Chương 76
Ngày hôm sau, Chử Duyên mở cửa sổ, bên ngoài đã không còn dấu vết của tuyết nữa.
Cậu cảm thấy hơi tiếc, nhưng ngay sau đó nghĩ tới Hoắc Kiệu, tâm trạng cậu lại tốt lên.
Ba của Hoắc Kiệu luôn bận rộn vào cuối năm, bởi vậy Hoắc Kiệu cũng không vội về nhà.
Chử Duyên còn có thể nghỉ ngơi cùng hắn một khoảng thời gian.
Ăn sáng xong, Chử Duyên nói với Vương Mai một tiếng.
Cậu để sách giáo khoa và bài tập về nhà vào cặp, rồi mặc áo khoác lên, quấn khăn quàng cổ và đội mũ, sau đó liền đi tàu điện ngầm đến Ngự Lan Hoa Đình.
Khi ở trên tàu điện ngầm, cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu ăn sáng chưa?”
Hoắc Kiệu vừa mới thức, trả lời: “Chưa.”
Chử Duyên liền nhắn: “Vậy tớ mang bánh bao ở Lý Ký đến cho cậu nha? Cậu có muốn ăn hoành thánh không?”
Lý Ký là một quán gần trường Trung học số 7, bánh bao với hoành thánh chỗ đó rất ngon.
Lần này Hoắc Kiệu không nhắn trả lời Chử Duyên, mà gửi tin nhắn thoại cho cậu.
Chử Duyên nghĩ một lúc, rồi lấy tai nghe ra, đeo lên xong mới bấm mở.
Liền nghe được giọng nói hơi thấp nhưng rất êm tai truyền tới qua tai nghe ——
“Cảm ơn bạn trai của tôi nha.”
Chử Duyên đỏ tai, nhịn không được mà mỉm cười.
Cậu nghiêm túc trả lời Hoắc Kiệu:
[ Yan: Không có gì đâu, bạn trai của tớ ]
Một lát sau, cậu lại gửi một nhãn dán hình con mèo lăn lộn qua cho Hoắc Kiệu.
–
Xuống tàu điện ngầm, Chử Duyên đến Lý Ký mua bánh bao và hoành thánh cho Hoắc Kiệu.
Rồi sau đó liền vui vẻ đi đến Ngự Lan Hoa Đình.
Chuông cửa reo lên leng keng.
Hoắc Kiệu mở cửa ra, liền nhìn thấy bạn trai nhỏ của hắn mang đồ ăn sáng đến, đôi mắt đang sáng lấp lánh mà nhìn hắn.
Chử Duyên còn quấn khăng quàng cổ nhung màu trắng mà Hoắc Kiệu đưa cho cậu vào đêm giao thừa, trên mặt nở nụ cười tươi, làm cho người nhìn sẽ không tự chủ được mà vui hơn hẳn.
“Teng teng teng tèng ——”
Chử Duyên giơ bọc đồ ăn trong tay lên, cười nói: “Bữa sáng tình yêu tới rồi đây!”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng. Hắn nhận đồ ăn trong lấy Chử Duyên, cười nói, “Bạn trai tình yêu cũng tới rồi đây.”
Chử Duyên đỏ bừng cả mặt.
Cậu treo áo khoác, khăn quàng cổ và mũ lên giá treo đồ ở huyền quan, rồi đi rửa tay, cất cặp sách.
Xong xuôi hết mới nũng nịu tới ôm Hoắc Kiệu.
Sáng nay Hoắc Kiệu mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Chử Duyên thấy rất thơm, nhịn không được mà hít hà ngửi.
Hoắc Kiệu nhéo nhẹ đầu mũi của cậu, “Cậu là cún con sao?”
Chử Duyên cười ngượng ngùng.
Cậu đẩy Hoắc Kiệu tới chỗ bàn ăn, “Cậu ăn nhanh đi, không nguội hết bây giờ.”
Chử Duyên mua rất nhiều, đủ cho Hoắc Kiệu ăn no.
Cậu chống cằm nhìn Hoắc Kiệu ăn sáng, thầm nghĩ ngay cả lúc ăn Hoắc Kiệu cũng rất đep.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hoắc Kiệu đưa một cái bánh bao đến bên miệng cậu.
Chử Duyên xua tay, “Tớ đã ăn rồi.”
Hoắc Kiệu lại nói: “Ăn cùng tôi đi.”
“Ò, được.”
Chử Duyên lên tiếng, ngoan ngoãn ăn cái bánh bao kia.
Hoắc Kiệu như tìm được thú vui đút cho Chử Duyên ăn.
Hắn dùng muỗng múc một miếng hoành thánh, nói với Chử Duyên: “Há miệng ra.”
Chử Duyên đỏ mặt, nhưng vẫn há miệng ăn miếng hoành thánh kia.
Hoắc Kiệu mỉm cười, không thấy ghê mà dùng cái muỗng Chử Duyên đã ăn qua tiếp tục ăn hoành thánh.
Chử Duyên nhìn thấy vậy thì mặt càng đỏ hơn nữa.
Hoắc Kiệu nhéo nhẹ vành tai cậu, cười một tiếng, “Da mặt mỏng quá đấy.”
Hắn hỏi Chử Duyên, “Sao cậu dễ ngại dữ vậy?”
Chử Duyên xoa vành tai bị Hoắc Kiệu nhéo ——
Khi Hoắc Kiệu chạm vào vành tai cậu, giống như có dòng điện xẹt qua vậy, làm cho cậu tê dại.
Nghe Hoắc Kiệu hỏi, cậu mở to mắt nhìn Hoắc Kiệu.
Rõ ràng sắc mặt vẫn còn ửng đỏ vì ngại ngùng, vậy mà Chử Duyên lại nghiêm túc mà nói: “Tại vì tớ thích cậu đó.”
Tuy cậu luôn dễ dàng đỏ mặt, nhưng đối với chuyện thích, Chử Duyên lại to gan hơn một số người rất nhiều.
Cậu nhìn Hoắc Kiệu, mỉm cười, nhỏ giọng nhưng nói rất rõ ràng: “Cậu là người trong lòng của tớ mà.”
Hoắc Kiệu nhìn đôi mắt sáng ngời của Chử Duyên.
Hắn cảm thấy Chử Duyên thật sự giống như một trang giấy trắng.
Chử Duyên hoàn toàn không phòng bị gì mà cứ mở lòng mình ra cho Hoắc Kiệu xem, hào phóng đón nhận bất cứ màu sắc nào mà hắn tô điểm cho cậu.
Cậu thật sự cho Hoắc Kiệu quá nhiều quyền lực.
Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên như vậy, hầu kết lăn một vòng, trong lòng rất ngứa ngáy.
Hắn rũ mắt, lại đưa cho Chử Duyên một cái bánh bao.
Lần này Chử Duyên lại lắc đầu.
“Tớ no rồi.”
Tuy cậu rất muốn ăn thứ Hoắc Kiệu đút cho cậu, nhưng cậu thật sự ăn không vô nữa rồi.
Hoắc Kiệu thấy cậu như vậy, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, giống như có hạt giống muốn chui từ dưới đất lên.
“No thật rồi à?”
Ánh mắt hắn hơi u ám mà nhìn Chử Duyên.
“Đúng rồi á.” Chử Duyên gật đầu.
Liền thấy Hoắc Kiệu mỉm cười, “Cho tôi sờ đi.”
Chử Duyên sửng sốt.
Cậu cho rằng Hoắc Kiệu không tin cậu, liền nói: “Được.”
Cũng không biết là chuyện diễn ra thế nào.
Vạt áo cậu bị kéo lên.
Bàn tay hơi lạnh của Hoắc Kiệu chạm vào bụng của Chử Duyên, cậu nhịn không được mà co rúm lại một chút.
Lúc đầu cậu cảm thấy hơi lạnh, cũng có hơi ngứa.
Nhưng rất nhanh, theo động tác của Hoắc Kiệu, Chử Duyên đột nhiên cảm thấy những nơi bị hắn chạm vào đều nóng lên.
Một cảm giác khô nóng khó lòng giải thích bao phủ cả người cậu.
Cảm giác khô nóng ấy làm cho eo Chử Duyên mềm nhũn. Cậu mở to hai mắt, hoảng loạn mà cảm nhận được một dòng nước ấm chạy từ eo cậu xuống phía dưới.
Dần dần, dưới đũng quần cậu xuất hiện một túp lều nhỏ.
Rất rõ ràng.
Chử Duyên đỏ mặt mà cắn môi, thở cũng không dám thở mạnh.
Hoắc Kiệu cười, ngón tay chạm vào viền quần lót của cậu.
Hắn ngước mắt nhìn Chử Duyên, khẽ hỏi: “Được không?”
Chử Duyên chớp mắt, cuối cùng vẫn đỏ mặt mà gật đầu.
Hoắc Kiệu liền duỗi tay vào, nắm kín mít Chử Duyên nhỏ.
Chử Duyên nhịn không được mà thở dốc một tiếng, vòng eo hoàn toàn mềm nhũn ra.
…
Cuối cùng cậu kiềm nén không được mà bắn tất cả ra lòng bàn tay Hoắc Kiệu.
Cậu như bị thiêu cháy đến đỏ bừng, toàn bộ làn da đều lộ ra màu sắc mê người.
Hoắc Kiệu cười nhẹ một tiếng, lấy khăn giấy lau cho Chử Duyên và cho tay của mình.
Chử Duyên cúi đầu không dám nhìn hắn, nhưng lại thoáng nhìn thấy nơi nào đó đang hưng phấn của Hoắc Kiệu.
Cậu đỏ mặt, lấy hết can đảm hỏi: “Cậu có muốn tớ giúp… không…”
Hoắc Kiệu mỉm cười, nói: “Không cần đâu.”
Nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, Chử Duyên cảm thấy không thể bình tĩnh nổi.
Cậu nhịn không được mà chạy tới bếp rót cho mình một ly nước lạnh thật đầy, rồi sau đó uống một hơi hết sạch.
Vết ửng hồng trên mặt vẫn không chịu phai đi chút nào.
Cậu lại đi rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng vẫn cảm thấy mặt mình còn rất nóng.
Cuối cùng Chử Duyên đành phải lấy bài tập về nhà ra làm, lúc này mới bình tĩnh được một chút.
Phải mất một lúc sau Hoắc Kiệu mới ra khỏi phòng tắm.
Hắn tìm thấy Chử Duyên trong phòng sách của mình.
Vành tai của cậu vẫn còn ửng hồng, đang mở bài tập đã làm hơn phân nửa.
Hoắc Kiệu thò lại gần, hôn lên vành tai Chử Duyên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cậu, là do tôi nóng lòng quá.”
Bây giờ Chử Duyên hơi nhạy cảm với sự tiếp xúc của Hoắc Kiệu.
Cậu khẽ run lên, làn da nơi không có gì che chắn lại ửng đỏ, từ eo xuống chân đều bắt đầu nhũn ra.
Hoắc Kiệu chú ý tới phản ứng của cậu.
—— Chử Duyên thật sự quá nhạy cảm.
Hoắc Kiệu không khỏi nhíu mày, hối hận vì mình đã dọa cho Chử Duyên sợ rồi.
Hắn lại nói một tiếng: “Xin lỗi cậu.”
Chử Duyên lại đỏ tai mà kéo hắn qua.
Hoắc Kiệu đối diện với đôi mắt của cậu.
Chử Duyên có đôi mắt biết nói, mà Chử Duyên cũng sẽ không che giấu tâm tư của mình.
Trong mắt cậu là sự ngượng ngùng, nhưng đôi mắt đen láy như nai con kia vẫn còn rất sáng.
Chử Duyên nắm lấy tay Hoắc Kiệu. Cậu mím môi, rồi nói với Hoắc Kiệu rằng: “Cậu không cần phải xin lỗi đâu.”
“Tớ…” Cậu ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Tớ rất… Thích.”
Nói xong, cậu hôn lên môi Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu nhìn cậu, khẽ nhướng mày, “Thích việc hồi nãy sao?”
Mặt Chử Duyên lại càng đỏ thêm, nhưng cậu vẫn gật đầu, “Thích.”
Cậu lại hôn lên mũi Hoắc Kiệu, “Thích làm với cậu…”
Lời nói của cậu còn chưa phóng ra hết thì đã bị môi Hoắc Kiệu phong ấn lại.
Hoắc Kiệu hôn cậu rồi lại buông ra, giọng nói như sắp tắt tiếng.
Hắn nói: “Cục cưng à, đừng quyến rũ tôi nữa mà.”
Chử Duyên giật mình, cảm giác mặt mình lại nóng lên.
Hoắc Kiệu thở dài một tiếng. Hắn sờ mặt Chử Duyên, kề trán chạm vào trán cậu.
Hắn cười, nói: “Nếu không tôi sẽ không nhịn được mất.”
Chử Duyên do dự một chút, không dám nói gì liên quan tới đề tài này nữa.
Trong lòng cậu lại nghĩ rằng, đến tháng 5 sớm một chút thì tốt quá rồi.
Hai người ôm nhau một lúc, Hoắc Kiệu nhìn đến chồng bài tập về nhà mà Chử Duyên đặt trên bàn.
Hắn bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
“Đừng nói là cậu muốn học bài hết ngày nghỉ đầu tiên luôn đấy nhé?”
Chử Duyên mờ mịt mà “A” một tiếng, như đang hỏi rằng như vậy không được sao.
“Đồ ngốc.”
Hoắc Kiệu gõ nhẹ vào đầu cậu, đột nhiên hỏi: “Muốn ra ngoài hẹn hò không?”
Chử Duyên lập tức mở to hai mắt.
Cậu động lòng, vội vàng nói: “Được không vậy?”
Hoắc Kiệu hôn lên mũi cậu: “Cứ hỏi được không vậy mãi, cậu là được không vậy thành tinh à?”
Hắn nói với Chử Duyên: “Lần sau cứ nói thẳng đi. Cậu nghĩ gì muốn gì, hay hi vọng tôi làm gì thì cứ nói ra hết đi.”
Chử Duyên ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Không có gì là không được cả.”
Hoắc Kiệu cười, “Tôi là bạn trai cậu mà, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cố gắng giúp cậu thực hiện, vậy nhé?”
Chử Duyên vì lời nói của Hoắc Kiệu mà trong lòng như được thắp một ngọn lửa ấm áp.
Cảm giác ấm áp này làm mũi cậu cay cay.
Thật ra ở thế giới ban đầu, Chử Duyên trước giờ chưa từng phiền não vì điều gì cả.
Cậu chưa từng thiếu tiền, muốn gì thì hầu như đều có thể đạt được. Cậu có được sự cưng chiều của cả nhà.
Ngay cả áp lực học tập cũng là tự cậu áp đặt cho mình, cha mẹ cậu đó giờ đều không yêu cầu cậu phải làm gì cả.
Bọn họ chỉ hi vọng cậu có thể khỏe mạnh, vui sướng hết cuộc đời.
Đến khi tới thế giới này, Chử Duyên mới học được cách hoàn toàn dựa vào chính mình.
Bởi vì cậu biết, phía sau cậu không còn ai chống lưng cho nữa.
Người chống lưng cho cậu sống vô lo vô nghĩ 18 năm qua đã không còn nữa, cậu buộc phải đi ra khỏi vùng an toàn của mình.
Ở thế giới này không có ai thỏa mãn mong muốn của cậu vô điều kiện cả. Có lẽ Vương Mai có thể.
Nhưng bản thân Vương Mai đã sống rất cực khổ rồi.
Bây giờ cuối cùng Vương Mai cũng có gia đình mới, Chử Duyên không muốn trở thành gánh nặng của bà.
Thường xuyên hỏi “Được không” là thói quen mới hình thành từ khi đến thế giới này thôi.
Nhưng thật ra, Chử Duyên cũng không hỏi những người khác như vậy.
Là tại Hoắc Kiệu tốt quá.
Hắn mang cho Chử Duyên thứ vượt xa mong muốn của cậu, tốt đến mức làm cho cậu cảm thấy không chân thật.
Vậy nên Chử Duyên mới nhịn không được mà cứ hỏi Hoắc Kiệu “Được không”.
Bây giờ Hoắc Kiệu lại nói cho cậu rằng, cậu không cần hỏi được không nữa.
Hoắc Kiệu sẽ cố gắng giúp cậu thực hiện điều mà cậu muốn.
Bởi vì hắn là bạn trai của cậu.
Chử Duyên nhớ đến lúc bọn họ vừa mới bên nhau.
Cậu nửa khoa trương nửa thật lòng mà nói với Hoắc Kiệu rằng: “Cậu cho người ta cảm giác an toàn.”
Khi đó cậu đã cảm thấy Hoắc Kiệu mang đến cho cậu cảm giác an toàn rồi, nhưng không nghĩ rằng bây giờ cảm giác an toàn Hoắc Kiệu mang đến cho cậu lại càng lớn thêm nữa.
Giống như không biết từ bao giờ, Hoắc Kiệu đã trở thành người chống lưng cho cậu rồi.
Cũng là người chống lưng duy nhất của cậu ở thế giới này.
Chử Duyên không có cách nào nói ra cảm giác cảm động đến mức làm cho hốc mắt cậu nóng lên.
Cậu ôm eo Hoắc Kiệu, vùi mặt mình vào ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của hắn.
Tiếng tim đập ấy phảng phất như truyền vào trong lòng cậu.
Chử Duyên nghĩ, Hoắc Kiệu thật sự thật sự thật sự rất tốt.
Cậu thật sự rất rất thích Hoắc Kiệu.
Chử Duyên hé miệng.
Câu nói kia liền dễ dàng thoát ra khỏi miệng cậu ——
“Hoắc Kiệu, tớ yêu cậu.”
Hoắc Kiệu nghe Chử Duyên nói mà giật mình.
Trong lòng hắn ngọt ngào mà nghĩ, tình yêu duy nhất mà hắn nhận được trong cuộc đời này, tất cả đều đến từ Chử Duyên cả.
Có lẽ sẽ không còn ai giống như Chử Duyên, liều lĩnh hấp tấp trao trái tim mình cho hắn một cách chân thành, sẽ đỏ mặt mà lại không chê phiền phức, nói với hắn lời “Yêu”.
Nhưng trước giờ Chử Duyên chưa từng yêu cầu Hoắc Kiệu trả giá điều gì cả.
Chử Duyên là một tên ngốc.
Việc thích, hôn môi hay ôm đều thật vụng về. Nhưng cậu lại lấy sự vụng về ấy dệt thành một tấm lưới, để Hoắc Kiệu hoàn toàn dính vào lưới của cậu.
Tấm lưới kia không phải là muốn trói giữ Hoắc Kiệu, mà là muốn che chở cho Hoắc Kiệu tốt nhất có thể.
Nhưng Hoắc Kiệu lại bị tấm lưới ấy trói giữ.
—— Là hắn vui vẻ chịu.
Hoắc Kiệu rũ mắt, xoa tóc Chử Duyên.
“Chử Duyên, sao cậu lại dễ cảm động như vậy?”
Chử Duyên vùi đầu vào ngực hắn, rầu rĩ mà “Ừm” một tiếng.
Hoắc Kiệu cười.
Hắn hỏi Chử Duyên: “Nghĩ được nơi đi hẹn hò chưa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc các bảo bối có đêm giao thừa vui vẻ!
Đôi lời từ editor:
Ý là cũng muốn chi tiết hơn xíu…