Chương 48: Ta vì ngươi mà đến
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử - Huyền Tam Thiên
- Chương 48: Ta vì ngươi mà đến
Khuôn mặt đáng ghê tởm của thái giám. Sau khi Bùi Văn Ngọc lấy đôi mắt kia không biết xấu hổ nói rằng tu vi của hắn tăng lên là do thiên phú của hắn ta. Thái tử được trưởng lão trong tiên môn thu làm đồ đệ. Bùi Huyền Trì mất đi đôi mắt ở trong cung điện giãy giụa cầu sinh.
Thái tử ngày càng vinh quang, giống như quên mất trong cung còn có một người như vậy.
Thái giám không có mệnh lệnh cũng không đặt chân đến đây nữa. Bùi Huyền Trì dựa vào cỏ dại trong cung để ăn no bụng, dùng một miếng vải rách che đi hốc mắt trống rỗng của hắn.
Bộ dạng khốn đốn này của hắn cùng với bộ dạng sau khi hắn thành Ma tôn giơ tay chỉ điểm, sát sinh tàn nhẫn xuất hiện đan xen trước mắt cậu.
Trong lúc không để ý đôi mắt Vân Lạc Đình đỏ lên. Loại súc sinh như Bùi Văn Ngọc dựa vào cái gì có thể chiếm vị trí vai chính ở trong nguyên tác chứ, Bùi Huyền Trì vô tội nhường nào?
Linh nhãn trời sinh vốn nên có cuộc sống vinh hiển cả đời, lại bởi vì sự xấu xa của những kẻ này mà phải gánh chịu tai ương không đáng có.
Ký ức đan xen vào với nhau khiến cho toàn bộ biển tâm thức không ngừng rung chuyển. Bầu trời sâu thẳm như mực, giống như vòng xoáy của biển sâu, hơi vô ý một tý là bị nó nuốt chửng.
Cảnh tượng trước mặt thay đổi vài lần, cả người Ma tôn tắm máu tanh đứng phía trên vực sâu, y phục đen sì của hắn dường như hoà làm một với bóng tối.
Vân Lạc Đình nghĩ, đó hẳn là thần thức của Bùi Huyền Trì.
Tâm ma của mỗi người đều khác nhau, nhưng tâm ma có thể ngưng tụ ra bộ dáng thật. Một đóa hoa một ngọn cỏ đều có thể là tâm ma, nhưng cảnh tượng trước mắt ngoại trừ Bùi Huyền Trì chỉ còn vực sâu, không còn thứ gì ở bên cạnh.
Bùi Huyền Trì hẳn là đang áp chế tâm ma trong mình, những mảnh vỡ ký ức chồng chéo lên nhau lúc nãy có thể chứng minh điểm này.
Chỉ là… Tinh thần và thần thức ở trong trạng thái này, hẳn là vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ được tâm ma.
Không tìm thấy tâm ma, thì không thể giải phóng linh lực. Vân Lạc Đình rối rắm một lát, phóng linh lực ra quấn lên cổ tay Bùi Huyền Trì, nhưng ngay sau đó, màu đen trong vực sâu cuộn lên, trực tiếp cuốn Bùi Huyền Trì vào trong đó.
“Bùi ——” Bước chân Vân Lạc Đình ngừng lại, cùng lúc đó toàn bộ thần thức bắt đầu sụp đổ. Cậu còn chưa kịp phản ứng, mắt đã tối sầm.
Thần thức trở lại vị trí cũ.
Vân Lạc Đình chậm rãi mở mắt, có lẽ là bởi vì thần thức và hơi thở giao hòa vào với nhau, khiến linh lực khôi phục, cậu lại hóa thành hình người nằm trong lồng ngực Bùi Huyền Trì.
“A……” Vân Lạc Đình nhăn mày, hạ thấp tay xuống, cậu muốn ngồi dậy.
Nhưng mà, cậu vừa mới đứng dậy, lại bị một bàn tay ở bên hông đè lại.
Vân Lạc Đình ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Huyền Trì không phải đang ngủ say, mà mở to hai mắt, mặt không biểu cảm nhìn cậu giống như đang phân biệt cái gì đó.
“Huyền Trì, sao ngươi… Ưm!”
Người đột nhiên đến gần khiến hai mắt Vân Lạc Đình mở ro, tất cả lời muốn nói ra đều bị che lấp giữa nơi răng môi, cảm xúc ấm áp mềm mại trên môi làm tim cậu đập nhanh hơn.
Bàn tay đang đặt trên vai cậu bỗng dưng siết chặt, chiếc áo mỏng toàn là nếp uốn.
Vân Lạc Đình ngồi trên đùi hắn, bàn tay ôm eo cậu khiến cậu không trốn thoát được, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bị động ngẩng đầu lên để Bùi Huyền Trì tuỳ ý làm.
Khi linh thú bị uy hiếp sẽ theo bản năng hóa thành hình thú để chạy trốn, nhưng giờ phút này, không biết Vân Lạc Đình đang suy nghĩ cái gì, chỉ chậm rãi cuộn tròn đầu ngón tay.
Khi đôi môi chạm vào nhau, Vân Lạc Đình cảm giác có hơi khó thở, cậu thút thít ý đồ mở miệng: “Ưm… Huyền, ưm…”
Đôi tai mèo lặng lẽ chui ra, run run nằm sấp xuống giống như muốn trốn vào trong tóc.
Đôi mắt sâu thẳm của Bùi Huyền Trì tối sầm, lòng bàn tay đặt lên trên tai mèo, năm ngón tay chậm rãi khép lại.
“Ưm!” Đôi môi còn chưa kịp tách ra, Vân Lạc Đình không nói nên lời, trong mắt cậu chợt bốc lên một tầng hơi nước. Cậu nắm chặt năm ngón tay, còn chưa kịp cử động, đã thấy Bùi Huyền Trì buông tai cậu ra.
Chỉ thấy Bùi Huyền Trì vừa hôn cậu, vừa vòng một tay xuống đuôi cậu rồi chậm rãi hướng xuống dưới.
Vân Lạc Đình không hiểu vì sao mà rùng mình, cậu vội vàng giơ tay lên ôm hắn, dùng sức hôn trở lại, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của Bùi Huyền Trì, để hắn thả cái đuôi vô tội ra.
Bùi Huyền Trì cụp mắt, giơ tay áp lên má cậu, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vỗ về rồi hôn lướt qua.
Vân Lạc Đình nhẹ nhàng thở ra, nhân lúc hắn thả cái miệng nhỏ của cậu ra, cậu cố gắng hô hấp. Sau đó cậu cảm thấy chóp đuôi mình nóng lên, cậu bỗng dưng ngơ ngẩn.
“Chờ, chờ đã…… uh!”
– —
Lúc Bùi Huyền Trì mở mắt ra đã là buổi trưa.
Hắn vô thức thu lại cánh tay, kéo mèo nhỏ ở bên cạnh đến gần lồng ngực mình hơn một chút. Đột nhiên đầu ngón tay hắn cứng đờ, một chiếc đuôi mềm mại ấm áp quấn trên đó.
Hắn cúi đầu nhìn lại, một đôi tai mèo tủi thân ghé trên tóc. Nơi khóe mắt mơ hồ còn nhìn thấy nước mắt, môi có chút hồng hơi sưng, nhưng cũng may vẫn còn một tia lý trí còn tồn tại, chỉ là hôn có hơi lâu.
Bùi Huyền Trì: “……”
Hắn từ từ rút tay ra khỏi cổ mèo nhỏ, nhẹ nhàng ngồi dậy, thân hình hắn cứng đờ ngồi ở bên mép giường.
Hắn vừa chuẩn bị đứng dậy, thì phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn mang theo một chút lười biếng: “Ngươi chạy đi đâu?”
Bùi Huyền Trì cứng đờ người: “Ta…… Ta đi lấy ít thuốc mỡ cho ngươi.”
“Hừ.”
“Lần sau nếu ta còn làm như vậy, ngươi cứ cầm dao, hoặc là biến thành hình mèo chạy đi.”
Vân Lạc Đình mím môi, cơn đau nhói khiến cậu không nhịn được mà nheo mắt.
Bùi Huyền Trì nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Đừng sợ…… Ta.
Giọng nói run rẩy của Bùi Huyền Trì hiện lên trong tâm trí cậu. Vân Lạc Đình bừng tỉnh nhớ lại những hình ảnh ở trong biển ý thức của Bùi Huyền Trì, cảnh tượng khi hắn là Ma tôn được mọi người quỳ xuống. Nhìn bộ dạng khẩn trương lúc này của Bùi Huyền Trì, cậu mơ hồ hiểu ra.
Hắn ảo não bởi vì chuyện này có khả năng sẽ tạo thành hậu quả, mà không phải ảo não vì chuyện của bản thân.
Vân Lạc Đình hỏi: “Tâm ma của ngươi sao rồi?”
Bùi Huyền Trì giải thích nói: “Ta không động đến tu vi, tâm ma sẽ không xuất hiện.”
Sợ Vân Lạc Đình lo lắng, lại sợ Vân Lạc Đình giống như lần trước đi vào biển ý thức, như vậy thì quá nguy hiểm. Bùi Huyền Trì liền nói thêm một câu: “Kỳ thực tâm ma không có gì nguy hiểm, chỉ là khiến suy nghĩ và cảm xúc ở trong nội tâm mở rộng, để nó qua đi tự mình bình tĩnh lại, là không có việc gì.”
Cũng để mèo nhỏ an tâm hơn.
Vân Lạc Đình nhướng mày, chậm rãi gật đầu: “Đã hiểu.”
Nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý và kèm theo đó là chút bỡn cợt của mèo nhỏ, Bùi Huyền Trì đứng dậy nói: “Ta đi tìm ít thuốc hoạt huyết và thuốc loại bỏ máu đông.”
Vân Lạc Đình nhìn bộ dáng chạy trối chết của hắn, lập tức cười thành tiếng.
Một lát sau, Bùi Huyền Trì bưng một khay thuốc mỡ bước vào, khuôn mặt Vân Lạc Đình ngẩn ra, có chút không cười nổi.
Vân Lạc Đình bọc chăn nằm xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài: “Ta không muốn dùng.”
Bùi Huyền Trì đặt mấy loại thuốc này lên đầu giường, chọn ra mấy lọ: “Có một vài loại không màu không vị, còn loại này có vị ngọt, không đắng, thử bôi lên xem sao?”
Vân Lạc Đình ngước mắt, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
“… Nếu cảm thấy khó chịu thì dùng một ít.”
“Được.” Vân Lạc Đình một lời đồng ý, dùng tay yên lặng đẩy mấy lọ thuốc ra xa chút.
Nhìn Bùi Huyền Trì ngồi bên cạnh không nói một lời, Vân Lạc Đình đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.
Cậu thật sự có hơi không hiểu tại sao mình lại xuyên sách. Quyển sách này đối với cậu mà nói không xứng để cậu dùng để giết thời gian, nhưng cậu biết Bùi Huyền Trì là người duy nhất cậu để ý trong quyển sách này.
Vân Lạc Đình giống như hiểu được ý nghĩa mình xuyên thư nằm ở đâu.
Khi đó ta không biết tên ngươi, lúc biết được thân phận của ngươi thì đã chú ý tới ngươi rồi. Sau xuyên sách ta gặp được ngươi rồi biết tên của ngươi, nhưng vẫn không biết được trong tương lai ngươi là ai.
Cho dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách, người làm ta chú ý, chỉ có mình ngươi mà thôi.
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong. Bùi Huyền Trì bưng một cốc sữa bò qua đây, thấy thế hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến ngươi.” Vân Lạc Đình nhận sữa bò uống một ngụm, ấm áp, cũng không nóng: “Có cái gì ăn không, ta có hơi đói bụng.”
Sau giờ ngọ ngày hôm qua bọn họ vẫn chưa ăn gì.
Bùi Huyền Trì nói: “Ta đi gọi người đưa cơm trưa tới.”
Đúng là đã đến giờ cơm, phòng bếp nhỏ luôn đúng giờ chuẩn bị đồ ăn, đi ra ngoài nói một tiếng với con rối là có thể đưa đồ ăn vào.
Vân Lạc Đình nghe vậy vén chăn lên, đứng dậy nói: “Chúng ta trực tiếp đến phòng bếp nhỏ ăn cơm đi, đưa đi đưa lại thật phiền phức.”
“Được.” Bùi Huyền Trì bước lên, duỗi tay bế Vân Lạc Đình lên.
Đôi mắt Vân Lạc Đình nhiễm chút ý cười, cậu không bị thương ở chân, lại không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Tuy là như thế, cậu cũng không nói gì thêm, để Bùi Huyền Trì ôm mình đến phòng bếp nhỏ.
– —
Sự tồn tại của tâm ma tóm lại là rất nguy hiểm, cho đến khi biết rõ tâm ma của Bùi Huyền Trì đến tột cùng là cái gì, thì không thể thả lỏng cảnh giác.
Chuyện xấu gì cũng đã xảy ra, kiếp trước Bùi Huyền Trì đã trải qua quá nhiều biến cố, kiếp này bất luận là người nào hay một sự kiện nào đều có khả năng trở thành tâm ma của hắn.
Vân Lạc Đình ngồi trên xích đu nhẹ nhàng lay động, bên kia Bùi Huyền Trì đang lột vỏ linh quả cho cậu.
Cái này là do thị vệ đi nhà đấu giá mang về. Đoạn Thư Lăng tình cờ có được một cây linh quả, số lượng linh quả thưa thớt, nên không có lấy ra bán, mà mang đi tặng người.
Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ cứ nhìn mình. Sau khi hắn lột vỏ trái cây xong, liền đặt chúng vào trong đĩa, rồi đưa đĩa cho Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình không nhận, dùng que tăm nhỏ chọc một miếng đưa lên miệng Bùi Huyền Trì: “A ——”
Bùi Huyền Trì ăn miếng linh quả kia: “Rất ngọt, ngươi ăn thử đi.”
Vân Lạc Đình cầm que tăm nhỏ, cậu không vội vàng ăn, thản nhiên hỏi: “Ngươi có biết tâm ma của ngươi là cái gì không?”
Bùi Huyền Trì hẳn là biết, dù sao hắn cũng lâm vào thần thức vài lần, nói như thế nào cũng nên gặp qua tâm ma kia.
“…… Chờ thêm mấy ngày, sau khi ta độ kiếp là có thể loại bỏ tâm ma, không cần để trong lòng.”
“Tại sao ta cảm giác như ngươi không muốn ta biết tâm ma là ai?” Vân Lạc Đình chần chờ một lát, nhẹ giọng nói: “Ta đi vào bên trong thần thức của ngươi, nhìn thấy kiếp trước của ngươi.”
“Ừ.” Bùi Huyền Trì tất nhiên sẽ hiểu, tâm ma sẽ chỉ khiến người ta đánh mất lý trí, sẽ không làm người ta mất đi ký ức, huống chi, mèo nhỏ vẫn chạm đến lòng bàn tay hắn khi bị ma khí cuốn vào.
Lúc ấy hơi thở hỗn loạn, Bùi Huyền Trì sợ mèo nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, cố gắng chống đỡ một lát thanh tỉnh để đưa cậu ra bên ngoài.
Vân Lạc Đình nói: “Đó không phải lỗi của ngươi. Kẻ ác cuối cùng sẽ chịu trừng phạt, ngươi bị bắt phải phản kháng. Với ta, ngươi mới là người bị hại.”
“Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, cho dù chuyện gì xảy ra, ta vẫn luôn ở đây.”
“Cho nên… bây giờ có thể nói cho ta biết, tâm ma của ngươi là cái gì không?” Vân Lạc Đình nhẹ giọng nói: “Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện.”
Kiếp trước ngươi đã rất khó khăn, một đời này ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.
Bùi Huyền Trì nghe vậy đầu tiên là sửng sốt.
Kiếp trước, trên tay hắn dính đầy máu, bất kham, không thể nói nên lời. Hắn sợ mèo nhỏ sẽ chán ghét mình, cho nên không muốn nhắc tới.
Nhưng nhìn thấy mèo nhỏ cẩn thận như thế, hắn giơ tay lên cử động đầu ngón tay cọ cọ gương mặt cậu.
Vân Lạc Đình thuận thế nắm lấy tay hắn, để ở trên đùi mình thưởng thức.
Vân Lạc Đình từng đoán qua, tâm ma có thể là Bùi Văn Ngọc, cũng có thể là hoàng đế, quốc sư, Thục quý phi cũng nghĩ đến. Nhưng bởi vì ở trong thần thức của Bùi Huyền Trì không có thấy, phía trước lại là vực sâu, ngay cả một bóng người cũng không có, chẳng lẽ tâm ma chính là Bùi Huyền Trì sao?
Có khả năng, nhưng không lớn.
Thân là Ma tôn, khả năng bị chính mình gây khó khăn là rất nhỏ. Không thể so sánh với một số tu chân giả trong tiên môn, sẽ có khả năng bởi vì một ít chuyện nhân quả nhỏ, mà khiến bản thân trở thành tâm ma của chính mình.
Vì ma tu cởi mở không câu nệ tiểu tiết.
Hơn nữa, nếu tâm ma là chính là bản thân mình, cũng không có gì khó nói, trực tiếp nói cho nó biết, như vậy càng dễ dàng giải quyết hơn.
Bùi Huyền Trì lại ngậm miệng không chịu nói, vì sao.
Vân Lạc Đình ăn linh quả, thử loại trừ những điểm không có khả năng, để tìm ra chỗ đáng nghi. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, người khả nghi nhất vẫn chính là Bùi Huyền Trì.
“Ngươi thật sự rất muốn biết?”
“Ừ.”
Bùi Huyền Trì khẽ thở dài, xoa tai mèo: “Là ngươi.”
“Ừ…… Hả?” Vân Lạc Đình cắn linh quả, trong lúc nhất thời cậu còn nghĩ rằng mình nghe lầm. Nhưng thấy vẻ mặt Bùi Huyền Trì, không hề có ý đùa giỡn chọc cười cậu, cậu không khỏi thắc mắc.
Vân Lạc Đình mờ mịt nói: “Tại sao lại là ta?”
Cẩn thận nghĩ lại, phía trước là vực sâu, ngoại trừ Bùi Huyền Trì, còn không phải là cậu?
Nhưng…… Tại sao tâm ma của Bùi Huyền Trì lại là cậu.
Vân Lạc Đình không nghĩ ra: “Ta còn tưởng rằng là một trong số những người bên phía Bùi Văn Ngọc.”
“Bọn họ còn không có tư cách này.” Bùi Huyền Trì chưa bao giờ để người khác vào mắt.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần một cái búng tay là có thể khiến mọi thứ biến mất chỉ còn một đống tro tàn. Bao gồm cả cái Thiên Đạo này, bao gồm toàn bộ Tu chân giới, không có một thứ nào có thể lọt vào mắt của hắn.
Ngoại lệ duy nhất trong đó, chỉ có Vân Lạc Đình.
Tâm ma xuất phát từ sự sợ hãi bên trong nội tâm. Hắn sợ hãi, hắn che giấu quá nhiều chuyện, sợ những chuyện này bị mèo nhỏ biết, không chấp nhận được hắn rồi lựa chọn rời đi.
Cũng sợ nhìn thấy sự thất vọng, sự sợ hãi trong mắt mèo nhỏ.
Hắn có thể làm lơ vạn vật trên thế gian, lại không thể buông tha Vân Lạc Đình.
Lúc tu vi đột phá khiến ký ức kiếp trước ùn ùn kéo đến, cùng với ký ức kiếp này đan xen vào với nhau, khiến cho Vân Lạc Đình nhìn đặc biệt rõ ràng phần ký ức kia.
Bùi Huyền Trì chưa bao giờ để ý đến tâm ma. Nhưng lúc này đây, tâm ma có quan hệ với Vân Lạc Đình, hắn có hơi bó tay không có biện pháp.
Hắn không biết phải làm gì với Vân Lạc Đình.
Vân Lạc Đình há miệng thở dốc, muốn nói gì đó rồi lại không thể nào mở miệng. Sau khi thần thức giao hòa, giờ phút này cậu có thể cảm nhận được rõ ràng tâm cảnh của Bùi Huyền Trì.
Tuy là như thế, Bùi Huyền Trì lại không biểu hiện bất cứ một thứ gì trên mặt.
Vân Lạc Đình giơ tay ôm Bùi Huyền Trì, vỗ nhẹ vào lưng hắn, cụp mắt che hơi nước trong mắt, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không sợ ngươi, càng sẽ không rời khỏi ngươi, ta vốn vì ngươi mà đến, làm sao lại rời đi chứ.”