Chương 72
Cậu bỗng cảm thấy, xuyên vào thế giới này, Hoắc Kiệu chính là may mắn lớn nhất của cậu.
Hoắc Kiệu thấy cậu đỏ mặt không nói lời nào, liền chọc ghẹo cậu, “Sao, cậu không định gọi tôi như vậy à?”
Chử Duyên chớp mắt, ngước mặt lên hôn vào cằm Hoắc Kiệu một cái, rồi nghiêm túc nói câu: “Bạn trai ơi.”
Có đôi lúc da mặt Chử Duyên rất mỏng, nhưng cũng có đôi lúc cậu rất to gan mà nói thẳng ra.
Cố tình Hoắc Kiệu lại thích điều này.
Bị Chử Duyên nhìn chăm chú bằng đôi mắt sáng rực, trong lòng Hoắc Kiệu cảm thấy hắn lại bị Chử Duyên chọc cho mất mạng rồi.
Hắn khẽ nhướng mày, khắc chế bản thân chỉ xoa đầu Chử Duyên một chút.
Hoắc Kiệu mở một cánh cửa tủ đựng quần áo ra, nói với Chử Duyên: “Lại đây đi.”
Chử Duyên liền ngoan ngoãn mà đi qua.
Hoắc Kiệu nhìn cậu một lần, rồi lấy ra một cái khăn quàng cổ màu trắng ở trong ngăn tủ, tự tay quàng nó lên cổ của cậu.
Chử Duyên nhìn thấy những sợi lông mi cùng cái mũi vừa cao vừa thẳng của Hoắc Kiệu, trong lòng thích muốn chết đi được.
Cậu nghĩ, bạn trai cậu sao mà lại đẹp đến như vậy.
Lúc này, Chử Duyên nhìn thấy khăn quàng cổ mình tặng cho Hoắc Kiệu cũng được treo ngay ngắn trong ngăn tủ.
Cậu nhịn không được mà hỏi: “Hoắc Kiệu, sao cậu không quàng khăn quàng cổ tớ tặng cho cậu vậy?”
Lúc trước hai người bọn họ còn chưa xác định quan hệ, Chử Duyên vì bài viết kia mà càng thêm không dám hỏi hắn.
Bây giờ cậu liền không nhịn được.
Hoắc Kiệu nghe cậu hỏi như vậy, cũng liếc mắt nhìn cái khăn quàng cổ kia.
“Sao vậy?” Chử Duyên không buông tha.
Liền thấy Hoắc Kiệu khẽ cười, lại nhìn cậu, “Tại vì không nỡ dùng.”
Chử Duyên chớp mắt, mặt lại dần đỏ lên.
Cậu nghĩ một lúc, nói: “Cậu đừng không nỡ nữa, mai mốt tớ đan thêm cho cậu.”
Hoắc Kiệu lại xoa tay cậu, cười một tiếng, “Vậy thì tôi càng không nỡ, phải làm sao bây giờ?”
Chử Duyên hơi ngây người, cả người như đang lơ lửng trên mây.
Cậu nhịn không được mà cúi người ôm lấy vòng eo của Hoắc Kiệu.
Bởi vì trong nhà có lò sưởi khá ấm nên từ khi về nhà, Hoắc Kiệu đã cởi áo khoác ra rồi, bên trong chỉ mặc áo sơ mi thôi.
Xuyên qua lớp vải mỏng, Chử Duyên có thể cảm nhận được vòng eo thon mà chắc của Hoắc Kiệu đang cứng đờ, có nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới tay của cậu.
Quanh mũi đều bị bao phủ bởi mùi hương nhè nhẹ của Hoắc Kiệu. Chử Duyên vùi đầu vào ngực của Hoắc Kiệu, nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn.
Hoắc Kiệu bị Chử Duyên ôm chặt chẽ.
Hắn rũ mắt, chọc nhẹ vào cái trán của cậu.
“Dính người quá đó.”
Chử Duyên lại như là nhõng nhẽo mà nói: “Thích dính vậy đó.”
Hoắc Kiệu buồn cười trong lòng, không chút để ý mà nghĩ: “Cũng biết nhõng nhẽo thật đấy.”
Chử Duyên ôm Hoắc Kiệu một lúc, trong lòng lại nghĩ tới bài viết kia.
Cậu cũng có hơi để ý bức ảnh kia. Nghĩ một lúc, cậu vẫn quyết định hỏi:
“Hôm diễn tập ấy, cậu đến hội trường tìm Tô Niệm Thanh hả?”
Hoắc Kiệu bị Chử Duyên nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, hắn khẽ cười, “Ừm, đúng vậy.”
Chử Duyên “À” một tiếng, đột nhiên không biết hỏi tiếp thế nào.
Cậu không có để ý chuyện Hoắc Kiệu đi tìm Tô Niệm Thanh, chỉ là muốn biết Hoắc Kiệu thật sự có gần gũi với Tô Niệm Thanh giống như trong bức ảnh đó hay không thôi.
Chử Duyên cảm thấy nếu hỏi thì sẽ rất kỳ, đành phải rũ mắt, vùi đầu vào người Hoắc Kiệu mà cọ tới cọ lui.
Hoắc Kiệu nhìn cậu như vậy, cười một tiếng, “Cậu suy nghĩ lung tung gì đó?”
Chử Duyên mờ mịt mà chớp mắt.
Hoắc Kiệu nói: “Tôi đi tìm Tô Niệm Thanh là để nhờ cậu ta đưa đồ cho cậu thôi.”
Hắn buồn cười mà nhìn Chử Duyên, “Tại vì tên ngốc nào đó không chịu nói cho tôi biết chuyện cậu ấy sẽ biểu diễn trong buổi tiệc đó thôi.”
Chử Duyên giật mình.
Cậu cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng cùng quần tây trên người mình, rồi sau đó không thể tưởng tượng mà mở to hai mắt.
“Đây là cậu…”
Chử Duyên khiếp sợ mà nhìn Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu mỉm cười, “Cậu nghĩ sao?”
Sau khi biết Chử Duyên sẽ biểu diễn một tiết mục, hắn liền cố ý đi tìm người thiết kế bộ quần áo này.
Nhưng bởi vì Chử Duyên vẫn luôn không nói cho hắn, Hoắc Kiệu sợ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ vừa mới hòa hảo lại được của bọn họ nên mới đi nhờ Tô Niệm Thanh đưa cho Chử Duyên.
Lúc này Chử Duyên mới bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm không trách bộ quần áo này vừa người đến vậy.
Cậu cảm thấy có dòng nhiệt chảy khắp toàn thân, những vấn đề còn lại không cần phải hỏi nữa.
Hoắc Kiệu lại nhéo mũi cậu, rũ mắt nhìn cậu, “Tôi với Tô Niệm Thanh không có gì cả.”
Hắn nói: “Tôi chỉ thích cậu thôi.”
Mặt của Chử Duyên lại bắt đầu nóng lên, cậu khẽ “Ừm” một tiếng.
Suy xét đến việc nếu tiếp tục dây dưa như vậy, bọn họ sẽ không đón năm mới cùng nhau được.
Bọn họ liền dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.
Chử Duyên gọi điện thoại cho Vương Mai, nói mình muốn đi đón năm mới cùng với bạn.
Vương Mai nghe cậu nói trễ vậy mới về nhà, liền dặn dò mấy trăm lần, kêu cậu nhớ chú ý an toàn.
Chử Duyên vội vàng đồng ý, rồi kêu mọi người cũng ngủ sớm đi, không cần chờ cậu về đâu.
Hoắc Kiệu đứng tựa vào cửa mà nhìn cậu gọi điện thoại.
Chờ đến khi Chử Duyên tắt máy, hắn khẽ cười, “Có phải tôi đã bắt cóc một đứa trẻ ngoan rồi không đây?”
Chử Duyên: “…”
Cậu lại ngại đến mức đỏ cả tai.
Hoắc Kiệu cười một tiếng.
Hai người mặc áo khoác, Hoắc Kiệu giúp Chử Duyên quàng khăn quàng cổ kín mít cả cổ.
Cổ Chử Duyên đều bị khăn quàng cổ nhung màu trắng bao bọc lấy, còn bị nó che tới cằm, trông càng thêm mềm thêm ngoan.
Hoắc Kiệu xoa đầu cậu. Dưới sự nài nỉ của Chử Duyên, hắn cũng để cho cậu quàng khăn quàng cổ cho hắn.
Nhìn Hoắc Kiệu quàng cái khăn quàng cổ mà cậu đan cho hắn, Chử Duyên vui vẻ mà cười.
“Vui đến vậy à?” Hoắc Kiệu nhìn cậu.
“Ừm!” Chử Duyên dứt khoác gật đầu.
Hoắc Kiệu đành phải nói: “Đưa tay ra đi.”
Thấy Hoắc Kiệu định mang bao tay cho mình, còn là cái loại bao tay không chia ngón, Chử Duyên vội rụt tay ra sau.
“Sao vậy?” Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày.
Chử Duyên do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói rằng: “Như vậy… Thì không có nắm tay được.”
Cậu níu vạt áo của Hoắc Kiệu, “Đừng đeo nó nha? Cũng không lạnh lắm mà.”
Bị Chử Duyên nhìn bằng đôi mắt như nai con ấy, Hoắc Kiệu liền sẽ mềm lòng.
Hắn bất đắc dĩ mà “Ừm” một tiếng.
–
Hoắc Kiệu gọi taxi cùng Chử Duyên đi tới quảng trường Giang Loan.
Đây là nơi nổi tiếng nhất ở Giang Châu, là nơi phồn hoa từ một trăm năm trước.
Giang Loan bị chia cắt bởi một con sông. Bên kia sông có cái Chuông thế kỷ đã chứng kiến lịch sử trăm năm phát triển, những biệt thự kiểu Tây, những nhà thờ lớn, quê hương của những người nổi tiếng, cơ quan hành chính thời xưa,… Trừ những trường hợp cá biệt thì hầu hết những kiến trúc này đều được viết vào lịch sử Giang Châu, trở thành danh lam thắng cảnh khiến người ta nán lại thưởng thức.
Còn bên đây sông đã có vô vàn tòa nhà cao tầng và những khu trung tâm mua sắm xa hoa, đất ở Giang Loan đã đắt đến mức ngay cả một tấc vàng cũng không đủ để hình dung ra được.
Cách một con sông, hai bên bờ như hai thế kỷ đối lập với nhau, khiến người ta có loại cảm giác chấn động như đang xuyên qua thời gian và không gian vậy.
Năm nay ông chủ của Giang Loan đã mời rất nhiều người nổi tiếng và các ca sĩ trứ danh tới biểu diễn cho buổi mừng tất niên ở Giang Loan.
Lúc hai người tới, trên quảng trường Giang Loan đã có một biển người tấp nập rồi.
Hoắc Kiệu đi tìm máy bán tự động mua hai ly ca cao nóng trước.
Hắn đưa ly đầu tiên cho Chử Duyên, “Cầm đi.”
“Ò,” Chử Duyên ngoan ngoãn nhận lấy, trong tay lập tức truyền đến cảm giác ấm áp rất thoải mái.
“Ấm thật đó.” Cậu mỉm cười.
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.
Chử Duyên tự hỏi nên cầm ly ca cao nóng bằng hai tay hay bằng một tay, cuối cùng vẫn quyết định là cầm bằng một tay.
Cậu đưa một bàn tay ra chỗ Hoắc Kiệu, chớp mắt hỏi: “Không nắm tay hả?”
Hoắc Kiệu khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Hắn búng trán Chử Duyên một cái, bấy giờ mới nắm tay cậu rồi đi vào biển người.
Quảng trường đang sôi nổi không thôi vì những màn biểu diễn của minh tinh trên sân khấu.
Gần sân khấu đã chen đầy người, đám người đông nghẹt tới tận ngoài sau.
Cũng may trên quảng trường Giang Loan có màn hình phát sóng trực tiếp hình ảnh trên sân khấu, mấy người ở sau cũng không đến nỗi không nhìn thấy gì.
Mọi người đều cầm gậy huỳnh quang, các fan của mấy minh tinh còn giơ đèn cổ vũ, từng đốm sáng phát ra còn bắt mắt hơn cả bầu trời đêm nay.
Âm thanh trên sân khấu rất lớn, tiếng la của khán giả ở dưới sân khấu cũng lớn không kém gì.
Ca sĩ hướng microphone vào biển người, hơn vạn người cùng hợp xướng, vậy mà cũng rất đồng đều, tụ lại thành một dòng âm thanh cuồn cuộn.
Chử Duyên lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời chấn động mà trợn tròn mắt nhìn.
Hiện trường thật sự rất ồn, Hoắc Kiệu chỉ có thể kề sát vào lỗ tai của Chử Duyên rồi hỏi: “Muốn đi lên phía trước không?”
Chử Duyên nhìn đám người mênh mông phía trước, không khỏi mờ mịt mà hỏi: “Có thể qua được luôn hả?”
Hơn nữa, phía trước chắc cũng không còn chỗ đâu…
Mấy người xung quang quá nhiệt tình, tuy Chử Duyên đã nói rất lớn, nhưng để nghe được thì vẫn hơi khó khăn.
Hai người toàn dựa vào khẩu hình của đối phương để giao lưu không đấy.
Cậu thấy Hoắc Kiệu mỉm cười, cúi đầu nói với cậu rằng: “Cậu muốn đi thì chắc chắn sẽ đi được.”
Chử Duyên nghi hoặc nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới những miêu tả ít ỏi về sự nghiệp của Hoắc Kiệu trong tiểu thuyết.
Hình như sau khi Hoắc Kiệu về nhà Hoắc đã tiếp nhận một hạng mục là quảng trường Giang Loan thì phải…
Chử Duyên lập tức bị chuyện mà cậu nhớ tới làm cho hoảng sợ.
Đọc tiểu thuyết là đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết hở cái là mấy trăm mấy trăm tỷ, những thứ đó đều quá xa xôi so với bản thân cậu ở thực tại, thế nên trước nay đều chỉ đọc sơ qua rồi quên ngay.
Nhưng đến hiện thực… Loại cảm giác này liền hoàn toàn không giống khi trước.
Chử Duyên khiếp sợ mà quên tiếng mẹ đẻ một lát. Nhìn Hoắc Kiệu còn đang đợi cậu trả lời, cậu vội vàng phất tay.
“Không cần đâu, đứng ở đây là được rồi.”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, xoa đầu cậu.
Trong tiệc tất niên, ngoại trừ những màn trình diễn của các minh tinh thì còn có một thứ rất hấp dẫn.
Đó chính là màn trình diễn pháo hoa vô cùng long trọng.
Mấy năm gần đây Giang Châu càng ngày càng quản nghiêm những vụ pháo hoa pháo nổ thế này.
Ăn Tết trong nội thành đều không được ngắm pháo hoa.
Lần này quảng trường Giang Loan có pháo hoa mừng năm mới làm cho mọi người đều vô cùng mong chờ. Nghe nói ngoài pháo hoa truyền thống thì còn có máy bay không người lái biểu diễn pháo hoa nữa.
May là hai người không đến trễ, xem xong mấy tiết mục là tới màn trình diễn pháo hoa rồi.
Mấy ngàn cái máy bay không người lái mang theo ánh đèn hoa mỹ chiếu sáng cả bầu trời đêm. Khi chúng sắp thành một đồ án cực kỳ đồ sộ, trong chốc lát mọi người trên quảng trường liên tục hô to.
Sau khi máy bay không người lái biểu diễn xong thì thời gian cũng đã đến 11 giờ 40 phút rồi.
Chỉ nghe âm thanh “Vù vù——” bỗng vang lên, sau đó bầu trời đêm nay đã bị vô vàn pháo hoa đủ loại màu sắc thắp sáng.
Quá đẹp.
Chử Duyên mở to hai mắt, cảm giác xem không đủ.
Đóa pháo hoa này cũng muốn nhìn, đóa pháo hoa kia cũng muốn nhìn. Cậu nhìn một hồi lâu mới nhớ tới là phải làm cái gì để kỷ niệm.
Chử Duyên vội vàng lấy điện thoại ở trong túi ra, dùng cánh tay kẹp ly ca cao nóng, đưa điện thoại lên rồi nhấn vào cameras bắt đầu chụp ảnh.
—— Là chế độ tự chụp hình.
Chử Duyên kéo Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu nhìn sang, mặt hắn liền xuất hiện trong màn ảnh.
Hoắc Kiệu hơi sửng sốt, nhưng vẫn phối hợp với Chử Duyên mà nhìn về phía cameras.
Chử Duyên không có kỹ xảo chụp hình gì, nhưng vừa lúc có một đóa pháo hoa sáng lên trên bầu trời đêm ở sau lưng bọn họ.
Đóa pháo hoa kia sáng màu cam tựa như một đóa bồ công anh vậy, rất lớn nhưng cũng rất tròn trịa và đẹp đẽ.
Chử Duyên đúng lúc mà ấn chụp hình.
Pháo hoa ở phía sau bọn họ, xung quanh là biển người ồn ào huyên náo, quảng trường Giang Loan có tòa cao ốc hiện đại mà rất đẹp, còn có bọn họ ở trung tâm của bức hình.
Lúc này người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu đếm ngược.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
…
Mấy vạn người dưới sân khấu cũng bắt đầu đồng thanh hô to.
Rốt cuộc ——
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Bên kia sông, cái Chuông thế kỷ che mọi dấu vết thời gian trên mình, bắt đầu vang lên tiếng chuông đầu tiên của năm mới.
Bên đây sông, cùng lúc, màn hình cực lớn của quảng trường Giang Loan biểu hiện thời gian đã đến 00: 00.
—— Một năm mới đã bắt đầu rồi.
Tất cả âm thanh trên quảng trường lúc bấy giờ đều chung thành một câu “Chúc mừng năm mới!”
Đám người nhảy nhót, hò hét, pháo hoa khi nãy vừa tạm ngừng một lúc lại bắt đầu bắn lên.
Chử Duyên cảm thấy cậu đang rất vui mừng.
Cậu bị những người xung quang lây cho sự nhiệt tình, đôi mắt sáng ngời mà nhìn Hoắc Kiệu.
“Chúc mừng năm mới!” Cậu lớn tiếng kêu lên.
Chuông thế kỷ vẫn còn vang, người dẫn chương trình kích động mà tuôn ra một loạt lời chúc mừng năm mới, đám người vẫn chưa ngừng sôi trào ——
Khi năm mới vừa mới bắt đầu, Hoắc Kiệu cúi đầu hôn môi Chử Duyên.
Một nụ hôn tuy ngắn nhưng lại làm lòng người hớn hở vô cùng.
“Chúc mừng năm mới.” Hoắc Kiệu mỉm cười.
Màn trình diễn pháo hoa kéo dài hơn mười phút, đám đông còn lưu luyến mà chưa muốn tan đi.
Ca cao nóng đã lạnh, Hoắc Kiệu ném ly vào thùng rác.
Chử Duyên cúi đầu nhìn ảnh chụp khi nãy.
Thật ra cũng không có kết cấu tinh vi gì, nhưng Chử Duyên vẫn cảm thấy nó rất đặc biệt.
Cậu phóng to ảnh chụp, nhìn Hoắc Kiệu ở trong.
Hoắc Kiệu chỉ tùy ý mà nhìn về cameras, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, cả cười cũng không có.
Nhưng mà rất tuấn tú, rất đẹp trai.
Chử Duyên nhìn một lát, nhịn không được mà nói với Hoắc Kiệu rằng:
“Hoắc Kiệu lên ảnh đẹp thật đó, nhưng mà tớ cảm thấy vẫn không đẹp bằng người thiệt.”
Hoắc Kiệu khẽ nhướng mày, cũng thò lại gần xem ảnh Chử Duyên chụp.
Ảnh chụp một đóa pháo hoa màu cam đang nở rộ trên bầu trời đêm ở phía sau bọn họ, Chử Duyên mặc đồng phục màu xanh, cổ quấn khăn quàng màu trắng, đôi mắt rất sáng, nụ cười rất trong.
Còn hắn thì mặc áo đen, quấn khăn quàng cổ lông dê màu xám, cùng Chử Duyên nhìn về phía cameras.
Bọn họ kề vai nhau, hai thằng con trai còn ngây ngô cùng cảnh trên không trung để lại một bức ảnh chụp nhân dịp đêm giao thừa.
Giống như một kỷ niệm đẹp, sau này dù lật lại xem bất cứ lúc nào cũng đều đáng để nhớ lại, đều đáng để trân trọng.
Mà giờ phút này, Hoắc Kiệu chỉ khẽ cười một tiếng, nói với Chử Duyên rằng: “Cậu cười trông ngốc thật.”
Chử Duyên đang đợi được khen: “?”
Đôi lời từ editor:
Năm nay ăn Tết với hai bé nè:33 Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé! Mong năm nay sẽ là một năm đáng nhớ đối với tất cả chúng ta! Chúc mọi người nhận được nhiều thiệt nhiều bao lì xì dù lớn hay nhỏ nhé, lộc đầu năm cả đấy, không đùa được đâu😝