Chương 131
Nhưng không ngờ Vũ Văn Dận đã tiến về phía trước đỏ mắt nhìn bà. Trong đôi mắt kia lộ ra tình cảm quấn quýt rõ ràng, gương mặt lại không hiểu sao giống như tiên hoàng hồi còn trẻ, Thái hậu nhìn ở trong mắt, trong lòng không nhịn được hơi dạo động, lời vốn muốn chất vấn không hiểu sao lại dừng lại.
Nhưng trên mặt bà vẫn không hề dao động chút nào, cũng không thể hiện ra điều gì. Hứa nhũ mẫu ở bên cạnh có thể coi là con giun trong bụng Thái Hậu, bối bị khá cao, ngay cả Tề vương cũng phải cung kính một hai, lập tức tự chủ thay Thái hậu lên tiếng hỏi một câu: “Nhị thế tử đây là xảy ra chuyện gì?”
Vũ Văn Dận lại quỳ xuống, mạnh mẽ dập dầu một cái, “Tôn nhi có lỗi, mong Hoàng tổ mẫu trách phạt.”
Cho dù là quỳ xuống đất, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, sau đó dùng chất giọng khàn khàn đặc biệt của thiếu niên chân thành nói: “Cái sai thứ nhất là bất hiếu. Tôn nhi nhờ có hồng phúc của Hoàng tổ mẫu che chở mới có thể trưởng thành tới giờ, không nhưng trưa từng tẫn đạo hiếu với ngại, lại không kịp thời tới đây quỳ lạy vấn an, thậm chí còn khiến Hoàng tổ mẫu lo lắng cho ta. Hoàng tổ mẫu hiền từ khoan dung, như Bồ Tát tại thế, không so đo với tôn nhi, nhưng tôn nhi tự biết có tội, mong Hoàng tổ mẫu trách phạt.”
Thái hậu nghe những lời này, trong lòng lại hơi động một chút. Bà không nghĩ tôn nhi lòng dạ hẹp hỏi ác độc trong miệng người bên cạnh sẽ nói ra những lời khéo léo như vậy. Nếu như thường ngày người vốn quen biết nói ra những lời này cũng bình thường, nhưng đây lại là Vũ Văn Dận vốn Thái hậu có ấn tượng cực kém, hiện tại ngược lại bởi vì ngoài ý muốn mà có vài phần an ủi. Đứa nhỏ có thể treo chữ hiếu ở bên miệng cũng không thể xấu xa tới đâu được, thế là không những không cản, lại còn trực tiếp cắt đứt Tề vương cùng với Tề vương phi đang muốn xen mồm, lại yên lặng tập trung chuẩn bị cẩn thận nghe Vũ Văn Dận nói tiếp.
“Cái sai thứ hai là tham lam.” Vũ Văn Dận lại dập đầu một cái, tiếp tục nói từng câu từng chữ: “Tôn nhi tự biết toàn bộ chi phí ăn mặc trong phủ đều dựa vào công lao tổ tiên, thân là một thành viên trong phủ lúc nào cũng nên sợ hãi biết ơn, không nên có bất kỳ lòng hưởng thụ nào. Huống chi thiên tướng đã đưa xuống trách nhiệm phấn đấu cho đại nhận, nhưng tôn nhi sinh ở trong phúc lại không biết phúc. Cuối cùng vọng tưởng được ăn cơm no, đồ ăn có thịt như hai nô tài bên cạnh, còn vì lạnh mà hi vọng xa vời muốn có một cái chăn bông dày và quần áo mùa đồng, lòng tham không đáy như vậy, mong Hoàng tổ mẫu trách phạt.”
Một đoạn này nhưng lại nghiệm trong tới bất bình thường, Dù sao Vũ Văn Dận cũng là thế tử gia, nhưng lại ăn cơm không đủ no, mùa đông còn không có áo bông. Chuyện như vận truyền ra không biết sẽ bị bao người trong thiên hạ cười chê. Sắc mặt Thái hậu đã trở nên khó coi gấp mấy lần so với lúc nghe Vũ Văn Dận đánh nô tài. Nhưng Vũ Văn Dận lại hồn nhiên như không biết tiếp tục gật đầu, nói lỗi tiếp theo.
“Tội thứ ba là phúc mỏng. Tôn nhi cũng chỉ là dùng nước lạnh giặt vài thùng quần áo đã bị nhiễm phong hàn, thật sự là vô dụng. Tuy nói là bị bệnh, nhưng vẫn có thể chẻ củi, quét sân, nấu nước làm việc, nhưng dù sao cũng không bằng ngày thường. Mà mỗi lần tôn nhi bị bệnh đều đúng lúc vào lúc Hoàng tổ mẫu giá lâm vương phủ, quả thật là trong mệnh vô phúc, trời sinh suy khí, mong Hoàng tổ mẫu trách phạt.”
Đoạn này đã được tăng thêm một cấp, đã có thể coi là kinh động lòng người. Chuyện linh tinh chẻ củi, quét sân đều là nhiệm vụ của bọn hạ nhân. Vũ Văn Dận thân là chủ tử, lại nói một cách bình tĩnh như vậy, rõ ràng đã coi những việc nặng nhọc này là một phần trong cuộc sống hàng ngày. Huống hồ độ tuổi này của hắn chính là giai đoạn lòng tự ái mạnh nhất, nếu như không thật sự làm quen việc nặng, không thể nào thẳng thắn vô tư nói ra khỏi miệng trước mặt nhiều người như vậy. Còn có câu ‘mỗi lần bị bệnh đều đúng lúc vào lúc Hoàng tổ mẫu giá lâm vương phủ’. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy?
Càng là ngẫu nhiên, càng khiến người sinh nghi, nhất là Hứa nhũ mẫu đã nhìn qua quá nhiều điều xấu xa trong thâm cung, nói thế nào khi rơi vào trong tai bà cũng đều có loại mùi vị khác.
Ba cái dập đầu nhận lỗi này của Vũ Văn Dận, ngoài mặt nói là mong trách phạt, nhưng trên thực tế những câu kinh tâm như vậy, thậm chí khiến cho Thái hậu nghe xong toàn thân cũng cứng đờ một hồi. Song hắn vẫn còn tiếp tục nói: “Cái sai thứ tư là thất trách. Mẹ cả sai hai nô tài đi theo bên người tôn nhi, tôn nhi lại không thể hầu hạ tốt bọn họ, cũng không có tiền bạc giúp bọn họ trả nợ tiền đánh bài uống rượu. Tối hôm qua lại vì khi bọn họ say rượu ẩu đả lẫn nhau, sợ bị trách phạt mà không dám tiến lên khuyên can. Nhát gan vô năng như thế, mong Hoàng tổ mẫu trách phạt.”
Chủ tử lại đi hầu hạ nô tài, còn sợ bị nô tài trách phạt, chuyện như vậy sợ là cả Đại Du cũng không tìm thấy cái thứ hai. Toàn bộ đại sảnh hiện tại cũng chỉ có một mình Vũ Văn Dận ánh mắt bình tĩnh, ngay cả bàn tay Tề vương phi cũng đã khẽ phát run.
Vũ Văn Dận không trúng độc nằm trên giường theo như dự kiến, đã khiến bà ta luống cuống tay chân một trận. Bà ta càng không nghĩ tới chính là đứa con vợ trước nhãi nhép này ngay cả một đường lui cũng không để lại, không nói chứng cớ, mặc kệ logic cũng không quan tâm thể diện, hoàn toàn ra chiêu không theo lẽ thường, rõ ràng là hoàn toàn xé rách da mặt.
Vũ Văn Dận không cần để lại đường lui cho mình.
Bởi vì hắn biết đối phó với loại người gian ác thủ đoạn phong phú này, cần phải dùng thái độ được ăn cả ngã về không trực tiếp đẩy vào góc chết.
“Tôn nhi tự biết tội danh rất nhiều, thật sự khó tha thứ,” Chỉ thấy hắn ra nói bốn sai lầm lớn của mình, cuối cùng dập đầu về phía Thái hậu một cái cuối cùng, động tác so với lúc trước hơi có chút chậm chạp, rõ ràng lộ ra lưu luyến không thôi, lại mang theo sự quyết liệt không nói thành lời: “Thế nên cầu xin Hoàng tổ mẫu dựa theo tổ huấn trục xuất tôn nhi khỏi vương phủ, loại bỏ hoàng tịch, biếm làm thứ dân!”
Lời này thật sự như sấm giữa trời quang bên tai Thái hậu.
Ánh mắt Thái hậu sững sờ nhìn Vũ Văn Dận, chỉ thấy hắn nói xong lời này, trên mặt ngược lại như rũ bỏ được tất cả sự u ám, trở nên càng thêm rực rỡ chói mắt.
“Toàn bộ đều là lỗi của tôn nhi, mong Hoàng tổ mẫu đừng làm khó ta.” Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẻ kiên định giữa hai đầu lông mày giồng hệt tiên hoàng khi còn nhỏ, “Tôn nhi có tay có chân, sống ở đâu cũng giống nhau, cho dù lang bạt trên giang hồ, tôn nhi chắc chắn sẽ khắc ghi lời Hoàng tổ mẫu dạy bảo mọi lúc, cảm kích ân đức của Hoàng tổ mẫu, mỗi ngày cầu phúc vì Hoàng tổ mẫu. Kính mong Hoàng tổ mẫu thành toàn!”
Vũ Văn Dận đã sớm nghĩ thông suốt, Tề vương phi vốn quen thuộc đấu đá lẫn nhau, nếu như quanh co vòng vèo ngươi tới ta đi, kéo dài không hồi kết, không bằng phơi bày ra toàn bộ, rồi sau đó vỗ tay áo nói cho đối phương biết. Ta không chơi, ta quyết định đầu hàng, rời đi trước, sân khấu này nhường một mình ngươi chơi.
Hắn thân là một nam tử, còn có rất nhiều hùng tâm chí khí, còn có chăn nhỏ cần phải dỗ dành của hắn, thật sự không có hơi sức hao phí vô ích cùng một độc phụ ở chỗ này, loại độc phụ này cũng không đáng để hắn lãng phí thời gian. Mà Vũ Văn Dận rõ ràng cũng không phải thật sự biết lỗi đầu hàng, chẳng qua lấy lùi làm tiến thôi, bởi vì hắn biết Thái hậu chắc chắn không đồng ý với thỉnh cầu của hắn.
Đúng là từng có hoàng tộc bị giáng chức thành thứ dân, nhưng đều là người trưởng thành mà tội không thể tha, Để cho một đứa cháu hoàng gia còn tấm bé vô duyên vô cớ lưu lạc nhân gian, hoàng thất còn mặt mũi nào để đối diện văn võ bá quan và liệt tổ liệt tông. Mà thân phận thế tử tôn quý nhường nào, vậy mà Vũ Văn Dận tình nguyện làm thứ dân cũng không muốn ở lại vương phủ, có thể thấy được cuộc sống của hắn rốt cuộc khó khăn tới mức nào.
Thái hậu thật không dễ dàng tiêu hóa sự thật vừa được bày ra trước mắt này, đang muốn lên tiếng, nhưng đúng lúc này Tề vương đã trước bà một bước, chỉ vào mặt Vũ Văn Dận mắng to. “Ngươi cái đồ nghiệt tử! Muốn làn dân đen phải không, bây giờ lập tức cút đi cho bổn vương!” Hiển nhiên Tề vương là tức giận rồi, cái gì cũng dám nói: “Quả nhiên trời sinh hạ tiện, lúc trước ngươi nên cùng người mẹ ốm yếu kia đi chết đi, bổn vương coi như chưa từng sinh ra ngươi, đồ trong vương phủ của ngươi đều không được mang đi!”
Tề vương mắng thoải mái, nhưng không thấy được sắc mặt Thái hậu đã không thể dùng hai từ khó coi để hình dung nữa. Chỉ có Vũ Văn Dận vẫn bình tĩnh, rõ ràng là trong quá khứ đã từng nghe loại lời mắng nhiếc này, chỉ khi đối phương nhắc tới mẹ đẻ thì theo bản năm nắm chặt quyền, lập tức thay đổi xưng hô: “Mong Vương gia yên tâm, ngoại trừ cái chăn trên giường kia của thảo dân, thảo dân sẽ không cầm theo bất kỳ thứ gì. Mà cái chăn kia là thảo dân may mắn nhặt được, cũng không phải đồ của vương phù.”
Nếu như ban đầu Thái hậu đối với những lời nói kia của Vũ Văn Dận tin sáu, bảy phần, thì hiện tại đã hoàn toàn tin rồi. Một cái chăn cũng phải dựa vào nhặt được, cha ruột cũng thường xuyên dùng hai từ nghiệt tử, huống chi là người khác. Thái hậu chưa từng nghĩ tới đứa cháu này của mình lại trải qua cuộc sống như thế, bàn tay run rẩy hồi lâu, vậy mà lại trực tiếp nói với Tề vương: “Vương gia không muốn đứa con trai này, nhưng ai gia muốn đứa cháu này! Nếu Vương gia không cần hắn, thì ngay hôm nay ai gia mang hắn về hoàng cung!”
Tề vương cũng là lần đầu nhìn thấy Thái hậu luôn luôn hòa ái và bình tĩnh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế, nhất thời sửng sốt không thể mở miệng. Thật ra thì lời này của Thái hậu cũng không phải là vì thích hay thương tiếc Vũ Văn Dận, mà bà thân là Thái hậu, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện đường đường là huyết mạch hoàng tộc mà ngay cả một tên nô tài cũng có thể tuỳ ý ức hiếp, bằng không thì một ngày kia xuống địa phủ, làm sao có mặt mũi để gặp tiên hoàng.
Thái hậu tiện đà đưa mắt nhìn sang Quan Khánh và Thuận Sinh, đột nhiên vỗ lên mặt bàn giống như kinh đường mộc, ánh mắt nhìn về phía hai tên nô tài giống như dao độc, giống như có thể lập tức đóng đinh người tại chỗ, “Nô tài to gan xảo quyệt, không chỉ ức hiếp ấu chủ, còn dám trắng trợn vu cáo, tội ác tày trời, tru di cửu tộc!”
Lời này trực tiếp định tội hai người, ngay cả lời ‘thẳng thắn sẽ được khoan hồng’ cũng không nói, rõ ràng đã hoàn toàn đứng về phía Vũ Văn Dận. Trái tim Tề vương phi chìm xuống đáy, Quan Khánh cùng Thuận Sinh vì mạng sống bắt đầu gào thét xin tha: “Chúng nô tài oan uống, mong Thái hậu minh giám! Vết thương trên người nô tài thật sự là do Nhị gia, cơm canh đều đưa tới cho Nhị gia đúng giờ, tối hôm qua còn đặc biệt dặn dò Nhị gia phải ăn hết, chưa từng..”
Nhưng Thái hậu còn chưa nghe xong đã tức tới mức cầm lấy chén trà nhỏ trực tiếp ném vào mặt Quan Khánh.
“Người đâu, chặn miệng hai tên nô tài này lại, trước tiên kéo ra bên ngoài đánh một trăm trượng, lại định tội sau! Điều tra thêm người nhà của bọn chúng, một người cũng không tha.
Một kẻ hạ nhân dám dùng hai từ ‘dặn dò’ đối với chủ tử, càng nói càng thừa thãi Thái hậu căn bản không cần nghe, đánh chết cũng coi như là chuyện nhỏ.
Thật ra từ hai nô tài này thường ngày không phân biệt tôn ti trật tự không hoàn toàn là Tề vương phi cố ý sai sử hay dung túng, mà Vũ Văn Dận ẩn nhẫn nhún nhường đã từng bước cổ vũ bọn chúng. Bọn chúng vốn tưởng rằng Vũ Văn Dận đã bị thuần phục ngoan ngoãn như chó, nhưng không ngờ đối phương lại là con sói đang lặng lẽ ngủ đông.
Ý thức được bản thân trong lúc hoảng loạn nhất thời lỡ lời, hai nô tài lập tức mặt trắng như giấy, quỳ cũng quỳ không nổi. Một trăm gậy lớn giáng xuống, người bình thường làm gì còn mạng để sống, huống hồ còn muốn tru cả nhà, tuy Quan Khánh là cô nhi, nhưng Thuận Sinh lại có một muội muội tuổi sàn sàn Vũ Văn Dận, ngân lượng thường ngày được thưởng hơn phân nửa đều dùng cho muội muội.
Tinh thần Thuận Sinh hoàn toàn hoảng hốt, hấp hối vùng vẫy khàn giọng hô mong Thái hậu khai ân. Đợi đến khi bị thị vệ hoàng gia xách lên đã gấp đỏ mắt, thời khắc sinh tử lại cố gắng thoát khỏi thị vệ nhào tới trước mặt Tề vương phi, lôi kéo vạt áo bà ta khóc lóc van xin:” Nương nương cứu mạng, nương nương cứu mạng! “
Trong lòng Tề vương phi hoảng hốt, theo bản năng hất văng gã. Đại khái cảm thấy Thuận Sinh đáng thương, Vũ Văn Dận đúng lúc này lại có lòng tốt giúp gã giải thích với Thái hậu một câu:” Tối hôm qua qua thật là bọn họ mang cơm nước tới cho tôn nhi đúng giờ, dặn dò tôn nhi phải ăn hết, “Nói tới đây, trên mặt lại bày ra vẻ do dự, có chút ấp a ấp úng nói:” Nhưng mà tôn nhi cảm thấy mùi vị trong đồ ăn không đúng, không ăn, mà đem chông dưới chậu hoa..”