Chương 50: Đây là tâm ý của ta
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử - Huyền Tam Thiên
- Chương 50: Đây là tâm ý của ta
Mặc khác tâm ma của Bùi Huyền Trì, cho dù muốn trở về kinh thành, thì sự tồn tại của tâm ma cũng là một tai hoạ ngầm.
Bùi Huyền Trì nói: “Đi ngâm suối nước nóng đi.”
Mặc dù hắn không thể đến quá gần địa tâm chi hỏa, nhưng Vân Lạc Đình vẫn có thể.
“Hả?” Tay đang bưng trà của Vân Lạc Đình cứng lại. Cậu đã nhiều ngày không đặt chân đến điện Vân Tuyền.
Thật ra không phải cậu không rút ra được thời gian, suy cho cùng là vì lúc trước luôn ngâm suối nước nóng với Bùi Huyền Trì. Mặc dù ngoài miệng cậu nói không sợ nước, nhưng lại không áp chế được bản tính của loài mèo. Bùi Huyền Trì không ngâm cùng cậu, cho dù cậu có xuống nước cũng không dám cử động.
Hơn nữa, lúc trước luôn để Bùi Huyền Trì ôm cậu ngâm suối nước nóng, thói quen biến thành mèo được ôm, cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng từ sau nụ hôn kia, lại giống như lúc trước ôm thì…
“Không vội.” Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Chuyện tu luyện, không thể gấp được. Hơn nữa ta cảm thấy lúc đả thông kinh mạch cho ngươi, với lúc áp chế tâm ma, tu vi của ta cũng tăng lên, không cần liên quan đến suối nước nóng.”
Bùi Huyền Trì nhướng mày. Hắn cầm ly trà đã lạnh nhưng vẫn còn một nửa trong tay cậu, rồi đổi thành một cốc sữa bò nóng.
“… Được rồi.” Vân Lạc Đình thở dài, uống một ngụm sữa bò, bất đắc dĩ nói: “Thiên tính của loài mèo chính là sợ nước.”
Giọng nói cậu ngưng lại, vì chính danh tiếng của mình mà lên tiếng: “Nhưng ta còn biết bơi, vẫn rất tốt.”
Hai chuyện này không thể hợp lại thành một mà nói được.
“Ừm.”
“… Ngươi cười cái gì?”
Khóe môi Bùi Huyền Trì khẽ nhếch lên, vẻ mặt không thay đổi nói: “Không cười.”
“Hừ.” Vân Lạc Đình xoay người rời đi: “Lát nữa phòng bếp nhỏ làm điểm tâm không cho ngươi ăn.”
Bùi Huyền Trì buông bút trong tay xuống, vội vàng đi ra ngoài dỗ dành mèo.
Vân Lạc Đình vừa mới đi ra thư phòng, thì nghe thấy một tiếng “rầm rầm”, bước chân cậu ngừng lại. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì nhăn mày, âm thanh này hẳn là từ bên ngoài viện truyền vào: “Đi nhìn xem.”
“Ừ.”
Vừa mới đi ra bên ngoài, thì nhìn thấy có một người đang quỳ trong viện. Nam tử mặc bạch y dính không ít bụi bặm, đôi tay bị trói ở sau lưng, giống như là bị cái gì đó cưỡng chế quỳ trên mặt đất, lưng hắn bị ép cong, không quỳ thẳng nổi.
Những bụi hoa xung quanh hắn giống như bị linh khí quét qua, cành lá gãy rụng rơi đầy đất.
Sắc mặt Vân Lạc Đình trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam tử quỳ trên mặt đất nghe thấy có người nói chuyện, hắn gian nan ngẩng đầu lên: “Các hạ, ta không phải là kẻ trộm, ta đến quý phủ vì có chuyện muốn thương lượng với ngươi. Thị vệ trong phủ của ngươi không phân rõ trắng đen đã ra tay với ta, mọi chuyện là ngoài ý muốn.”
“Các hạ có thể thả ta ra không, để ta giải thích mọi chuyện tỷ mỉ?”
Vân Lạc Đình thản nhiên nói: “Ngươi không truyền lời mà trực tiếp đi vào viện. Nếu thị vệ không ngăn cản, có phải ngươi sẽ vượt tường đi vào chủ viện rồi hay không?”
Thị vệ chắp tay nói: “Công tử, tên trộm này có Pháp khí ẩn thân trên người. Lúc trèo tường bị thị vệ tuần tra phát hiện, liền đánh lên. Tên trộm này không địch lại bị phục kích, lúc mang đến trong viện vẫn còn ý đồ dùng linh lực công kích thuộc hạ, thuộc hạ liền dùng gông hồn đè nặng hắn.”
Vừa nghe đến hai chữ kẻ trộm, nam tử lập tức quát lên: “Tên trộm gì chứ? Ngươi nói giống như là ta đến đây để trộm đồ vậy, đừng có dùng thứ đó để bôi nhọ ta!”
Vân Lạc Đình mắt điếc tai ngơ, ngược lại hỏi: “Có ai bị thương không?”
Thị vệ ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu: “Không có.”
Con rối bất tử bất diệt, chỉ cần chủ nhân còn sống. Cho dù con rối có bị đốt thành tro bụi, chỉ cần vẽ lại bùa chú, con rối vẫn có thế sống lại.
Cho nên có bị thương hay không cũng sẽ không nói.
Bùi Huyền Trì biết con rối đang nghĩ gì, hắn giơ tay để trên vai Vân Lạc Đình, truyền âm: “Thị vệ đều là con rối, Khôi Tam bị chặt đứt một tay.”
Vân Lạc Đình truyền âm hỏi: “Cái cánh tay kia còn có thể khôi phục không?”
“Có thể.”
Nam tử thấy bọn họ không nói tiếng nào, hắn bị gông hồn áp đến mức khó có thể thở dốc. Trong lúc tâm trạng buồn bực, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng không tốt lắm: “Các hạ, ta ôn tồn giải thích với ngươi, vì không muốn tăng thêm hiểu nhầm.”
“Nếu các ngươi không chịu thả ta ra. Đợi đến lúc sư phụ ta tới, ông ấy không có tính tình tốt như ta, các ngươi cứ tự mình suy nghĩ rồi làm đi.”
Lời cuối cùng, là đang uy hiếp.
“Sư phụ ngươi là ai?”
Nam tử cười nhạo: “Thiên Huyền Môn, Trưởng lão Bình Không.”
Vân Lạc Đình: “……?”
Trong lúc do dự, trong đầu cậu hiện lên giọng nói của khổng tước: “Đại đệ tử của Trưởng lão Bình Không – Giản Nhược Vũ tu vi Kim đan kỳ. Gia tộc hắn dùng đan dược nuôi nấng hắn, thực lực giống tu sĩ bình thường.”
“Ngươi tỉnh rồi?”
“Ừm.” Khổng tước nhẹ giọng nói: “Trong nhà Giản Nhược Vũ cho Bình Không trưởng lão không ít chỗ tốt, chọn ngày cung phụng. Có lẽ bởi vì mấy thứ này nên Trưởng lão Bình Không rất coi trọng Giản Nhược Vũ. Hắn vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ không bao lâu nữa Trưởng lão Bình Không sẽ tới, tuy nói tu vi của hắn là Hóa Thần kỳ, nhưng…… Các ngươi không cần để hắn ở trong lòng.”
Vân Lạc Đình nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Bùi Huyền Trì. Cậu không nhịn được có hơi lo lắng đến tâm ma của hắn.
Bùi Huyền Trì an ủi nói: “Chỉ là một tên Bình Không mà thôi, không có việc gì.”
Chỉ cần Vân Lạc Đình không xảy ra chuyện gì, thì hắn có thể áp chế tâm ma.
“Các hạ, thật sự không chịu thả ta ra sao?” Trên trán Giản Nhược Vũ toàn mồ hôi lạnh: “Ta vô tình ngẩy lên xung đột với nhị vị. Là do lúc nhìn từ bên ngoài vào thì thấy bên trong điện có trồng vài loại linh thảo, mấy loại linh thảo kia ta rất coi trọng, cho nên mới muốn vào hái một ít rồi đi.”
Giản Nhược Vũ cắn chặt răng, hắn bị áp chế quá lâu, cảm giác đau nhức ở trên người rất khó nhịn. Hắn hơi cân nhắc một chút lại lôi Trưởng lão Bình Không ra: “Lúc sư phụ ta lệnh ta đến đây có nói qua, mấy loại linh thảo kia vô dụng với các hạ. Nếu các hạ chịu mang linh thảo cung phụng cho Thiên Huyền Môn. Trưởng lão trong môn nhất định sẽ ghi nhớ công lao của các hạ.”
Dừng một chút, Giản Nhược Vũ lại nói: “Nếu các hạ keo kệt không phân rõ đại cục. Đến lúc đó sư phụ ta tìm tới cửa, thứ ngài muốn đã không còn là mấy loại hoa thảo này nữa.”
Vân Lạc Đình nhướng mày: “Hắn còn muốn giết chúng ta để cướp linh thảo?”
Giản Nhược Vũ không đáp, ngược lại còn nói thêm: “Không nói dối các hạ. Ta từng tới hành cung này hai lần, đều được tiên hoàng mời tới, cho rằng cung nhân trong hành cung hẳn là biết ta. Cho nên mới không có truyền lời, trực tiếp trèo tường để vào, thật không muốn quấy rầy đến……”
“Ngươi không nhìn thấy trận pháp sao? Cũng không biết nhìn bùa chú? Đến trộm đồ thì nói là trộm, còn nói không muốn quấy rầy.” Vân Lạc Đình bị ngôn từ của hắn chọc cho tức cười.
Bị phát hiện ăn trộm hoa còn đả thương thị vệ, nhìn thấy không chạy được thì bắt đầu giảng đạo lý.
Thật là một chút mặt mũi cũng không cần.
Bùi Huyền Trì nói: “Tiểu Bạch, ngươi đi theo Khôi Nhất dẫn thị vệ bị cụt tay đến thư phòng.”
Nếu không có người ở trong thư phòng, con rối không thể đi vào. Vân Lạc Đình nghĩ một chút, đáp: “Được.”
Giản Nhược Vũ thấy thế, vội nói: “Các hạ —— Aaaa!”
Bỗng dưng Giản Nhược Vũ mở to hai mắt, cổ hắn duỗi thẳng ra. Phía sau lưng hắn lại bị gông hồn đè nặng, người hắn cứng đờ như đá, động tác khó xử đến cực điểm.
“Cạch, cạch”
Những tiếng vụn vỡ rất nhỏ vang lên bên tai, ánh mắt Giản Nhược Vũ kinh ngạc nhìn Pháp khí của mình bên hông, trơ mắt nhìn những vết nứt xuất hiện trên đó.
Ngay sau đó, linh lực trong đan điền cũng không còn. Giản Nhược Vũ đột nhiên ho khan, đồng thời gông hồn cũng biến mất.
Giản Nhược Vũ mất đi chống đỡ ngã nhào trên mặt đất.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Treo hắn lên, chờ Bình Không tìm tới cửa.”
Khôi Thất chắp tay đáp: “Rõ.”
– —
Chú linh giúp cánh tay con rối tái sinh. Được xếp vào loại linh phù, dùng để nuôi dưỡng con rối trong mấy ngày là thích hợp nhất.
Vân Lạc Đình sắp xếp tốt linh hồn của Khôi Tam, lại bỏ thêm khối linh thạch ở bên cạnh hắn, giao hết cho Khôi Nhất.
Sau khi con rối rời đi, Vân Lạc Đình buồn bực hỏi: “Không phải Trưởng lão Bình Không truyền tin nói là mấy ngày nữa mới đến sao. Tại sao hôm nay lại tới hành cung rồi?”
Trong tiên môn hẳn là có một ít phương tiện phi hành, so với xe ngựa thì đi nhanh hơn một chút. Dù có dừng lại một lúc, thì cũng chỉ mất nửa ngày là có thể đến kinh thành.
Cùng với những gì được nêu trong bức thư không khớp với nhau.
Bùi Huyền Trì giơ tay vuốt thẳng mái tóc dài của mèo nhỏ nói: “Hẳn là muốn đến tìm Thuần phi trước. Tới khi thời gian đến thì dùng thân phận Trưởng lão tiên môn ra mặt.”
Đi ngang qua nơi này nhưng lại không nghênh ngang đi vào ngủ lại, là có thể chứng minh được bọn họ muốn lặng lẽ vào kinh.
Bị linh thảo trong hành cung hấp dẫn, nhưng không muốn bị bại lộ, cho nên mới đến trộm.
Vân Lạc Đình nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó, không khỏi tò mò: “Hắn nói linh thảo là cái gì vậy?”
Cẩn thận nghĩ lại, hình như cậu không biết trong tẩm cung có linh thảo.
“Cái này.” Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì gõ nhẹ lên bình hoa: “Còn những thứ trong tẩm điện này nữa.”
Cùng với mấy loại hoa mọc ven đường, đều là linh thảo quý hiếm.
Đa số linh thực đều là linh thảo, chỉ có một phần nhỏ là hoa.
Vốn dĩ trồng nó vì đẹp mắt, hơn nữa linh thảo có linh, dù không ăn cũng có lợi cho cơ thể.
“Nếm thử đi.” Bùi Huyền Trì gắt một cánh hoa xuống rồi đưa cho mèo nhỏ: “Loại hoa này hiếm thấy, chỉ từng xuất hiện ở trong bí cảnh nơi đại năng giả ngã xuống. Trưởng lão Bình Không hẳn là đã nhận ra, ông ta không tiện ra mặt, nên mới kêu Giản Nhược Vũ qua đây.”
Vân Lạc Đình cắn một miếng nhỏ, không có mùi vị gì, cũng không có nước sốt: “Không ngon.”
Bùi Huyền Trì ăn những cánh hoa cậu từng ăn qua, rồi lại đổi một đóa hoa khác cho cậu: “Bông này chắc là ngọt.”
Vân Lạc Đình sững sờ một lúc, cậu cầm lấy bông hoa kia nhưng không vội vã ăn, cứ thế cầm nó trong tay.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dáng suy tư của cậu, Bùi Huyền Trì giơ tay vén tóc mái của mèo nhỏ ra sau tai: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế?”
Vân Lạc Đình cân nhắc nói: “Ngươi nói, tâm ma là……”
Bùi Huyền Trì ôm chầm Vân Lạc Đình, giơ tay che đi lỗ tai cậu.
“Hả?” Còn chưa chờ cậu hỏi chuyện gì xảy ra, thì từ bên ngoài vang lên một tiếng gầm thét chói tai.
—— “Kẻ nào dám đả thương đệ tử của bản tôn! Mau ra đây cho ta!”
Bùi Huyền Trì bế Vân Lạc Đình lên đặt cậu lên ghế dựa: “Ở đây chờ ta.”
“Ta ở bên kia cửa sổ chờ ngươi, ngươi quay đầu lại là có thể nhìn thấy ta.” Vân Lạc Đình nhẹ nhàng vỗ về sợi tơ hồng trên cổ tay. Giống như nghĩ đến cái gì đó, nếu thật sự không khéo tâm ma phát tác, ánh mắt hắn có thể nhìn đến chỗ cậu, hẳn cũng có một chút tác dụng áp chế.
Tâm ma bắt nguồn từ sự sợ hãi trong phỏng đoán. Nếu loại phỏng đoán này không được thiết lập, hẳn là tâm ma cũng không làm được chuyện gì.
Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cậu cũng có thể kịp thời ra tay, linh lực của cậu rất có hiệu quả trong việc trấn an ma khí xao động.
Trong viện.
Giản Nhược Vũ bị treo lên giờ phút này đã được cứu ra, suy yếu nằm bên cạnh Trưởng lão Bình Không.
Mặt Trưởng lão Bình Không tràn đầy tức giận, lúc đi ra ngoài còn hoàn hảo, mới một lúc không thấy đã bị trọng thương. Hắn đường đường là trưởng lão Thiên Huyền Môn, để đệ tử bị thương trước mắt, chẳng phải đối phương đang hạ thể diện của hắn sao!
Lúc này, nhìn thấy Bùi Huyền Trì đi ra, Trưởng lão Bình Không trợn tròn mắt.
Giản Nhược Vũ ho nhẹ hai tiếng, túm cổ tay áo Trưởng lão Bình Không, ngón tay hắn run rẩy chỉ vào Bùi Huyền Trì: “Sư phụ, chính là hắn. Đệ tử ôn tồn nói chuyện với hắn. Hắn không nghe, ngược lại còn đả thương đệ tử, lại còn nói ra lời lẽ ngông cuồng.”
“Đệ tử nói ra tên của sư phụ, muốn lời lẽ của hắn tôn trọng một chút. Hắn lại không nghe, lời nói ra càng không để sư phụ vào trong mắt.”
Giản Nhược Vũ suy yếu té ngã trên đất, cái tay đang túm cổ tay áo cũng hạ xuống: “Đệ tử nghĩ, chuyến đi này không được công khai bại lộ thân phận. Khắp nơi nhường nhịn, không nghĩ tới hắn ngược lại cảm thấy đệ tử dễ bắt nạn, dây dưa đến cùng, vẫn là kéo thêm phiền toái cho sư phụ.”
“Ngươi đang nói cái gì!” Bình Không trưởng lão hừ lạnh: “Đả thương đệ tử của bản tôn, bản tôn há có thể buông tha cho hắn.”
Sát khí lan tràn trên mặt Trưởng lão Bình Không, ông ta đứng dậy hờ hững nói: “Còn nữa…… Chỉ cần làm bọn họ vĩnh viễn câm miệng, thì sẽ không có ai công khai chuyện xảy ra ở đây ra ngoài. Nói cái gì mà công khai, làm sao có thể bị bại lộ thân phận được.”
“Đối nghịch với Thiên Huyền Môn. Trời đất rộng lớn, nhưng lại không có chỗ cho ngươi dung thân.”
Nói xong, trên tay Trưởng lão Bình Không ngưng tụ pháp khí bản mạng, chém ra một đạo linh khí.
Bùi Huyền Trì không thèm né tránh. Hắn bảo vệ Vân Lạc Đình ở phía sau, trực tiếp nghênh chiến.
Trong thư phòng, Khôi Nhất mang điểm tâm đi vào: “Công tử.”
Trong không khí tràn ngập hai loại khí tức, ma khí cùng linh khí đan xen vào với nhau. Khẩn trương giết chóc chỉ cần chạm vào là nổ ngay. Vân Lạc Đình khẩn trương nhìn chằm chằm Bùi Huyền Trì, sợ tâm ma sẽ xuất hiện không đúng lúc.
Thấy Khôi Nhất lấy từng đĩa từng đĩa điểm tâm từ trong giỏ ra, mùi hương ngọt ngào của điểm tâm làm xao động tâm trí. Đầu óc đang căn chặt của Vân Lạc Đình ngay lập tức thả lỏng ra.
Khôi Nhất rót một ly trà, an ủi nói: “Bình Không không phải là đối thủ của điện hạ, công tử không cần lo lắng.”
“Ừ.” Tuy rằng nói không cần lo lắng, nhưng Vân Lạc Đình vẫn tản linh lực ra ngoài, nhận thấy khí tức của Bùi Huyền Trì không xong, liền dùng linh lực của mình giúp hắn bình tĩnh lại.
Trưởng lão Bình Không vẫn chưa để Bùi Huyền Trì vào mắt. Nhưng vào một khắc ma khí xuất hiện, Bình Không sững sờ.
Tại sao bên trong hành cung lại có ma tộc?!
Từ sau cái chết của cựu Ma tôn. Ma tộc bị tiên môn chính đạo áp chế khắp nơi. Tiên môn càng có ý định hoàn toàn tiêu diệt ma tộc.
Nhưng giờ phút này chuyện gì đang xảy ra!
Người này rốt cuộc là ai?
Trưởng lão Bình Không gian nan khởi động linh khí giữa ma khí, chất vấn nói: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào! Người trong ma tộc dám can đảm xuất hiện trước mặt bản tôn. Ngươi thật sự không muốn sống nữa, ngươi có biết, bên ngoài có bao nhiêu người nhìn chằm chằm ma tộc!”
“Một khi tin tức ngươi ở trong kinh thành bị truyền ra, đến lúc đó ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn sao! Không cần ta động thủ, toàn bộ tu sĩ chính đạo sẽ đến lấy tính mạng của ngươi!”
Tu vi của Ma tộc quá mức dọa người, thật vất vả mới chèn ép đến tận đây. Nếu để tu vi của người trước mặt đại thành, chỉ sợ người trong tiên môn không chiếm được tiện nghi.
Suy nghĩ trong lòng Trưởng lão Bình Không biến hóa, quyết không thể để tên ma tộc trước mắt rời đi. Thừa dịp tu vi của hắn không đủ, phải loại bỏ hắn càng sớm càng tốt.
Đến lúc đó hắn có công trừ ma vệ đạo. Tiên Tôn nhất định sẽ không để hắn tiếp tục ở trong Thiên Huyền Môn làm một tên trưởng lão nho nhỏ nữa.
Bùi Huyền Trì nhìn thấy ánh mắt tham lam của ông ta, nhàn nhạt nói: “Người chết, làm sao có thể truyền tin tức?”
Khi hắn giơ tay lên, ma khí khát máu trong nháy mắt giống như lưỡi dao sắc bén thổi quét qua.
Trưởng lão Bình Không vội vã khởi động linh lực. Tuy là như thế, nhưng trên mặt ông ta vẫn bị rạch ra vài đường vết máu, ông ta cười dữ tợn nói: “Tu vi của ngươi tuy không thấp, nhưng ngươi gặp phải bản tôn, về điểm này tu vi của ngươi không khác nào múa rìu qua mắt thợ.”
“Mặc dù ta không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng không thể động đến ta. Chờ đến khi ma khí của ngươi hao hết, ngươi chỉ còn yên lặng mà chờ chết!”
Trưởng lão Bình Không thấy rõ, chỉ bị động chống đỡ, che chở bản thân mình. Chờ đến lúc khí tức của Bùi Huyền Trì tan hết, đó chính là ngày chết của hắn.
Bùi Huyền Trì cũng không vội, để tránh khơi dậy tâm ma. Tất nhiên hắn có thể loại bỏ Trưởng lão Bình Không, nhưng sẽ khiến mèo nhỏ lo lắng.
Trong lúc nhất thời khí tức không ngừng xoay chuyển, hai người cứ thế giằng co.
Giản Nhược Vũ ngã trên mặt đất nhân cơ hội giãy giụa đứng dậy. Hắn nắm chặt pháp khí bên hông phóng thẳng về hướng thư phòng.
Tuy rằng Vân Lạc Đình nhìn chằm chằm Bùi Huyền Trì cách đó không xa, nhưng động tác của Giản Nhược Vũ lớn như thế nên không thể tránh được tầm mắt của cậu. Khôi Nhất che trước cửa, một chân đá bay.
Nhưng ngay sau đó, Giản Nhược Vũ giống như mây mà biết mất, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cậu. Hắn giơ cao thanh chủy thủ trong tay, dùng sức đâm xuống!
“Tiểu Bạch!”
Vân Lạc Đình liếc mắt nhìn Giản Nhược Vũ một cái, khi thanh chủy thủ cách cậu một mét liền bị chặn lại. Giản Nhược Vũ ngạc nhiên, động tác của hắn cứng lại, ngay sau đó bị ma khí chấn động đánh văng ra.
Ngay cả một tiếng hét lên vì đau đớn cũng chưa có hắn đã đập đầu xuống mặt đất rồi bất tỉnh.
Lúc cậu lấy lại tinh thần thì nhận ra cảm xúc của Bùi Huyền Trì không đúng. Vân Lạc Đình nhăn mày: “Huyền Trì?”
Bình Không trưởng lão thấy thế lập tức triển khai linh lực, cười to nói: “Ha ha! Khí tức của ngươi bị rối loạn rồi, ngày chết đã đến —— phốc!”
Ma khí đang giằng co chợt tản ra, tấm chắn mà ông ta linh khí khởi động lên tức khắc vỡ vụn. Bình Không trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất. Hai mắt ông ta còn chưa khép lại đã tắt thở, tựa hồ đến khi chết cũng chưa nghĩ ra, ông ta chết như thế nào.
Vân Lạc Đình thấy tình thế không ổn, vội vàng dặn dò nói: “Quét sạch sân, tất cả con rối đừng tới gần.”
“Rõ.”
Khôi Nhất nghe lệnh, lắc mình mấy cái để né tránh, kéo Giản Nhược Vũ và thi thể Trưởng lão Bình Không đi. Đồng thời nhìn thấy Bùi Huyền Trì đột nhiên ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn Khôi Nhất.
Chỗ cửa chính có một vật ngăn cản rơi xuống, giống như một con dao phay rơi xuống đất.
Bước chân Khôi Nhất ngừng lại, con rối nghe lệnh theo bản năng làm hắn không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Vân Lạc Đình thấy thế, chỉ vào cửa nhỏ ở phía sau: “Đi từ chỗ này.”
Khôi Nhất nghe vậy không nói hai lời lại xông tới, đi lên phía trước, nói: “Công tử, ngươi cùng ta đi ra ngoài. Hiện tại tình huống của điện hạ không ổn, ngươi ở lại khả năng cũng sẽ…”
“Tình hình của hắn càng không ổn ta càng muốn ở lại.” Vân Lạc Đình không nhiều lời, ý bảo hắn nhanh chóng rời đi. Chờ Khôi Nhất đi rồi, cậu xoay người muốn nhìn xem tình hình của Bùi Huyền Trì như thế nào rồi, kết quả liền thấy không biết từ lúc nào Bùi Huyền Trì đã đứng sau lưng cậu.
Nhìn người đứng gần trong gang tấc, Vân Lạc Đình hơi sửng sốt một chút: “Huyền Trì?”
Vẻ mặt Bùi Huyền Trì không biểu cảm nói: “Ngươi muốn đi đâu.”
“Ta… Ta muốn đi tìm ngươi.” Vân Lạc Đình ý thức được, khả năng vừa nãy Bùi Huyền Trì nghe thấy cậu kêu Khôi Nhất rời đi, nên hắn nghĩ rằng cậu cũng muốn chạy theo bọn họ.
“Ngươi lừa ta.”
“…”
“Ngươi chỉ muốn chạy.”
Đôi mắt Bùi Huyền Trì hơi cụp xuóng, rõ ràng là ánh mắt tàn nhẫn, nhưng Vân Lạc Đình lại mạc danh nhìn ra được sự ấm ức từ trong đó.
Vân Lạc Đình dỗ dàng nói: “Ta chỉ…”
Giọng nói cậu đột nhiên ngưng lại, cậu đột nhiên ý thức được mình đang cố giải thích cho Bùi Huyền Trì người đang bị tâm ma ảnh hưởng.
Tuy rằng trên mặt Bùi Huyền Trì không biểu hiện ra, nhưng ma khí xung quanh hắn càng ngày càng dày, giống như đang phản ánh lại tâm trạng của Bùi Huyền Trì. Cậu không ngừng đưa linh lựa vào chỗ tay hai người giao nhau, nhưng lại không hề có tác dụng.
Nhìn thấy bầu trời càng ngày càng tối, ma khí mơ hồ che khuất trận pháp bao quanh hành cung, lại tiếp tục mở rộng ra chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.
Không kịp nghĩ nhiều, Vân Lạc Đình dứt khoát vươn tay vòng lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên hôn Bùi Huyền Trì.
Trong phút chốc, một tia linh lực yên lặng xuất hiện bên trong ma khí, rồi sau đó đan chéo vào nhau quấn quanh nó.
Đôi mắt Bùi Huyền Trì âm thầm đối đen như mực. Hắn thuận thế ấn Vân Lạc Đình vào trong lồng ngực, dùng sức hôn lại.
“Ưm…”
Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên, khi cậu nhìn thấy bầu trời thay đổi thất thường không nhịn được mà nhăn mày.
Ma khí quanh quẩn trong không gian. Chân trời dần dần biến sắc, mây đen ngưng tụ phía trên hành cung.
Tia sét ngưng tụ bên trong đám mây, áp ma khí tối tăm xuống. Vân Lạc Đình rót linh khí vào khiến cho Bùi Huyền Trì dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn đám mây chứa sét kia. Trong mắt Bùi Huyền Trì một mảng thờ ơ, giống như đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Hắn vẫn chưa để lôi kiếp ở trong lòng.
Hắn đẩy mạnh Vân Lạc Đình vào trong thư phòng, dặn dò: “Đừng ra ngoài.”
“Đó là……”
“Ầm ầm”
Đồng tử Vân Lạc Đình chợt co rút lại, lôi kiếp từ trong mây đen chém thẳng vào hướng Bùi Huyền Trì!
“Cẩn thận!” Vân Lạc Đình đẩy cửa muốn đi ra, nhưng Bùi Huyền Trì chống cửa, ngang ngạnh chống lại đạo sấm sét này.
Thiên đạo và ma tộc bất dung, lôi kiếp so với tu sĩ tầm thường càng tàn nhẫn hơn. Ma tu độ kiếp cửu tử nhất sinh, huống chi Bùi Huyền Trì vượt cấp tu luyện, là lôi kiếp của Đại Thừa kỳ, hơi vô ý một tý sẽ hồn phi phách tán.
Khóe môi Bùi Huyền Trì hơi nhấp. Hắn đùa nghịch sợi xích treo lên cửa, muốn khóa chặt cửa thư phòng lại.
Nghe thấy âm thanh của tiếng khoá cửa va chạm cửa gỗ. Vân Lạc Đình ý thức được hắn muốn làm cái gì, vội vàng nói: “Cốt nhục của linh thú có thể tiêu trừ lôi kiếp, ngươi thả ta ra ngoài đi mà.”
Vân Lạc Đình sốt ruột đập cửa: “Bùi Huyền Trì! Mở cửa ra!”
Cửa sổ duy nhất trong thư phòng cũng bị ma khí phong kín. Chỉ có thể đi ra ngoài từ chỗ này, bây giờ hẳn là Bùi Huyền Trì không có sức lực dư thừa để niêm phong cửa, cho nên mới dùng khóa.
Như vậy làm sao có thể chống đỡ qua lôi kiếp?
Vân Lạc Đình càng nghĩ càng lo lắng.
“Ngoan nào.” Bùi Huyền Trì ý thức được kẻ kéo lôi kiếp tới không có ý tốt. Hắn trùng sinh vì Thiên Đạo mất đi Tu chân giới nên muốn cứu lấy nó. Bây giờ Thiên Đạo muốn mượn cơ hội này để diệt trừ hắn, lôi kiếp này không thể để nó lan đến gần Vân Lạc Đình được.
“Bùi…”
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, giống như là đang ấp ủ một đòn trí mạng, thật lâu không đánh xuống.
Vân Lạc Đình bất chấp những thứ khác, cứng rắn đẩy cửa ra. Cậu nương theo sợi xích khóa cửa mà kéo ra một khe hở, rồi sau đó không chút do dự đưa tay mình vào trong khe hở.
“Tiểu Bạch.”
“Câm miệng!”
Vân Lạc Đình phủi tay một đạo linh lực đánh nghiêng vào bàn tròn, nhặt mấy viên đá lăn đến bên chân lên nhét vào. Sau đó cậu hóa thành mèo trắng nhanh chóng từ khe hở chạy ra ngoài.
Vào lúc này lôi kiếp chợt đánh xuống.
“Ầm ầm”
Vân Lạc Đình hóa thành hình người trực tiếp bổ nhào lên người Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì trở tay ôm Vân Lạc Đình vào trong ngực, đưa lưng về phía lôi kiếp, bảo vệ Vân Lạc Đình ở bên trong.
Vân Lạc Đình giơ tay bắt lấy bờ vai của hắn lại không trốn đi, nhìn thấy tia sét kia đánh xuống: “Bùi Huyền Trì!”
Giọng nói rơi xuống, trong sân chợt yên tĩnh lại, trong khoảng khắc tiếng sấm ầm ầm biến mất.
Cuối cùng tia sét treo trên không trung kia vẫn không hạ xuống. Mây đen cuồn cuộn cuốn trong đó là sấm sét ầm ầm. Nó cuốn lấy ma khí rồi dần dần tản ra, cho đến lúc tiêu tán, nửa điểm dấu vết cũng không thấy.
Sau khi lôi kiếp tiêu tán, trong viện chỉ còn lại linh lực đan chéo với ma khí.
Sau một lúc lâu, Vân Lạc Đình chớp mắt, kết thúc rồi sao?
Bùi Huyền Trì nhìn Vân Lạc Đình ở trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng tùy tiện ra ngoài như thế, quá nguy hiểm.”
Cốt nhục của linh thú có thể loại bỏ lôi kiếp không phải giả. Nhưng sẽ gây tổn thương đến bản thân linh thú, bất cứ lúc nào hắn đều không nghĩ để mèo nhỏ bị thương. Thời gian mèo nhỏ tu luyện không dài, không thể mạo hiểm như vậy.
Vân Lạc Đình mới không nghe hắn giáo huấn, hừ nhẹ lên tiếng oán trách nói: “Ngươi dám nhốt ta.”
Bùi Huyền Trì bất đắc dĩ dỗ dành cậu nói: “Ta biết sai rồi.”
Thấy hắn nhận sai lưu loát như vậy, Vân Lạc Đình nhướng mày, giả vờ thản nhiên nói: “Vậy lúc tâm ma của ngươi phát tác ngươi hôn ta thì sao? Cũng biết sai rồi?”
Bùi Huyền Trì bật cười, cúi đầu khẽ hôn môi cậu, sau khi lướt qua liền dừng lại: “Biết sai, không phải lúc tâm ma phát tác, cũng có thể hôn sao?”
Lúc tỉnh táo bị hắn hôn khiến mặt cậu đỏ lên. Vân Lạc Đình ra vẻ trấn định ho nhẹ một tiếng, muốn che đi ngò má ửng đỏ. Cậu đơn giản biến trở lại thành mèo trắng nhỏ, ghé trên vai hắn, móng vuốt cậu dẫm dẫm gương mặt hắn, đúng lý hợp tình nói: “Meo meo!”
Hôn cũng hôn rồi, còn hỏi này hỏi nọ!