quỷ khiến mà cầm lấy tiền. Sau này, mấy năm nay tôi đều hối hận vô số lần, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn con trai tôi thật sự trở thành người què được, cho nên…… tôi đã thỏa hiệp, tôi rất xin lỗi, những năm này ngày ngày tôi đều chịu dày vò, rồi lại không dám nói ra sự thật.”
Bà ta đã trở thành người đồng lõa làm ác, bà ta rất có lỗi với đứa trẻ Quý Phong này, cuối cùng bà ta không chịu nổi dày vò nữa mà dọn ra khỏi thôn.
Bà Cảnh thở dài một hơi: “Sau này tôi suy nghĩ rất nhiều lần, mới cẩn thận ngẫm nghĩ lại nguyên nhân lúc trước vợ Quý Đại sống chết muốn ngăn cản, cô ta sợ đưa cậu về nhà ông ngoại cậu, sợ bị ông ngoại cậu trả thù, sợ sau khi cậu lớn lên biết được tất cả, biết cha mẹ cậu đều là vì cứu Quý Tuyết mà chết, sợ cậu coi Quý Tuyết thành kẻ thù, cô ta cũng sợ Quý Tuyết bị người ta coi là sao chổi, bởi vì ân cứu mạng mà cả đời bị người ta mỉa mai, nói nó vừa sinh ra đã hại chết người khác, sợ bởi vì chuyện này mà nó thấp hơn cậu một đầu.
Còn vì 2 vạn kia nữa, 19 năm trước cả đời tôi chưa từng thấy 3 ngàn, huống chi là 2 vạn, cũng đủ để nhà bọn họ xây được vài gian nhà ngói gạch xanh. Cho nên vợ Quý Đại buộc Quý Đại giấu giếm tất cả chuyện này, thậm chí nhân lúc không ai biết vợ chồng bọn họ đã tới mà chôn thi thể đi suốt đêm, còn dấu vết thì bị tuyết rơi miên man vùi lấp, sau này người trong thôn chỉ biết tuyết rơi khiến nhà bọn họ bị sụp xuống.
Sau này cô ta sợ khi cậu lớn lên sẽ biết được tất cả, vì thế nói cậu là do cô ta sinh, cậu và Quý Tuyết là sinh đôi, cậu là anh trai, nó là em gái, từ nhỏ đã nói với cậu, cậu là anh trai phải chăm sóc em gái, cũng là vì sợ một ngày nào đó khi cậu biết chân tướng sẽ hận Quý Tuyết, sẽ trả thù Quý Tuyết.
Chỉ là không ngờ được báo ứng tới sớm như vậy, bọn họ chết sớm đến thế, cũng là tai nạn nên không còn sống, mà hiện giờ tôi bị bệnh nan y cũng không còn sống được mấy ngày, khoảng thời gian đó tôi đã hy vọng cậu có thể biết được chân tướng mà tìm tới, nhưng cũng lại sợ cậu tìm tới, tôi bị bệnh đã khiến gia đình thu không đủ chi, số tiền năm đó sợ là không trả lại được, rất xin lỗi…… rất xin lỗi…… Nhưng con trai con dâu tôi, bọn nó thật sự không biết chuyện này, bởi vì tôi giấu bọn nó, mãi cho đến sau này dọn ra khỏi thôn mới nói ra, nhưng khi đó đã không quay trở lại được nữa……”
Quý Phong đứng tại chỗ, trong đầu trống rỗng, cậu nghe bà Cảnh nói, từng câu từng chữ cậu đều hiểu, nhưng ghép vào nhau lại khiến cậu cảm thấy không thể thở nổi.
Cậu và Quý Tuyết không phải anh em ruột, mà cậu là con của Thịnh Chiêu và Lâm nữ sĩ ư?
Thậm chí cha ruột của cậu vì cứu Quý Tuyết nên mới chết sao?
Phong Lâm nhìn dáng vẻ Quý Phong như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng lúc này hắn biết nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể để Quý Phong tự thông suốt rồi tự mình thoát ra, việc hắn có thể làm chỉ là ở bên cậu.
Tình huống này đối với Quý Phong mà nói, quả thực giống như sét đánh giữa trời quang.
Hành trình bọn họ đi tìm hiểu, chứng kiến vợ chồng Thịnh Chiêu nỗ lực tìm kiếm em trai ruột của mình, kiên trì dạy học mười mấy năm như một, tìm kiếm từng chỗ từng chỗ một, bọn họ gần như đạp hết nửa Hoa Quốc, cuối cùng mới tìm thấy.
Nhưng lại bởi vì cứu con của em trai mình mà chết.
Mà hắn thậm chí còn chưa kịp từ biệt một câu với vợ, vợ hắn sinh một đứa con cho hắn, sau đó cũng đi theo, di nguyện duy nhất của vợ hắn chính là muốn đưa con về Lâm gia, muốn cho con mình một cuộc sống tốt đẹp.
Lâm nữ sĩ biết rõ ba của cô ấy chỉ giận cô ấy thôi, nhưng nếu biết cô đã chết chỉ còn lại một đứa con thì ông nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa con này thay cô.
Trước khi chết cô ấy nghĩ, chồng mình cứu con của Quý Đại, Quý Đại lại là em trai ruột của chồng mình.
Nhất định họ sẽ giúp cô.
Nhưng cô lại xem nhẹ lòng ích kỷ của con người, có lẽ ngay từ đầu Quý Đại nguyện ý làm theo, nhưng sau đó lại bị vợ mình lấy cái chết bức ép, một bên là hai vợ chồng anh trai mấy chục năm chưa từng gặp không có cảm tình gì, một bên thì là vợ con.
Cuối cùng hắn lựa chọn cam chịu, lựa chọn đồng ý với cách làm của vợ.
Thậm chí trước khi chết còn tiếp tục nói dối, bảo Quý Phong chăm sóc Quý Tuyết, chăm sóc một đứa trẻ rõ ràng sinh ra sớm hơn cậu, khỏe mạnh hơn cậu, thậm chí đứa trẻ này là do cha ruột cậu hy sinh tính mạng để đổi lấy.
Cơn phẫn nộ bất lực này lại đột nhiên chững lại bởi vì cái chết bất ngờ của vợ chồng Quý Đại, thậm chí cậu chẳng làm gì được.
Bà Cảnh thấy Quý Phong đỏ mắt, cũng không nén được lại tiếp tục âm thầm khóc không ra tiếng, trong miệng lẩm bẩm liên tục nói rất xin lỗi.
Cảnh Đại Tráng cách đó không xa nhìn vậy, cuối cùng không nhịn được vội vàng tới đây, đột ngột quỳ xuống đất, xin lỗi Quý Phong thay mẹ mình: “Năm đó mẹ tôi là vì tôi, là nhà chúng tôi có lỗi với cậu, 3 ngàn kia tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu, sẽ dựa theo giá trị gia tăng tài sản 20 năm trả lại cho cậu, chỉ là xin cậu cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ……”
Quý Phong đứng tại chỗ, rất lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Mộ phần cha mẹ ruột của tôi ở đâu?”
Cảnh Đại Tráng nói: “Tôi biết, ở ngay bên cạnh mộ phần cha mẹ cậu, gần đó có mộ phần hợp táng hai người, chính là phần mộ chỉ có bia không có chữ.”
Quý Phong nhìn bà Cảnh và Cảnh Đại Tráng cầu xin cậu tha thứ, cậu không tha thứ được.
Bọn họ hẳn nên cầu xin tha thứ từ vợ chồng Thịnh Chiêu, nhưng bọn họ đã chết rồi.
Quý Phong khẽ thở ra một hơi, chậm rãi xoay người, cậu đi từng bước từng bước rất vững vàng, nhưng lại rất cứng ngắc, mỗi một bước đi lại nghĩ đến chuyện năm đó, cậu chỉ cảm thấy trong lòng như bị kim đâm.
Phong Lâm cũng không nhìn mấy người bà Cảnh, theo sát Quý Phong rời đi, vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng, nhưng lại chỉ lặng lẽ đi theo sau cậu.
Bí thư Hách lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, hắn biết gần đây sếp và Quý tiên sinh giúp Lâm gia tìm Đại tiểu thư và đứa con mất tích hơn 30 năm trước, nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, tìm tới tìm lui thế mà lại tìm đến Quý tiên sinh sao?
Thậm chí còn nghe xong một hồi chuyện bí mật thân thế 19 năm trước như này.
Cha mẹ vẫn hằng gọi nhiều năm, đột nhiên trở thành chú thím miệng đầy dối trá.
Thậm chí trước khi chết còn bảo cậu chăm sóc đứa trẻ mà cha ruột của mình lấy mạng để đổi về, bản tính vợ chồng Quý Đại này quả thực là, nhờ cha người ta cứu mới giữ lại được một mạng cho con mình, mà quãng đời sau này còn bắt con trai người ta chăm sóc nó cả đời.
Quá ích kỷ.
Quý Phong ra khỏi bệnh viện, thẳng đến khi ngồi trên xe cũng chưa mở miệng, cậu lẳng lặng nhìn về phía trước, không nói nổi một lời, đến bây giờ trong đầu cậu rất hỗn loạn.
Trước đó cậu hoàn toàn không hề nghĩ mình có thể không phải là con của cha mẹ mình, cậu cho rằng con của Lâm nữ sĩ có lẽ không còn nữa.
Cậu nghĩ tới vô số khả năng, lại không hề nghĩ rằng…… sự thật lại tàn nhẫn đến như vậy.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh năm đó trước khi cha mẹ chết, họ cầm tay cậu tựa hồ có ngàn câu vạn lời muốn nói, đến cuối cùng lại chỉ nói một câu, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, bảo cậu nhất định phải đồng ý chăm sóc tốt cho em gái.
Cho đến khi cậu gật đầu đồng ý, bọn họ mới buông xuôi.
Khi đó cậu nghĩ là vì cha mẹ cảm thấy đó là trách nhiệm làm anh trai của cậu, hiện giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy phẫn uất và bạo nộ không có chỗ trút bỏ.
Bởi vì bọn họ giao phó, ở kiếp đầu, vì chăm sóc tốt cho em gái mà bản thân cậu ăn không đủ no, đều nghĩ cho em gái trước tiên, cậu chỉ nỗ lực tất cả một mình để em gái được sống tốt.
Mà vợ chồng Quý Đại thậm chí vì không để bí mật bị bại lộ mà trước khi chết vẫn không nhắc tới những chuyện đã xảy ra.
Một đứa trẻ mới vài tuổi như cậu còn phải nuôi một đứa trẻ khác lớn hơn mình, có bao nhiêu khó khăn chỉ có mình cậu rõ ràng.
Thậm chí sau đó chuyện Quý Tuyết giả mạo cậu cứu Phong Hạo Vũ, cũng bởi vì trách nhiệm mà cha mẹ giao cho mình mà cậu cũng bỏ qua.
Không những thế, cậu còn sợ Quý Tuyết ở Phong gia sống không quá tốt mà còn ngàn dặm xa xôi đi thăm cô ta.
Kết quả thì sao, kiếp đầu vì không muốn bại lộ tất cả mà Quý Tuyết ra tay ác độc với cậu, cuối cùng hại chết cậu.
Kiếp đầu đến khi chết cậu vẫn không rõ, cô em gái ruột của mình, người thân duy nhất trên đời này của cậu vì sao lại đối xử với cậu như vậy?
Sau đó lại vượt qua kiếp thứ hai, trải qua nhiều chuyện rồi, cậu mới xem nhẹ hết thảy.
Sống lại quay về cậu coi Phong Thụy Tuyết như một vai hề nhảy nhót, căn bản không thèm quan tâm cô ta, nhưng bây giờ nghĩ đến cái mạng của cô ta là do cha ruột của mình dùng mạng sống để cứu về……
Phong Lâm không biết ngồi vào xe từ lúc nào, hắn ngồi bên cạnh cậu, nâng tấm chắn ghế trước lên, nhất thời trong xe chỉ còn lại hai người Quý Phong và Phong Lâm.
Phong Lâm không nói chuyện, nhìn Quý Phong mím môi hai mắt đỏ bừng, đột nhiên hắn duỗi tay ra ôm cậu vào lòng, để mặt cậu dán lên trước ngực mình.
Cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cậu, lặng yên an ủi.
Người trong lòng cũng không mở miệng, im hơi lặng tiếng.
Cho đến khi Phong Lâm cảm thấy bả vai mình hơi ướt, ánh mắt hắn dừng lại ở một góc xe mang theo sự đau lòng, hắn lại chỉ ôm người càng chặt hơn mà không lên tiếng, hắn biết, lúc này Quý Phong cần yên tĩnh một mình.
Không biết qua bao lâu, xe lại ngừng lại một lần nữa, Quý Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người lại nghiêng đầu sang bên cạnh, khi cậu quay lại, trừ đôi mắt hơi đỏ ra thì không thấy gì khác thường.
Phong Lâm làm như tất cả chuyện trước đó chưa từng xảy ra, nhẹ giọng nói: “Đã đến dưới chân núi rồi, tôi lên xe sắp xếp bọn họ đi mua lư hương và đồ cúng trước, bây giờ lên núi vẫn kịp cúng bái trước khi trời tối.”
Quý Phong ừm một tiếng, khẽ dừng một chút, cậu không khỏi khàn giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Phong Lâm xoa đầu cậu, Quý Phong không tránh, ánh mắt Phong Lâm mang theo dịu dàng không dễ nhận thấy: “Đi thôi.”
Hai người xuống xe cùng nhau, một trước một sau đi lên núi, rõ ràng không nói gì nhưng quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều vì chuyện trước đó.