Chương 2: Thu lưu
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong mặt vô cảm đi về phía trước, động tĩnh phía sau lại như phóng đại bên tai, cậu thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập trong thùng rác cùng với tiếng vang máu nhỏ giọt xuống dưới, tí tách, tí tách, và tiếng bước chân người đàn ông giao hòa bên nhau, trong bóng đêm yên tĩnh này, đặc biệt kích thích lỗ tai.
Quý Phong thở dài, sao cậu lại bị cuốn vào án bắn chết người như vậy?
Khi người đàn ông kia sắp tới gần thùng rác, hắn đã móc súng từ trong ngực ra, tiếng quần áo cọ xát truyền đến, Quý Phong nhắm mắt lại, vẫn không thể thấy chết mà không cứu.
Cậu hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người gọi: “Người anh em này.”
Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ rằng cậu đi rồi mà còn quay lại, thần kinh căng thẳng, tay vừa mới thả ra lại nắm trở về, cười xoay người: “Cậu gọi tôi? Chúng ta quen biết sao?”
Quý Phong cười, đến gần hai bước gãi gãi đầu, nụ cười dưới ánh đèn đường có chút chân thành: “Hôm nay là ngày đầu tôi tới đây, vốn muốn đi tìm họ hàng, kết quả lại bị lạc đường, tôi thấy người anh em đây tới nơi này trước, anh là hộ gia đình phụ cận ở đây sao? Có thể chỉ đường giúp tôi không? Tiểu khu Hướng Vinh, nhà họ hàng kia của tôi ở tiểu khu đó.”
Người đàn ông kia nào biết tiểu khu Hướng Vinh gì, hắn nắm súng trong tay thật chặt, nếu đã gặp thì giết một thể luôn, cậu ta không trở về được thì đừng trách hắn: “Tiểu khu Hướng Vinh sao? Tôi biết, cậu lại đây tôi chỉ cho cậu xem.”
Quý Phong cười cười: “Thật ư? Vậy thì tốt quá!”
Nói rồi, thật sự như không nhận ra nguy hiểm đi đến phía hắn.
Tay người đàn ông ở trong ngực giật giật.
Khi Quý Phong cách người đàn ông kia còn ba bước xa, đột nhiên người ở thùng rác như biết hắn muốn giết hại người vô tội, đột nhiên xốc thùng rác lên đập ra, từ sau lưng làm người đàn ông kia ngã gục trên mặt đất, dùng hết sức lực phóng dao vào sau cổ hắn, chỉ là anh ta bị trọng thương, thân thủ có hạn, người đàn ông kia phản ứng lại móc súng ra muốn cho anh ta một phát.
Quý Phong duỗi chân đá một cái bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, người đàn ông kia cũng bị người trọng thương cho một dao xuyên cổ, co giật vài cái ngay lập tức không còn hơi thở.
Quý Phong: “…………”
Chỉ là cậu còn chưa trầm mặc được bao lâu, người bị thương máu me đầy người ngẩng đầu miễn cưỡng nhìn cậu, mở miệng muốn nói gì đó, máu tuôn ra càng nhiều.
Quý Phong nhìn mặt hắn rồi sửng sốt, trí nhớ của cậu luôn không tồi, huống chi ở đời trước, trước khi chết anh ta là người có ơn tặng ô cho cậu, tuy rằng chiếc ô đó có thể là ông chủ của anh ta nhường cho nhưng Quý Phong vẫn nhớ kỹ gương mặt này.
Nhưng đến khi để sát vào nhìn kỹ, phát hiện cũng không phải, nhìn mệnh cách ngũ quan của đối phương thì vận số đã hết, chỉ là trong mệnh anh ta còn một huynh đệ song bào thai.
Xem ra người kia hẳn là anh trai của anh ta.
“Anh là…… tài xế của ông chủ Phong tập đoàn Phong thị? Tôi từng thấy anh ở trên TV, anh muốn đến bệnh viện không?”
Tài xế hiển nhiên không ngờ tới đối phương lại biết hắn, chắc là biết mình sắp chết, một đạp vừa rồi của Quý Phong đã giúp hắn, hắn muốn duỗi tay túm chặt tay Quý Phong, nghĩ đến cái gì lại thu tay về.
Anh ta run rẩy hạ tay, dùng hết sức lực móc từ trong ngực ra một con mèo nhỏ cả người vô lực, chật vật bất kham, dính đầy máu đen thùi lùi đưa tới trước mặt cậu: “Xin…… Tiên sinh…… Giúp…… Hỗ trợ……”
Quý Phong sửng sốt: Dùng mạng bảo vệ một con mèo?
Tài xế thấy cậu không nhúc nhích, càng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít: “Mang, mang đi…… Đừng cho người khác biết…… Hiện trường bắn chết…… Đừng quan tâm…… Đứng ngoài cuộc…… Đưa, đưa về…… Đây, đây là…… là…… Ngũ…… Ngũ gia……”
Thanh âm tài xế đứt quãng, có chút nghe không rõ, nhưng ý tứ vẫn biểu đạt được, bảo Quý Phong đừng để lại bất cứ dấu vết gì, mang mèo đi ngay lập tức, đừng liên lụy vào. Quý Phong nhìn hành động bảo vệ mèo ở trung tâm của tài xế, yên lặng tưởng tượng.
Có thể khiến tài xế của vị thần long thấy đầu không thấy đuôi kia che chở, con mèo này khẳng định không phải mèo tầm thường, hẳn là mèo của vị Ngũ gia kia.
Quý Phong nhìn tài xế cho dù sắp tắt thở vẫn gắt gao đưa mèo qua như cũ, bộ dạng nếu cậu không chịu nhận thì trợn tròn mắt, chỉ có thể duỗi tay nhận lấy, nhìn anh ta đã nói không nên lời, nói thêm để anh ta an tâm: “Mèo của Ngũ gia, tôi hiểu tôi hiểu, anh yên tâm, tôi nhất định đưa mèo của Ngũ gia trở về.”
Cậu mới nói được một nửa, mắt nhìn vị tài xế rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, mở to mắt hấp hối một chút, rồi cứ mở to mắt như vậy tắt thở mà chết.
Quý Phong nhìn hai cỗ thi thể trước mặt, tình cảnh này nếu là cậu ở kiếp đầu thì có thể sẽ bị dọa chết.
Nhưng ở cổ đại theo sư phụ phò tá quân chủ, Quý Phong cũng từng lên chiến trường, thấy nhiều loại trường hợp huyết tinh này rồi, thật ra cậu cũng hiểu rõ ý vừa rồi của tài xế.
Không cho cậu quản, cũng đừng tham dự vào trong đó, miễn bị người ta trả thù sau lưng.
Quý Phong thở dài một tiếng, vốn dĩ muốn thay tài xế vuốt mắt nhắm lại, nhưng nghĩ đến việc có thể lưu lại vân tay, chỉ có thể ôm mèo con hơi thở rất yếu, ôm vào trong lòng ngực kiểm tra một chút, cuối cùng nhìn tài xế một cái, nghĩ ngợi, vẫn chưa ra khỏi ngõ nhỏ mà trở lại đầu ngõ một lần nữa, tránh né mấy cái cameras, đi đường vòng trở về tiểu khu Hướng Vinh.
Trên đường tìm một buồng điện thoại bỏ trống, gọi một cuộc cho cảnh sát rồi mới trở về.
Khi Quý Phong ôm mèo trở lại Lưu gia, bên trong không có một bóng người.
Lưu phu nhân tham gia một đoàn lữ hành phải mất một tuần mới trở về, Lưu tiên sinh đi công tác, Lưu Doãn ở cùng bạn gái còn chưa biết khi nào trở về.
Bởi vì là nhà của người khác, Quý Phong không dám động tới đồ vật trong phòng, cậu trở lại phòng cho khách, lấy hành lý của mình ra tìm khăn lông sạch sẽ, vào phòng tắm giúp mèo rửa sạch máu bẩn trên người trước.
Trong khoảng thời gian cậu mang mèo trở về, nó đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Chỉ là khi Quý Phong quay về kiểm tra, trên người cũng không có bất cứ miệng vết thương nào, trên người cậu không có tiền, chỉ có 200 đồng thôn trưởng cho cậu trước khi đi, ngồi xe đến thành phố C tiêu mất 100, tới Lưu gia mang theo chút trái cây là 50 đồng, lúc về đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 24h tiêu 20 đồng mua một bọc thức ăn nhỏ tiện lợi cho mèo, cậu cũng muốn lấy lòng một chút, nhưng khi cậu mua thức ăn cho mèo xong thì chỉ còn 30 đồng trên người, cho dù gọi xe đưa mèo về Phong gia cũng không đủ, chỉ có thể ngày mai ngồi phương tiện công cộng đưa về.
30 đồng cho mèo xem bệnh, thật sự không đủ.
Cậu xác định trên người mèo nhỏ không có miệng vết thương, dưới tình huống nó không bị nóng mới chà lau sạch sẽ, lại tìm máy sấy làm khô rồi đặt trong ổ chăn.
Giữa chừng mèo con vẫn không tỉnh, lớn hơn so với bàn tay không được bao nhiêu, cũng không biết bao lớn.
Quý Phong cũng tắm rửa cho mình một trận, rửa sạch vết máu trong phòng tắm cho sạch sẽ, lại thông gió xác định không còn mùi máu tươi mới quay trở lại phòng.
Cậu đứng trước giường, nhìn mèo con cuộn người ở trên giường ngủ thành một đoàn, đôi mắt nhìn chằm chằm, ngón tay ở bên người nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng sờ soạng một phen, tức khắc xúc cảm lông nhung thoải mái kia làm cậu thở dài một hơi.
Nhưng lần thứ hai lại cố nhịn xuống.
Không phải mèo của cậu, không thể vuốt.
Vạn nhất vuốt nghiện rồi, về sau cậu không được sờ nữa thì đau khổ biết bao nhiêu?
Quý Phong gian nan chuyển tầm mắt tới trên hộp điểm tâm đặt một bên, bởi vì buổi trưa và buổi tối chưa ăn cái gì, cậu ăn xong điểm tâm, rửa mặt một lần nữa nằm ở đó.
Rốt cuộc cũng không nhịn được, nhẹ nhàng dịch mèo đến trên ngực.
Cậu không sờ, cậu để mèo dựa gần cậu là được rồi nhỉ?
Hôm nay Quý Phong mệt cực kỳ, nhanh chóng ngủ thiếp đi, cậu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu về tới thư phòng trong thế giới thứ hai của mình, ở đó có một cái kho bí mật, bên trong cất giấu bảo bối mấy năm nay cậu cất chứa, kỳ trân dị bảo, mỗi một thứ đặt ở hiện đại đều có *giá trị liên thành.
(*Giá trị rất lớn)
Cậu không nhịn được sờ tới sờ lui, cuối cùng quen tay thành nghiện.
Khi Quý Phong tỉnh lại, đầu ngón tay phảng phất còn sót lại cảm giác trơn mượt như ngọc thạch kia.
Cậu quay đầu nhìn ngoài tấm rèm chỉ có ánh sáng mỏng manh, xem ra ngày mới sắp tới, cậu đứng dậy, mèo cũng không tỉnh, đi ra ngoài nhìn, phòng Lưu Doãn mở rộng, bên trong không có một bóng người.
Lưu Doãn đêm qua không về.
Cậu đi rửa mặt trước, nấu nước nóng, đổ ra để lạnh một ít, lại đổ ra nửa bát thức ăn cho mèo mang vào phòng, cậu vừa mới đi vào, rõ ràng cảm thấy có gì đó không giống nhau.
Cậu nhìn về phía giường, trên chăn là một con mèo nhỏ nằm bò, cả người bởi vì cảnh giác mà lông đều xù lên, chờ thấy mặt Quý Phong, nghĩ đến đêm qua trước khi hôn mê là đối phương cứu nó từ trong tay tài xế, mới thu lông xù cả người lại, nhưng vẫn cảnh giác như cũ.
Quý Phong nhìn đống lông xù tung kia lại ngứa tay, nhưng mèo con ở đây nên mặt cậu không có biểu cảm gì, bưng thức ăn cho mèo và nước ấm lên trên bàn, cũng không lập tức đi bắt mèo mà ngồi xổm ở đó: “Nhóc hẳn là không biết anh, anh đây là người mà tài xế của chủ nhóc phó thác cho, à, đây là thức ăn cho mèo, nhóc ăn một ít đi, chờ lát nữa anh đưa nhóc trở về Phong gia.”
Quý Phong cũng không biết người cầm quyền kia ở đâu, nhưng Phong Thụy Tuyết hiện giờ được Phong gia nuôi dưỡng cậu vẫn biết.
Vị Phong ngũ gia này là em trai của bố nuôi Phong Thụy Tuyết, Phong ngũ gia coi trọng mèo của mình như vậy, chắc chắn Phong gia cũng biết.
Đến lúc đó đưa mèo về cho Phong ngũ gia cũng được.
Tuy nói Phong Thụy Tuyết chán ghét cậu, muốn đuổi cậu khỏi thành phố C, nhưng ở bên ngoài quan hệ anh em giữa Phong ngũ gia và bố nuôi của cô ta rất tốt, cô ta có bố nuôi ông chủ Phong này có thể hỗn tới bây giờ, thân phận và địa vị đều dựa vào Phong ngũ gia.
Mèo không biết nghe, nghe cũng không nghe hiểu, Quý Phong nói rất nhiều, chờ lần nữa cậu duỗi tay qua, mèo con không né tránh nữa.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi muốn đút thức ăn cho mèo, hiển nhiên mèo con ghét bỏ, xoay đầu đi khinh thường nhìn lại.
Quý Phong nghĩ có ăn đã là tốt lắm rồi, nhưng ngẫm lại một con mèo quen ăn thức ăn cao cấp, đột nhiên phải ăn đồ cấp bậc thấp như vậy, chắc chắn không chấp nhận được.
Cậu nghĩ mình nên sớm đưa qua một chút, có lẽ mèo con còn có thể ăn thức ăn nóng hổi.
Quý Phong dứt khoát thay đổi quần áo, chỉ là khi cậu thay quần áo không thấy được, mèo của Phong gia ở phía sau cậu vốn dĩ đang nằm đó lẳng lặng chờ được đưa về, nhìn thấy tấm lưng trần trụi của cậu, yên lặng xoay đầu sang một bên.
Cuối cùng lại yên lặng chôn đầu vào móng vuốt, phi lễ chớ nhìn.
(Awww, dễ thương thế <3)
Quý Phong đi đến Phong gia, năm đó bị Phong Thụy Tuyết hãm hại đuổi ra khỏi đại học C, bị trừ bỏ học tịch, khi cậu tra được là Phong Thụy Tuyết làm thì rất tức giận, tìm bạn học tra được địa chỉ của Phong gia đi tới, lại bị nhục nhã một phen, ký ức hãy còn rất mới mẻ.
Quý Phong ngồi xe buýt buổi sớm, ngồi hai tiếng mới đến dưới chân núi khu người giàu có, lại đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến trên núi bên ngoài Phong gia.
Cậu từ trong ngực lấy ra một hộp giấy sạch sẽ, mở ra, lúc này mới đặt mèo con vẫn luôn che chở trong ngực vào hộp giấy, ngồi xổm ở đó sờ sờ đầu của nó: “Nơi này chính là Phong gia, chờ bảo mẫu của Phong gia ra đây sẽ nhìn thấy nhóc, chủ nhân của nhóc nhận được tin sẽ nhanh chóng tới đón nhóc ngay.”
Vì để ngừa vạn nhất, cậu còn viết một tờ giấy trước tiên, đánh dấu đây là mèo của Phong ngũ gia.
Cậu nói xong đứng lên, duỗi tay ấn chuông cửa một cái, sau đó nhanh chóng núp ở một bên.
Bảo mẫu rất nhanh đã đi ra, mèo con đúng lúc kêu một tiếng hấp dẫn sự chú ý.
Bảo mẫu hiển nhiên nhìn thấy mèo mà kinh ngạc thốt lên một tiếng, khi nhìn thấy tờ giấy lại càng cả kinh, nhanh chóng khẩn trương ôm hộp giấy về biệt thự thông báo cho chủ nhân căn nhà.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi xuống dưới chân núi, rất nhanh ngồi xe trở về Lưu gia.
Chờ đến khi về Lưu gia đã là buổi chiều.
Vào nhà, phòng Lưu Doãn đã đóng lại, hiển nhiên là đã trở về.
Quý Phong không nghe được bên trong có động tĩnh, đoán là hắn đang ngủ, cũng trở về phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cậu ngồi ở trên giường nhàn rỗi tới mức không có việc gì làm, dứt khoát tĩnh tọa.
Chỉ là khi cậu đọc thầm những đạo pháp học ở cổ đại, đột nhiên thân thể của mình *khinh khinh phiêu phiêu, cậu ý thức được không đúng, đột nhiên mở mắt ra, phát hiện cảnh vật trước mắt đều thay đổi.
(*Nhẹ nhàng)
Đây là thư phòng của cậu.
Quý Phong ngây ngẩn cả người: Chuyện gì thế này? Cậu không phải đang ở phòng cho khách của Lưu gia sao?
Chẳng lẽ cậu đã trở lại?
Quý Phong mừng rỡ như điên, đột nhiên đứng dậy đẩy cửa thư phòng ra, nhưng tiếp theo lại khiến cho cậu thất vọng rồi.
Bên ngoài sương trắng lượn lờ, cậu vươn tay ra, lại không thể chạm được.
Thư phòng này như bị hoàn toàn ngăn cách, chỉ có thể chạm đến một vùng trời đất này.
Quý Phong chưa từ bỏ ý định, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trừ gian thư phòng này, nơi nơi đều là sương trắng.
Cậu chỉ có thể một lần nữa trở lại thư phòng, nhìn đồ vật trong thư phòng, mày đều nhíu lại, thất vọng không thôi, cậu còn tưởng rằng…… mình đã trở về.
Cũng đúng, cậu đã *lấy thân tuẫn quốc, sao còn có thể trở về được?
Quý Phong ngồi ở chỗ kia thật lâu mới từ trong mất mát hồi thần lại, nhìn thư phòng quen thuộc này, nghĩ đến *tư khố của mình, đứng lên đi đến một bình hoa đặt trên cao, tay cầm bình cảnh xoay tròn, theo một thanh âm vang lên, cửa mật đạo của tư khố mở ra.
(*kho riêng)