Chương 8: Buông Cậu Ấy Ra
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ - Miên Ngôn
- Chương 8: Buông Cậu Ấy Ra
Edit: Dli – MF21
🌷🌷🌷
_________
Cố Khải Niên có nhiều thêm một mẹ kế rồi hả?
Cố Đường lập tức tìm hệ thống đọc lại cốt truyện.
[Nguyên tác chủ yếu xoay quanh nam chính, trước cốt truyện chính là giai đoạn Cố Khải Niên ở cô nhi viện bị ngược đãi, về sau là viết về hắn quật khởi như thế nào, miêu tả về Cố gia rất ít… Xin lỗi ký chủ, tin tức này tôi không tra được]
“Chuyện này cũng không trách mày được.”
Cố Đường ở trong đầu vỗ vỗ hệ thống.
Tác giả đã không viết rồi thì còn làm gì được bây giờ? Cậu đã từng đọc qua rồi, đúng là trong sách Cố gia chỉ mờ nhạt như phông nền thôi.
Việc này muốn trách thì chỉ có thể trách Cố ba ba thôi!
Vợ là ảnh hậu còn không quý trọng!
Đứa nhỏ dù tính tình hơi kém xíu nhưng vẫn đáng yêu mà ông còn muốn tìm mẹ kế cho nó!
Cố Quyền ông không có tim!
Cố Đường càng nghĩ càng tức, ở trong lòng mắng Cố ba ba 100 lần, rón ra rón rén đi về phía phòng VIP còn đám bảo an đằng sau không hiểu sao đột nhiên bé ngoan lại bắt chước dáng đi của mèo Tom.
Xem <Tom & Jerry> nhiều quá hả??
Đối với đôi chân ngắn tũn của bé mà nói thì khoảng cách từ đại sảnh đến phòng VIP không gần lắm, cũng may nhờ phúc của ảnh hậu mà lúc này mọi người đều tập trung ở cử nên không ai phát hiện ra cục bông trắng di động phía sau.
Cố Đường vất vả lắm mới chạy được đến cửa phòng.
Nói xem vì sao phòng VIP lại gọi là VIP? Đương nhiên là vì nó đủ bí ẩn, kín đáo!
Bảo sao mà Cố ba ba lại dám trắng trợn như vậy dưới mí mắt của vợ chứ ——
Thế mà nơi này lại còn có người canh giữ!
Em bé ngửa đầu nhìn hai người một trái một phải như thần giữ của, cảm giác như mình đi đến *Nam Thiên Môn.
*Nam Thiên Môn:
[Ký chủ, không thể xông vào đâu!]
Hệ thống phát ra âm thanh “tích tích” khẩn cấp cảnh báo nguy hiểm.
Cố Đường phanh gấp: “Làm sao vậy?”
[Lý do các nhân vật pháo hôi ‘liệm’ sớm thường là vì biết quá nhiều đấy!]
[Cậu lại không phải là con ruột của Cố Quyền, nếu phát hiện bí mật của ông ấy thì xác định bị ném khỏi Cố gia đi là vừa, như thế thì không cần khoá lại chờ xét duyệt mà đầu não sẽ trực tiếp thay cậu luôn đó! Tốt nhất là đừng nên xen vào chuyện của người khác!]
Hệ thống so với Cố Đường còn khẩn trương hơn.
Nó không muốn đổi ký chủ chút nào, giờ tìm đâu được người nào năng suất cao giúp nó tan làm sớm như này chứ?
Cố Đường cảm thấy hệ thống nói cũng có lý.
Cậu do dự một lát, uyển chuyển xoay người giả vờ như đi ngang qua.
Hai người đứng canh giữ trước cửa đã phát hiện ra Cố Đường từ lâu, đứa nhỏ trắng trắng tròn tròn siêu đáng yêu, vì chân ngắn nên lúc chạy y hệt cục bột nhỏ lăn trên mặt đất.
Làm người khác nhịn không được muốn tiếp cận bé.
Hai vị bảo an trẻ tuổi liếc nhau, âm thầm thi đấu xem ai kháng lại ‘năng lượng đáng yêu’ tốt hơn.
Hai người đều đã chuẩn bị cúi người ôm bé rồi, kết quả ——
Nhãi con đứng im một lúc bỗng nhiên xoay người rời đi.
Tay nhỏ vung lên, chút bụi cũng không lưu lại.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau: “…”
Ây, đúng là một ‘tra nam’ vô tình!
Nhưng ai bảo người ta đáng yêu làm gì, muốn ôm quá điiiii….
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của khách sạn, Cố tiểu thiếu gia vẫn đang tập đi bằng xe.
Quản gia đứng một bên, xung quanh còn có vài bảo an để ý hắn.
Hắn rất an toàn cũng rất buồn chán.
Không còn bé sữa nhỏ ríu ra ríu rít bên tai, tất cả mọi người đều an tĩnh không nói lời nào khiến cảm giác căn phòng xa hoa rộng lớn trở lên trống rỗng.
Chỗ lỗ tai vừa bị cắn vẫn còn nóng lên. Đứa nhỏ cắn rất nhẹ, chẳng đau chút nào, hắn đẩy cậu ra chỉ là vì không có thói quen tiếp xúc quá thân mật với người khác.
Cố Khải Niên không tự nhiên sờ lỗ tai, nhíu mày rối rắm mất một lúc sau đó kéo xe tập đi đi về hướng cửa thang máy.
–
Cố Đường chậm rì rì đi bộ trong đại sảnh, bắt đầu đau lòng cho Cố tiểu thiếu gia.
Không bị bảo mẫu trộm đi rồi lưu lạc đến cô nhi viện chịu ngược đãi thì lại ở trong nhà mình bị người cha không đáng tin tìm mẹ kế cho… Đúng là trước có sói sau có hổ, thế nào cũng thấy số mệnh của bạn nhỏ Cố Khải Niên khổ quá đi!
“Ayyda——”
Cậu đang chăm chú suy nghĩ thì trước mắt bỗng tối sầm, đầu va phải thứ gì đó rồi ngã bệt xuống đất.
Lúc Cố Đường phản ứng lại thì hai chân đã ở trên không, bị người ta xách lên.
Người xách cậu lên là một vị mặc váy dạ hội màu đỏ hồng xinh đẹp.
Đối phương dáng người yểu điệu, khuôn mặt tinh xảo, giọng nói cũng êm tai chỉ là động tác xách cậu lên cực kỳ thô lỗ, lời nói ra cũng không khách khí: “A, hạt đậu nhỏ là ai chạy ra đây ăn vạ thế này?”
Người ta mới không phải là hạt đậu đâu!
Cố Đường không cao hứng bĩu môi. Nào biết đối phương lại nhân cơ hội nhéo má cậu, móng dài như muốn chọc thủng mặt cậu vậy.
“Á——”
Cái cô này hơi đáng sợ nha!
Từ thị giác của một đứa trẻ nhìn người trưởng thành trông rất to lớn, đã thế thái độ của đối phương có chút quỷ dị, Cố Đường sợ tới mức hai chân đạp loạn xạ.
Cũng may mà mấy vị bảo an phụ trách đi theo cậu không ăn lương không, vừa thấy tình huống bên này mấy người lập tức tiến lên, người cầm đầu rất thân sĩ mà cúi người: “Lê ảnh hậu, đây là con trai Cố gia.”
Nghe thấy xưng hô kia, Cố Đường sửng sốt.
Vị này là ảnh hậu hả? Tại sao lại họ Lê vậy? Mẹ của Cố Khải Niên không phải họ Thẩm sao?
Nhìn kỹ người này đẹp thì có đẹp nhưng mà không giống bạn nhỏ chút nào.
“Xin lỗi ạ!”
Cố Đường tự thừa nhận mình sai, xin lỗi xong quơ quơ chân, giãy giụa muốn xuống đất.
Trước tiên cứ tránh được bà cô khủng bố này đã rồi nói sau!
Nhưng mà Lê ảnh hậu lại không chịu buông tay, trên mặt nở một nụ cười tà ác. Ít nhất là Cố Đường thấy vậy.
Lê ảnh hậu nhướn mày: “Con cái Cố gia không lễ phép như vậy sao? Đụng vào người khác mà chỉ xin lỗi cho xong việc?”
Cố Đường khẩn trương nuốt nước miếng, chờ yêu cầu của đối phương. Sẽ không đòi bồi thường tiền chứ? Mấy cái cốt truyện tệ cậu tích cóp được cũng không bồi thường nổi giá trị con người của ảnh hậu đâuuu!
Lê ảnh hậu hơi mỉm cười, môi đỏ nhếch lên, ánh mắt như muốn nuốt bé đến nơi, chầm chậm nói: “Ít nhất… cũng phải thơm cô một cái mới được đi chứ?”
Cố Đường: “!!!”
Rồi là ai mới không lễ phép vậy?
Đâu ra bà cô kỳ cục này dzậyyy?!!!
Cố Đường liều mạng giãy giụa.
Lê ảnh hậu thấy không xách nổi nữa thì chuyển qua ôm chặt đứa nhỏ: “Được được, con đừng chạy, cô hỏi con một câu xong sẽ tha cho con, được không?”
Thật không vậy?
Cố Đường không tin tưởng lắm nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Hy vọng đối phương nói lời giữ lời.
Bất kỳ lúc nào thì ảnh hậu đều là tiêu điểm giữa đám đông.
Mọi người thấy Lê ảnh hậu bế trên tay một đứa trẻ liền sôi nổi chạy đến, truyền thông cũng đều đem ống kính máy quay hướng hết về đây.
“Đây là tiểu thiếu gia của Cố thị sao? Lớn lên đáng yêu thật đấy!”
“Lê ảnh hậu một thân váy đỏ bế tiểu thiểu gia trắng như bông, y hệt hồng đỏ trên tuyết, hình quá hoàn mỹ!”
“Hì hì hì, tiểu thiếu gia thích túi của hãng nào? Muốn bỏ vào mang đi (?) ghê!”
Cố Đường nghe thấy câu cuối thì run rẩy sợ hãi. Bỗng nhiên cảm nhận được tầm quan trọng của đội bảo an. Tư tưởng của mấy người trưởng thành này nguy hiểm quá!
[Đinh — chúc, chúc mừng ký chủ hoàn thành cốt truyện ‘lần đầu xuất hiện thay thế nam chính’! Khen thưởng 10 điểm giá trị sinh mệnh!]
Hệ thống không ngờ ký chủ lại năng suất như vậy, làm nó kích động đến mức nói lắp.
“Không phải không phải!”
Cố Đường muốn giải thích mình không phải Cố tiểu thiếu gia nhưng mà cái hệ thống ngôn ngữ này của cậu còn đang phát triển, từ đơn vẫn còn phải chắp vá, mấy từ phức tạp rất khó nói rõ, khoa tay múa chân nửa ngày cũng chỉ nói được vài câu không ai hiểu gì.
Lê ảnh hậu đè tay đứa nhỏ, nhân cơ hội nhéo vài cái, cười tủm tỉm nghiêng góc mặt đẹp nhất mà mình hay chụp tạp chí ra cho đứa nhỏ xem: “Bé con, cô đẹp không?”
Cố Đường gật như gà mổ thóc: “Đẹp đẹp!”
Cái cô này quả thật rất đẹp, chỉ là hơi dọa người thôi.
Trẻ con sẽ không nói dối, Lê ảnh hậu rất hài lòng với câu trả lời của bé, lại hỏi tiếp: “Cô đẹp hơn hay mẹ con đẹp hơn?”
Cố Đường trung thực nói: “Cái này là câu thứ hai rồi…”
Cái cô này không biết đếm hả?
“Phụt —-“
Mọi người xung quanh cười ra tiếng.
Lê ảnh hậu hắng giọng, lay đứa nhỏ trên tay: “Trả lời nhanh!”
Đừng nói là cậu, đến Cố tiểu thiếu gia còn chưa từng gặp mẹ mình, chưa thấy qua thì so sánh kiểu gì đây?
Cố Đường không định nói láo nhưng nếu không trả lời thì bà cô này sẽ không để cậu đi.
Ayyy, khó ghê…
Cậu nghẹn một lúc, mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng nảy ra đáp án.
Cố Đường lớn tiếng: “Hỏi Cố ba ba!”
Vợ đẹp hơn hay Lê ảnh hậu đẹp hơn thì không ai rõ bằng Cố ba ba.
Xung quanh đều không nhịn được cười: “Đứa nhỏ này thông minh quá hahaha!”
Khen thì khen thôi, mắc gì còn định nhéo cậu nữa vậy? Cố Đường né trái tránh phải, né đi bàn tay chuẩn bị nhéo má cậu.
Lúc này, Lê ảnh hậu mới có chút đáng tin cậy, duỗi tay ra che chở cậu: “Được rồi, đứa bé nhỏ vậy, một đám mấy người xuống tay không biết nặng nhẹ, nhéo hỏng thì sao.”
A, xem ra con người ảnh hậu cũng không tệ lắm. Vẫn khá thiện lương…
Lê ảnh hậu cúi đầu, ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Bé con, con xem, cô bảo vệ con như thế, thơm cô một cái được không?”
Cố Đường: “?”
Xin phép rút lại lời vừa rồi!
Thiện lương đều do có mục đích cả!
Đối mặt với đôi môi đỏ rực của Lê ảnh hậu, Cố Đường sợ hãi giãy giụa, hướng về nhóm bảo an bên cạnh xin trợ giúp: “Cú tui cú tui!”
Đáng tiếc là nhóm bảo an không hiểu ngôn ngữ của cậu, còn tưởng là cậu đang thích thú.
Tình huống này cũng nằm phạm vi khoanh vùng nguy hiểm của nhóm bảo an. Rốt cuộc làm gì có ai không muốn được ảnh hậu hôn đâu chứ?
Mọi người nhìn ảnh hậu xinh đẹp với đứa bé đáng yêu trong tay, nhất thời không biết nên ghen tị với ai.
Mắt thấy Lê ảnh hậu nhất định phải thơm cậu. Cố Đường tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Ư —“
Cậu sắp không còn trong sạch nữa rồi!
“Buông cậu ấy ra!”
Một giọng nói rõ ràng vang lên.
Mọi người dừng động tác lại, ánh nhìn đổ dồn về phía phát ra âm thanh.
Xuyên qua khe hở giữa đám đông, Cố Đường nước mắt lưng tròng nhìn thấy một bóng hình— Cố tiểu thiếu gia đứng bằng xe tập đi, vừa vặn một chùm ánh đèn chiếu thẳng vào hắn làm cho đứa nhỏ có vẻ cao lớn, đĩnh bạt.
Cố Khải Niên giơ tay chỉ vào trong đám người, gằn từng chữ một: “Thả, cậu ấy, ra.”
Cố Đường nhìn muốn rớt nước mắt.
Đẹp trai!
Quá đẹp trai!
Cố lão đại tương lai đây mà! Khí chất quá!
Nhưng giây tiếp theo cậu rưng rưng lắc đầu với Cố Khải Niên, dùng ánh mắt nói với hắn: “Đẹp trai thì được gì chứ, cậu không biết nguy hiểm gì cả.”
Cố Khải Niên: “?”
Quả nhiên, người đầu tiên phản ứng lại là Lê ảnh hậu, kinh hỉ kêu lên: “Còn có một nhãi con này! Đưa bé lại đây!”
Cố Khải Niên: “?!!!”
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Này đúng là bé hồ lô cứu gia gia, cứu một người tặng một người. (Hoạt hình anh em hồ lô nha)
Cố Khải Niên: Chờ ông đây lớn lên xem, ông đem mấy người cho cá mập ăn.