Chương 133
“Từ giờ về sau, ngươi giao lại quyền hạn và tín vật trong phủ, ở trong viện tự suy nghĩ lỗi lầm. Lại chép thêm mười lần ‘Gia Huấn’, tự mình kiểm điểm thật tốt!”
Tuy Thái hậu quan ngại đủ loại lý do mà không lay chuyển vị trí của Tề vương phi, nhưng ngoài cái danh hiệu này ra, bà ta không còn gì cả. Lúc Vũ Văn Dận cố ý để lộ ra vết thương lúc dâng trà, chính là bàn tay thúc đẩy quyết định cuối cùng của Thái hậu.
Vết thương trên tay Vũ Văn Dận là thật, nhưng những vết thương kia là do chính bản thân hắn tự chuẩn bị. Nếu hắn đã muốn xé rách da mặt cùng Tề vương phi, thì sẽ không có bất kỳ suy nghĩ mềm lòng nào. Có vài người vĩnh viễn không biết hai từ thỏa mãn và có chừng mực viết như thế nào, chỉ cần hắn lùi một bước thì sẽ để lại muôn vàn hậu họa.
Tề vương phi không chỉ bị tước mất quyền lực, hơn nữa còn bị giam lỏng trong viện, còn phải tự kiểm điểm không thời hạn. Loại trừng phạt này đối với một người tranh quyền háo thắng và chú trong danh tiếng như bà ta quả thật phải nói là khó coi hơn cả chết. Bà ta không đời nào có thể thừa nhận những tội kia, cũng không cam chịu nhận tội, nhưng dưới tình huống không có bằng chứng để phản bác thì cũng không dám tiếp tục biện giải, chỉ có thể ép buộc bản thân từ bỏ mặt mũi của quý nữ thế gia, quỳ trên mặt đất hướng về phía Thái hậu khóc lóc cầu xin.
Giờ phút này, trong phòng khách rộng lớn lại có chút yên tĩnh quỷ dị, chỉ nghe được tiếng khóc của Tề vương phi, cầu xin Thái hậu nhìn vào sự cực khổ sinh dưỡng ra một đứa con trai mà tha cho bà ta một lần.
Trong lòng Thái hậu quả thật là vì quan hệ với Vũ Văn Chính Dương mà có chút dao động, nhưng Vũ Văn Chính Dương nhìn thấy bộ dáng bị chèn ép này của mẫu thân, phẫn hận đối với Vũ Văn Dận đã mở rộng tới lớn nhất, hung hăng nhìn Vũ Văn Dận nói với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, sao ngài có thể vì cái loại nghiệt chủng này mà trừng phạt mẫu phi của ta!”
Dao động Thái hậu vừa mới sinh ra trong nháy mắt biến mất.
Từ xưa tới nay trẻ học theo người lớn, Vũ Văn Chính Dương nói ra hai chữ nghiệt chủng đối với ca ca của mình một cách lưu loát như vậy, năm nay hắn mới mười một tuổi, nếu không phải mưa dầm thấm đất, dùng lời nói và hành động của người khác làm khuôn mẫu, thì sao dám vô lễ càn rỡ như vậy?
Quả thật Tề vương phi sinh cho Vũ Văn gia một đích tử, nhưng vì đứa con này, sợ là bà ta đã hại chết không biết bao nhiêu huyết mạch chưa kịp ra đời khác!
Thấy Thái hậu im lặng không nói, tiếng nói của Vũ Văn Chính Dương bên kia càng nói càng lớn, chỉ vào Vũ Văn Dận ồn ào: “Tên tiện chủng kia tâm địa ác độc, bụng dạ khó lường, chắc chắn là hắn cố ý vu hãm mẫu phi! Hoàng tổ mẫu, sao ngài có thể tin lời của tên tiện chủng kia!”
Thái hậu chỉ thấy Vũ Văn Chính Dương đường đường là thế tử, nhưng lời nói ra lại thô bỉ giống như không được ăn học, lại nhìn Vũ Văn Dận bị đệ đệ nhục mã vẫn có thể giữ vững được bình tĩnh, phong thái không so đo hơn thua này cũng đủ để chiến thắng bất kỳ kẻ nào. Vũ Văn Chính Dương bị Tề vương phi dạy hư còn tưởng rằng Thái hậu coi trọng hắn sẽ đồng ý với lời nói của hắn, không ngờ Thái hậu đột nhiên ném chén trà trên tay lên bàn, “Sao, ngươi là đang bất mãn đối với ai gia, nghi ngờ quyết định của ai gia sao?”
Vũ Văn Chính Dương còn chưa nghe hiểu có điều gì không đúng, nhưng Tề vương phi đã mạnh mẽ giật mình một cái. Bà ta đã bị Thái hậu chán ghét rồi, tuyệt đối không thể để cho con trai của bà ta cũng bị chán ghét theo, hi vọng trở mình về sau của bà ta còn phải dựa hết vào đứa con trai này. Tề vương phi vội vàng lôi Vũ Văn Chính Dương cùng bà ta dập đầu tạ lỗi: “Dương nhi chỉ nhất thời lỡ lời, tuổi còn nhỏ, mong Thái hậu niệm tình một mảnh hiếu tâm mà không so đo với hắn..”
Tề vương phi không nói Vũ Văn Chính Dương nhỏ còn tốt, nói ra ngược lại còn khiến vẻ mặt Thái hậu lạnh hơn. Còn nhỏ như vậy đã không để trưởng bối vào mắt, vậy thì lớn lên rồi thì thể nào, chẳng phải ngay cả tổ tông cũng không thèm để vào mắt?
Nếu như tiếp tục mặc kệ không quản, sớm muộn cũng sẽ chọc ra họa, không bằng nhân lúc hắn còn chưa trưởng thành kịp thời quản giáo, như vậy mới là tốt cho hắn. Thái hậu nghĩ tới đây liền hạ quyết tâm, không lưu tình nói: “Vũ Văn Chính Dương không để trưởng bối vào mắt, nhốt vào Từ Đường kiểm điểm hai ngày, tự kiểm điểm lời nói của bản thân với liệt tổ liệt tông!”
Vào Từ Đường nhất định phải quỳ, tuy chỉ có hai ngày, nhưng Vũ Văn Chính Dương được nuông chiều từ bé cũng không thể chịu được. Tề vương phi vội vã khóc lóc cầu xin: “Dương nhi thật sự là nói không suy nghĩ, cầu xin..”
“Đủ rồi!” Thái hậu thật sự không muốn nghe đám người này tiếp tục ồn ào nữa. Bà đã nhìn quen đấu đá trong thâm cung, vậy nên càng phiền chán loại hài kịch lặp đi lặp lại này, giải quyết dứt khoát: “Không ai được cầu xin nữa, nếu không tội thêm một bậc!”
Thái hậu lại một lần nữa quyết định nhanh chóng giải quyết Quan Khánh và Thuận Sinh: “Độc hại ấu tử còn phản bội chủ cũ, hình phạt gấp đôi! Ném bọn chúng ra ngoài, lập tức hành hình, người nhà một người cũng không tha! Để cho đám to gan lớn mật kia nhìn thật kỹ, nhìn hậu quả khi dám độc hại chủ tử!”
Dù sao chuyện này cũng là tai tiếng, mặc dù Thái hậu biết người liên quan chắc chắn cũng không ít, nhưng không làm to chuyện, chỉ dùng hai nô tài trước mắt này để răn đe. Bà hít sâu một hơi, cuối cùng lại nhìn lướt qua nhưng thiếp thất khác, lạnh lùng nói: “Lẽ ra chuyện trong hậu trạch của hậu bối ai gia không nên nhúng tay, ngày thường các ngươi tranh giành tình nhân cũng được, ở giữa kiếm tiền riêng cũng tốt, ai gia có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu giết hại máu mủ hoàng tộc, hoặc dạy hư tôn tử hoàng tộc ta, ai gia tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ, tuỳ ý các ngươi làm bậy! Chuyện ngày hôm nay chấm dứt ở đây, sau này ai gia không muốn thấy chuyện tương tự xảy ra!”
Xử lý xong xuôi mọi chuyện, tâm trạng lúc đến của Thái hậu cũng theo đó mất sạch, lập tức muốn hồi cung luôn. Đáng tiếc sắc trời đã gần tới hoàng hôn, nên quyết định để sang ngày tiếp theo rồi đi.
Vũ Văn Dận bị Thái hậu giữ lại, tỏng lòng lại nhớ tới chăn nhỏ của hắn, thâm chí muốn quay trở về viện nhỏ của mình. Chỗ đó có đơn sơ nghèo nàn hơn nữa, chỉ cần có chăn nhỏ ở đó, thì toàn bộ gian khổ đều không còn đáng sợ nữa.
Vũ Văn Dận cũng không biết chăn nhỏ đang ở bên cạnh hắn, cũng vì phát hiện ánh sáng điềm lành mà mừng rỡ không thôi.
Đám bạch quang kia xuất phát từ trên người Thái hậu, có lẽ nguyên nhân là vì thân làm Quốc mẫu hàng năm lễ Phật, cảm giác giống như tử khí của Vũ Văn Dận, khiến cho chăn nhỏ vô cùng thoải mái. Không nhịn được tiến lên len lén hút một ngụm, trong nháy mắt linh lực lập tức tràn trề như lúc trước hấp thụ tử khí.
Đáng tiếc bọn họ một người thì già, một người còn nhỏ, chăn nhỏ không dám hút quá nhiều, sợ đối phương vì đó mà sức khoẻ không tốt.
Thật ra thì trừ tinh khí ra, cho dù chăn nhỏ hấp thu tử khí, vận xui hay bạch quang, sẽ không tạo thành ảnh hướng gì đối với người kia. Mà mỗi lần chăn nhỏ hấp thu đều sẽ giống như người nghiện hít ma tuý, sung sướng không tả nổi, toàn thân đều ấm áp, thậm chí cảm giác lâng lâng như toàn bộ chăn sắp bay lên.
Thế là chăn nhỏ đang lâng lâng sau những phút giây thoải mái lúc ban đầu, rất nhanh đã vui quá hóa buồn, trong lúc xoay người không cẩn thận đụng phải chân bàn được làm bằng gỗ lê bên cạnh.
Chuyện này không thể trách chân bàn vướng víu, chỉ có thể trách cơ thể chăn nhỏ thật sự quá bồng bềnh, quá mập. Lập tức xui xẻo, một mảng vải phía sau lưng đúng lúc vướng phải hình hoa khắc trên mặt bàn.
Chăn nhỏ còn chưa rõ lắm xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bản thân bị thứ gì tóm lấy, theo bản năng giãy dụa. Cái bàn ở bên phải Thái hậu, Thái hậu cũng không phát hiện tình hình sau lưng, nhưng ở góc độ của Vũ Văn Dận đúng lúc có thể nhìn tới cái bàn.
Vũ Văn Dận chỉ thấy chân bàn đột nhiên run lên, ngay tiếp theo đồ trên bàn khẽ động. Trong lòng chợt động, phản ứng đầu tiên không phải là hoảng sợ mà là nhớ tới chăn nhỏ của hắn.
Chăn nhỏ bên kia giãy hai cái mà không thể tránh thoát, không khỏi có chút hoảng sợ. Mà sự bồng bềnh mập mạp của cậu có một khuyết điểm, chính là không thể quay đầu, cho dù cố gắng xoay như thế nào, cũng không thể nhìn thấy rốt cuộc phía sau lưng mình bị làm sao.
Có lẽ là do trong lòng hoảng sợ, thuật ẩn thân của chăn nhỏ cũng theo đó dần biến mất, chậm rãi hiện hình trước mắt Vũ Văn Dận.
Đầu tiên là góc chăn nhỏ, sau đó là cơ thể trắng trắng mập mập, cuối cùng là phần gáy phía sau đang bị hoa khắc móc lấy. Chăn nhỏ vẫn còn đang luống cuống tay chân giãy dụa, bốn góc chăn đều lôi ra hết, xoay qua xoay lại quả thật đáng yêu muốn chết.
Mà chăn nhỏ chỉ lo sốt ruột, hồn nhiên không biết bộ dáng ngu ngốc của mình đã bị người nhìn thấy hết, hết lần này tới lần khác lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn, sợ bị người khác phát hiện dị thường của cái bàn. May mà thuật ẩn thân hiện tại chỉ mất tác dụng với một mình Vũ Văn Dận, Vũ Văn Dận cũng thông qua vẻ mặt hai nha hoàn bên cạnh dò xét được điểm này, lập tức yên tâm.
“Hoàng tổ mẫu,” Ngay giây sau Vũ Văn Dận lập tức đi tới phía sau Thái hậu, “Tôn nhi từng học qua một chút phương pháp xoa bóp, có thể tiêu trừ mệt mỏi, để ta tới giúp ngài xoa bóp vai một chút được không?”
Thái hậu quả thật cảm thấy mệt mỏi, gật đầu, “Ừ, Dận nhi có lòng rồi.”
Vũ Văn Dận nói là muốn xoa bóp, nhưng thực tế là để giúp chăn nhỏ tháo góc vải bị vướng ra. Chăn nhỏ lập tức cảm thấy sau lưng được tự do, ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt Vũ Văn Dận đang cười yếu ớt với cậu, lập tức cả người đều ngẩn ngơ, giống như đứa nhóc làm chuyện xấu bị phụ huynh bắt gặp.
Nhưng trong nụ cười của Vũ Văn Dận chỉ có yêu thương và sủng nịnh. Hắn đem tất cả ôn nhu đều cho một cái chăn nhỏ không thể biến thành hình người. Có lẽ là do ánh đèn, chăn nhỏ chỉ cảm thấy ánh mắt Vũ Văn Dận nhìn mình vô cùng thâm tình.
Không hiểu sao cảm thấy có chút nóng mặt, hai góc chăn không nhịn được nhúc nhích, cuối cùng có chút xấu hổ che kín hai mắt của mình. Cho dù là ngốc nghếch hay xấu hổ, bộ dáng cũng rất đáng yêu.
Thời điểm Vũ Văn Dận xoa bóp, cậu cũng có thể góp chút sức, cho Thái hậu một cái thanh tâm thuật. Quả nhiên Thái hậu cảm giác mệt mỏi toàn bộ biến mất, nhìn về phía tôn nhi này càng nhìn càng thuận mắt. Anh tuấn thông minh, lại hiểu thuận, tâm tính cùng phong thái đều đứng đầu, nghĩ tới dẫn theo bên người bồi dưỡng thật tốt, tuyệt đối có thể trở thành rường cột nước nhà.
Vào lúc này bữa tối đã được chuẩn bị tốt, khẩu vị Thái hậu cũng vì vừa được xoa bóp mà tốt hơn không ít. Chăn nhỏ ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, không khỏi bị hấp dẫn, trơ mắt nhìn từng món ăn không ngừng được dâng lên, cũng phì phò bò lên một chỗ trống bên cạnh Vũ Văn Dận ngồi xuống, ngồi cũng ra hình ra dạng một chút, đám nhóc trong vường trẻ sợ là không ngoan bằng cậu.
Đáy mắt Vũ Văn Dận lại nhiễm ý cười. Đáng tiếc chăn nhỏ nhìn đống đồ ăn thịnh soạn mà không thể ăn, không nhịn được cảm thấy có chút ưu thương.
Đồ ăn trước mắt quả thật vô cùng thịnh soạn, Vũ Vặn Dận nhớ tới mấy món ăn đơn giản mà chăn nhỏ làm cho hắn, trong lòng hắn, món ngon nhất trên đời còn kém xa.
Sáng sớm ngày tiếp theo, phượng loan của Thái hậu di giá hồi cung. Thái hậu cũng dẫn theo Vũ Văn Dận cùng hồi cung như lời đã nói, mà Vũ Văn Dận cũng như lời hắn từng nói, không lấy bất kỳ thứ gì của Tề vương phủ chỉ lấy chăn nhỏ của hắn.