Chương 16: Cứu người
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu - Thả Phất
- Chương 16: Cứu người
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự y
Khi giáo sư Tần từ bên viện trưởng trở lại phòng bệnh, mới vừa mở cửa đã có người vọt tới phía ông, tập trung nhìn lại hoá ra là phu nhân nhà mình.
Trạng thái tinh thần uể oải của Tiền phu nhân khác hoàn toàn với lúc ông rời khỏi phòng bệnh, giờ phút này phu nhân của ông mặt đầy vui mừng, thậm chí trong ánh mắt còn gần như mang theo một loại cố chấp điên cuồng: “Lão già, con trai được cứu rồi! Con trai được cứu rồi!”
Chờ giáo sư Tần nghe phu nhân kích động lẩm bẩm xong, hai mắt ngẩn ra, môi run run vài cái nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe phu nhân lải nhải nói xong mới ôm bà đi sang một bên. Rót một cốc nước đặt trong tay bà, ngồi xuống bên cạnh, vẫn không nói chuyện như cũ.
Triệu nữ sĩ rốt cuộc cũng từ trong kích động bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch nhìn ông: “Ông không tin?”
Đây là cơ hội duy nhất để con trai tỉnh lại, bà đã tìm hiểu rõ ràng từ hai người kia, vị Tôn tổng lúc trước đột nhiên ngất xỉu không tỉnh lại, sau đó phu nhân hắn tìm được một vị đại sư, chỉ tới một chuyến ngay lập tức đã tỉnh.
Bà đã dò hỏi phòng bệnh của Tôn tổng, chỉ cần đi qua xin bọn họ nói cho địa chỉ của vị đại sư kia, bọn họ mời đại sư đến một chuyến, con trai bà chắc chắn có thể tỉnh lại.
Đại khái đây là tin tức tốt duy nhất trong nhiều ngày nay, Triệu nữ sĩ bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này không muốn buông ra.
Bà lập tức đứng dậy: “Ông không đi thì tôi đi! Vì con trai, tôi phải đi một chuyến này……”
Giáo sư Tần nhìn người bạn đời ngắn ngủi mấy ngày đã tiều tụy như già đi mười tuổi, trong lòng khó chịu vô cùng nhưng hai người bọn họ đều là giáo sư, lại còn đều học y, bà ấy sao có thể tin cái này được?
“Bạn già à, Duệ Duệ nhất định có thể tỉnh lại, chúng ta cứ kiên nhẫn từ từ, nó không nỡ làm chúng ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu.” Giáo sư Tần tận lực nhẹ giọng, nhưng việc này lại làm Triệu nữ sĩ vốn đã căng thẳng hoàn toàn sụp đổ, thất thanh khóc rống.
Mà bên kia, bác sĩ Lưu không yên tâm để *ân sư và sư mẫu hai người họ ở bệnh viện, chờ đến khi ông sắp xếp ổn thỏa cho hai nhóc trong nhà xong, lái xe mang theo đồ đạc tới bệnh viện.
(*Thầy và vợ thầy)
Sư ca cũng chính là Tần Trí, con trai lớn của ân sư ở nước ngoài đang nghiên cứu học thuật, trong thời gian ngắn không thể trở về được, ông làm đồ đệ đương nhiên phải tận lực an ủi hai lão nhân.
Khi bác sĩ Lưu đến bệnh viện, vừa mới mở cửa phòng bệnh ra lập tức cảm nhận được không khí trong phòng không quá thoải mái, sư mẫu ngồi cách đó không xa âm thầm rơi lệ, ngơ ngẩn như mất hồn.
Ân sư nghiêm mặt thất vọng, vẻ mặt tối tăm, cả người như bị chặt đứt sống lưng, khom lưng nhìn đứa con trai nhỏ Tần Duệ nằm trên giường bệnh, trạng thái rất không ổn.
Giáo sư Tần nghe được động tĩnh, chầm chậm ngẩng đầu nhìn qua, thấy rõ ràng là bác sĩ Lưu mới xoa nhẹ mặt để tỉnh táo lại một chút: “Sao lúc này lại tới đây? Không phải đã kêu con nghỉ ngơi cho tốt rồi sao? Đã nhiều ngày con theo chúng ta vất vả rồi, đêm nay trở về ngủ đi.”
Bác sĩ Lưu đi qua, đặt một ít đồ vật xong, đi đến bên cạnh giáo sư Tần, hạ giọng: “Làm sao vậy?”
Giáo sư Tần hơi hé miệng, rốt cuộc thì trong lòng cũng rất khó chịu.
Con trai lớn không ở bên người, con trai nhỏ lại bị như vậy. Ông lại coi bác sĩ Lưu nửa như con trai mình, vừa bị hỏi như vậy, trong lúc nhất thời đỏ mắt, Triệu nữ sĩ cành thêm run run cả người, quay người đi trộm gạt lệ.
Giáo sư Tần suy nghĩ, vẫn nói ra chuyện vị Tôn tổng mà Triệu nữ sĩ nghe được.
Bác sĩ Lưu nghe xong hồi lâu cũng chưa nói nên lời, há miệng, nhìn kỹ trong ánh mắt mang theo kinh ngạc. Phản ứng của hắn khiến giáo sư Tần cảm thấy bác sĩ Lưu đứng về phía ông, hạ giọng: “Sư mẫu con thương con nên sốt ruột, thầy sao lại không hiểu chứ? Duệ Duệ cũng là con trai của thầy, nhưng, nhưng chúng ta là bác sĩ, phải tin tưởng khoa học, sao có thể……”
Phàm là có biện pháp, ông cũng muốn cho Duệ Duệ sớm ngày tỉnh lại.
Bác sĩ Lưu chần chờ hồi lâu, mới che miệng khẽ khụ một tiếng: “Sư phụ, kỳ thật…… Chuyện này lúc trước con cũng nghe Tiểu Doãn từng nói, vị Tôn tổng kia thật sự là sau khi vị…… đại sư kia qua một chuyến đã tỉnh lại. Việc này không phải là giả, vài bác sĩ hộ sĩ đều tận mắt nhìn thấy.” Sở dĩ bác sĩ Lưu biết rõ như vậy là vì sau khi ăn xong, đứa con Lưu Doãn này của ông khoa chân múa tay miêu tả lại hình ảnh lúc ấy trong phòng bệnh một lần.
Ông giúp đỡ Quý Phong đã nhiều năm, nhân phẩm của đứa trẻ này ông tin được.
Cho nên nếu Quý Phong nói có cao nhân chỉ dạy, hẳn là thực sự có vài phần bản lĩnh.
Nhưng ông không định để Quý Phong tới đây một chuyến, thật sự là tình huống này của Tần Duệ khác với Tôn tổng, Tôn tổng không có bệnh đột nhiên bị người ta hãm hại nên mới như thế, nếu bị hạ đồ vật linh tinh thì giải trừ là được.
Cho nên nếu Quý Phong nói có cao nhân chỉ dạy, sợ là thực sự có vài phần bản lĩnh.
Nhưng đây là di chứng của Tần Duệ sau khi bị tai nạn giao thông, hoàn toàn phải dựa vào ý chí của chính hắn thì mới có thể tỉnh lại được, còn dựa vào Quý Phong, chuyện này…… Hoàn toàn không liên quan.
Bác sĩ Lưu vốn đã quyết định, nhưng lúc nhìn thấy bộ dáng này của sư mẫu, ông rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng: “Sư phụ, vị đại sư kia thật ra đang ở nhà con, chuyện của Tôn tổng chính mắt Tiểu Doãn cũng nhìn thấy. Cậu ấy thật sự có vài phần bản lĩnh, chỉ là tình huống của vị Tôn tổng kia đặc thù, là bị người ta hạ thứ linh tinh xuống ngọc bội bên người, nhưng Duệ Duệ…… Tuy rằng không giống nhau nhưng sư mẫu hiện giờ đã như vậy rồi, nếu không thì để cậu ấy tới một chuyến xem thử, cũng chặt đứt ý nghĩ này của sư mẫu luôn.”
Nếu không với bộ dáng này của sư mẫu…… Sợ là chưa đợi Tần Duệ tỉnh lại, sư mẫu đã ngã bệnh.
Giáo sư Tần choáng váng: “Con…… Quen vị đại sư kia? Thật sự?”
Bọn họ vẫn luôn hạ giọng nên Triệu nữ sĩ không nghe rõ, nhưng câu này giáo sư Tần hết sức kinh ngạc nên thanh âm hơi lớn, Triệu nữ sĩ tình cờ nghe được, bà đột nhiên ngẩng đầu, cả người khôi phục sức sống một lần nữa: “Tiểu Lưu, con quen đại sư ư?”
Bác sĩ Lưu gật đầu: “Sư mẫu, nếu đại sư mà ngài nói làm cho vị Tôn tổng kia tỉnh lại, con thật sự có quen.”
Triệu nữ sĩ đột nhiên đứng dậy xông tới phía bác sĩ Lưu, nói để bà tự mình đi một chuyến mời đại sư theo.
Giáo sư Tần nhìn tình huống hiện giờ, chỉ có thể gật đầu.
Để bà ấy hết hy vọng cũng tốt.
……
Khi Quý Phong và Lưu Doãn đến phòng bệnh đã là nửa đêm, đã sớm qua thời gian thăm hỏi, nhưng bác sĩ Lưu đang công tác tại bệnh viện này, giáo sư Tần lại là chuyên gia, quen biết viện trưởng, xem như mở trường hợp đặc biệt.
Triệu nữ sĩ vẫn luôn nôn nóng chờ ở cửa, thấy hai chàng trai tới đây nhưng vẫn luôn nhìn về phía sau: “Tiểu Doãn à, đại sư đâu? Đại sư sao còn chưa tới? Nếu không ta đi xuống tiếp đón nhé?”
Lưu Doãn liếc mắt nhìn Quý Phong một cái: “Bà Triệu, đây là đại sư, nhưng rất lợi hại nha!” Hắn tránh người ra để lộ Quý Phong trước mặt Triệu nữ sĩ.
Triệu nữ sĩ nhìn cậu thanh niên mười tám, mười chín tuổi dáng dấp rất đẹp trước mắt, cảm thấy choáng váng: “Hả?”
Nhưng bà lấy lại tinh thần rất nhanh, Tiểu Lưu sẽ không lừa bà, chỉ cần có thể cứu Duệ Duệ là được.
Bà nắm lấy tay Quý Phong: “Đại sư, cậu phải mau cứu Duệ Duệ, chỉ cần nó có thể tỉnh lại, có thể tỉnh lại……” Bà hơi run run nói không nên lời, từ khi con trai xảy ra chuyện, lời này bà đã nói không biết bao nhiêu lần.
Giáo sư Tần và bác sĩ Lưu nghe được động tĩnh đã đi ra, để bọn họ vào trong phòng bệnh.
Quý Phong chưa thấy người thì không dám cam đoan, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Triệu nữ sĩ lại âm thầm nhíu mày, Triệu nữ sĩ vốn hẳn là mệnh cách nhiều con nhiều cháu. Cũng không biết vì sao lại không giống lúc trước lắm.
Nếu đã khác, sợ là vấn đề này xảy ra trên người Tần Duệ.
Lúc trước bởi vì Tần Duệ bị tai nạn giao thông nên cậu không nghĩ nhiều, hiện giờ xem ra…… Thật sự là có chút vấn đề.
Quý Phong cũng không chậm trễ nữa, chào hỏi với đám người giáo sư Tần, lập tức đi về phía trước nhìn người trẻ tuổi trên giường bệnh, hai mươi mấy tuổi, hôn mê bất tỉnh, đeo mặt nạ bảo hộ hô hấp, treo dịch dinh dưỡng duy trì sinh mệnh.
Nhưng những điều này cũng không có gì, khiến Quý Phong cau mày chính là ấn đường của người trẻ tuổi này biến thành màu đen, là tướng mạo không sống được bao lâu nữa.
Nhưng xem vầng trán Tần Duệ no đủ, hẳn nên đông con thọ nhiều.
Triệu nữ sĩ vừa thấy sắc mặt Quý Phong ngưng trọng, hơi căng thẳng trong lòng một chút: “Đại sư…… Duệ Duệ có phải…… Có phải không được tốt lắm hay không?”
Bác sĩ Lưu cũng lo lắng đi qua xem, sợ sư mẫu không chịu nổi đả kích này.
Quý Phong trấn an, nhẹ giọng mở miệng: “Triệu nữ sĩ yên tâm, Tần Duệ có tướng mạo đông con thọ nhiều, sẽ không có việc gì. Chỉ là……”
Nghe được nửa câu đầu, tim Triệu nữ sĩ mới vừa buông lỏng xuống nhưng nửa câu sau lại làm tim bà treo lên.
Triệu nữ sĩ trắng bệch mặt, thân thể loạng choạng.
Giáo sư Tần nhanh chóng ra đỡ, lúc này cũng nhịn không được căng thẳng không thôi: “Vị tiểu đồng chí này, chỉ là cái gì? Có phải Duệ Duệ xảy ra chuyện gì hay không?”
Quý Phong gật đầu: “Đúng là có một vài chuyện xảy ra. Tần Duệ vốn đông con thọ nhiều, cũng không biết vì sao hiện giờ anh ấy lại như bị bệnh nguy kịch không sống được bao lâu, không chỉ như thế, thay đổi này thậm chí còn liên quan đến chính bản thân anh ấy.” Đây mới là điều làm Quý Phong khó hiểu, sẽ không có người nào không muốn sống tốt cả, nhưng tướng mạo này thực sự rất kỳ quái.
Trừ khi…… Hắn đã nhận lời gì đó, lại giao ra một vài thứ của bản thân mà không thể nói cho người ngoài biết.
Nghe thế, giáo sư Tần cũng mặc kệ lúc trước mình đã kiên trì giữ vững cái gì, ông và Triệu nữ sĩ lo lắng kích động nhìn Quý Phong: “Tại sao lại như vậy? Có phải có chỗ nào không ổn hay không? Duệ Duệ vẫn luôn ngoan ngoãn, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, sẽ không……”
Quý Phong dò hỏi: “Gần đây, chính là trước khi anh ấy xảy ra tai nạn giao thông, có từng hỏi về *sinh thần bát tự của mình không?”
(*Theo bộ môn huyền học là: giờ, ngày, tháng, năm sinh)
“Sinh thần bát tự?” Triệu nữ sĩ sửng sốt, “Chúng tôi chưa từng dùng cái này, nhưng một tháng trước Duệ Duệ từng hỏi tôi về giờ sinh của nó, sinh ra trong giờ âm lịch nào.”
Quý Phong nghĩ đến một loại khả năng: “Lúc trước có phải anh ấy có bạn gái định bàn chuyện đến cưới hỏi không? Cô bạn gái kia có phải…… Đã xảy ra chuyện hay không?”
Lời này vừa dứt, không chỉ Triệu nữ sĩ mà giáo sư Tần cũng choáng váng, giáo sư Tần đột nhiên nhìn về phía bác sĩ Lưu, người sau nhanh chóng lắc đầu: Ông chưa từng nói gì cả.
Giáo sư Tần không ngờ tới đại sư thật sự lợi hại như vậy, đến chuyện này mà cũng có thể nhìn ra?
Triệu nữ sĩ càng nôn nóng không thôi, bà vốn coi Quý Phong trở thành nhánh cỏ cứu mạng: “Đại sư cậu nói đúng, khi Duệ Duệ mới vừa vào đại học từng có một người bạn gái, chỉ là yêu đương nửa năm vì tính cách không hợp nên chia tay, nhưng một tháng trước Duệ Duệ từng nói cô gái kia ngoài ý muốn đã chết rồi. Lúc trước nó còn đi tham gia tang lễ, nhưng Duệ Duệ đã sớm chia tay với cô gái kia có đến hơn một năm rồi, cái này…… cũng không tới mức bàn chuyện cưới hỏi.”
Quý Phong tuy rằng đã đoán được loại khả năng này, đúng thật là như vậy, cau mày, vì con gái quá cố của mình mà hại chết một người vô tội khác, lòng dạ này cũng quá mức ngoan độc ích kỷ.
Quý Phong không nói nữa, cậu lấy giấy bút mang theo bên người ra, dùng bút viết một tấm phù, dán vào mi tâm Tần Duệ nằm trên giường bệnh, cùng lúc đó tay cậu nhanh chóng thăm dò trên thân thể hắn mấy cái như không, gần như đồng thời lúc đó tấm phù kia lại không gió tự lay, đột nhiên di chuyển đến một chỗ.
Một màn này làm tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ căn bản không thể tin được trên đời này thật sự……
Bác sĩ Lưu nuốt nước miếng ực một cái: Tin là một chuyện, tận mắt nhìn thấy rồi lại là chuyện khác.
Quý Phong đi đến nơi lá bùa kia chỉ, nâng tay phải Tần Duệ lên nhìn kỹ, quả nhiên trên ngón áp út nhìn thấy một sợi tóc quấn quanh, chỉ là sợi tóc đen này gần như đã hòa thành một thể với ngón tay hắn, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.