Chương 116 - Hôm khác ta lại qua
- Trang Chủ
- Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử - Huyền Tam Thiên
- Chương 116 - Hôm khác ta lại qua
Địa thế ở Ma cung tương đối cao, phía sau chỗ này vừa vặn có một nếp gấp, mấy bậc thang chồng lên nhau tạo thành độ cao. Nếu là có cái gì, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Vân Lạc Đình lại không nhìn thấy Bùi Huyền Trì đâu. Cậu dừng một chút, cho rằng là mình hiểu sai rồi: “Ngươi……”
Lời còn chưa dứt, bên eo cậu đã bị siết lại, hơi thở quen thuộc xuất hiện ở phía sau người: “Ngươi.”
Vân Lạc Đình đột nhiên mở to hai mắt: “Ngươi vào bằng cách nào?”
“Có lợi hại không?”
“Lợi hại.” Vân Lạc Đình cũng không cảm nhận được hơi thở của Bùi Huyền Trì đến gần. Ở trong thuật ẩn thân, hình như Bùi Huyền Trì lại tinh tiến hơn một chút.
Bùi Huyền Trì ôm Vân Lạc Đình từ phía sau, hắn cúi đầu tựa cằm lên vai mèo nhỏ: “Ngày mai các ngươi quay về Tộc linh thú trước, ngày hôm sau ta sẽ mang lễ vật qua.”
“Lễ vật?” Vân Lạc Đình lắc chiếc nhẫn trên tay “Không phải ngươi đã tặng cho ta rồi sao.”
“Còn vài thứ khác.” Bùi Huyền Trì nắm tay Vân Lạc Đình. Đồ chuẩn bị cho việc lập khế ước tất nhiên không chỉ có từng này.
Ngoại trừ nhẫn, còn có những linh vật quý giá được chuẩn bị từ trước, như linh thảo, linh cốt, linh hỏa, trận pháp, bùa chú, còn có cả linh thạch.
Mấy thứ này mà cất vào túi trữ vật, có thể chứa đầy hơn mười cái.
Sau khi thế gia ma tộc bị diệt, những thứ còn sót lại tất nhiên đều rơi vào tay hắn. Hắn không ở lại lâu, chọn ra những thứ tốt nhất đưa đến Tộc linh thú.
Vân Lạc Đình nhướng mày: “Cũng là của hồi môn sao?”
Bùi Huyền Trì khẽ cười: “Nếu ngươi đã nói như vậy, thì tất nhiên chính là vậy.”
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, cậu ngả người ra phía sau: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi vào bằng cách nào?”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy người ở đằng sau cũng nói theo một câu: “Đúng vậy, còn chưa nói vào bằng cách nào đó.”
Vân Lạc Đình: “?!!”
Cậu đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên thấy mèo trắng lớn thò nửa cái đầu ra từ sau bức bình phong, u ám nhìn hai người bọn họ.
Bùi Huyền Trì cũng hiếm thấy trầm mặc trong chớp mắt.
Ban ngày đã nói không gặp mặt. Nhưng ban đêm lại bị đụng mặt còn bị bắt gặp đang ôm nhau. Bây giờ nghĩ sao cũng cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa…… Phụ thân có tức giận không?
Có thể đánh nhau không?
Vân Lạc Đình không khỏi nghĩ thầm trong lòng. Bầu không khí giống như bị đông cứng lại, cũng không có ai lên tiếng, vắng vẻ. Ngay khi cậu muốn mở miệng nói gì đó để làm dịu bầu không khí.
Mèo trắng lớn ngáp một cái, lười biếng nói: “Trò chuyện xong rồi thì quay về ngủ đi.”
Nói xong liền xoay người rời đi, không có ý muốn truy cứu sâu thêm.
Vân Lạc Đình sửng sốt, chậm rãi ngước mắt lên, cùng nhìn Bùi Huyền Trì nhìn nhau, không khỏi cười khẽ.
– —
Tộc linh thú không có nhiều người, trên dưới đều bận chuyện sắp xếp.
Chuyện tiểu tộc trưởng lập khế ước chính là chuyện lớn. Trưởng lão ra lệnh chia nhóm linh thú thành từng cặp, mỗi người phụ trách một việc. Mọi việc đều tiến hành một cách có trật tự.
Vân Lạc Đình đi xuống phi thuyền, cậu chỉ mới rời khỏi Tộc linh thú có một ngày một đêm. Tộc linh thú đã thay đổi lớn như thế.
Màu đỏ ở khắp mọi nơi.
Ngay cả trận pháp bảo vệ Tộc linh thú cũng lộ ra vài phần đỏ thắm.
Dù là ở nhân gian lễ lập khế ước cũng được coi như là chuyện vui, chữ hỉ được dán rất nhiều.
Ngay cả trên cây linh quả cũng được treo thẻ bài màu đỏ.
Trưởng lão đi ra chắp tay nói: “Cung nghênh tộc trưởng, thiếu tộc trưởng.”
“Thiếu tộc trưởng, ngươi nhìn bộ trang phục này đi, có thích không? Nếu có chỗ nào cảm thấy không hợp, hay không thích. Thì kịp thời nói cho ta biết, ta đi sửa lại, đừng sợ phiền phức, cái này càng phải làm cẩn thận mới tốt.”
“Rất tốt.” Vân Lạc Đình chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy. Phải ăn mặc như nào cậu cũng không biết, cho nên không có chỉ huy lung tung, nhìn màu sắc có vài phần giống hôn lễ ở dân gian.
Thấy Vân Lạc Đình không tìm ra lỗi, trưởng lão gãi đầu nói: “Ta lại đi bàn bạc với tộc trưởng.”
Vân Lạc Đình gật đầu: “Ngài vất vả rồi.”
Trưởng lão cười nói: “Thiếu tộc trưởng đừng khách khí như thế.”
Tất cả mấy thứ này đều thuộc bổn phận của bọn họ.
Thiếu tộc trưởng trong tộc lập khế ước, tất nhiên là phải chuẩn bị thật tinh tế, làm lớn một chút mới đúng, làm cho cả Tộc linh thú đều dính không khí vui mừng.
Trưởng lão nói xong, lại cáo từ vội vàng rời đi.
Vân Lạc Đình hỏi: “Ngày lập khế ước đã được chọn ra rồi sao?”
“Ừm, đã chọn ngày tốt lành gần đây nhất.”
Tộc trưởng cũng không muốn chọn ngày gần như vậy.
Nhưng ngày lành tháng tốt tiếp theo quá xa, chỉ sợ Vân Lạc Đình sẽ không đồng ý, liền định ra ngày này.
Nhắc đến việc này, tộc trưởng liền thở dài. Bé con vừa mới trở về, hắn còn chưa ôm hết nóng, cảm giác vẫn còn chút mới lạ với người phụ thân như hắn. Vậy mà lại muốn lập khế ước rồi: “Ma tộc cách Tộc linh thú không quá xa, qua ít thời gian nữa ta sẽ dịch chuyển Tộc linh thú sang bên kia một chút, như vậy là có thể gần hơn.”
“Không cần phiền phức như thế. Sau khi lập khế ước con cũng có thể ở lại Tộc linh thú.” Cảm giác cảm xúc của tộc trưởng có hơi chán nản, Vân Lạc Đình an ủi: “Hiện tại Ma tộc không có nhiều người, Huyền Trì cũng có thể theo con ở lại Tộc linh thú.”
Nụ cười của Tộc trưởng đang giương lên. Nhưng sau khi nghe thấy tên Bùi Huyền Trì, khóe miệng hắn lập tức cứng đờ tại chỗ.
Chẳng lẽ sau này còn phải thường xuyên gặp mặt cái tên Ma tộc bắt cóc bé con nhà hắn?!
Ngẫm lại đã cảm thấy đau đầu rồi.
– —
Vân Lạc Đình quay về sân. Chỗ bên này của cậu vẫn chưa dọn dẹp xong, nhưng ở bên ngoài đã được trang trí một ít giấy đỏ.
Bởi vì cậu không có ở đây, tộc trưởng cũng không có. Nhóm trưởng lão cũng không dám đi vào khi chưa được sự cho phép.
Cho nên bọn họ chỉ đặt đồ ở trước cửa. Chờ Vân Lạc Đình quay về, bọn họ trực tiếp qua đây bàn bạc với Vân Lạc Đình bắt đầu thu dọn sân.
Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút, không chờ nhóm trưởng lão tới. Cậu tự cầm những tờ giấy đỏ đó vào.
Cậu quay về cũng không có việc gì để làm, dứt khoát tự động thủ.
Giấy đã được xử lý xong, còn có chữ phúc và chư hỉ được vẽ tốt. Nó có hơi giống như được điêu khắc từ gỗ, còn tản ra hương trái cây nhàn nhạt. Hẳn là từ những loại linh thảo do Tộc linh thú trồng được, không cần phiền phức nhiều, dán xong, treo lên là được.
Chỉ treo đầy một thân cây trong viện, nhìn qua giống như hỉ sự.
Cậu dùng linh lực vòng qua cành lá phân nhánh trên cây. Lướt từ trên cành cây cao xuống thấp rồi chọn những cày cây vững chắc treo nó lên. Không cần cử động, chỉ cần ngồi là được, cũng không cảm thấy mệt, mà còn có thể luyện tập khống chế linh lực.
Cầm tấm thẻ gỗ nhỏ cuối cùng còn sót lại trên tay. Vân Lạc Đình ngồi trên ghế đá trong sân, ngón trỏ của cậu xuyên qua sợi chỉ đỏ trên tấm bảng gỗ, tấm bảng gỗ buông xuống đung đưa trong gió.
Cái này nhỏ nhất, có thể cầm bằng một tay, trông rất là tinh tế.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, cầm chữ hỉ kia. Cậu nhắm mắt lại truyền âm cho Bùi Huyền Trì.
Ý đồ ngưng tụ ra hình dáng của chữ hỉ trong thức hải, như vậy Bùi Huyền Trì cũng có thể nhìn thấy được.
“Cho ngươi xem chữ hỉ khắc trên gỗ.” Khóe môi Vân Lạc Đình khẽ cong lên, truyền âm nói: “Trong tộc đã làm xong trang trí. Ta nhìn thấy cái này rất tinh xảo, cho ngươi nhìn một chút.”
Nhưng mà ngưng tụ bộ dáng của nó trong thức hải chỉ là một giả thiết. Vân Lạc Đình thử làm, lại không có cách nào chân chính làm được.
Bùi Huyền Trì cảm nhận được thức hải của Vân Lạc Đình dao động, cũng ý thức được cậu đang làm cái gì, nói: “Rất đẹp.”
Vân Lạc Đình nhìn bên trong thức hải của mình. Mấy lần ngưng tụ lại vẫn chưa thành hình dạng linh lực đã bị tán ra, cậu không khỏi ho nhẹ: “Ta còn chưa thể ngưng thật được, chỗ nào đẹp chứ?”
Bùi Huyền Trì nghiêm túc nói: “Tâm hữu linh tê, chỉ cần ngươi nghĩ đến, là ta có thể nhìn thấy.”
Vân Lạc Đình nghi ngờ: “Hửm?”
“Không tin?” Bùi Huyền Trì dẫn linh lực của mình vòng qua nhẫn trữ vật của Vân Lạc Đình vài vòng: “Ta đã đặt chữ hỉ ngươi nghĩ đến ở trong nhẫn trữ vật, ngươi lấy ra nhìn xem.”
Được Bùi Huyền Trì nhắc, Vân Lạc Đình mới nhớ ra, nhẫn trữ vật của bọn họ thông nhau. Cậu vỗ trán một cái, cần gì phải phiền phức như thế. Cậu trực tiếp bỏ trữ hỉ đã được điêu khắc vào trong nhẫn trữ vật của Bùi Huyền Trì. Sau đó kêu hắn lấy ra không phải được rồi sao.
Vân Lạc Đình duỗi tay mò mẫm trong nhẫn trữ vật của Bùi Huyền Trì, dùng linh lực đẩy đồ qua. Cậu tiện tay cầm ra, là một tấm thẻ gỗ khắc chữ hỉ, nhưng nó rất khác với cái trong tay cậu.
Đặt hai tấm thẻ gỗ ở cạnh nhau, Vân Lạc Đình nói: “Ừm…… Quả thật là tâm hữu linh tê, đúng là giống nhau như đúc.”
Mặc dù kém hơn rất nhiều, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm hữu linh tê!
Vân Lạc Đình cầm tấm thẻ gỗ lấy từ trong tay Bùi Huyền Trì. Cậu tìm một cái giống cái trên cây đưa qua, lúc bỏ vào nhẫn trữ vật của hắn còn nói: “Cho ngươi xem một chút……”
Bùi Huyền Trì: “Chờ đã!”
“A?”
Bùi Huyền Trì nói chậm, Vân Lạc Đình đã đặt tấm thẻ gỗ của mình vào. Nhưng mà, lúc cậu dùng thức hải liếc qua nhẫn trữ vật ở bên kia bỗng nhiên sửng sốt. Cậu chần chờ mở rộng miệng túi trữ vật ra, chữ hỉ chồng chất như núi ở bên trong. Chúng nó đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo, lăn vào trong nhẫn trữ vật của cậu.
Vân Lạc Đình: “???”
Nhiều như vậy?!
“Sao trong nhẫn của ngươi lại có nhiều chữ hỉ thế?” Không chỉ có như thế, nhìn kỹ trên đó còn có chữ Phúc.
Cùng với đồ trưởng lão chuẩn bị trong Tộc linh thú không khác nhau là mấy. Chỉ là linh thảo dùng để chế tác không giống nhau. Linh thảo Tộc linh thú sử dụng chỉ có trong Tộc linh thú mới có, nơi khác đều không có.
Khó trách Bùi Huyền Trì sẽ nói như vậy, nơi này quả thật có chữ hỉ khắc trên gỗ giống cái của cậu, lấy thêm vài cái, sẽ lấy được cái giống nhau.
Bùi Huyền Trì nói: “Ta nghĩ đến ngày mai đến Tộc linh thú sẽ cần phải dùng. Trong sách cổ có ghi lại, ngày Tộc linh thú lập khế ước sẽ chuẩn bị những thứ này.”
Cho nên hắn mới ra lệnh cho thuộc hạ tìm loại linh thảo cùng loại. Nếu không tìm được loại giống nhau như đúc thì tìm cùng một hệ, dựa theo vào loại chữ điêu khắc trên sách cổ khắc xuống.
Rồi móc những cái dây màu đỏ, thoạt nhìn không khác trong sách cổ là mấy.
Vân Lạc Đình vẫn chưa chú ý đến cái này, cũng hoàn toàn không nghĩ đến Bùi Huyền Trì sẽ có suy nghĩ tinh tế như thế. Trong lúc truyền âm, trên mặt cậu không nhịn được có thêm vài phần ý cười: “Những cái này đều được trưởng lão và phụ thân chuẩn bị. Nhưng còn ngươi, vừa phải giải quyết chuyện trong Ma tộc, lại vội vàng luyện khí, còn muốn bớt thời gian xem sách cổ. Có phải không được nghỉ ngơi tốt đúng không?”
“Phải chú ý đến thân thể nhiều hơn, có chuyện gì thì nói cho ta biết, ta cũng có thể hỗ trợ.”
“Ừm.” Bùi Huyền Trì vui vẻ đồng ý. Nhưng hắn nào lỡ để cậu bận rộn, mèo nhỏ chỉ cần vô tư chơi đùa phơi nắng là được, mọi chuyện đều có hắn che chắn ở phía trước.
Tộc trưởng đứng ở ngoài cửa viện, gõ cửa. Nhưng hắn lại không chờ người đi ra mở cửa, cái cửa kia vốn dĩ không đóng lại, một trận gió thổi qua liền mở.
Vừa lúc thấy Vân Lạc Đình ngồi ở trong viện.
Tộc trưởng cười đi vào: “Trên phi thuyền cũng không thấy con nghỉ ngơi. Sao trở về rồi còn không ngủ thêm một chút?”
Đến gần nhìn thấy Vân Lạc Đình đang nhắm mắt lại. Trong lòng tộc trưởng lẩm bẩm, sao bé con còn không quay về phòng ngủ, cứ ở bên ngoài lâu như vậy dễ bị cảm lạnh.
Hắn đang nghĩ phải làm cách nào không đánh thức bé con mang cậu quay về, thì thấy khóe môi của bé con cong lên.
Tộc trưởng dừng một chút, muộn màng phát hiện ra linh lực dao động trong viện, còn có cả ma khí đang dây dưa với linh lực.
Tộc trưởng: “……”
Nếu không ta vẫn nên đi ra ngoài nhỉ.
Không đợi hắn đi. Vân Lạc Đình đã cảm thấy trong viện có người, mở to mắt ra: “Phụ thân?”
Vân Lạc Đình hỏi: “Tìm con có chuyện gì sao?”
Tộc trưởng lắc đầu: “Vốn định tìm con nói chút việc lập khế ước. Nhưng hiện tại…… Con tiếp tục bận việc của con đi, hôm khác ta lại qua.”
Vân Lạc Đình sửng sốt. Sau đó cậu mới ý thức được phụ thân đang nói đến cái gì, tai cậu lập tức nóng lên, ấp úng nói: “Phụ, phụ thân……”