Chương 143
Nếu có người thành công vượt qua núi Bát Quái tiến vào Cửu Liên thành, vậy thì hậu quả so với phong tỏa thôn càng thêm nghiêm trọng!
Bởi vì Cửu Liên thành được xưng là nút giao quan trọng của giao thông cả nước, mặc dù kinh tế không sánh bằng Bình Giang phủ, điều kiện văn hóa không sánh bằng Nghi thành, hiển nhiên hoàn cảnh cũng không sánh bằng thành thị cấp trung. Nhưng lại là vùng trung chuyển lớn nhất, ba đường quan đạo chính đều phải đi qua chỗ này, hơn nữa trong đó có một đường đi tới kinh thành.
Nếu như tình hình dịch bệnh lan tới Cửu Liên thành, sợ là cả Đại Du đều tràn ngập nguy cơ. Nhưng vấn đề Vũ Văn Dận suy đoán từ phản ứng trên mặt của một vài lưu dân trên quan đạo đi từ Nghi thành tới, các quan viên lại vẫn dương dương tự đắc, không có chút ý thức nào về chuyện này.
Suy đoán của Vũ Văn Dận quả không sai, trưa hôm đó, phủ nha Giang Châu phủ nhận được cấp báo, Cửu Liên thành đột nhiên xuất hiện bệnh dịch, số người chết nháy mắt đã hơn chục người. Vũ Văn Dận cầm thư trực tiếp ném tới trước người Kim Ý: “Ban đầu nếu như phái y quan vào thôn, cách ly từng nhóm người và cứu chữa, mà không phải ham bớt việc không quản sống chết của dân chúng mà phong tỏa thôn, sao lại có điểm sơ hở lớn như thế? Nếu như báo chuyện này lên triều đình, ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ chém!”
Lúc này Kim Ý mới hậu tri hậu giác cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, mặt cắt không còn một chút máu bắt đầu run rẩy tại chỗ. Chốc lát sau đột nhiên dùng cả tay cả chân bò về phía Vũ Văn Dận, cái đầu dập côm cốp, “Vi thần biết sai, thỉnh cầu Đại hoàng tử cứu tiểu nhân! Từ nay về sau, tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho điện hạ!”
Ông biết mạng mình hoàn toàn nằm trong tay Vũ Văn Dận, chỉ cần Vũ Văn Dận muốn, cho dù sự việc có nghiêm trọng hơn nữa cũng có thể hóa nhỏ, ngược lại, nếu Vũ Văn Dận mất hứng, cho dù không có chuyện gì cũng có thể lôi ra chém.
Sự việc phát triển tới bước này ngược lại rất hợp ý Vũ Văn dận, nhưng ngoài mặt hắn không nói gì, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Sao, ngươi là muốn bổn cung vì một Thứ sử như ngươi mà lừa gạt không báo cáo lên sao?”
Lúc này trong phòng chỉ có Kim Ý cùng các Tham sự dưới trướng, Kim Ý mơ hồ nghe ra được một tia xoay chuyển từ trong lời Vũ Văn Dận, sau đó lập tức nói: “Thỉnh cầu điện hạ cứu tiểu nhân một mạng! Tiểu nhân nguyện ý lấy công chuộc tội!” Công mà Kim Ý nhắc tới hẳn là sinh ý buôn lậu giữa Bình Giang phủ và hai đại gia tộc ở kinh đô. Hai đại gia tộc này cũng coi như là hoàng thân quốc thích, một người là Vương Hoằng, huynh trưởng của Đức phi phủ Vương gia, một người là Khương gia bên nhà mẹ đẻ của Tề vương phi. Mà sở dĩ Bình Giang phủ giàu có và đông đúc, mấu chốt nằm ở bốn chữ: Muối và tơ lụa.
Thanh Thủy trấn của Bình Giang phủ có mấy nghìn ruộng muối, là nơi sản xuất muối quan trọng của Đại Du, tơ lụa thì lại càng không cần phải nói tới hai thôn trang tơ lụa lớn nhất đều ở đây. Nhưng cho dù muối hay tơ lụa, đều bị phía nhà nước kiểm soát chặt chẽ, cũng đặt ra quốc luật. Cấm lén lút buôn bán hoặc đưa vào sản xuất, nhất là độc quyền buôn bán muối, chỉ cần năm cân trở lên cũng đủ để chém đầu.
Nhưng bất kỳ đại gia tộc hưng thịnh nào cũng không thể buông tha tiền, mà lợi nhuận buôn bán muối thật sự quá cao, khó tránh khỏi sẽ không có ai đánh chủ ý tới chuyện này. Con đường buôn bán muối của Khương gia đã bí mật diễn ra từ tám năm trước, Vương gia thì khoảng sáu năm trước bắt đầu tham dự, đem mặt trận vận chuyển càng kéo dài hơn. Lâu như vậy cho tới giờ, Hoàng đế lại không hề hay biết, cũng không có ai tố giác.
Bởi vì phía sau chuyện này có đại gia tộc và quan lớn chống lưng, một đường hộ tống chính là cao thủ giang hồ, người mua lại là phú hào khắp nơi, dọc trên đường nơi nời đều là thông đồng lẫn nhau. Trong chuyện này mỗi đốt ngón tay đều là những nhân vật không thể đắc tội nổi, ai sẽ không có mắt mà để ý tới việc vớ vẩn này. Huống hồ chuyện này coi như là người thấy sẽ có phần, phàm là người biết đều sẽ được không ít chỗ tốt.
Dựa vào lời Kim Ý, đoàn xe chở muối mỗi lần ra vào Bình Giang phủ đều sẽ cho ông một khoản hối lộ. Vừa có chỗ tốt, lại không thể đắc tội, không bằng mở một con mắt nhắm một con mắt vui vẻ tiếp nhận, lâu dần, chuyện này đã trở thành thông lệ.
Vũ Văn Dận nhíu mày, cuối cùng dưới sự khẩn trương nín thở của Kim Ý chậm rãi nói: “.. Ta lại không biết Kim đại nhân hóa ra là một người thông minh như thế.”
Ngoài mặt Kim Ý vô cùng lo sợ quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích, trong lòng nhưng lại trầm xuống. Ông khai chuyện buôn lậu muối cho Vũ Văn Dận cũng không có ý tốt gì, mà trực tiếp đẩy Vũ Văn Dận về phía hai đại gia tộc Vương gia và Khương gia, cũng buộc ông lên một dây với Vũ Văn Dận, cho dù Vũ Văn Dận lựa chọn tố giác tra rõ hay thông đồng, đều sẽ bảo vệ được ông. Nếu như chọn cái trước, ông chính là người lập được công làm chứng, nếu chọn cái sau, ngược lại ông có thể tóm được một nhược điểm của Vũ Văn Dận.
“Chẳng qua, Kim đại nhân có biết so với người thông minh, chó nghe lời sẽ càng sống lâu hơn.” Vũ Văn Dận dừng một chút, nhìn Kim Ý hỏi từng câu từng chữ: “.. Không biết ngươi nguyện ý làm người thông minh đoản mệnh, hay là một con chó nghe lời.”
Trong nháy mắt Kim Ý giác ngộ được ý tứ trong lời này, không chút nghĩ ngợi lập tức dập đầu thể hiện sự trung thành của mình: “Tiểu nhân nguyện ý làm một con chó nghe lời, thỉnh cầu điện hạ cho tiểu nhân một cơ hội!”
Thật ra thì nếu bàn về nghe lời, làm giỏi nhất vẫn là hoàng tử điện hạ hắn. Cả một đường trên xe ngựa, Vũ Văn Dận đều lột nho cho người yêu, hành động phải nói là mây trôi nước chảy, so với người hầu ưu tú nhất còn giỏi hơn.
Liễu gia thôn đã trở thành vật hi sinh chính trị, không còn kịp cứu chữa nữa, Vũ Văn Dận ra lệnh cho Kim Ý xuất binh, chia làm ba nhóm, trước tiên chặn lại các con đường tới Cửu Liên thành, lập tức quyết định ra roi thúc ngựa chạy suốt đêm tới Cửu Liên thành. Tốc độ xe ngựa rất nhanh, nhóm thị vệ ngoài xe ngựa đều vẻ mặt vội vàng, mà hai người bên trong xe lại rất là thảnh thơi. Nhất là chăn nhỏ có thể nằm thì nhất định không ngồi, tư thái miễn cưỡng dựa gối mềm, một tay chống lên một cái gối khác, mắt nửa khép hờ ăn nho Vũ Văn Dận đút tới.
Thời điểm thiếu niên rũ tròng mắt xuống lông mi càng thêm dài, theo xe ngựa xóc nảy mà run lên một cái, kéo theo một bóng mờ nhợt nhạt, khiến cho Vũ Văn Dận nhìn mà tim cũng rung động theo từng đợt.
Đương nhiên, lúc Vũ Văn Dận trầm mê cũng không quên chùm nho trong tay, còn nghiên cứu ra cách tốt nhất để lột vỏ nho. Lật ngược chùm nho lại, bóc dọc theo phía sau, đảm bảo bóc vừa nhanh vừa sạch.
Tính tình chăn nhỏ tuy có chút kiêu căng, nhưng bản chất vẫn rất ngoan và nghe lời, đơn giản chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng, mới cố ý sai bảo Vũ Văn Dận như vậy. Trong lòng Vũ Văn Dận biết rõ, nhưng vui vẻ sủng ái cho người yêu bộc phát tiểu tính tình, tốt nhất là cưng chiều đối phương tới vô pháp vô thiên, cưng chiều đến khi không thể rời khỏi hắn, trừ hắn ra thì không nhìn trúng ai cả.
Chùm nho dù ngọt cũng sẽ gặp phải một, hai quả chua, nếu như ăn phải quả chưa, chăn nhỏ lập tức mất hứng, nhăn mày lại không hài lòng trừng mắt nhìn Vũ Văn Dận, phảng phất giống như cố tình đút cậu ăn nho chua vậy. Vũ Văn Dận vô tội mở to mắt nhìn, trong đầu lại chỉ hiện lên một câu nói, chính là ngay cả dáng vẻ nhíu mày của bảo bối cũng thật đáng yêu, thật xinh đẹp. Ngay sau đó mở miệng nói: “Là ta không tốt, không nên bóc nho chua cho ngươi ăn, phạt ta bóp chân cho ngươi được không?”
Chăn nhỏ bĩu môi, cách một hồi lâu mới như một đại gia khó hầu hạ kiêu ngạo gật đầu.
Vũ Văn Dận đã không còn là đứa con vợ lẽ bị chịu đủ lạnh nhạt trong Vương phủ trước kia nữa, mà là hoàng tử trẻ tuổi tay nắm thực quyền trong triều, không chỉ nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của Hoàng đế, mà còn được Ngụy Tùng, Hồng Đường cùng không ít đại thần ủng hộ, ngay cả Tề vương nhìn thấy cũng phải hành lễ. Nghĩ tới hắn trước mặt người khác ngông cuồng chói mắt, lại nhường nhịn như vậy trước mặt chăn nỏ, coi như là một loại bản lĩnh khác.
Nhận được sự cho phép, Vũ Văn Dận lập tức cầm chặt mắt cá chân người yêu xoa bóp từng chút một, bàn tay nhẹ nhàng qua lại xoa nhẹ trên bắp chân. Rất nhanh đã lưu thông phần tắc nghẽn, khiến thiếu niên phát ra tiếng hừ nhẹ như con mèo nhỏ lười biếng.
Mà Vũ Văn Dận xoa bóp đã từng bước dịch lên, từ bắp chân sờ tới bắp đùi, lại dọc theo bắp đùi len lén dời lên. Mới đầu chăn nhỏ còn không phát hiện có gì không đúng, cho tới khi phần da thịt nhạy cảm ở bắp đùi bị chạm vào, luồng nhiệt kỳ quái theo đó chạy dọc cơ thể, mới lập tức giật nảy mình, không chút nghĩ ngợi liền giơ chân đạp tới.
Lực đạo một cước này không nhẹ, Vũ Văn Dận che phần ngực có chút ẩn ẩn đau, lại không biết xấu hổ mà bắt đầu tự đắc.
Nỗi đau này có đường đấy! Mấy người muốn bị đạp còn không có ai đạp đâu! Tục ngữ có câu ‘Đánh là thương mắng là yêu, tình yêu tới từ một bước đạp’, tình cảm bảo bối nhà hắn đối với hắn chắc chắn sâu không lường được!
Sắc trời dần dần tối xuống.
Giờ phút này bên trong Cửu Liên thành, từ xa nhìn lại giống như một khu chợ nhốn nháo.
Trật tự đã hoàn toàn hỗn loạn một mảnh, đám quan binh cũng không thể duy trì, một phần dân chúng tụ tập ở trước cổng thành cố gắng rời đi, còn có một bộ phận ở trong thành bao vây bên ngoài phủ nha, la hét muốn Thái thủ đi ra ngoài cho một lời giải thích.
Nhưng Thái thú Diệp Nguyên Hưng giờ phút này lại không ở trong phủ nha, mà vẻ mặt đau khổ đứng ở trên cổng thành cao cao, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía xa, chốc lát lại đi tới đi lui, hiển nhiên là đang đợi người. Thuộc hạ bên cạnh chân chó nhỏ giọng khuyên: “Đại nhân, bằng không ngài đi nghỉ ngơi trước đi, có thuộc hạ ở đây trông coi được rồi, người tới sẽ lập tức báo cho ngài.”
Đáng tiếc Diệp Nguyên Hưng không chỉ không chút lưu tình, ngược lại như bị kích thích tới thần kinh mà gầm nhẹ về phía thuộc hạ: “Trong thành đã loạn thành như vậy, ngươi bảo bổn quan đi đâu?”
Thịt béo trên người theo động tác nói chuyện của gã mà không ngừng nảy lên, đồng thời bại lộ sự sợ hãi và lo lắng trong lòng gã.
Dịch bệnh bùng phát thật sự quá đột ngột, người nhiễm bệnh lại không chút nào báo trước mà ngã xuống trên đường phố, dân chúng đầy đường sợ hãi chạy tán loạn, khiến cho gã trong khoảng thời gian ngắn ngoài việc đóng cống thành thì hoàn toàn không biết nên làm gì. Mà các đại phu không chỉ bó tay đối với bệnh dịch, mà hai đại phu trong đó còn bị lây bệnh, lập tức khiến lòng người bàng hoàng, việc đóng cổng thành lại càng kích phát sự náo động của dân chúng, vì mạng sống mà một lòng muốn ra khỏi thành.
Cho đến giờ Diệp Nguyên Hưng không hiểu sao ôn dịch đột nhiên truyền từ Liễu gia thôn tới Cửu Liên thành, thật sự gã so với những dân chúng kia còn muốn buông tay chạy trốn hơn, nhưng gã biết rõ hậu quả của việc chạy trốn. Gã không chỉ có một nhà già trẻ, còn có một đống tiểu thiếp cùng ấu tử nuôi ở trang viên trong kinh thành. Những năm này đều dựa vào các kẽ hở của khu vực giao thông trọng yếu cả nước Cửu Liên thành này lấy được không ít chỗ tốt, nếu như Cửu Liên thành bị hủy trong nhiệm kỳ của gã, cho dù triều đình không chém đầu gã, chủ tử phía sau lưng gã cũng sẽ không tha.
Thế nên trước tình cảnh này chỉ có thể đóng chặt cửa thành sống chết chống đỡ.
Đêm nay tuyệt đối là một đêm khó khăn nhất mà Diệp Nguyên Hưng phải chịu đựng, thời gian trôi qua từng chút một, trong lòng Diệp Nguyên Hưng càng thêm nôn nóng. Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh bình minh mờ ảo phía chân trời, đột nhiên nghe được binh lính thủ thành bên dưới báo lên: “Diệp đại nhân, hoàng tử điện hạ tới! Đoàn xe của đại hoàng tử khoảng một nén hương nữa sẽ tới cổng thành!”
Đầu tiên Diệp Nguyên Hưng sửng sốt, vội vàng vuốt gương mặt cứng ngắc nói: “Mau mau mau, phái thêm người, xử lý đám dân chúng bạo loạn bên dưới, đừng làm hỏng đại sự của bổn quan!” Gã vừa nói vừa mang một thân thịt béo chạy xuống dưới chuẩn bị tiếp giá, sáng sớm nhiệt độ có chút lạnh, gió trên tường thành cũng rất lớn, nhưng trên trán gã lại toát ra một đầu mồ hôi.
Cùng lúc đó, Trần Vũ và Hùng Vĩ đồng loạt ghìm chặt ngựa, ở bên ngoài xe ngựa cung kính bẩm báo với Vũ Văn Dận: “Điện hạ, phía trước chính là cổng thành của Cửu Liên thành.”
Diệp Nguyên Hưng gần như điều động toàn bộ binh lực dưới trướng, khó khăn lắm mới trấn áp được dân chúng bạo động tụ tập dưới thành, ngay sau đó vội vàng chạy tới cổng thành, trước khi đội ngũ Vũ Văn Dận tới cổng thành đã kịp ra nghênh đón.
“Vi thần Diệp Nguyên Hưng, bái kiến đại hoàng tử điện hạ! Điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!” Vũ Văn Dận đã ra khỏi kiệu đổi thành cưỡi ngựa, ngồi trên cao nhìn xuống Diệp Nguyên Hưng quỳ trên mặt đất hành lễ, “Ngươi chính là Thái thú Cửu Liên thành?”
Diệp Nguyên Hưng liên tục không ngừng gật đầu đáp: “Hồi bẩm điện hạ, chính là hạ quan.”
“Đều đứng dậy đi.” Vũ Văn Dận giương roi thúc ngựa nói: “Vào thành trước.”
Theo một mệnh lệnh này, cửa thành sắp chậm rãi đóng lại, lúc này lại nghe thấy một tiếng gọi truyền tới: “Thả ra, ta muốn rời khỏi thành! Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt chúng ta!”
Bạo dân bị quan binh trấn áp trước đó đang điên cuồng tức giận vùng vẫy, mà âm thanh như dầu nhỏ vào chảo nóng bắn tung tóe, khiến không khí hỗn loạn thoáng chốc lại đốt lên.
Cảm xúc của dân chúng vốn thay đổi theo thời gian và số lượng người nhiễm bệnh không ngừng gia tăng mà bùng nổ, càng bởi vì Diệp Nguyên Hưng xuất hiện trấn áp tàn khốc mà thêm mất khống chế, cuối cùng xuất hiện phản kháng vô cùng kịch liệt. Thế cục nháy mắt lại mất không chế, lại có mất người thoát khỏi quan binh mà xông ra ngoài!
Cục diện hoàn toàn rối loạn.
Chăn nhỏ yêu ngủ nướng vốn đang ở trong kiệu thơm ngọt ngủ say, ngũ quan nhạy cảm hơn người thường khiến cậu từ trong mộng nghe được tiếng ồn ào. Ngay sau đó, giường êm bên dưới bị rung mạnh một cái, tựa như xe ngựa bị thứ gì đó đột nhiên đụng phải, ngựa kéo giật mình, vung lên bốn vó bắt đầu chạy như điên!
Vũ Văn Dận căng thẳng trong lòng, phi người một cái nhanh chóng xông về phía trước, nhanh tới mức mọi người gần như không thấy gì cả, chỉ còn lại một đạo tàn ảnh. Cho tới khi cánh tay mạnh mẽ hữu lực của hắn nắm chặt dây cương, mới nhìn thấy được đạo thân ảnh anh tuấn kiên nghị thanh sắc kia.
Chẳng qua đúng lúc Vũ Văn Dận lên ngựa, chăn nhỏ đã hoàn hảo không thương tổn gì đánh tan cửa sổ nhảy ra rồi. Mũi chân nhẹ nhàng đạp lên nóc kiệu, động tác mây trôi nước chảy, thân thủ uyển chuyển phóng khoáng, dựa vào linh lực bình an lơ lửng trên đầu cỗ kiệu.
Áo trắng tóc đen, mỹ nhan như ngọc, vạt áo không gió mà bồng bênh ưu nhã tung bay, ánh rạng Đông từ phía sau lưng chiếu tới, làm nổi bật toàn bộ cơ thể thiếu niên, tự như tản ra kim quang, giống như thần tiên hạ phàn, khiến người thần hồn điên đảo.
Nhóm hương dân bình thường mặc bố ý kia chưa từng gặp qua bộ dáng tựa tiên nhân như thế, động tác nhất thời dừng lại, há hốc miệng không phát ra tiếng. Một khắc ngựa phát điên mà sắp đạp lên lồng ngực của một người dân, đã bị Vũ Văn Dận gắt gao ghìm chặt, kịp thời dừng ngựa lại.
Chăn nhỏ chậm rãi hạ xuống trên mặt đất, mà Vũ Văn Dận vẫn đứng trên đầu ngựa, từ trên cao nhìn xuống lớn tiếng quát: “Bổn cung ở đây, nếu ai dám lộn xộn, lập tức hành quyết, giết không luận tội!”
Một câu này nói ra vì mang theo nội lực, nghe như sấm rền bên tau, Trần Vũ và Hùng Vũ đồng thời dẫn theo hai đội thị vệ hoàng thất đồng loạt rút đao ra, dọa cho đám người bạo động hoàn toàn an tĩnh lại.
Vũ Văn Dận trời sinh đã có khí tức vương giả khiến người kinh sợ, điểm này theo sự trưởng thành mà càng thêm nổi bật. Khí thế lăng lệ quanh thân khiến cho dân chúng đồng loạt sửng sốt, Diệp Nguyên Hưng thì càng cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Cửu Nguyên thành là vùng đất trọng yếu của quốc gia, bệ hạ không chỉ vô cùng coi trọng đối với dân chúng trong thành, mà còn vô cùng tin tưởng (), vậy nên bổn cung không chỉ ngựa không ngừng vó đi suốt cả đêm tới, còn tự mình mang theo nhóm lớn y quan và dược liệu tốt nhất, sớm ngày tìm ra phương pháp chữa trị. Chẳng qua là ôn dịch thôi, ta tin chắc dân chúng Cửu Liên thành chắc chắn gặp nạn không sợ hãi, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng vượt qua tai họa lần này!” Ngay sau đó Vũ Văn Dận nhìn một lượt mọi người xung quanh, mắt sáng như đuốc, không giận mà uy, “Mà các ngươi có xứng đáng với sự tin tưởng và coi trọng của bệ hạ không? Có từng suy nghĩ tới những dân chúng khác của cả nước? Làm sao xứng đáng làm con dân Đại Du ta?”
Sắc mặt Vũ Văn Dận lạnh lùng, âm thanh mạnh mẽ khí phách, ngôn từ rõ rành mạch lạc, khiến người ta nghe không nhịn được mà tin phục theo mọi lời của hắn. Chăn nhỏ nhìn Vũ Văn Dận, suy nghĩ đột nhiên bay đi rất xa.
Bởi vì cậu là người duy nhất nhìn hắn từng bước trưởng thành, từ khi ở Tề vương phủ nếm trải nóng lạnh tới hoàng cung sâu không lược được, từ cha mẹ đẻ chán ghét hắn và mẹ cả hãm hại hắn, đến Thanh Đế ích kỷ đa nghi và đám triều thần cáo già. Cậu từng tận mắt nhìn thấy hắn gặp phải sóng ngầm mãnh liệt, mọi thủ đoạn thăm dò, hàng ngàn bộ mặt, phụng bồi hắn từ thời niên thiếu ngây ngô ít nói, biến thành thanh niên có thể một mình thống lĩnh sát phạt một phương trước mắt này.
Có lẽ cậu không thế phụng bồi hắn đi hết một đời, nhưng cậu tin tưởng đối phương sớm muộn sẽ bước lên đỉnh cao của cả triều đại.
Nhưng đối với dân chúng, gặp nguy không sợ là một chuyện, muốn sống sót là một chuyện khác, ôn dịch ở trong lòng dân chúng luôn đáng sợ hơn nhiều so với tai họa đáng sợ. Có người trên mặt lộ vẻ sợ hãi, hoặc xem thường, thậm chí không sợ chết mà nói lên tiếng lòng: “Nếu như không tìm được cách chữa trị thì sao? Cũng không thể nhốt chúng ta ở trong thành chờ chết chứ!”
“Bổn cũng cũng ở trong thành.” Vũ Văn Dận nhìn người nọ, híp mắt lại, gằn từng chữ: “Nếu như không tìm được cách chữa, các ngươi chết, bổn cung phụng bồi các ngươi cùng chết.”
Lời vừa nói ra, không chỉ dân chúng toàn thành, ngay cả Trần Vũ và Hùng Vĩ cùng với nhóm thị vệ hoàng thất cũng giật mình trợn tròn mắt. Ngay sau đó Trần Vũ lập tức vội vàng lên tiếng khuyên can: “Điện hạ, chuyện này không thể!”
Nhưng Vũ Văn Dận trầm giọng nói: “Ý của bổn cung đã quyết, từ hôm nay trở đi, bổn cũng ở trong thành không rời, cho tới khi tình hình dịch bệnh được giải quyết!”
Phong thái cùng nội dung trong lời hắn khiến cho nhưng dân chúng xem thường kia cũng sinh ra lòng tin phục. Thật ra thì suy nghĩ của đám dân chúng cũng rất đơn giản, bọn họ không hiểu cũng không muốn hiểu lý luận rỗng gì đó, chỉ muốn đơn giản bình an sống sót. Cho nên muốn có được dân tâm cũng không khó, không cần mạnh miệng nói quá nhiều, chỉ cần có thể cùng bách tính đồng cam cộng khổ, cùng chung sống chết là đủ rồi.
Ai ai cũng sẽ chết, tất cả mọi người cũng sợ chết, quan trọng chính là cái chết có đáng giá hay không, Mà hiện tại, dân chúng cả Cửu Liên thành đều cảm thấy đáng giá, bởi vì cho dù chết, còn có một Hoàng tử cao cao tại thượng mà vô cùng tôn quý bồi bọn họ.
Ở trong mắt dân chúng, hoàng thất cùng bình dân hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Hiện tại ngay cả Hoàng tử cũng thủ tại nơi này, bọn họ có điều gì sợ hãi nữa?
Đáng sợ nhất không phải là sợ hãi bản thân. Chỉ cần có thể vượt qua sợ hãi, là có thể hướng tới vô địch.
Đợi sau khi rối loạn bình ổn, Diệp Nguyên Hưng rúc ở một bên mới ló đầu ra, cung kính cẩn thận khom lưng dẫn đường cho Vũ Văn Dận. Nhưng không ngờ ông vừa đi được hai bước, người dân đứng ở bên trái rõ ràng không bị ngựa điên làm bị thương đột nhiên co quắp ngã trên mặt đất. Miệng theo đó sùi bọt mép, tứ chi vặn vẹo, trên mặt nổi lên gân xanh, thoạt nhìn vô cùng kinh người.
“Này, đây là bị lây bệnh rồi! Giống y hệt người chết tối hôm qua!”
Bên cạnh có người thất thanh kêu lên, mọi người lập tức lùi về phía sau, trên mặt mang theo kinh hoảng không nói nên lời, nhưng không ai gây ra bạo loạn.
Vũ Văn Dận cùng chăn nhỏ cũng động. Người trước sắc mặt trấn định tung mình xuống ngựa, người sau thì ngược lại đi về phía người bệnh.
Lấy tu vi của chăn nhỏ đương nhiên không sợ bất kỳ bệnh dịch nào, rất nhanh đã tới trước người bệnh, cúi người lật cơ thể hắn lại. Chăn nhỏ vốn chỉ muốn nhìn sơ qua để xem rốt cuộc là loại bệnh nào, lại không nghĩ tới vừa liếc mắt nhìn đã thấy vấn đề.
Thần thức của cậu vậy mà lại nhìn được một con sâu nhỏ ở chô mi tâm của người này.
Vội vàng quét một lượt từ đầu đến chân người này, phát hiện con sâu nhỏ này là sống, hơn nữa cả người chỉ có một con. Không nhịn được giơ tay lên chạm vào trán người kia, dung nhập thần thức tiến vào, chuẩn xác tóm được con sâu kia.
Thật ra thì cũng không phải là sâu bình thường, mà là cổ Nam Cương.
Con sâu nhỏ kia giống như là có ý thức, trước tiên là bị uy áp kinh khủng của Yêu Hoàng kỳ dọa tới cứng người giả chết, sau đó khi bị bắt thì rục rịch muốn chạy trốn. Đáng tiếc nó ở giới Cổ độc tuy coi như là nhân vật lợi hại số một số hai, trước mặt yêu tu Yêu Hoàng kỳ, cũng chỉ lại sự tồn tại yếu ớt như một con kiến, không chỉ không chạy thành công, ngược lại còn bị Thẩm Đồng không cẩn thận giết chết.
Cổ độc vừa chết, người bệnh rơi vào hôn mê đột nhiên run rẩy toàn thân, tay chân cũng theo đó giật giật.
Ngay sau đó, chỉ thấy gương mặt xanh đen của hắn dần biến mất, tứ chi vặn vẹo cũng dần khôi phục bình thường, gân xanh dữ tợn cũng chậm rãi biến mất, từ từ mở mắt ra, cả người thoạt nhìn như đã khôi phục bình thường.
Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy thiếu niên kia chủ động đi về phía người bệnh đã nhìn tới ngây người.
Cho tới khi người bệnh kia được chữa khỏi mới rối rít hồi phục tinh thần, ánh mắt nhìn Thẩm Đồng đã không thể dùng từ nóng bỏng để hình dung, còn mang theo tôn sùng. Không biết là ai trong đã người quỳ xuống hô lớn ‘Thần tiên’, những người khác cũng theo đó vội vàng quỳ rạp xuống đất, một bên dập đầu, một bên liên tục hô lớn.
“Là thần tiên hạ phàm, chúng ta được cứu rồi!”
“Thỉnh cầu thần tiên cứu mạng!”
“Thần tiên vạn tuế vạn vạn tuế!”
* * *
Vũ Văn Dận lo lắng nhăn mày lại. Sách cổ viết rằng không hề tồn tại sức mạnh thần tiên, tuy ngay cả Thanh Đế cũng một lần mê tín truyền thuyết thành tiên tinh tinh, nhưng ông ta thân là đế vương, tuyệt sẽ không cho phép có bất kỳ người nào uy hiếp hoàng quyền. Nếu câu ‘Thần tiên vạn tuế’ này truyền ra ngoài, sẽ khiến cho Thanh Đế sinh ra kiêng kỵ rất sâu, thậm chí sẽ làm chuyện bất lợi với chăn nhỏ.
Ngay sau đó Vũ Văn Dận bước tới bên cạnh Thẩm Đồng, giọng nói như chuông đồng ngân vang: “Vị này là Thẩm đại phu, thần y mà bổn cung đặc biệt mời tới vì chuyện tình bệnh dịch và dân chúng nhiễm bệnh, không được vô lễ!”
Chăn nhỏ vì hai chữ thần tiên mà mất tự nhiên vội vàng gật đầu đồng ý với lời Vũ Văn Dận, thuận tiện nói: “Hoàn cảnh nơi này không thích hợp chữa bệnh, ta cùng điện hạ và chúng y quan tới phủ nhan trước, ai có người nhà hoặc bản thân nhiễm bệnh, thì xếp hàng trước của nha môn khám chữa..”
Mọi người vừa nghe, lập tức cảm động tới rơi nước mắt, đổi thần tiên trong lời nói thành thần y, cũng tự giác nhường ra một con đường cho bọn họ.
Rất nhanh Cửu Liên thành đã bắt đầu công việc cứu chữa.
Từ cách ly từng nhóm đến chữa trị, bất kể binh lính, y quan hay dân chúng cũng đều ngay ngắn trật tự hoàn thành ti chức. Mà chăn nhỏ sau khi không cẩn thận giết chết khoảng mười con sâu nhỏ, cuối cùng cũng thành công lôi ra được một con sống. Nhìn bằng mắt thường cũng chỉ nhìn ra một cục nhỏ, dùng thần thức thì lại có thể nhìn thấy nó giương hai cái râu con lên không ngừng xoay xoay, giống như là đang hướng chăn nhỏ làm nũng cầu xin thương xót.
Chuyện ôn dịch cứ như vậy thuận lợi giải quyết.
Trong chuyện này đáng ăn mừng nhất lẽ ra là Thái thú Diệp Nguyên Ngưng, đêm đó ông có thể thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo cao mấy ngày cuối cũng đã hạ về chỗ cũ, cảm thấy hôm nay cuối cùng đã có thể ngủ ngon giấc. Vì vậy hoàn toàn không nghĩ tới ngay trong đêm đột nhiên bị Trần Vũ và Hùng Vĩ dẫn theo thị vệ hoàng thất bao vây xung quanh, ánh đao kiếm tỏa ra sự lạnh lùng ghê người, tựa như băng lạnh mùa đông.
Vũ Văn Dận chậm rãi đi ra từ phía sau vòng vây, bước chân ưu nhã lười biếng, khí thế quanh thân lại rất lăng lệ, ở chung một chỗ có loại mị lực vừa nguy hiểm lại mê người.
Diệp Nguyên Hưng rất nhanh ý thức được, trên mặt lại lộ vẻ vô tội và bối rối, “Điện hạ sao lại bắt vi thần, xin hỏi vi thần đã phạm phải tội gì?”
“Diệp đại nhân, bổn cung không rảnh quanh co với ngươi, cũng không muốn dài dòng với ngươi.” Vũ Văn Dận nói thẳng: “Giao sổ ghi chép ra đây, bổn cũng còn có thể bảo vệ ngươi một mạng.”
“Tiểu nhân không hiểu ý điện hạ.” Diệp Nguyên Hưng tiếp tục giả ngu, “Sổ ghi chép gì ạ?”
Vũ Văn Dận đột nhiên hỏi ngược lại một câu: “Ngươi cho rằng tại sao ôn dịch lại đột nhiên chạy từ Liễu gia thôn tới Cửu Liên thành, tại sao bổn cung lại có thể cả đêm chạy tới chỗ này?”
Trong lòng Diệp Nguyên Hưng trầm xuống. Mà Vũ Văn Dận lại lừa gạt mà chuyển tới Thanh Đế: “Bệ hạ đã biết chuyện hai nhà Khương Vương buôn lậu muối, mới đặc biệt phái bổn cung tới đây tra rõ. Chuyện tới mức này, chủ tử phía sau ngươi tự thân khó bảo toàn, nói gì tới ngươi?”
Lời nói dối của Vũ Văn Dận lại nói tới có lực, khiến cho Diệp Nguyên Hưng thật sự tin mà hoảng sợ. Ánh mắt Vũ Văn Dận nhìn tới bén nhọn giống như một mũi tên có thể xuyên phá lòng người: “Ngươi muốn giữ mạng, cũng chỉ có một cách giao ra cuốn sổ ghi chép này, bằng không người của bổn cung chỉ có thể làm theo luật, trực tiếp hành quyết già trẻ lớn bé cả nhà ngươi!”
Cho dù là người có kinh nghiệm sa trường cũng sẽ không có ánh mắt như vậy, tựa như đã vượt qua Địa ngục và Huyết hải.
Năm ngày ngắn ngủi, sự tích thần y chăn nhỏ đã được bách tính truyền miệng gần như ai ai cũng biết. Mà tin tức giải quyết được ôn dịch và Diệp Nguyên Hưng bị Vũ Văn Dận bắt giữ đồng thời truyền tới kinh đô.
Gia chủ Khương gia Khương Lập Khải sau khi nghe tin, lúc này bắt đầu hoảng sợ. Nhưng gã cho rằng Diệp Nguyên Hưng chắc là dính líu với ôn dịch, tội danh đơn giản là không có khả năng kiểm soát ôn dịch, thầm nghĩ muốn cứu Diệp Nguyên Hưng ra. Nếu như ngay cả thuộc hạ của mình gã cũng không cứu được, sau này làm gì có ai nguyện ý bán mạng cho gã nữa, huống hồ nếu như bị Vũ Văn Dận đào được chuyện buôn lậu muối, mọi chuyện đều xong.
Mặc dù Diệp Nguyên Hưng ngầm làm việc vì Khương gia, nhưng bên ngoài là được Tề vương nâng đỡ. Sau khi Khương Lập Khải và Vương Hoằng thương nghị, quyết định thuyết phục Tề vương ra mặt.
Tề vương vốn là một tên không có não, thường ngày lại chi tiêu cực lớn, nhận không ít tiền tài từ chỗ Khương gia. Dưới tiền tài của Khương gia cùng với sự thuyết phục của Tề vương phi lập tức đồng ý, ngày tiếp theo vừa lên triều đã nhắc tới chuyện này.
Nhưng không ngờ lời của ông ta còn chưa dứt, đã bị Thanh Đế trong cơn thịnh nộ vứt tới một đống tấu chương và sổ sách cắt đứt.
“Các ngươi kết bè kết phái, buôn lậu muối, khi quân phạm thượng, còn dám cầu tình kêu oan! Trẫm lại bị đám tặc tử phản bội các ngươi to gan lớn mật che mắt nhiều năm như vậy, thật sự đáng hận tới cực điểm, tội đáng chết vạn lần!”
Hóa ra tối hôm qua Vũ Văn Dận đã âm thầm trở về kinh thành, cả đêm dâng tang chứng vật chứng lên cho Thanh Đế, Tề vương ra mặt đánh bật đánh mà mà khiến cho Thanh Đế quy cho ông ta là đồng mưu của đám Khương Lập Khải.
Hai gã trọng thần và em ruột đồng loạt phản bội khiến cho Thanh Đế vẫn luôn tự phụ không chỉ thẹn quá hóa giận chồng chất, mà còn nghĩ tới âm mưu soán vị. Một ngụm khí suýt chút nữa thở không ra, che ngực lảo đảo muốn ngã, dọa cho thái giám tổng quản Lưu Phúc Hưng bên cạnh sợ muốn chết, vội vàng tiến lên đỡ.
Người ở đây ai cũng biết Khương gia cùng Vương gia sợ là xong đời rồi. Khương Lập Khải còn bị định xuống bát đại tội ngay trên triều, ngoài hai tội cấu kết Nam Cương và âm mưu phản quốc còn cần thẩm tra, thì sau tội còn lại gần như trực tiếp định rội. Thân thể Thanh Đế những năm gần đây vốn ngày càng yếu, vậy mà tức giận tới phát bệnh, trực tiếp giao việc thẩm tra cho Vũ Văn Dận và Nguỵ Tùng. Mà Vũ Văn Dận được ban thưởng cho công lao, phong làm Tấn vương, phong vị so với Tề vương còn nhiều hơn hai châu, được phép xây dựng Tấn vương phủ ở kinh thành, hơn nữa còn được ban thưởng đất phong thân vương.
Ngay từ nửa năm trước, Vũ Văn Dận đã tới tuổi xuất cung xây phủ, không còn ở trạch phủ lãng phí thời gian, trực tiếp chọn phủ đệ mà tiên hoàng đã từng ban thưởng cho An Bình phò mã. Diện tích bên trong phủ khá rộng, bày trí cũng tinh xảo rất khác biệt, vị trí lại hoàn hảo, trong náo nhiệt có yên tĩnh. Tuy vườn hoa cùng ao hồ rộng lớn nhưng vì thời gian dài không được ai dọn dẹp mà lộ ra vẻ nhếch nhác, nhưng chỉ cần đơn giản tu sửa một phen cũng đủ hoa lệ như mới.
Đợi vương phủ mới xây xong, hai chữ Tấn Vương trên biển đại khí khoáng đạt, của phủ đệ nguy nga nặng nề, không có thông tri từ bên trong, căn bản không vào được. Thế là một dãy các đại thần quan phục đủ màu chỉ có thể cung kính ở bên ngoài, lần lượt gửi bái thiếp.
Một phong đi vào một phong đi ra, đại thần bị ngăn ở bên ngoài vẫn nối liền không dứt, còn có mấy người dồng liêu bắt đầu hàn huyên với nhau.
“Ngươi nói phúc của Tấn vương hôm nay, ai có thể đuổi kịp?”
Hình bộ thượng thư Khuất Hồng nhìn hàng dài nối liền không dứt ở trước Tấn vương phủ bái phỏng Vũ Văn Dận, không nhịn được lắc đầu.
Một quan viên khác cúi đầu cảm thán: “Đây cũng là Tấn vương mệnh tốt, một ôn dịch có đi không có về cũng có thể gặp được thần y giúp đỡ, bình yên vô sự trở lại..” Lại không biết thần y trong miệng bọn họ giờ phút này đang đi theo Vũ Văn Dận đòi phần thưởng. Thiếu niên rất đắc ý ngẩng đầu nhỏ hỏi: “Lần này ta giúp ngươi việc lớn như vậy, có phải rất lợi hại không? Ngươi muốn lấy gì để cảm ơn ta đây?”
Vũ Văn Dận ôm người vào trong ngực, đáy mắt thâm tình của hắn tĩnh lặng tựa biển sâu, sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có nói: “Vũ Văn Dận ta, cả đời này, quyết không phụ ân Thẩm Đồng.”
Vũ Văn Dận không nói là chịu tình hay nghĩa với cậu, mà là dùng một cái ân. Trình độ coi trọng của người xưa đối với chữ ‘Ân’ khó có thể tưởng tượng, ở triều đại Đại Du, nó hoàn toàn ngang hàng với chữ ‘Hiếu’. Hơn nữa đối với Vũ Văn Dận, thì đây chính là hứa hẹn lớn nhất mà hắn có thể đưa ra.
Thật ra thì chăn nhỏ chỉ là thèm ăn, muốn Vũ Văn Dận dẫn cậu ra ngoài ăn một bữa lớn mà thôi, thế là rầm rì nói: “Người ta thường nói một giọt ân phải dùng cả dòng suối báo đáp, nếu ta đã có ân với ngươi, có phải ngươi nên báo đáp ta thật tốt không?”
“Dòng suối báo đáp sao?” Vũ Văn Dận đột nhiên nhíu mày, cúi đầu hôn xuống ấn đường thiếu niên, theo đó nói: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ ôm ngươi thật tốt, toàn bộ nước suối của ta, đều là của ngươi.”
Chăn nhỏ vừa nghe còn có chút khó hiểu.