Chương 137
Tiếng ho đương nhiên phát ra từ chăn nhỏ đã hóa thành hình người. Vừa rồi cả người cậu tùm một cái ngã vào trong thùng tắm, không chỉ ngã tới dập mông mà còn nuốt cả một ngụm nước, lập tức luền không vui. Theo bản năng muốn bộc phát chút tính tình, ai ngờ tính tình còn chưa phát thành công đã bị sặc ở khí quản, khó chịu ho khù khụ.
Vừa ho đã không thể dừng lại, hơn nữa càng có xu hướng mãnh liệt, Vũ Văn Dận lập tức vứt mọi thứ ra sau đầu, chỉ còn lại lo lắng và sốt ruột. Thấp giọng gọi: “Đồng Đồng..”
Thẩm Đồng nhíu chặt mày ho khan không ngừng, gương mặt vốn đỏ bừng càng thêm đỏ, đôi mắt xinh đẹp ngưng tụ hơi nước, thân thể cũng theo đó run rẩy từng cái. Vũ Văn Dận ở bên cạnh hoàn toàn không biết nên làm gì, vươn tay muốn giúp cậu thuận khí, lại dừng giữa không trung, không dám tuỳ tiện chạm.
Bởi vì làn da thiếu niên là làn da hoàn mỹ nhất hắn từng gặp, ngay cả một chút tì vết cũng không có, trắng nõn tới mức khiến Vũ Văn Dận sinh ra một loại lỗi giác vừa chạm vào sẽ lập tức để lại dấu vết. Bóng lưng trơn bóng vì nước nóng mà nổi lên màu phấn hồng nhàn nhạt, càng lộ ra vẻ mềm mại, giống như lấy tay chạm lên sẽ vỡ, ngay giây tiếp theo cả người trước mắt sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Hô hấp Vũ Văn Dận không nhịn được thả nhẹ, tay để giữa không trung cũng trở nên cẩn thận dè dặt. Mà cho tới khi ho xong Thẩm Đồng mới thành công bộc phát tính khí: “Ngươi là ngưởi xấu! Ném ta vào trong nước, hại ta sặc nước, còn bị ngã thật đau!”
Vũ Văn Dận lại không có thời gian giải thích chuyện bản thân chẳng qua là vì quá khiếp sợ mà nhất thời trượt tay chứ không phải cố ý, chỉ để ý xin lỗi với chăn nhỏ của hắn, cũng vì đối phương bị ngã đau mà hối hận và đau lòng không thôi, hỏi: “Đồng Đồng ngoan, cho ta nhìn một chút ngã đập vào đâu rồi?”
Nghe thấy lời xin lỗi, chăn nhỏ rầm rì trong giây lát là rộng lượng tha thứ cho đối phương, sau đó đỡ thành thùng ào một cái đứng lên, hạ thấp thắt lưng chổng cái mông, chỉ vào chỗ xương cụt nói: “.. Ngã chỗ này, rất đau, rất đau.”
Một khi Thẩm Đồng say rượu, chỉ số thông minh liền thoái hóa thành 0, thậm chí không hiểu được cái gì gọi là xấu hổ, lại tự nhiên làm ra hành động to gan như vậy. Vũ Văn Dận theo bản năng giương mắt nhìn, nháy mắt không nhịn được muốn chảy máu mũi.
Đường cong uốn lượn mông eo thiếu niên vô cùng hấp dẫn, nhất là khe mông, hình dáng vừa tròn vừa vểnh, dưới vòng eo tinh tế phác họa thành đường cung mê người lại xinh đẹp.
Mông vốn là bộ phận hấp dẫn tầm mắt nhất, thậm chí so với bộ phận sinh dục còn dễ kích thích trí tưởng tượng của nam nhân hơn, huống hồ thiếu niên còn củng lên cái mông với khe mông như ẩn như hiện, đều tràn đầy sự gợi cảm trí mạng khó có thể khảng cự nổi. Còn có mái tóc ướt nhẹp xõa tung sau lưng Thẩm Đồng, đối lập với màu da trắng như noãn ngọc, dưới ánh sáng chiếu rọi càng thêm nhẵn nhụi kiều diễm.
Chỗ xương cụt của cậu quả thật là bị ngã ra một mảng đỏ, ngực lại tăng thêm sự yếu ớt và diễm lệ nói không nên lời, cùng với hơi nước và mùi xà bông thơm ngát, hợp thành một luồng khí mị hoặc liêu nhân.
Ở chỗ này chỉ có chăn tinh, lại giống như thuỷ yêu sinh trong nước, có thể kéo con người vào vòng xoáy dục vọng, cho tới khi không thể ngóc đầu dậy.
Thậm chí Vũ Văn Dận còn sinh ra sự mê muội mãnh liệt, cả mặt đều là sắc khí khiến toàn bộ lỗ chân lông của hắn đều mở ra, không nhịn được muốn duỗi tay niết lấy hoặc dùng môi lưỡi cắn mút. Ngay cả giọt nước trên mặt cũng khiến cho hắn cảm thấy khô khốc không thối, muốn cúi người hôn sạch những giọt nước kia.
Nam giới bình thường trưởng thành lúc mười hai tuổi đã bắt đầu có đầy đủ năng lực xuất tinh, cũng mắt đầu mộng tinh. Vũ Văn Dận hiển nhiên cũng đã từng có một lần mộng tinh, nhưng lại không nằm mơ, cũng không phát sinh hay làm bất cứ chuyện gì có liên quan tới xúc động này. Nhưng giờ phút này, từ trong ra ngoài Vũ Văn Dận đều nổi lên một hồi liệt hỏa, càng cháy càng mạnh, mà vĩnh viễn cháy không có điểm dừng; trái tim nhộn nhạo theo từng đợt sóng nước trong thùng, lên xuống không ngừng nghỉ. Ma xui quỷ khiến lại thật sự đưa tay hướng về phía xương cụt bị ngã đỏ.
Thẩm Đồng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, đau nhức truyền tới từ xương cụt khiến cho cậu thoáng chốc cảm giác như mình biến thành con khỉ, như muốn mọc đuôi ra rồi. Tiếng hừ hừ nho nhỏ càng khiến cho trái tim Vũ Văn Dận ngứa ngáy khó nhịn, nhưng vẫn không thu tay lại, vẫn tiếp tục giúp đối phương xoa xoa quanh xương cụt.
Toàn thân thiếu niên run lên, không nhịn được đau bưng kín cái mông, “.. Ô ô cái đuôi đau quá..”
Toàn thân Vũ Văn Dận cũng khẽ run lên, nguyên do xuất phát từ xúc cảm trơn bóng non mềm dưới tay. Cuối cùng thiếu niên mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Dận, kháng nghị nói: “Ngươi túm cái đuôi của ta! Không cho ngươi xem nữa!”
Không khí ướt át vì những lời này mà bị đánh tan hơn phân nửa, Vũ Văn Dận lại lần nữa nếm trải mùi vị dở khóc dở cười, thu tay lại, hít sâu một hơi cố gắn đè nén tình triều mãnh liệt vừa xa lạ vừa mãnh liệt trên người, sau đó dùng một tay khác nhẹ nhàng ấn cơ thể thiếu niên bại lộ trong không khí lạnh giá vào trong nước, “Ngoan, ta không túm đuôi của ngươi. Ngươi là một cái chăn nhỏ, cũng không phải con khỉ nhỏ, làm gì có đuôi?”
“Ta có đuôi!” Chăn nhỏ rất chân thành cãi cọ, cũng nghiêm túc thanh minh: “Không cho phép ngươi nhìn đuôi ta nữa! Nếu không sẽ đánh ngươi!”
Chăn nhỏ uống rượu say hoàn toàn không nói đạo lý, mà Vũ Văn Dận cũng sẽ không giảng đạo lý với cậu.
Đối đãi với người yêu thì chỉ cần yêu thương cưng chiều là được, nói đạo lý làm gì? Hắn muốn trải qua cả đời với người yêu, cũng không phải theo nói đạo lý cả đời, cần gì phải cắn lấy những đạo lý vô dụng kia.
Mà chăn nhỏ của hắn vốn có thể nổi giận, có thể không nói lý, có thể kiêu ngạo tuỳ hứng, cũng có thể cứng đầu cố chấp, bởi vì sự xuất hiện của cậu đối với bản thân hắn chính là chuyện tốt đẹp nhất, bất cứ chuyện gì cũng không sánh bằng một phần vạn chuyện này.
Sau khi chăn nhỏ kêu đau, lại bắt đầu kêu khát, Vũ Văn Dận thử độ ấm của nước trong thùng tắm, cảm thấy còn rất ấm, liền nói: “Vậy ngươi ngoan ngoãn ngâm ở trong này một chút, ta đi rót nước cho ngươi, được không?”
Nghe thấy có nước uống, thiếu niên giật đầu: “Được!”
Vũ Văn Dận không nhịn được sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, “Thật ngoan.”
Tuy IQ của chăn nhỏ đã tụt thành số âm, nhưng bản năng vẫn cho biết câu đó là lời hay ý đẹp, lúc này gật đầu, lại ưỡn cái ngực nhỏ: “Ừ, ta ngoan nhất!”
Bộ dáng trời đất bao la ta nghe lời nhất, chỉ thiếu điều nở một đóa hoa đỏ trước ngực nữa thôi. Trong lòng Vũ Văn Dận đối với cậu yêu thương đến mức không thể dùng ngôn ngữ hình dung, hận không thể phủng cậu trong lòng bàn tay, cẩn thận hôn hôn dỗ dành, thời thời khắc khắc che chở bảo vệ. Hắn nhẹ hôn thiếu niên một chút, tiếng nói nhẹ như đang thầm thì: “.. Đồng Đồng, ngươi không thể rời khỏi ta, nếu không ta sẽ không sống nổi.”
Không người nào biết rằng Nhiếp chính vương tương lai quyền khuynh triều dã* mà người người khiếp sợ, mạng sống đã sớm bị người khác nắm trong tay.
(*) 权倾朝野 – Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ. Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là chính quyền bù nhìn hoặc chịu khống chế.
Nghĩ tới chăn nhỏ bụng rỗng uống rượu sẽ khó chịu, khi Vũ Văn Dận mang nước mật ong tới cũng mang theo chút điểm tâm, đồng thời khi trở về thì phát hiệu thiếu niên đã nằm dọc theo thành thùng mà ngủ rồi.
“.. Đồng Đồng, Đồng Đồng?”
Vũ Văn Dận bước tới cạnh thùng tắm, cố gắng lay tỉnh người. Chăn nhỏ cử động đầu, không mở mắt, ngược lại không thoải mái nhíu mày lại.
Sờ sờ nước ấm đã nguội bớt, Vũ Văn Dận vội vớt người từ thùng tắm ra ngoài, dùng một tấm khăn lớn bao kín người cậu lại, sau đó ôm về phía giường lớn.
Chăn nhỏ theo sự xóc này mà mở miệng: “Vũ Văn Dận..”
“Ừm, ta ở đây, sao vậy?”
Chăn nhỏ không trả lời, nhưng cách mấy bước lại gọi: “Vũ Văn Dận..”
“Ngoan, có phải có chỗ nào khó chịu hay không?”
Chăn nhỏ vẫn không trả lời, nhưng cứ cách một hồi lại gọi một tiếng. Trên mặt Vũ Văn Dận không có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn, một lần lại một lần trả lời: “Đồng Đồng ngoan, ta ở đây.”
Cuối cùng Vũ Văn Dận cũng đem người đặt lên giường, không chớp mặt mặc lên cho cậu áo lót quần lót sạch sẽ, cầm lấy chén nước mật ong vừa rồi lên, “Dậy uống nước nào, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.”
Thiếu niên cuộn tấm khăn, giống như một con tằm ngọ nguậy hai cái, biểu thị không muốn động. Vũ Văn Dận liền ôm cậu vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành: “Không phải khát sao, uống một ngụm nhé?”
“.. Được.”
Đợi một hồi cuối cùng cũng nhận được câu trả lời, nhưng Thẩm Đồng vẫn không hề động đậy, chỉ khẽ hé miệng ra.
Đây hoàn toàn là tiết tấu chờ đút.
Song Vũ Văn Dận cưng chiều cam tâm tình nguyện, cũng đút vô cũng cẩn thận, vài muỗng đều không chảy một giọt, chỉ có một chút nước chưa kịp nuốt xuống tràn ra từ khoé môi, bị Vũ Văn Dận cúi đầu ôn nhu liếm đi.
Giấc ngủ này của Thẩm Đồng rất trầm, tiếng gió không ngừng thổi đập vào cánh cửa sổ bên ngoài cũng không khiến cậu tỉnh lại. Vũ Văn Dận ở trong bóng tối yên lặng ôm cậu hồi lâu mới nhắm mắt lại. Đợi khi buổi sáng tỉnh lại, phát hiện thiếu niên bên cạnh vẫn đang ngủ, cũng không biến trở lại bộ dáng chăn nhỏ, hơn nữa dường như còn đang có mộng đẹp, đôi môi căng mọng trời sinh cong lên thành hình cung.
Cuối năm trên dưới cả nước được nghỉ năm ngày, văn võ bá quan không cần vào triều, các vãn bối cũng không cần đi vấn an sớm chiều, Vũ Văn Dận liền không nhúc nhìn nhìn gương mặt thiếu niên mà ngẩn người. Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhìn thế nào cũng không chán, thậm chí thỉnh thoảng còn như kẻ ngốc mà nhếch môi nở nụ cười.
Thẩm Đồng có thói quen ngủ nghiên, lúc ngủ thì cánh tay lộ ra khỏi chăn. Vũ Văn Dận cầm chặt tay của cậu, không nhịn được xoa nắn da thịt mềm mại, vừa sờ vừa xoa, tới khi vẫn chưa đã nghiền mà nhẹ nhàng đặt nó lại vào tỏng chăn. Mà thiếu niên trên giường vẫn ngủ ngon, đối với chuyện tay mình bị người khác yêu thương mà không có chút tự giác nào.
Cho tới cuối giờ Mão, phía bên ngoài truyền tới ba tiếng gõ cửa rất có quy luật, là cung nữ hỏi thăm Vũ Văn Dận có thể đi vào hậu hạ rời giường rửa mặt hay không.
Bản năng Vũ Văn Dận không muốn chăn nhỏ của hắn bị bất kỳ ai nhìn thấy, lập tức nói: “Không cần, đều lui xuống đi, lúc nào cần ta sẽ gọi các ngươi.”
Thẩm Đồng bên này cuối cùng cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt còn chưa mở đã nhíu mày lại, lộ ra vẻ tủi thân: “.. Đầu đau quá.”