Chương 20: Không sờ, không giám sờ
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử - Huyền Tam Thiên
- Chương 20: Không sờ, không giám sờ
Vân Lạc Đình yên lặng thu hồi móng vuốt ngồi xổm xuống, hai chân trước thành thật đặt trước người: ” Meo meo~.”
Một bộ quần áo mà thôi, hỏng rồi thì thôi, Bùi Huyền Trì cũng không có để nó ở trong lòng, thấy mèo nhỏ cụp tai xuống, hắn cũng dừng lại ý định trêu chọc, vội vàng bế cậu lên, nói: “Ngươi là muốn ta đi chỗ nào?”
“Meo!” Vân Lạc Đình duỗi móng vuốt nhỏ chỉ hướng thiên điện.
Bùi Huyền Trì đang muốn đi đến chỗ cậu chỉ, thì thấy Hạ Dục Cẩn quay lại.
Phát hiện thần sắc Hạ Dục Cẩn có điểm lạ, Bùi Huyền Trì hồ nghi nói: “Làm sao vậy?”
“Triệu Trình Phàm tới.” Hạ Dục Cẩn nói: “Ta đi ra ngoài thì nhìn thấy hắn đang đi về phía này, liền chạy nhanh quay lại.”
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, nghĩ xem người này là ai.
Triệu Trình Phàm là đại thái giám bên người hoàng đế, có thể nói là tâm phúc của ông ta, được xưng là tâm phúc, vẫn luôn ở bên người hoàng đế từ lúc ông ta còn là Thái tử.
Hiện tại hoàng đế bị ngã gãy chân, hắn không ở bên người hoàng đế chiếu cố, chạy tới chỗ này để làm cái gì?
Hạ Dục Cẩn giải thích: “Ta dùng cớ tới vấn an Quý phi nương nương để tiến vào, nếu để Triệu Trình Phàm thấy ta ở Điện Quảng Phụng…… Vậy, chỉ sợ về sau sẽ thêm phiền toái.”
Từ xưa đến nay hoàng tử lén lút gặp thần tử là sai, tuy không tính là tội gì lớn, nhưng sẽ dễ dàng làm Hoàng đế cảm thấy có người mơ ước ngôi vị.
Huống chi người này còn là võ tướng.
Nếu Triệu Trình Phàm lắm lời nói vài câu, hoàng đế có khả năng sẽ sinh ra nghi ngờ với Bùi Huyền Trì.
Cũng chính vì sợ hoàng đế sẽ đa nghi nên Hạ Dục Cẩn mới lấy cớ tới thỉnh an Quý phi, không nghĩ tới lúc qua đây lại đụng phải.
Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần Hạ Dục Cẩn nói: “Ta ra đằng sau trốn trước.”
Bùi Huyền Trì muốn nói cho dù hoàng đế có hoài nghi hắn cũng không sao, dù sao đều là muốn mạng của hắn nếu hắn có thật sự có âm mưu soái vị, hoàng đế cũng sẽ không để trong lòng.
Bởi vì ở trong lòng Hoàng đế chỉ nhớ kỹ thời gian, đến khi nào là lúc thích hợp đào đi linh nhãn của hắn, giết người diệt khẩu.
Nên kỳ thật không cần lo lắng nhiều như vậy.
Nhưng chuyện linh nhãn cũng không tiện giải thích với Hạ Dục Cẩn, Bùi Huyền Trì đành để hắn đi.
Triệu Trình Phàm đứng ở trước cửa, giơ tay lệnh thị vệ đứng phía sau dừng lại, tự mình đi vào: “Nô tài thỉnh an điện hạ.”
Vân Lạc Đình liếc nhìn thị vệ đứng ở bên ngoài, người đứng thành hai hàng, cũng không đếm được là có bao nhiêu người.
Mèo nhỏ ở trong lòng hắn dựng đứng hết lông lên, Bùi Huyền Trì một tay ôm mèo nhỏ một tay vuốt lại bộ lông cậu: “Chuyện gì?”
Triệu Trình Phàm nói: “Nô tài là phụng lệnh ý chỉ của bệ hạ, tới thỉnh Cửu điện hạ đến hỗ trợ.”
“Linh thú tiên môn mang đến bị chạy mất, theo lời tiên nhân nói, lúc ngài ấy thúc giục khế ước thì cảm nhận được nó còn ở trong hoàng cung. Nên đã lên tiếng nói, nếu có ai có thể tìm được linh thú, trả về bình an, người đó sẽ được tặng trân bảo, linh vật, kể cả đan dược cũng có thể.”
“Việc này tạm thời chỉ có thái tử điện hạ biết. Sau khi truyền tới tai bệ hạ, bệ hạ lập tức phân phó nô tài qua đây, truyền lời lại cho ngài.”
“Hoàng cung lớn như vậy, dù điện hạ có đi hay không cũng không quá mệt mỏi, điện hạ có thể tiếp tục suy nghĩ nhưng ngài sẽ không phụ lòng bệ hạ đi?”
Triệu Trình Phàm ngữ khí bình đạm, thậm chí không có một chút phập phồng, âm thanh nói chuyện cũng không bén nhọn như những thái giám khác.
Nhưng Vân Lạc Đình nghe cách ông ta nói lại mạc danh cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ là do khi Triệu Trình Phàm nói chuyện, biểu tình trên mặt hắn chính là’ đây là ban ân, còn không mau quỳ xuống lãnh chỉ ‘, nó không khỏi làm trong lòng cậu cảm thấy phản cảm.
Hơn nữa…… Thái giám chỉ qua đây truyền lời, nhưng thị vệ lại xếp thành hàng như vậy.
Nói thật dễ nghe thì là để Bùi Huyền Trì tự quyết định, nhưng nghĩ một chút thì biết, những tên thị vệ kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng thả người.
Có lẽ là bởi vì lần trước hoàng đế đích thân tới, Bùi Huyền Trì cự tuyệt đi tiếp đón người trong tiên môn, lúc này trực tiếp mang theo thị vệ qua đây, chính là không muốn cho hắn có cơ hội cự tuyệt.
Bùi Huyền Trì nghĩ Quý tần vài lần ra tay dều có liên quan đến hương dẫn dụ, cùng với việc linh thú lạc mất lần này, trong lòng liền đưa ra phỏng đoán.
“Ý công công nói chính là, phụ hoàng bị thương không rời được giường, còn nhớ ta, ta tất nhiên sẽ không làm hắn thất vọng.”
“Meo ~?”
Bùi Huyền Trì nắm lấy chân mèo nhỏ, nhàn nhạt nói: “Công công đi trước truyền lời, bổn điện hạ đổi một bộ quần áo khác, sau đó sẽ đến.”
Triệu Trình Phàm hơi ngẩng đầu, hiển nhiên đối vơi kết quả này rất vừa lòng: ” Vậy nô tài cáo lui trước.”
“Meo.” Vân Lạc Đình vẫy vẫy cái đuôi, tính toán chờ Bùi Huyền Trì thay xong quần áo sẽ đi cùng với hắn.
Bùi Huyền Trì không tính mang mèo nhỏ đi cùng, linh thú đã kí khế ước, dù có thả ra ngoài cũng sẽ không tùy ý chạy loạn, lần này lại có vài đệ tử đi cùng, chỉ sợ là chủ nhân của linh thú linh thú chưa từng đến, bằng không cũng không có khả năng không tìm được linh thú, từ ‘ chạy’ này chỉ sợ là có ý khác.
Khả năng bị người ta dẫn đi vẫn tính là lớn.
Hơn nữa hương dẫn dụ cũng không phải vật phàm, lại thêm chủ nhân của linh thú cũng không có đi cùng, linh thú lại vừa vặn nén chạy ra ngoài……?
Mối quan hệ bên trong chặt chẽ như vậy, chuyện này đã không còn là trùng hợp nữa.
Nhà mẹ của Quý tần không có người thân, chỉ bằng năng lực của bản thân mà có địa vị như ngày hôm nay hẳn là sau lưng có người của tiên môn hỗ trợ.
Nếu vậy, mang mèo nhỏ đi ra ngoài rất không an toàn.
Bùi Huyền Trì nói: “Ta đi xem một lúc, ngươi ở trong điện trờ ta quay về.”
“Meo……” Vân Lạc Đình nằm sấp xuống giữ chặt tay hắn, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Vì cái gì không mang theo mèo nhỏ đi cùng?
“Ta chỉ đi lộ mặt một lát, sẽ rất nhanh quay trở về.” Bùi Huyền Trì giúp mèo nhỏ vuốt lông, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngươi ngoan ngoãn ở trong điện phơi nắng, ăn chút điểm tâm, cá khô, bên ngoài nhiều người hỗn loạn, ngươi bị thương thì làm sao bây giờ?”
Hạ Dục Cẩn đảm bảo thái giám bên ngoài đã đi xa mới ra, vừa mới ra ngoài thì nghe thấy Bùi Huyền Trì nói lời này, tức khắc cười nói: “Ngươi nói nhiều như vậy hắn nghe hiểu được sao?”
Còn nói cực kỳ nghiêm túc.
Vân Lạc Đình liếc mắt nhìn hắn.
“Ai u, hắn còn trừng ta kìa.” Hạ Dục Cẩn không cho là đúng, ngược lại chỉ thấy cậu đáng yêu, nói xong hai câu liền thúc giục: “Ngươi đi đổi một bộ quần áo khác, ta cùng ngươi qua đó, nếu bị hỏi thì nói là đi trên đường đụng vào ngươi.”
“Vừa rồi thái giám kia nói chuyện hẳn là có chỗ giấu giếm, ta nhớ rõ Tả tướng,Thái tử và tiểu bối Mạnh gia cùng nhau đi tiếp đón người của tiên môn, Chuyện này Thái tử mà biết vậy người Mạnh gia chắc chắn cũng biết.”
“Ừm.” Bùi Huyền Trì không lắm để ý, hắn chỉ tính lộ mặt một tí sau đó tìm cớ quay về.
Hạ Dục Cẩn nói: “Ngươi vừa mới đánh Mạnh Nhị, mặc dù Mạnh Nhị khinh nam bá nữ không phải thứ tốt, nhưng nói thế nào hắn cũng là người của Mạnh gia, chỉ sợ trong lòng Tả tướng sẽ ghi hận ngươi, đến lúc đó ngươi cách xa bọn họ một chút, tránh bọn họ làm ra mấy cái động tác nhỏ.”
“À đúng rồi, ngươi có biết chuyện Mạnh Nhị bị ngựa điên dẫm không? Nếu không có người kịp thời xuất hiện kéo lại con ngựa đó, cái tên Mạnh Nhị kia chỉ sợ đang sống sờ sờ thì bị dẫm chết, hiện tại hắn dưỡng thương ở trong nhà, thái ý trong cung cũng bị kêu ra ngoài.”
Nói xong, không đợi Bùi Huyền Trì trả lời, Hạ Dục Cẩn lại tự biên tự diễn vừa nói vừa lắc đầu: “Ngươi hẳn là không biết, hắn là sau khi bị ngươi đánh thời điểm đi trên đường trở về mới xảy ra chuyện…… Nhưng chuyện này, hẳn là tả tướng sẽ tính trên đầu ngươi.”
Rốt cuộc, nếu không phải bị Bùi Huyền Trì đánh gãy chân, cho dù thật sự có con ngựa vọt tới, hẳn là cũng có thể tránh thoát.
Vân Lạc Đình thật ra không biết về sau xảy ra những việc này, sau khi Mạnh Nhị bị đánh còn tuyên bố sẽ đi cáo trạng nữa, hắn bị dẫm chết cũng tốt, tránh chạy đến trước mặt hoàng đế nói bậy.
Vừa nói, Bùi Huyền Trì vừa đi thay áo ngoài: “Đi thôi.”
“Meo meo ~” Vân Lạc Đình vỗ vỗ tay hắn, ngươi đi đi.
Chú ý an toàn.
– —
Sau giữa trưa luôn là khoảng thời gian ấm áp nhất trong ngày.
Vân Lạc Đình nhảy lên mái đình, trên đó đã để sẵn đệm mềm.
Nơi này tương đối cao, có thể thấy toàn đường hành lang ở ngoài điện.
Cậu vừa mới tìm chỗ thoải mái để nằm xuống, đã thấy cái thang đáp bên cạnh.
Vân Lạc Đình sửng sốt, sau đó liền thấy một nửa khuôn mặt dài của Thải Hà.
Thải Hà cười nói: “Tiểu chủ tử, nô tỳ tới đưa ít thức ăn.”
Nói, Thải Hà bày mấy đĩa điểm tâm ở bên cạnh đệm:”Tiểu chủ tử cứ từ từ thưởng thức, có việc thì kêu ta một tiếng là được.”
Nàng dọn xong đồ ăn cũng không ở lại lâu, lúc đi xuống cũng thu lại cây thang.
Vân Lạc Đình không muốn ăn uống, cậu gác cằm để trên cái đệm, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn ra bên ngoài.
Cậu có cảm giác Bùi Huyền Trì đã đi ra ngoài lâu lắm rồi.
Nói là đi ra ngoài một chút rồi sẽ quay về? Vậy mà hiện tại đã qua hai canh giờ rồi đi.
Vân Lạc Đình không phải là đang trách hắn trở về muộn, chỉ là bây giờ mà hắn còn chưa quay lại, cậu không khỏi sẽ đoán đối phương có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Bên ngoài tiếng bước chân không ngừng vang lên, thị vệ tuần tra đã vòng qua nơi này được hai vòng.
Không biết qua bao lâu, tiếng của Thải Hà ở dưới vang lên: “Tiểu chủ tử, điện hạ sai người quay trở về truyền lời, nói là xảy ra chút chuyện nên có thể sẽ về trễ, kêu tiểu chủ tử đừng quá lo lắng.”
“Meo.” Vân Lạc Đình kêu lên đáp lại một tiếng, nói cho nàng cậu đã biết.
Cậu đang chuẩn bị nằm sấp xuống một lần nữa thì từ bên ngoài cửa điện vang lên tiếng khoá cửa.
Vân Lạc Đình lập tức nhăn mày lại, ngồi xổm dậy nhìn ra phía ngoài điện, thái giám sau khi treo khoá lên liền dán giấy niêm phong lên.
Sau khi chuẩn bị tốt, hai thị vệ một trái một phải canh giữ trước cửa.
Thủ vệ của Điện Quảng Phụng bị đẩy vào bên trong.
Ngay cả thị vệ trong điện cũng bị thay người.
Đây là đang làm cái gì?
Thải Hà cũng là sửng sốt, hiển nhiên là không dự đoán được sẽ có người tới khóa cửa, “Sao lại thế này?”
Thị vệ bị đẩy vào lắc đầu: “Họ chỉ nói là người trong Điện Quảng Phụng không được phép ra vào.”
Thải Hà cầm chút bạc đi ra cửa, ở giữa khe hở của cửa vươn tay ra, trên mặt tươi cười hỏi: “Thị vệ đại ca, đây là xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại đóng Điện Quảng Phụng?”
Thị vệ thu bạc rồi ước lượng chúng ở trên tay, chia một ít cho người bên cạnh.
Thu tiền xong, lúc này mới mở miệng: “Linh thú không phải là ngẫu nhiên mà mất tích, cũng không phải là do thiên tính của nó nên nén chạy đi, là có người có ý định dụ đi, người trong tiên môn hoài nghi, có người vọng tưởng bắt được linh thú để luyện huyết nhục, rất có khả năng là người tu tiên.”
“Tạm thời còn không biết là kẻ nào to gan như vậy, vừa lúc chủ nhân của linh thú ở xa thúc giục khế ước, rút nhỏ phạm vi tìm kiếm linh thú, người trong tiên môn liền thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, nêm phong lại toàn bộ phạm vi nội cung, để người trong tiên môn đến từng điện tìm.”
Thu được thứ tốt, sau khi nói xong thị vệ còn thuận miệng an ủi một câu: “Các ngươi cũng không cần lo lắng, ngay cả tẩm điện của Hoàng hậu cũng bị niêm phong, không phải là chuyện gì to tát, chờ người trong tiên môn tới, không tìm thấy linh thú ở trong điện của các ngươi thì sẽ gỡ bỏ giấy niêm phong.”
Thải Hà nói: “Ta đã biết, đa tạ nhị vị giải thích nghi hoặc.”
Vân Lạc Đình ngồi dậy, nếu là đến các điện tìm vậy Bùi Huyền Trì chắc là sẽ mau quay về.
Thải Hà một lần nữa đáp cây thang ở bên cạnh, xách theo ấm trà bò lên, sau khi pha trà tốt mới nói: “Lời vừa nãy, hẳn là tiểu chủ tử cũng nghe thấy, ngài không cần quá lo lắng, sẽ không có việc gì.”
Vân Lạc Đình không chút để ý nói: “Meo.”
Thải Hà nhìn mèo nhỏ mỉn cười, vươn tay muốn học Bùi Huyền Trì sờ tai mèo nhỏ.
Kết quả tay nàng vừa mới vươn ra giữa không trung, ngay cả một sợi lông cũng chưa chạm tới.
Vân Lạc Đình đã đứng dậy lui về phía sau, lỗ tai nhạy bén cụp ra đằng sau, đôi mắt mèo nheo lại, yên lặng vươn ra móng vuốt.
Ừm?
Thải Hà ngượng ngùng thu hồi tay: “Không sờ, ta sẽ không sờ.”