Chương 132
Bà có thể nghĩ tới, Thái hậu đương nhiên cũng có thể. Đầu độc thế tử so với ức hiếp thì nghiêm trọng hơn nhiều, phải gấp trăm lần. Thái hậu lập tức quyết định trước tiên trói Quan Khánh và Thuận Sinh sang một bên, để Hứa nhũ mẫu dẫn theo hai thị vệ hoàng thất đi tới tiểu viện Vũ Văn Dận ở, tìm chỗ đồ ăn đã được chôn dưới chậu hoa, giao cho Tống thái y kiểm tra.
Thân thể Thái hậu vẫn có tình trạng đau đầu mất ngủ, vì vậy xuất cung ra ngoài thường sẽ mang theo thái y bên mình, hôm nay theo Thái hậu tới vương phủ chính là Tống thái y.
Tề vương phi ngay lúc Vũ Văn Dận nhắc tới những đồ ăn kia lập tức hoảng sợ, không nhịn được siết chặt nắm tay dưới ống tay áo. Nhưng rất nhanh bà ta đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là trong mắt hiện lên sự độc ác và hận ý thật sâu, ngược lại còn âm thầm tính toán làm sao để hãm hại Vũ Văn Dận.
Vì chuyện hạ độc bà ta tự nhận làm không chút sơ hở. Thuốc là bà ta lấy từ chỗ nhà mẹ đẻ, là bí thuốc của gia tộc Khương thị, cho dù là y thuật Tống thái ý cao tới đâu cũng sẽ không kiểm tra ra được cái gì. Huống hồ người biết chỉ có bà ta cùng nha hoàn Lan Hương bên người, hai nô tài Quan Khánh cùng Thuận Sinh cùng lắm chỉ phụ trách đưa cơm và giám sát, cũng không rõ sự tình.
Đáng tiếc Tề vương nhìn không thấu, cũng không nhìn ra khổ tâm của Thái hậu. Vũ Văn Dận lại biết rõ ý nghĩa câu hỏi này của Thái hậu, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại vô cùng phối hợp theo lời nói của Thái hậu, hàm chứa mong đợi lại mang chút khẩn trương xoay người nhìn về phía Tề vương.
Biên độ xoay người của hắn cũng không lớn, nhưng có thể đối mặt với một người cha vốn không thích, diễn được thành hình tượng một thiếu niên thuần khiết vẫn luôn ngưỡng mộ và khát vọng tình thương của cha vô cùng hoàn mỹ.
Thái hậu nhìn vẻ mặt Vũ Văn Dận không khỏi lộ ra vài phần hài lòng, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Dận trong một khắc đối diện với Tề vương, đáy mắt lộ ra sự khinh miệt và lạnh như băng.
Tuy chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, nhưng vẫn rất rõ ràng, bởi vì Vũ Văn Dận chính là muốn để cho Tề vương nhìn thấy.
“Bổn vương mới không cần loại nghiệt tử này!” Quả nhiên Tề vương nổi giận như sấm, giọng điệu hoàn toàn không chừa đường sống: “Kể từ hôm nay, tên nghiệt tử này không còn liên quan tới Tề vương phủ!”
Lập tức Thái hậu tức giận không nhẹ, vỗ tay vịn bàn hung ác nói: “Tốt, rất tốt!”
Vũ Văn Dận khẽ cúi đầu xuống, che giấu tính toán trong mắt. Nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào, thiếu niên có chút bi thương nhưng lại có thêm mấy phần thoải mái, giống như là hoàn toàn buông bỏ thứ gì đó, toàn thân không cần tiếp tục gánh vác nữa. Sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, giống như một gốc tùng xanh thẳng tắp đón gió. Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ hắt vào trên lưng hắn, trong mơ hồ giống như mọt đôi cánh, như một con ưng non bay về phía trời xanh.
Thái hậu lặng lẽ nhìn ở trong mắt, lại nhìn Tề vương tức giận không có chút hình tượng này, đột nhiên sinh ra một sự thất vọng chưa từng có đối với đứa con này. Tuy Đại Du hướng tới đạo hiếu, nhưng cái gọi là phụ từ tử hiếu, phụ không từ thì sao có thể khiến cho tử hiếu?
Ngạn ngữ thường nói cha mẹ không dạy, trưởng bối khắt khe hoặc vứt bỏ con cái từ thời còn tấm bé đều là sai lầm lớn. Trong tổ huấn của Vũ Văn gia quy định, câu đầu tiên chính là pháp túc từ nghiêm cả nội ngoại lớn bé, luân thường lầm lỗi, sớm sẽ tiêu vong; tự thân nhất định phải mộc mạc, dạy con phải có văn nghĩa.
Thật ra thì mặc dù Tề vương không thích Vũ Văn Dận, nhưng không tới mức mất lý trí như ngày hôm nay, đuổi hắn cút ngay trước mặt Thái hậu. Cực đoan như thế, hoàn toàn không thế thoát khỏi liên quan tới cơn ác mộng đêm qua của ông ta.
Chính là kỹ năng Tạo Mộng mà chăn nhỏ đã thi triển ra vào hôm qua khi ông ta ăn cơm chiều, có thể khiến người nằm mơ chuyện bản thân sợ hãi hoặc thống hận nhất. Tề vương trời sinh ngu xuẩn vô năng, tính cách từ trước tới nay còn vô cùng tự phụ, cho tới giờ chưa từng sợ cái gì, nhưng lại có một chuyện rất hận, nguyên nhân xuất phát từ mẹ đẻ của Vũ Văn Dận.
Mẹ đẻ Vũ Văn Dận, Ninh Thị xuất thân từ dòng dõi thư hương, trời sinh đức hạnh đoan chính lại ưu nhã không nhiễm bụi trần. Năm đó Tề vương có thể nói là nhất kiến chung tình, ngay sau đó lập tức muốn lập bà làm tiểu thiếp. Lúc đó mới cưới Tề vương phi chưa bao lâu, tên háo sắc kia cũng không phải ngày một ngày hai, huống hồ Ninh Thị còn có trúc mã tâm đầu ý hợp, đương nhiên không chịu đồng ý.
Cuối cùng Tề vương dùng không ít thủ đoạn, cách chức trúc mã của Ninh Thị lúc đó đang là người gác cổng trường học tới biên giới phía Bắc tình hình đang vô cùng nguy hiểm, lại điều cha của Ninh Thị đang làm thứ sử tới phía Nam xa xôi. Thế là ngay từ lúc Ninh Thị gả vào trong vương phủ chưa từng cho Tề vương một gương mặt tươi cười, ánh mắt ông ta nhìn thấy luôn luôn là sự chán ghét lạnh như băng. Mới đầu Tề vương còn có thể kiên nhẫn dỗ dành, thời gian dài về sau, tự ái do chịu nhục khiến ông ta sinh ra thống hận.
Giữa người với người rất dễ vì yêu sinh hận, Vũ Văn Dận lại bị sinh non, thậm chí Tề vương còn từng nghi ngờ Vũ Văn Dận không phải con ruột của ông ta. May mà sau khi Vũ Văn Dận lớn lên, tuy tướng mạo không giống Tề vương lắm, nhưng cũng không hoàn toàn giống trúc mã của Ninh Thị, trái lại còn tương tự tiên hoàng.
Ánh mắt vừa rồi của Vũ Văn Dận khiến cho Tề vương lập tức nhớ tới cơn ác mông tối qua. Trong mơ Ninh Thị cũng nhìn ông ta như vậy, ánh mắt lạnh lẽo mang theo khinh miệt, giống như ông ta là một đống bùn trên mặt đất, dơ bẩn không đáng giá một xu. Dưới cơn tức giận không còn quản bất kỳ chuyện gifm chỉ nhận không thể móc đôi mắt dám khinh thường ông ta xuống.
Lúc này Hứa nhũ mẫu dẫn theo nhóm thị vệ hoàng thất trở lại.
Chẳng qua không ai nhìn thấy ngoài hai thị vệ ra, phía sau bà còn có một cái chăn nhỏ trắng trắng mập mập đang bám theo. Tuy tư thế đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo lại vụng về đáng yêu, nhưng vẫn luôn theo sát bà, không bị bỏ lại phía sau.
Hứa nhũ mẫu đi tới tiểu viện Vũ Văn Dận ở, chăn nhỏ vẫn còn đang nằm bẹp trên giường ngủ nướng, lăn qua lộn lại không muốn dậy. Trong lúc đang tự đắc vui vẻ khi cuốn được người lên, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân lạ, vọi vã dừng động tác cuộn người, nằm yên giả chết ở góc.
Sau khi vào phòng, phản ứng của Hứa nhũ mẫu không giống với phản ứng ban đầu của chăn nhỏ, đối với hoàn cảnh đơn sơ bên trong không kìm nén được kinh ngạc, cúi đầu nói thầm với Thái Hậu, đương nhiên cũng không quên bẩm báo chi tiết này. Nhưng đồ ăn Vũ Văn Dận chôn bên dưới chậu hoa qua một đêm, lại dính một lớp bùn đất, khả năng Tống thái y bên kia có thể kiểm tra ra không lớn.
Chăn nhỏ không nhịn được có chút gấp, biện pháp thử độc của cổ đại vốn chỉ có một, cũng không có dụng cụ khoa học nào, thái y chuẩn đoán chỉ dựa vào nhìn, nghe, hỏi, tiếp xúc, cũng không phải là thần tiên, sợ là không có cách nào giống như cậu dùng mắt thường là có thể phát hiện vấn đề.
Vũ Văn Dận thì lại không vội chút nào. Thật ra thì hắn biết rõ khả năng khám nghiệm ra không phải là không lớn, mà cơ bản là không thể. Nếu Tề vương phi đã hạ độc, thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, huống hồ độc bà ta hạ cũng không phải loại kịch độc có thể khiến trâm bạc đổi màu. Quả nhiên, Tống thái y bên kia kiểm tra đống thức ăn hồi lâu, lắc đầu: “Thần bất tài, không thể phát hiện bất kỳ loại độc thường gặp nào. Chẳng qua..”
Lúc này Tống thái ý dừng một chút, do dự nói với Thái hậu: “Thần kiểm tra được bên trong có chứa nam tinh và thảo hồng hoa, hai thứ này nếu như ăn cùng nhau, có thể biến thành thứ gây xảy thai, nhung thế tử gia là nam tử..”
Chăn nhỏ vừa nghe, không khỏi thấy ngoài ý muốn đứng ngẩn người ở cửa. Khóe miệng Vũ Văn Dận tại nơi không ai nhìn thấy khẽ cong một cái rồi biến mất.
Tuy thái y không thể tra ra độc, hắn có thể khiến thái y tra ra những thứ khác.
Hôm nay tiểu thiếp tới không ít, nhìn một vòng xung quanh đều là ái thiếp xinh đẹp trang phục lộng lẫy, dẫn đầu chính là Trịnh phu nhân đang có thực lực mạnh nhất mấy năm gần đây. Tư thế ngồi của nàng rất đoan trang khéo léo, nghĩ đến mấy ngày trước vừa được đại phu chuẩn đoán có thai, không khỏi nâng cao đầu lên mấy phần. Khi Tống thái y nói còn chưa dứt lời đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngay sau đó ánh mắt hàm chưa hận ý nhìn thẳng về phía Tề vương phi!
Trịnh phu nhân cho rằng thuốc sảy thay này là Tề vương phi vốn muốn hạ cho nàng.
Nhưng tại sao thuốc này lại lạc tới chỗ của Vũ Văn Dận, đại khái là do bọn thuộc hạ nhất thời sai sót, đưa tới nhầm chỗ. Năm năm trước Trịnh phu nhân nhờ thủ đoạn của Tề vương phi mà sảy thai, lúc ấy hài tử đã lớn được năm tháng, chỉ cần một hời gian nữa là có thể thuận lợi sinh ra. Nhưng quyền thế nhà mẹ đẻ của Tề vương phi quá mạnh mẽ, không có khả năng đấu thắng đối phương. Bây giờ khó khăn lắm mới có thai lần nữa, không ngời đối phương lại dùng chiêu cũ, thật sự là vô cùng ác độc.
Nhưng chuyện này Tề vương phi thật sự oan uổng.
Hôm trước sau khi Vũ Văn Dận tan học thì tình cờ nhìn thấy nhà hoàn bên người của Trịnh phu nhân dẫn một cô gái lạ lặng lẽ đi vào từ cửa Thiên, hành động của đối phương phương hơi khác với nữ tử bình thường, trên người còn có mùi thuốc đông ý, rõ ràng là một nữ đại phu dân gian, nhờ vậy mà suy đoán tới khả năng Trịnh phu nhân có thai. Tài nguyên của Vũ Văn Dận có hạn, không chuẩn bị được dược liệu quý giá, chỉ có thảo hồng hoa giá rẻ dễ tìm, mà mùi của nam tinh khá giống với cây hoa tiêu, liền dùng thảo hồng hoa nấu cùng hoa tiêu, đổ toàn bộ vào chậu hoa chôn thức ăn.
Hận ý tang con cộng thêm bản năng tự vệ, lại khiến cho tâm tư Trịnh phu nhân nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, dập đầu về phía Thái hậu khóc lóc kể lể: “Mong Thái hậu làm chủ! Mong Thái hậu cứu đứa trẻ trong bụng nô tì một mạng!”
Lời vừa nói ra, không chỉ Thái hậu, ngay cả Tề vương cũng ngây ngẩn cả người. Sau đó vui sướng lại có chút không thể tin hỏi ái thiếp của mình: “Ngươi có thai rồi?”
Trịnh phu nhân gật đầu, vẻ mặt thương tiếc nói: “Hôm trước nô tì mới vừa được chuẩn đoán có thai, thấy Vương gia vì Thái hậu giá lâm mà bận rộn thu xếp chuẩn bị, nên chưa nói ra, muốn đợi sau khi Thái hậu tới cho lão nhân gia một niềm vui. Đột nhiên hôm nay xảy ra chuyện Nhị thế tử bị người hạ độc hãm hại, lại nghe tới Tống thái y tra ra thuốc sảy thai..”
Nói tới đây, nước mắt Trịnh phu nhân lập tức như hạt ngọc không ngừng rơi xuống, đau thương buồn bã nói: “Nô tì lập tức nhớ lại đứa con đầu tiên năm năm trước vì chuyện này mà mất đi, thủ đoạn sử dụng giống nhau như đúc. Mà hiện tại tuy thuốc sảy thai bị hạ tới chỗ Nhị thế tử, nhưng bên chỗ nô tì lại nhận được một phần độc khác!”
Thái hậu biến sắc: “Độc gì? Nói rõ ràng!”
Quả nhiên Trịnh phu nhân không cô phụ sự kỳ vọng của Vũ Văn Dận, như suy đoán của hắn mà thêu dệt bịa chuyện để đạp đổ Tề vương phi: “Tối hôm qua nô tì đột nhiên muốn uống chè sen, nên sai nhà hoàn đi tới nhà ăn mang về một bát được nấu sẵn, nhưng phản ứng trong lúc mang thai khiến cho mất khẩu vị không muốn uống nữa, bèn đút cho con vẹt nuôi trong nhà. Ai ngờ con vẹt kia sau nửa đêm đã chết rồi, sợ dẫn tới xui xẻo, nên đã lệnh cho nha hoàn sáng sớm vứt ra ngoài..”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trịnh phu nhân, chỉ có Vũ Văn Dận cúi đầu, không nhìn tới màn kịch nàng biểu diễn.
Có gì đáng để nhìn đâu? Trong phủ này không ai không có tội, quanh đi quẩn lại cũng là chó cắn chó thôi. Vũ Văn Dận không nhịn được nhớ tới chăn nhỏ của hắn, nghĩ tới nhóc con kia hiện tại vẫn đang nằm trên giường ngủ nướng hay là tự đem mình đi phơi nắng rồi. Nhớ tới bộ dáng nó dùng hai góc chăn khua tay múa chân với hắn, trong lòng không nhịn được tràn đầy ấm áp.
Tim của hắn đã đen, mà chăn nhỏ ở trong lòng hắn chính là sự cứu rỗi duy nhất.
Trịnh phu nhân bên kia cũng đã diễn tới đoạn cuối cùng, sắc mặt trắng bệch kết hợp với hàng nước mắt liên tục kia, diễn hình tượng vô tội đáng thương vô cùng sinh động và chân thật, “.. Bây giờ suy xét một chút, nô tì thật sự sợ hãi không thôi! Mong Thái hậu và Vương gia nghiêm trị hung thủ, làm chủ thay Nhị thế tử và đứa con chưa ra đời của nô tì!”
Ban đầu nàng rõ ràng vẫn giống như những tiểu thiếp khác, có chút vui sướng vây xem cuộc vui, hiện tại lại nhớ tới cùng nhau kêu oan với Vũ Văn Dận rồi. Mà nói tới nước này còn ai không rõ nữa, người hạ độc chắc là mang hai phần thuốc đưa sai chỗ, may mà ma xui quỷ khiến, hai thế tử đều bình yên vô sự.
Chuyện này lại quay về trên người Quan Khánh và Thuận Sinh, thần sắc Thái hậu nhìn bọn gã đã không khác gì nhìn người chết, kinh hồn bạt vía đến mức khiến người ta không rét mà run: “Thật vô pháp vô thiên! Lại dám hạ độc chủ tử, tên nào cho mi lá gan này!”
Tuy hai người bọn gã ỷ thế hiếp người, nhưng hoàn toàn không muốn gánh trọng tội hạ độc này lên người, trong lòng biết cho dù có nhận hay không cũng đều là chết, chỉ có thể hi vọng thẳng thắn nhận tội có thể giúp người nhà được đặc xá, liều mạng dập đầu nói: “Là Vương phi nương nương, là nương nương sai chúng nô tài đưa đồ ăn, còn dặn dò nô tài nhất định phải canh cho Nhị gia ăn xong, chúng nô tài hoàn toàn không biết chuyện trong đó!”
Thuận Sinh đã dập tới mức trán rỉ máu, gần như khàn cả giọng: “Nô tài vô tội, hành động đều là bất đắc dĩ, toàn bộ đều là chỉ thị của Vương phi nương nương, mong Thái hậu khai ân, tha cho người nhà nô tài một mạng!”
Mũi giáo trong nháy mắt hướng thẳng về phía Tề vương phi, trên mặt Tề vương phi cuối cùng cũng xuất hiện sự bối rối rõ ràng, nắm tay dưới tay áo run rẩy kịch liệt, Trịnh phu nhân cũng hành động dựa theo hoàn cảnh, lại lôi bằng chứng năm năm trước bị hại sinh non tiết lộ ra ngoài.
Người ở chỗ này đều biết, hôm nay sợ là Tề vương phi xong rồi.
Tuy nói nhà mẹ đẻ bà ta quyền thế mạnh mẽ, cũng sinh ra đích tử Vũ Văn Chính Dương, hiện tại cũng không có ai trúng độc, nhưng bà ta đã bị Thái hậu ghét bỏ, về cơ bản vị chính phi này đã đi tới điểm cuối. Hiển nhiên Tề vương phi không phục, còn muốn biện giải cho mình, nhưng một câu bà ta còn chưa nói dứt lời đã bị Thái hậu quát lớn.
“Ngươi im miệng cho ta!” Thái hậu chỉ tay về phía bà ta, thần sắc nghiêm nghị: “Khương Dư, ai gia vốn tưởng rằng ngươi xuất thân thế gia vọng tộc, cho dù không thích con cái trong nhà, nhưng làm mẫu gia chủ, khoan dung rộng lượng là điều đương nhiên, nhưng cho tới hôm nay ai gia mới biết được ai gia lại bị lừa ngần ấy thời gian! Ngươi phụ trách toàn bộ hậu viện, ai có thể trèo qua đầu ngươi mà tới hạ độc? Chuyện này cũng đã náo loạn tới trước mặt ai gia rồi, ngươi còn dám giảo biện, thật sự nghĩ ai gia già nên hồ đồ rồi đúng không! Ngươi thật là, thật là..”
Vấn đề con nối dõi luôn là việc quan trọng nhất của tất cả gia tộc, huống hồ hiện tại thành viên hoàng thất đã dần lụi tàn. Thái hậu quả thật càng nói càng giận, gần như tức muốn nổ phổi, Hứa nhũ mẫu vội vàng vương tay giúp bà thuận khí. Lúc này Vũ Văn Dận tiến lên, tri kỷ rót cho bà một tách trà, cúi đầu khuyên giải: “Hoàng tổ mẫu, hiện tại tôn nhi vẫn tốt, chính là nhờ hồng phúc của ngài bảo vệ, ngài đừng tức giận, uống một ngụm trà trước đã.”
Thái hậu bị từng vở kịch hôm nay khiến cho cả tâm và thân đều mệt mỏi, lúc này một tách trà và một câu nói đơn giản của Vũ Văn Dận lại đúng lúc mà an ủi nỗi lòng của bà. Thời điểm Vũ Văn Dận dâng trà lơ đãng nâng cổ tay lên, vừa vặn để lộ ra hơn nửa đoạn cánh tay, vết máu bầm cùng vế thương phía trên khiến cho Thái hậu nhìn mà thở dài, nhớ tới mẹ đẻ của Vũ Văn Dận, càng thêm áy náy. Không khỏi vỗ vỗ tay hăn nói: “Ngươi là đứa trẻ tốt, ngươi cũng đừng hận phụ vương của ngươi, hắn chỉ là nhất thời bị mê muội..”
“Hoàng tổ mẫu nói quá rồi,” Vũ Văn Dận nghe những lời này, vội ngẩng đầu nói: “Tục ngữ có câu trăm thiện hiếu vi tôn, tôn nhi sao có thể hận cha của mình được?”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Vũ Văn Dận lại lộ ra sự lạnh lẽo.
Sao có thể không hận? Đều nói muốn lấy ơn báo oán, vậy dựa vào cái gì báo ơn? Nếu hắn không hận, sao có thể không phụ lòng người mẹ đã qua đời, ông ngoại tức giận chết ở phía Nam, cùng với những khốn khổ, khó khăn bị vũ nhục mười ba năm này?
Mà hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi.