Chương 78: Ba hợp một
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu - Thả Phất
- Chương 78: Ba hợp một
Quý Phong sững sờ tại chỗ: “Em trai song sinh ư?”
Viện trưởng gật đầu: “Đúng vậy, khi đó Tiểu Thịnh mới tới rất kỳ lạ, ngồi một mình một góc, thi thoảng sẽ đỏ mắt âm thầm rơi nước mắt, khi đó ta mới mười mấy tuổi, nhàn rỗi không có việc gì sẽ dạy tiểu bằng hữu vẽ vài thứ. Bởi vì hắn như vậy nên mẹ ta rất lo cho hắn, bảo ta chú ý nhiều hơn một chút. Sau này hắn mở lòng hơn một chút, đã học được vẽ vài người đơn giản, hắn vẽ bốn người. Hai người lớn hơn người nhỏ một chút, còn hai người nhỏ hơn…… Khi đó ta hỏi hắn người bên cạnh là ai, hắn nói là em trai của mình, nói muốn tìm em trai…… Khi đó ta mới biết hắn còn có một người em trai song sinh.”
Quý Phong nghe viện trưởng nói rất nhiều chuyện về Thịnh Chiêu năm đó, đến khi bọn họ rời đi, trong tay họ cầm hóa đơn quyên tặng những năm qua Thịnh Chiêu gửi cho viện phúc lợi qua bưu điện.
Cậu và Phong Lâm ngồi lên xe, Phong Lâm lái xe, còn cậu thì bắt đầu tìm biên lai gửi tiền hơn 30 năm trước khi Thịnh Chiêu dẫn Lâm nữ sĩ rời đi.
Đồng thời lấy tay dùng điện thoại bắt đầu ghi chép lại tuyến thời gian và địa chỉ biên lai gửi tiền.
Khi cậu ghi xong 12 địa chỉ, tra bản đồ, phóng lớn, tra xong một loạt mới phát hiện 12 địa chỉ này gần như có thể nối thành một tuyến, không những thế còn có một điểm giống nhau là đều rất hẻo lánh, gần như là những huyện thành giáp núi.
Quý Phong và Phong Lâm quay trở lại khách sạn, xuất hiện trước mặt tài xế một lần để tài xế biết bọn họ vẫn còn ở khách sạn, khi tài xế yên tâm, bọn họ trở về phòng một lần nữa.
Phong Lâm đi cùng cậu, chờ cửa phòng đóng lại, Phong Lâm mới không chờ được mà hỏi: “Có thể nhìn ra được gì?”
Trên đường trở về Quý Phong và Phong Lâm mua một tấm bản đồ rất chi tiết tỉ mỉ có thể viết có thể đánh dấu.
Quý Phong lấy bút đánh dấu từng địa chỉ một: “33 năm trước Thịnh Chiêu dẫn Lâm nữ sĩ rời khỏi thành phố S, năm đó là một năm ông ấy không gửi qua bưu điện, từ 32 năm trước, ông ấy ở huyện thành này, 31 năm trước là ở chỗ này…… Mãi cho đến 20 năm trước là một lần cuối cùng. Trong khoảng thời gian này ông ấy đã quyên tặng cho viện phúc lợi qua bưu điện tổng cộng 12 lần, 12 địa chỉ gần như đều là những bưu cục ở huyện thành hẻo lánh.”
Quý Phong nối hẳn 12 địa chỉ này thành một đường, Phong Lâm hiểu ra, lại nhớ tới viện trưởng nói ông ấy muốn tìm em trai của mình: “Từ 32 năm trước, ông ấy vừa dẫn Lâm nữ sĩ vừa tránh né Lâm gia, lại bắt đầu vào vùng núi hẻo lánh tìm kiếm em trai của mình sao?”
Quý Phong gật đầu: “Hẳn là bọn họ một năm đổi một tỉnh, trong một năm này, bọn họ dừng lại ở tỉnh này tìm từng người từng người một trong núi, khi ông ấy và em trai mình bị chia tách hẳn là nghe thấy những người đó định bán em trai ông ấy vào núi.” Nếu không thì tại sao những địa chỉ gửi qua bưu điện đều là ở những huyện thành giáp vùng núi cực kỳ khốn khó chứ.
Tuy cách này rất không khôn ngoan, nhưng cũng là vì hơn 30 năm trước tin tức không lưu thông nhanh, có thể nghĩ ra cách nào cũng sẽ không bỏ lỡ.
Phong Lâm nhíu mày: “Nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu, sẽ không còn ai nhớ rõ bọn họ, muốn tìm được tung tích của bọn họ rất khó.” Hơn nữa Thịnh Chiêu có khả năng đã qua đời, kết quả của Lâm nữ sĩ cũng sẽ không tốt.
Nếu không thì không có khả năng qua 20 năm rồi vẫn không có bất cứ tin tức nào.
Người đã quá cố, lại còn là người có khả năng đã chết 19 năm gần 20 năm, lại càng không dễ tìm.
Quý Phong lại lắc đầu: “Có lẽ sẽ có người nhớ rõ.”
Phong Lâm bất ngờ giương mắt lên: “Là vì nơi này có gì đặc biệt sao?”
Quý Phong nói: “Phong tổng đã quên Thịnh Chiêu làm nghề gì rồi ư?”
Phong Lâm: “Nhà giáo.”
Quý Phong cười nói: “Đúng vậy, trước khi ông ấy rời đi đã là phó giáo sư, lại còn là giáo viên dạy tiếng Nga cho Lâm nữ sĩ, Thịnh lão tiên sinh cũng là giáo viên tiểu học, mà Thịnh Chiêu lại đi tìm người, nhưng những nơi đó đều rất bài ngoại. Nếu ông ấy đã có thể khiến người ở đó có hảo cảm với mình lại muốn giúp ông ấy tìm người lớn lên giống ông ấy cũng không có gì không được cả, vậy thì chỉ có một khả năng thôi.”
Phong Lâm cẩn thận suy nghĩ, gần như lập tức nói ra: “Truyền đạt tri thức.”
Quý Phong gật đầu: “Ở mỗi chỗ một năm cũng đủ để ông ấy đi hết mỗi nơi một lần, hơn nữa có thể thăm hỏi các gia đình, không có hề có ai hoài nghi, huống chi Lâm nữ sĩ cũng là người có học vấn, hai vợ chồng bọn họ sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”
Cậu có thể đoán được như vậy, trừ những điều này ra cũng là bởi vì Lâm nữ sĩ viết cho Lâm lão gia tử tổng cộng 2 bức thư.
Bức thứ nhất dùng giấy viết thư tinh mỹ; bức thứ hai từ 20 năm trước lại là loại giấy rất bình thường, dùng một nửa tờ giấy xé xuống từ vở bài tập của học sinh.
20 năm trước, Lâm nữ sĩ đã rời khỏi người thân đã mười mấy năm, đương nhiên bà ấy cần thể diện.
Nhưng bà ấy vẫn dùng nửa tờ giấy từ vở bài tập của học sinh như vậy, trừ khi nơi bà ấy ở không thể mua được loại giấy nào tốt hơn mà chỉ có loại này, hoặc là kinh tế của bà ấy đã không cho phép bà có thể mua thêm một tấm giấy viết thư tốt.
Lấy học vấn của Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu, không có khả năng không kiếm được tiền, trừ khi nơi bọn họ ở căn bản không kiếm được ra tiền, chỉ có thể đủ ấm no.
Hơn nữa hắn muốn tìm người, vậy chỉ còn lại khả năng này thôi.
Quý Phong nói suy đoán của mình cho Phong Lâm, Phong Lâm cúi đầu nhìn về địa điểm cuối cùng, cũng chính là địa chỉ 20 năm trước: “Nói cách khác, 20 năm trước rất có thể Thịnh Chiêu và Lâm nữ sĩ đã xảy ra chuyện ở chỗ này sao?”
Quý Phong lắc đầu: “Hẳn là 19 năm trước. Lần cuối cùng Thịnh Chiêu đến nghĩa trang là 19 năm trước, mà năm đó chưa quyên tiền cho viện phúc lợi có lẽ là do bọn họ về thành phố S trước, sau đó lại xảy ra chuyện gì đó khiến bọn họ không kịp quyên góp.”
Còn nguyên nhân thì rất có thể là hai vợ chồng họ…… đều đã mất.
Nếu không thì Lâm nữ sĩ chắc chắn sẽ tiếp tục ủng hộ ý nguyện của chồng.
Nhưng bà ấy không có, thậm chí bặt vô âm tín giống Thịnh Chiêu, có khả năng Lâm nữ sĩ cũng không còn ở nhân thế giống Thịnh Chiêu.
Phong Lâm nghe hiểu ẩn ý của cậu, mày cũng nhíu chặt lại: “Hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách tìm được đứa bé kia.”
Vẻ mặt Quý Phong lại rất nghiêm trọng: “Tôi hoài nghi…… có khả năng đứa bé kia cũng không còn ở nhân thế.”
Phong Lâm kinh ngạc nhìn sang.
Quý Phong giải thích: “Lâm nữ sĩ viết về nhà tổng cộng hai bức thư, bức thứ nhất nói bà ấy có con là 30 năm trước. Nhưng Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu rất có thể xảy ra chuyện vào 19 năm trước, nếu đứa bé kia còn sống thì lúc đấy được 10 tuổi. Những năm đó Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu không có khả năng không nói với Lâm lão gia tử về đứa bé, 20-30 năm trước bọn họ ở trên núi địa thế cao, hoàn cảnh còn khắc nghiệt, nếu bọn họ có thể kiên trì tìm người như vậy, chắc chắn là kiểu người rất có kế hoạch, làm mỗi một việc đều rất vững vàng, không có khả năng không suy nghĩ đến chuyện một khi bọn họ gặp phải nguy hiểm thì đứa con ở lại phải sống như thế nào. Cho nên có khả năng rất lớn là hai người họ sẽ nói cho con mình biết hoặc là để lại di thư về thân thế nếu một khi bọn họ xảy ra bất trắc thì đứa bé có thể trở về tìm ông ngoại, cũng là một con đường sống.
Nhưng từ khi Lâm nữ sĩ bọn họ xảy ra chuyện đã gần 20 năm cũng không có ai tìm được, vậy thì chỉ có ba khả năng.
Thứ nhất, 30 năm trước, sau khi Lâm nữ sĩ viết thư xong, đứa bé kia đã không thể sinh ra, chuyện này cũng rất có khả năng vì bọn họ ở trong núi dạy học, 30 năm trước điều kiện chữa bệnh không được tốt lắm, hơn nữa ở trên núi muốn xuống dưới chữa trị cũng không có phương tiện đi lại, mà ăn uống không tốt, cuộc sống dạy học lại vất vả, ngày trước Lâm nữ sĩ lại là thiên kim đại tiểu thư, rất có thể đứa bé kia không thể giữ được, cho nên trong bức thư thứ hai Lâm nữ sĩ cũng không nhắc tới đứa bé;
Thứ hai, 19 năm trước, khi hai vợ chồng Lâm nữ sĩ xảy ra chuyện, đứa bé cũng xảy ra chuyện;
Còn thứ ba, chỉ có thể là người Lâm gia không muốn đứa bé xuất hiện, nên đã ra tay diệt trừ từ rất lâu về trước.”
Phong Lâm nghe cậu phân tích xong, cảm thấy đúng thật là có khả năng này, lần trước hắn nghe Quý Phong nhắc tới lá bùa trong điểm tâm và máy nghe trộm, nghĩ đến những việc xấu xa trong giới hào môn thì cũng đoán ra được vài điều.
Dù sao Lâm lão gia tử cũng chỉ có một cô con gái, con của bà ấy cũng là điều mà Lâm lão gia tử nhớ thương rất nhiều năm nay.
Một khi thật sự trở về, nếu là người có tiền đồ thì rất có thể sẽ cạnh tranh với bọn họ.
Phong Lâm hỏi: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Quý Phong chỉ địa điểm cuối cùng: “Chúng ta đến chỗ này một chuyến, đây là nơi hai người Thịnh Chiêu và Lâm nữ sĩ xuất hiện lần cuối cùng.” Nhưng 19 năm trước rất có thể còn một địa chỉ nữa, nhưng bởi vì Thịnh Chiêu không gửi qua bưu điện cho nên bọn họ không rõ ràng lắm, chỉ có thể đến nơi này xem trước.
Phong Lâm nhìn địa điểm đó, rất bất ngờ: “Huyện thành này cách thành phố C rất gần, là tỉnh bên cạnh, nếu chúng ta muốn qua đấy, không bằng cứ nói với bên ngoài là không tìm thấy người nên về thành phố C trước? Rồi lại đến chỗ này sau?”
Quý Phong cũng có quyết định này, nếu Lâm gia có người không muốn để bọn họ tra ra được, vậy thì bọn họ nói với bên ngoài không điều tra nữa là xong.
Nhưng sau lưng thì…… Nếu đã nhận vụ này rồi thì không có lý do gì không tra đến cuối cùng.
Sau khi thương lượng kế hoạch, Quý Phong và Phong Lâm lại giả vờ loanh quanh ở thành phố Z nửa ngày, cuối cùng cố ý than thở với tài xế nói là một chút tin tức cũng không tìm được, thôi thì quay trở về thành phố S.
Sau khi về đến Lâm gia, hai người tách ra, Lâm lão gia tử biết Quý Phong trở về, bảo Lâm quản gia mời cậu đến một chuyến.
Quý Phong đến chủ trạch gặp Lâm lão gia tử.
Sắc mặt Lâm lão gia tử còn tiều tụy so với lần trước, nhìn thấy Quý Phong mới miễn cưỡng lên tinh thần, gọi người nâng ông lên, dựa vào đầu giường phía sau: “Quý tiên sinh đã tra được gì chưa?”
Quý Phong lắc đầu: “Không thu hoạch được gì.”
Khuôn mặt Lâm lão gia tử ảm đạm xuống: “Vậy à…… Quý tiên sinh cũng đừng có áp lực, thời gian đã qua lâu vậy rồi, ta vốn cũng không còn hy vọng gì.”
Quý Phong đưa sách tiếng Nga qua: “Lần này cháu quay về là để từ biệt với Lâm lão tiên sinh, cháu tài nghệ không bằng người, cũng không tra ra được gì, lại còn kéo dài lâu như vậy thực sự rất áy náy trong lòng, cho nên…… cháu muốn trở về thành phố C.”
Không chỉ Lâm lão gia tử mà Lâm quản gia cũng kinh ngạc, dù gì cũng mới qua không bao lâu.
Quý Phong chủ động mở miệng: “Lần trước Lâm lão gia tử nói không tra được cũng trả phí 1 triệu đi lại vất vả, số tiền này thì không cần.”
Nói xong, không đợi Lâm lão gia tử mở miệng, cậu gật đầu rồi xoay người đi luôn.
Lâm lão gia tử nhìn bóng lưng Quý Phong rời đi, rất lâu không hồi phục tinh thần, thở dài một tiếng.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao trong lòng vẫn mang một tia hy vọng, cuối cùng vẫn là……
“Lão gia, ông không sao chứ?” Lâm quản gia thấy sắc mặt Lâm lão gia tử không tốt lắm, nhanh chóng hỏi han.
Lâm lão gia tử thở dài một tiếng, xua xua tay: “Thôi thôi, tìm người đưa Quý tiên sinh trở về đi, đừng làm người ta chậm trễ.”
Lâm quản gia đáp lời sau đó đi ra ngoài sắp xếp.
Quý Phong tạm biệt Phong Lâm rồi rời đi, Phong Lâm còn phải ở lại một ngày.
Quý Phong lên máy bay quay trở về, bình yên vô sự.
Cậu vốn muốn đi một mình, Phong Lâm lại lấy lý do là nếu hắn đã biết chuyện này thì cũng muốn tham gia vào, xem như giúp Lâm lão gia tử một lần, để ông ấy nhớ ân tình này của hắn, đến lúc đó có thể vận dụng nhân mạch của Lâm lão gia tử ở thành phố S hỗ trợ tìm ra người ám sát hắn.
Quý Phong nghĩ chuyện này xem như đã tra ra được một nửa, đúng là không tiện đẩy người ra lúc này, nên cũng đồng ý.
Quý Phong ở thành phố C một ngày, nhưng lại không chờ được tin tức từ Phong Lâm.
Quý Phong nghi hoặc suy tư, nhắn cho bí thư Hách một tin.
【 Mộc Lâm Thừa Phong: Bí thư Hách, Phong tổng quay lại thành phố C chưa? 】
Một hồi lâu bí thư Hách mới nhắn lại.
【 Bí thư Hách: Quý tiên sinh à, sếp bảo tôi xin lỗi cậu một tiếng, hắn nói là có lẽ lần này không thể đi cùng cậu được, công ty đột nhiên có hạng mục rất quan trọng cần xử lý. Nhưng sếp sẽ phái mấy người qua chỗ Quý tiên sinh, đến lúc đấy bọn họ đều nghe Quý tiên sinh phân phó. 】
Quý Phong nhíu mày: Có hạng mục quan trọng ư?
Chẳng biết vì sao, Quý Phong cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhất là nghĩ đến vụ ám sát lần trước, suy nghĩ, Quý Phong lại nhắn một tin qua.
【 Mộc Lâm Thừa Phong: Vậy à? Vậy hiện tại Phong tổng và bí thư Hách đang ở cạnh nhau sao? Đều ở công ty ư? 】
Lần này bí thư Hách nhắn lại rất nhanh.
【 Bí thư Hách: Đúng vậy Quý tiên sinh, tôi và sếp đều ở công ty tăng ca. 】
Quý Phong nhìn tin nhắn này, cậu thản nhiên gửi một cuộc gọi video qua.
Mà bên kia, trong phòng bệnh ở bệnh viện, bí thư Hách hoảng hốt bị sếp ở trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào tay như hổ rình mồi, hắn nhanh chóng định ấn từ chối, nhưng tay chân luống cuống thế nào lại không cẩn thận ấn nhận máy.
Bí thư Hách nhanh chóng úp vào trong ngực.
Giọng nói Quý Phong vang lên rõ ràng từ điện thoại: “Bí thư Hách? Sao đột nhiên lại tối như vậy?”
Phong Lâm: “…………”
Bí thư Hách khóc không ra nước mắt, bất lực nhìn sếp.
Chết rồi, sếp sẽ không hoài nghi trình độ nghiệp vụ của hắn đấy chứ? Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ là trượt tay thôi.
Phong Lâm bất đắc dĩ, Quý Phong chưa từng gọi video cho bí thư Hách, cậu đột nhiên làm như vậy có lẽ đã phát hiện ra gì rồi.
Hắn chỉ có thể mở một bàn tay duy nhất có thể cử động ra: “Đưa tôi.”
Bí thư Hách chỉ có thể căng da đầu đưa qua.
Tuy Quý Phong nhìn thấy màn hình bên kia chợt lóe lên, nhưng kiểu lảng sang chuyện khác như này đã chứng minh chắc chắn là có vấn đề gì đó.
Khi trước mặt lại sáng lên lần nữa, cameras nhoáng lên, cuối cùng màn hình dừng trên khuôn mặt đẹp trai của Phong Lâm, chỉ là có chút tái nhợt tiều tụy, sườn mặt còn có một vết thương, hắn nở một nụ cười ôn hòa với cậu: “Quý tiên sinh.”
Quý Phong nhìn miệng vết thương trên sườn mặt hắn, cau mày: “Phong tổng bị thương sao?” Không mang theo bùa hộ mệnh cậu đưa cho hắn sao?
Phong Lâm gật đầu: “Thương thế không nặng, chỉ là bị một chiếc xe con đâm trầy da mà thôi.”
Vẻ mặt Quý Phong lại càng nghiêm túc: “Anh có mang theo bùa hộ mệnh lần trước tôi đưa cho không?”
Phong Lâm chần chờ một lát, vẫn quyết định nói thật: “Có mang theo, phát huy tác dụng rất lớn, nếu không nhờ bùa hộ mệnh Quý tiên sinh cho, sợ là lần này tôi càng gặp nguy hiểm hơn.”
Quý Phong tay cầm điện thoại nắm thật chặt, cậu biết rất rõ lá bùa hộ mệnh này, cậu đã rót một ít linh lực của mình vào trong, vận đen bình thường tuyệt đối sẽ không dính lên đầu Phong tổng, trừ khi……
Quý Phong nói thẳng: “Gửi định vị cho tôi.”
Phong Lâm nhìn thấy vẻ mặt Quý Phong nghiêm trọng, nghĩ đến lá bùa đã hóa thành nắm tàn tro, hắn chợt hiểu ra, cuối cùng cũng không ngăn cản Quý Phong, để bí thư Hách gửi phát định vị qua.
Quý Phong rất nhanh đã tới phòng bệnh VIP trong bệnh viện, vừa đi vào đã thấy tay trái Phong Lâm băng bó không thể cử động.
Bí thư Hách chột dạ tránh đi.
Phong Lâm thấy Quý Phong cứ nhìn tay hắn mãi, hắn giải thích: “Trên đường về thành phố C xảy ra tai nạn giao thông, may là có lá bùa hộ mệnh này nên không có người thương vong, tôi chỉ bị đâm gãy xương thôi, nghỉ ngơi một thời gian là không sao nữa rồi.”
Nói một đằng Quý Phong lại hỏi một nẻo: “Tôi có thể xem lá bùa lần trước được không? Anh còn giữ tro tàn không?”
Thật ra Quý Phong cũng không có hy vọng gì, nhưng Phong Lâm nghe vậy thì vẻ mặt lại cứng đờ một cách kỳ lạ.
Hắn suy tư, có lẽ đã nhận ra chuyện lần này không đơn giản, nên hắn vẫn đáp lời, yên lặng chỉ chỉ ngăn tủ bên cạnh.
Quý Phong đi qua, mở tủ ra, nhìn thấy một chiếc hộp rất tinh xảo:???
Cậu nhìn Phong Lâm, hắn khẽ hắng giọng một tiếng: “Ở trong đó.”
Vẻ mặt Quý Phong cũng kỳ quặc dần, anh chắc chứ?
Nhưng khi mở ra, quả nhiên nhìn thấy, trong một chiếc hộp đắt tiền, có một nắm tro tàn nằm bên trong.
Quý Phong: “…………”
Cậu kỳ quặc nhìn chằm chằm nắm tro trong chiếc hộp này, một hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, bùa đã đốt thành tro bụi rồi còn giữ lại ư? Đây là do bị dọa sợ, hay là……
Quý Phong không dám tiếp tục nghĩ nữa, tay khẽ siết chặt hộp lại, miễn cưỡng làm mình không nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng nhắm mắt lại, không bao lâu sau cậu cảm nhận được bùa chú còn tàn lưu trong tro tàn của lá bùa, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Phong Lâm thấy vẻ mặt Quý Phong không thay đổi cũng không nghi ngờ gì, hắn mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng vì lá bùa: “Làm sao vậy?”
Quý Phong nói: “Lá bùa lúc ấy tôi đưa cho Phong tổng là bản thăng cấp, ít nhất mạnh hơn 10 lá bùa bình thường, có thể thông qua nắm tro tàn này mà biết nó đã ngăn cản tai họa gì. Bây giờ lá bùa này bị đốt thành như vậy mà Phong tổng vẫn bị thương, trừ khi…… có người đã hạ bùa chú rất mạnh lên người Phong tổng.”
Nói đến đây, cậu ngẩng đầu, cậu biết rất rõ bản lĩnh của mình, có thể vượt mặt bùa hộ mệnh cậu đã rót tu vi vào làm người ta bị thương, trừ khi đối phương có tu vi cực kỳ cao, hoặc là dùng thủ đoạn cực đoan.
Quý Phong vừa cảm nhận được, đối phương dùng cách sau.
Phong Lâm: “Bùa chú rất mạnh ư?”
Quý Phong hít sâu một hơi, kỳ quái nhìn chằm chằm Phong Lâm: “Phong tổng, có phải anh có thâm thù đại hận gì với ai đó hay không, loại thù oán mà bắt buộc phải đẩy anh vào chỗ chết ấy?”
Phong Lâm nhớ lại vụ bắn nhau lúc trước: “Tôi cũng đã điều tra, nhưng vẫn không tra ra được gì. Có điều trong trí nhớ của tôi, tôi cũng không đắc tội với ai đến mức khiến đối phương muốn đẩy tôi vào chỗ chết cả.”
Lúc trước là một lần, lần này chẳng lẽ…… lại tiếp tục?
Quý Phong cũng nghĩ đến chuyện bắn chết người lần trước: “Lần này ý định giết anh của đối phương còn mãnh liệt hơn lần trước, thậm chí không tiếc bại lộ át chủ bài cuối cùng. Hắn dùng loại thủ đoạn cực đoan này, có thể trăm phần trăm thành công đẩy Phong tổng vào chỗ chết. Bởi vì hắn dùng bùa lấy mạng đổi mạng.”
Sắc mặt Phong Lâm khẽ biến: “Cái gì là lấy mạng đổi mạng?”
Quý Phong nói: “Tôi không biết đối phương thuyết phục người kia như thế nào hoặc là dùng lợi ích gì khiến người đó liều mạng như vậy, đó chính là dùng thọ mệnh và khí vận mấy chục năm của một người để thi chú, loại thủ đoạn độc ác cực đoan này một phát tất trúng, tuyệt đối không còn đường sống.”
Quý Phong đột nhiên thấy may mắn vì khi ấy mình độ một ít tu vi lên bùa, nếu không thì bây giờ Phong tổng không chỉ đơn giản là bị thương.
Mặt Phong Lâm cũng lạnh xuống.
Hắn nghĩ không ra rốt cuộc mình đã đắc tội với ai, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của một người để đẩy hắn vào chỗ chết.
Quý Phong thấy vẻ mặt này của Phong Lâm, đúng là không có vẻ gì là biết rốt cuộc đã đắc tội ai: “Phong tổng, anh nghĩ kỹ lại xem, nếu không phải anh, vậy anh nghĩ có thể liên quan đến cha mẹ anh hay không?” Nếu mình đã không làm gì, vậy chỉ có khả năng là ân oán đời trước.
Phong Lâm lắc đầu: “Không có khả năng.”
Quý Phong thấy hắn nói một cách kiên quyết thì sửng sốt: “Hả?”
Phong Lâm suy tư, cũng không định giấu Quý Phong: “Nếu đối phương có ân oán với Phong gia từ đời trước, vậy thì nếu muốn trả thù cũng sẽ không trả thù lên đầu tôi.”
Khẽ dừng lại, hắn nhìn Quý Phong, chậm rãi mở miệng: “Phong gia tổng cộng có năm người con, bốn người đầu là con ruột của cha mẹ nuôi tôi, còn tôi…… được cha mẹ nuôi nhận nuôi từ hai mấy năm trước.”
Quý Phong ngây ngẩn cả người, cậu chưa từng nghĩ Phong tổng và Phong Đại Hải lại không phải là anh em ruột.
Cậu hồi thần mới hiểu được ý Phong Lâm, nếu là ân oán đời trước của Phong gia, vậy thì nếu muốn trả thù thì cũng là trả thù con ruột, đương nhiên không liên quan đến người được nhận nuôi.
Không biết có phải Quý Phong quá mẫn cảm hay không, cậu cứ cảm thấy chuyện này xảy ra quá trùng hợp.
Bọn họ mới vừa từ Lâm gia trở về đã có chuyện, mà kẻ xuống tay với Phong tổng có thể tạo ra cục diện này đương nhiên trong tay độc thủ sau màn có một người có đạo hạnh, mà mấy năm nay Lâm gia muốn tìm kiếm Lâm nữ sĩ đã tìm rất nhiều đại sư, nếu muốn tìm được một người lợi hại cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa cậu nhớ đến lần trước nghe Phong Lâm từng nói một người bắn hắn đã từng xuất hiện ở thành phố S.
Quý Phong nghĩ đến một khả năng, ánh mắt nhìn Phong Lâm mang theo chút quái dị: “Phong tổng, tôi có thể hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi được không?”
Phong Lâm kỳ lạ nhìn cậu một cái: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Hắn đột nhiên có hơi căng thẳng, Quý Phong còn chưa đến 19 tuổi, hắn lại lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, liệu cậu ấy có chê hắn già hay không?
Quý Phong: “Phong tổng cứ nói là được.”
Phong Lâm do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nếu dựa trên căn cước công dân thì là…… 29.”
Nghe con số này, trái tim Quý Phong nhảy dựng một cái: “Năm nay Phong tổng 29 tuổi ư?”
Trái tim Phong Lâm cũng nhảy dựng, cố gắng giãy giụa một cái: “……Phải, mà cũng không phải.”
Quý Phong kỳ quái nhìn sang: “???”
Phong Lâm giải thích: “Tuổi thật của tôi là 27, 29 tuổi là trên căn cước công dân, trước khi cha mẹ nuôi tôi nhận nuôi tôi còn có một đứa con trai, chỉ là đứa bé mới sinh ra đã chết non, mẹ nuôi rất thương tâm vì đứa con này, sau đó lại gặp được tôi mới sinh ra chưa lâu, cảm thấy đây là trời xanh bồi thường cho bà ấy, cảm thấy tôi chính là đứa con đã chết non của bà ấy, cho nên viết tuổi của tôi thành 29, cũng coi như là một loại phương thức tưởng nhớ đứa con kia.”
Sau này khi Phong Lâm lớn lên biết được cũng không để ý, ngược lại rất cảm kích ơn cha mẹ nuôi nhận nuôi dưỡng dục hắn.
Vì thế, cho tới nay hắn rất bao dung với bốn anh em Phong gia, cũng là vì để báo đáp công ơn của cha mẹ nuôi.
Phong Lâm vốn cảm thấy lệch 2 tuổi cũng chẳng sao, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy thực sự rất cần phải giải thích.
27 với 29 vẫn có sự khác nhau.
29 thì là kém 10 tuổi.
27 dù gì cũng ít hơn, còn có thể cố gắng kéo lại một ít.
Quý Phong không thể biết được lối suy nghĩ của Phong Lâm, cậu nhíu mày, nhìn Phong Lâm: “Phong tổng, lần trước anh nói đến Lâm gia là muốn nhờ một vị học trưởng của anh giúp điều tra vụ bắn chết người của anh lúc trước, vị học trưởng kia tôi nhớ là Lâm đại thiếu đúng không?”
Phong Lâm gật đầu: “Đúng thế, làm sao vậy?”
Quý Phong: “Lâm đại thiếu có biết anh được Phong gia nhận nuôi không?”
Không trách Quý Phong hỏi như vậy, thực sự là chuyện này quá trùng hợp, mà vừa vặn cái tên bắn chết người kia từng xuất hiện ở thành phố S, Phong Lâm nhờ Lâm đại thiếu hỗ trợ điều tra, kết quả mới quay trở về đã xảy ra chuyện, thậm chí còn dám dùng phương thức lấy mạng đổi mạng này.
Đó chính là đối phương cảm nhận được uy hiếp, hoặc là, trong khoảng thời gian này Phong Lâm có hành động nào đó khiến đối phương ngồi không yên nổi.
Trong khoảng thời gian này hắn chỉ từng đến Lâm gia.
Phong Lâm suy tư, có lẽ cũng đoán ra được một ít, vẻ mặt nghiêm nghị lên: “Tôi không nói, nhưng mà hắn thành lập công ty ở Kinh thị, Phong Đại Hải thường xuyên dùng danh nghĩa của tôi đến Kinh thị mượn sức đối tác làm ăn, hai người đó có quen biết nhau. Lâm Gia Vân vì nể mặt tôi mà cùng hợp tác vài lần, tôi không xác định được Phong Đại Hải có từng nói cho hắn hay không.”
Tuổi của hắn nhỏ hơn Phong Đại Hải rất nhiều, năm đó lúc cha mẹ nuôi nhận nuôi hắn, bốn anh em Phong gia đã hiểu chuyện, đã biết hắn không phải anh em ruột của bọn họ: “Nhưng tôi khẳng định mình không phải là con trai của Lâm nữ sĩ, tuổi tác không khớp.”
Quý Phong lắc đầu: “Nhưng trên căn cước công dân của anh ghi là 29.”
Phong Lâm trầm mặc.
Cho nên, rất có thể chuyện vụ bắn súng lần trước cùng với chuyện lần này hắn gặp phải, là bởi vì Lâm Gia Vân hoặc là người biết được chuyện này từ miệng Lâm Gia Vân đã hiểu lầm hắn là con của Lâm nữ sĩ, cho nên mới muốn trừ cỏ tận gốc?
Quý Phong lại nghĩ nhiều hơn hắn: “Chỉ điều này có lẽ đối phương còn chưa chắc đã có thể làm ra họa lớn như vậy, có khả năng sau lưng hắn có người có đạo hạnh tính ra được anh có quan hệ với con của Lâm nữ sĩ, chỉ là bởi vì đạo hạnh không đủ cao nên không thể tính chắc được có đúng là anh hay không, nhưng cho dù tính được một chút ít đã cảm thấy có liên quan, mà vừa vặn anh cũng được nhận nuôi, lại còn là 29 tuổi. Cho nên mới tưởng lầm là anh, vì không muốn để Lâm lão gia tử tìm được anh vì vậy mới không tiếc tất cả mà ra tay.”
Dừng một chút, Quý Phong không nhịn được lại hỏi một lần nữa: “Phong tổng, anh chắc chắn mình không phải 29 tuổi sao?”
Phong Lâm bất đắc dĩ: “Không phải.” Hơn nữa trên người hắn còn có sự khác biệt này, sao có thể là con của Lâm nữ sĩ được?
Hơn nữa lúc hắn được nhận nuôi, Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu còn sống, nếu bọn họ sinh con rồi thì sao có thể bỏ đi tìm em trai song sinh của Thịnh Chiêu trước được?
Hiện giờ Phong Lâm cũng càng thiên về lối nghĩ, năm đó có khả năng đứa bé kia thật sự chưa được sinh ra.
Quý Phong nghe Phong Lâm nói kiên quyết như vậy: “Vậy chỉ còn lại người có liên quan đến anh thôi, Phong tổng, anh ngẫm lại xem ai có quan hệ mật thiết với anh nhất?”
Phong Lâm không muốn trả lời, cho dù phải trả lời, hắn cũng chỉ muốn trả lời là Quý Phong.
Nhưng lời này hắn cũng không dám nói.
Dù sao bát tự còn chưa xem, lúc hắn gặp phải vụ bắn súng còn chưa quen Quý Phong.
Phong Lâm lắc đầu.
Quý Phong nghĩ đến bí thư Hách và em trai của hắn: “Bí thư Hách năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Phong Lâm lắc đầu: “Cũng không có khả năng là bí thư Hách, cậu ta kém tôi 2 tuổi, năm nay 25.”
Quý Phong tỉ mỉ nhìn Phong Lâm, cuối cùng chỉ còn lại một khả năng, vô cùng có khả năng…… làm người có đạo hạnh tính ra được đứa bé kia có chút quan hệ với Phong Lâm.
Không phải bạn bè, lại còn chưa xuất hiện, hơn nữa quan hệ mật thiết đến nỗi có thể tính đến Phong Lâm, có khả năng…… là người yêu tương lai.
Lúc ấy trong bức thư đầu tiên Lâm nữ sĩ chỉ nói là mình mang thai, sống rất tốt, nhưng đứa bé còn chưa sinh ra, cũng chưa nói là trai hay gái.
Có lẽ là một cô gái.
Quý Phong nghĩ vậy, nhịn không được nhìn Phong Lâm mấy lần: Không ngờ được, về sau Phong tổng còn có một đoạn tình chị em?
Nếu có quan hệ với con của Lâm nữ sĩ, vậy nói cách khác con của Lâm nữ sĩ thật sự còn sống sao?
Phong Lâm bị ánh mắt của Quý Phong nhìn đến dựng lông, hắn cứ cảm thấy vẻ mặt cậu nhìn mình chằm chằm cứ lạ lạ: “Làm sao vậy?”
Quý Phong hắng giọng một cái, cũng không thể nói suy đoán này của mình ra, tóm lại nói trước nhân duyên của người khác không tốt lắm, Quý Phong nhìn cánh tay bị thương của Phong Lâm: “Nếu Phong tổng không sao thì tôi cũng yên tâm rồi, Phong tổng yên tâm dưỡng thương đi. Bên Lâm gia làm ra hành động lớn như lần này, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không ra tay nữa, sáng sớm ngày mai tôi muốn đến địa điểm ở tỉnh bên cạnh lần cuối cùng Thịnh Chiêu và Lâm nữ sĩ xuất hiện, tôi không quấy rầy Phong tổng dưỡng bệnh nữa.”
“Khoan đã, tôi đi cùng cậu.” Lần trước Phong Lâm để người khác đi theo cậu là vì sợ bị Quý Phong biết mình bị thương, làm cậu cho rằng bùa hộ mệnh của mình không bảo vệ được hắn mà buồn lòng.
Nếu đã biết rồi, Phong Lâm cũng không cần thiết phải giấu mặt nữa.
Quý Phong lắc đầu: “Tôi tự mình đi.”
Tay Phong tổng bị thương, cậu không thể mang theo một người bị thương đi mạo hiểm được.
Phong Lâm nhận ra Quý Phong đã kiên quyết, suy tư mãi, cảm thấy mình hiện giờ là thịt trên thớt, có lẽ đi theo Quý Phong sẽ làm ảnh hưởng đến cậu, hắn nghĩ rồi đồng ý.
Nhưng đến cùng vẫn lo lắng cho Quý Phong, phái vài người đi cùng cậu.
Quý Phong không lái xe, sáng sớm hôm sau, mấy người Phong Lâm phái tới đây đã đến, chia làm hai nhóm, một nhóm dụ người có khả năng là người theo dõi đi, một nhóm khác yên lặng không một tiếng động dẫn Quý Phong ra khỏi thành phố C đến huyện W ở tỉnh bên cạnh trước.
Đến chiều cậu tới bưu cục huyện W 20 năm trước Thịnh Chiêu gửi qua bưu điện lần cuối cùng.
Nhưng bởi vì là 20 năm trước, nhân viên công tác ở bưu cục đã thay đổi từ lâu, Quý Phong biết có lẽ mình cũng không hỏi được gì, nhưng cậu vẫn đi hỏi vài câu.
Quả nhiên không có được tin tức hữu ích nào.
Quý Phong tìm một nhà trọ ở lại, mua bản đồ chi tiết ở nơi này, đánh dấu mấy thôn hẻo lánh cách huyện này gần nhất, đánh dấu xong thì không nhịn được da đầu tê dại, quá nhiều.
Tìm một đống này, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn tìm không xong.
Quý Phong chỉ có thể dựa theo cách cũ, viết hết những địa điểm này ra, bắt đầu tính toán.
Chỉ là bởi vì cách rất xa, tính ra ba nơi.
Quý Phong nhìn ba nơi này thì nhẹ nhàng thở ra, dự định sáng mai đến nơi thứ nhất trước, bởi vì lần lượt đi nơi gần trước, một ngày cũng có thể hỏi xong ba nơi.
Sáng sớm hôm sau Quý Phong đến một thôn gần đây nhất, cũng không hỏi được gì.
Nơi thứ hai, thứ ba, cũng không tìm được tin tức hữu dụng, trước kia người vào núi dạy học không nhiều lắm, nhưng mấy năm gần đây nhiều người đi dạy học, hơn nữa thời gian vợ chồng Thịnh Chiêu ở lại cũng không lâu, mà người thì qua đời, người thì rời thôn đến nơi khác, chỉ có ít người mơ hồ nhớ được trước kia đúng là có một cặp vợ chồng tới đây dạy học, chỉ là sau đó lại rời đi, cũng không nhớ họ đã đi đâu.
Quý Phong chỉ có thể bất lực trở về, trở về nhà trọ một lần nữa.
Nhà trọ gần bưu cục, cũng không lớn, người ngồi sau quầy là chủ mở nhà trọ, là một bác gái, khoảng 40 tuổi.
Có lẽ bác gái này thấy Quý Phong không giống người địa phương, dáng dấp lại tốt, nghĩ mình có cô con gái mới 18 tuổi, muốn tác hợp cho họ một chút, vì thế lôi kéo Quý Phong hỏi cậu đến từ đâu, tới đây làm gì, có đối tượng chưa?
Quý Phong nhìn tuổi tác của *bác gái, cậu suy tư, trả lời từng câu từng câu một, chờ bác gái hỏi xong, còn định hỏi nữa thì Quý Phong đã mở miệng: “Bác gái, chỗ này của mọi người 19, 20 năm trước có từng xảy ra chuyện lớn gì không?”
(*Gốc: Đại tỷ)
19 năm trước Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu đột nhiên đồng thời xảy ra chuyện, nếu không phải bị hại, vậy thì có khả năng là gặp phải chuyện không mong muốn nào đó.
Bác gái sửng sốt: “Hả? 20 năm trước sao? Chàng trai, cháu hỏi cái này làm gì?”
Quý Phong nói: “Nhà cháu có hai thân thích, 20 năm trước đến nơi này dạy học, kết quả là một đi không trở về, nhiều năm trôi qua cũng không có tin tức gì, gần đây chúng cháu cũng mới biết lần cuối cùng trước khi họ mất tích là ở nơi này, cho nên muốn hỏi thử 20 năm trước có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không? Liệu hai vợ chồng họ có gặp phải chuyện không may gì không?”
“Dạy học ư?” Bác gái nhíu mày càng chặt, có lẽ nhớ ra được gì đó, nhìn Quý Phong từ trên xuống: “Thân thích nhà cháu họ gì?”
Câu này làm Quý Phong phải tự hỏi.
Thịnh Chiêu hai vợ chồng muốn tìm người lại phải trốn tránh Lâm gia, chắc chắn sẽ không dùng tên thật.
20 năm trước kiểm tra không nghiêm, nơi này lại hẻo lánh, tùy tiện dùng một cái tên là được.
Quý Phong suy nghĩ, chỉ có thể làm như ngượng ngùng gãi đầu: “Thật ra là bạn của thân thích cháu, cháu cũng là được người khác nhờ vả thôi, cháu nhớ không phải họ Thịnh thì là họ Triệu……”
Quý Phong đánh cược một ván, người bình thường khi dùng tên giả đều sẽ lấy tên có chút liên quan đến tên thật của mình, Chiêu và Triệu, có thể làm thành họ.
Vẻ mặt đại tỷ càng quái dị hơn: “Triệu ư? Cháu chắc chắn chứ?”
Quý Phong vẫn luôn quan sát vẻ mặt bà ấy, nghe vậy cậu cảm thấy không tự nhiên mà bà ấy không để ý chữ Thịnh mà để ý chữ Triệu, vậy đúng thật là bà ấy thật sự nhớ có một người họ Triệu tới đây dạy học.
Quý Phong suy nghĩ rồi gật đầu: “Hẳn là Triệu Thịnh…… Đúng thế, không phải họ Thịnh, mà tên là Thịnh, Triệu Thịnh……” Cậu không viết chữ vì không xác định được Thịnh Chiêu dùng chữ nào, nhưng đọc thì tóm lại đều giống nhau. *
(*Google dịch như này: Thịnh Chiêu /shèng zhāo/; Triệu Thắng /zhāo shēng/, đọc na ná nhau)
Bác gái lại vỗ tay một cái, mắt sáng lên: “Ôi trời, thật đúng là trùng hợp!”
Quý Phong nén lại kích động trong lòng: “Bác gái biết người bạn này của thân thích nhà cháu ư?”
Bác gái gật đầu một cái: “Người khác ta không quen nhưng Triệu Thắng dạy học chính là danh nhân của vùng bọn ta. Chắc là 19-20 năm trước, Triệu Thắng và vợ hắn ở sau núi bọn ta dạy học cho mấy thôn kia một năm, sau đó muốn rời đi lại đột nhiên phát hiện vợ hắn đã mang thai, mà hình như Triệu Thắng muốn đi đâu đó nhưng bởi vì việc này mà hoãn lại, thuê một chỗ ở gần đây để dưỡng thai, ở hơn ba tháng, ở ngay khu này, lúc ấy còn chưa phá bỏ di dời.
Nhà mà lúc ấy bọn họ thuê đang làm nuôi trồng lại không có kỹ thuật cũng nuôi không sống nổi, Triệu Thắng nhàn rỗi không có việc gì nên đưa ra ý tưởng giúp họ, còn viết riêng cần nuôi thế nào, sản xuất như thế nào, sau đó lại tiêu thụ ra làm sao, kết quả cháu đoán xem, gia đình kia dựa vào kỹ thuật này mà kinh doanh càng lúc càng lớn, sau này trở thành nhà giàu nuôi trồng ở chỗ bọn ta. Mấy năm đầu lúc phỏng vấn gia đình đó còn được lên báo, nhà họ rất biết ơn vợ chồng bọn họ nên nói việc này ra, còn đặc biệt nói bọn họ rất vĩ đại, vào thôn dạy học miễn phí xóa nạn mù chữ không lấy một xu, giúp đỡ không ít người.
Nhưng mọi người hâm mộ nhất là không có được những kỹ thuật đó, đã nói là bảo mật nhưng bọn họ lại vô tư nói cho nhà kia, sau đó báo chí còn tỉ mỉ giới thiệu chi tiết những thứ này, mấy năm đầu Triệu Thắng rất nổi tiếng ở chỗ bọn ta.”
Ai mà không hâm mộ chứ, bây giờ gia đình kia đã sớm chuyển đến nơi khác, làm ăn càng ngày càng lớn.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm: “Vậy bác có biết hiện tại gia đình đó đang ở đâu không?”
Bác gái lắc đầu: “Ở đâu ta không biết, nhưng bọn họ mở cửa hàng ở đâu thì ta biết, mở mấy chuỗi cửa hàng liền, nếu cháu thật sự quen biết Triệu Thắng thì có thể đi hỏi thử xem, dù sao ngày trước kỹ thuật là Triệu Thắng cho, tiền kiếm được đều hời cho bọn họ.”
Quý Phong cười không nói, chờ bác gái viết địa chỉ, cậu hỏi: “Lúc ấy hai vợ chồng Triệu Thắng ở đây sao? Không mang theo con cái ư?”
Bác gái lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, hẳn là không có.”
Quý Phong thấy lạ, chẳng lẽ 30 năm trước đứa bé kia thật sự không chào đời ư? Vậy chuyện của Phong tổng là sao chứ?
Nếu tình chị em của hắn không tồn tại, vậy tại sao bên Lâm gia lại tính ra được con của Lâm nữ sĩ và Phong tổng có quan hệ với nhau chứ?
Chẳng lẽ là thai thứ hai sau này mới có ư? Vậy thì người đó còn chưa đến 20 tuổi, chẳng phải là Phong tổng ăn cỏ non hay sao?
Mà Phong Lâm ở phòng bệnh thành phố C đột nhiên hắt xì mấy cái: “???” Có ai nhớ hắn sao?