Chương 21
Nhưng cậu vẫn kiên trì đi đến tiệm net một chuyến, gửi bài thứ hai lên 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần 》. Nhìn thông báo gửi thành công, Chử Duyên biết cậu lại bắt đầu một hồi chờ đợi dài dằng dặc.
Chử Duyên cảm thấy chỉ dựa vào việc gửi bài cũng không phải là biện pháp hay, cậu định đến nghỉ hè thì đi làm công một chút.
Nhưng mà trước mắt thì việc học vẫn quan trọng hơn.
Thứ tư tuần sau là bắt đầu kỳ kiểm tra cuối tháng. Ở trong lòng Chử Duyên, đây là một việc còn quan trọng hơn cả đại hội thể thao, vì thế nên sau khi trở về nhà, cậu lại đi làm bài tập về nhà cuối tuần với đề luyện tập.
Thời gian cuối tuần trôi qua, rất mau đã bắt đầu một tuần mới.
Thầy cô các môn đều bắt đầu ân cần dạy bảo mà nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ kiểm tra cuối tháng, hơn nữa còn nói cho mọi người một tin tức có thể sánh với sét đánh ngang tai — sau khi kết thúc kỳ kiểm tra cuối tháng, nhà trường sẽ mở họp phụ huynh, đến lúc đó sẽ đưa bài kiểm tra của mọi người cho các bậc phụ huynh xem.
Trong phòng học lập tức vang lên một hồi rên rỉ, mọi người đều lải nhải nhà trường không biết thấu hiểu lòng người, nhưng họ vẫn không thể không đặt tất cả tâm tư lên việc học. Các thầy cô lên lớp cũng không giảng bài mới, mà họ chỉ trọng điểm cho mọi người ôn tập.
Đối với Chử Duyên mà nói thì chuyện họp phụ huynh đã là chuyện rất lâu trước kia rồi. Cậu nghĩ hẳn là Vương Mai sẽ bằng lòng tới họp phụ huynh cho cậu, cậu cũng đã có kế hoạch cho kỳ kiểm tra cuối tháng rồi nên cũng không lo lắng quá.
Nhưng mà cậu nghĩ đến một sự kiện. Hình như quan hệ giữa Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh sẽ tiến triển sau kỳ kiểm tra cuối tháng, Hoắc Kiệu sẽ đồng ý làm bạn trai giả của Tô Niệm Thanh.
Nghĩ đến nội dung trong tiểu thuyết, Chử Duyên không khỏi nhìn thoáng qua Hoắc Kiệu đang nói chuyện với người ta ở phía trước phòng học.
Hoắc Kiệu vừa mới chơi bóng về, dường như bầu không khí khẩn trương trước kỳ kiểm tra hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến hắn, hắn vẫn làm theo ý mình như cũ.
Hắn vừa cao vừa gầy, tùy ý đứng trong đám người cũng có thể hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều người. Ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua khung cửa sổ mà chiếu lên trên mặt hắn, khắc cho ngũ quan của hắn càng thêm lập thể, Hoắc Kiệu trông tuấn tú đến mức khiến người kinh ngạc.
Chử Duyên đột nhiên cảm thấy hơi rầu rĩ. Cậu rất hi vọng Hoắc Kiệu có thể hạnh phúc, mà không phải giống như trong tiểu thuyết viết, chờ đến năm 27 tuổi vẫn còn cô đơn một mình.
Hắn hi vọng Tô Niệm Thanh có thể thật lòng thích Hoắc Kiệu, nhưng trải qua việc hồi thứ sáu, cậu đã biết được Tô Niệm Thanh với Hoắc Kiệu đều rất khó bị cậu ảnh hưởng. Chuyện giữa hai người bọn họ, dường như cậu cũng không thể giúp được gì.
Cái nhận thức này làm Chử Duyên cảm thấy hơi nhụt chí. Cậu cũng chỉ đành phải đi một bước tính một bước, tạm thời không tiếp tục nghĩ đến chuyện này.
Nhưng có một số chuyện có thể tạm thời bỏ qua, có một số chuyện lại không thể — 2000 đồng tiền bị cướp đi kia của nguyên thân, cậu đã dây dưa rất lâu, cũng không biết khi nào sẽ bị Vương Mai phát hiện. Nếu phát hiện rồi thì Chử Duyên không có cách nào giải thích số tiền này đã bay đi đâu.
Chử Duyên cầm cây viết, bắt đầu tính toán số tiền cậu có được trước mắt.
Tính thêm tiền tiết kiệm trong khoảng thời gian sinh hoạt này, thêm tiền nhuận bút lần trước nữa thì cậu còn khoảng 500 đồng tiền.
Chử Duyên viết xuống giấy nháp mấy chữ “500 đồng” này.
Kỳ kiểm tra cuối tháng lần này, cậu đã quyết định phải lấy được phần thưởng tiến bộ — trước nay trường Trung học số 7 có chế độ khích lệ trong các kỳ kiểm tra. Tiến bộ 500 hạng thì có thể lấy được 500 đồng tiền, kiểm tra được đến mười hạng đầu toàn khối thì có thể lấu được 1000 đồng tiền thưởng.
Trước đó Chử Duyên đã tính toán thứ tự của mình dựa theo điểm kiểm tra lần trước. Cậu có thể ổn định bước vào hai mươi hạng đầu toàn khối, không có sai lầm gì lớn thì mười hạng đầu toàn khối cũng rất có hi vọng.
Mà lần kiểm tra trước nguyên thân xếp hạng thứ 1582 trên toàn khối, Chử Duyên cảm thấy nếu cậu một lần nhảy đến hai mươi hạng đầu toàn khối thì có chút quá khiến người ta chú ý đến. Bởi vậy cậu tính lần kiểm tra này tiến lên 500 hạng, rồi sau đó tới kỳ kiểm tra tháng sáu lại tiến thêm 500 hạng, cuối cùng vào kỳ kiểm tra cuối tháng bảy nhảy đến mười hạng đầu toàn khối.
Như vậy cậu đã có thể nhận công việc cùng loại với gia sư vào kỳ nghỉ hè rồi.
Chử Duyên tính toán, cậu quyết định mỗi tuần đều gửi một bài lên 《 Tạp chí phân biệt thú vật hàng tuần 》. Nếu thuận lợi thì chẳng sợ cuối cùng chỉ có một hai bài có thể thông qua, thêm vào tiền thưởng ở kỳ kiểm tra nữa thì cậu cũng có thể trả 2000 đồng kia lại chỗ cũ vào tháng sáu.
Sau đó trong tay có tiền rồi, cậu có thể không cần xin phí sinh hoạt từ Vương Mai nữa.
-
Hoắc Kiệu trở lại chỗ ngồi, liền nhìn thấy dường như bạn cùng bàn của hắn đang tính tiền.
Nhìn thấy chính mình lại đây, Chử Duyên liền dẹp giấy nháp đi, nhưng Hoắc Kiệu vẫn thấy được ký hiệu tiền trên giấy nháp.
Bởi vậy Hoắc Kiệu hơi dừng một chút, hắn thầm nghĩ dường như Chử Duyên rất thiếu tiền?
Cái suy đoán này lại gia tăng thêm khi hắn đi đến nhà ăn vào giữa trưa.
Lúc hắn cùng bọn Lục Khải Thanh đi đến nhà ăn thì vừa lúc gặp được Chử Duyên đang bưng mâm đồ ăn đi đến chỗ dùng cơm.
Chử Duyên thấy bọn họ liền cười chào hỏi.
Ánh mắt của Hoắc Kiệu dừng lại trên mâm của Chử Duyên, bên trên chỉ có một chén cháo bắp với một dĩa dưa muối nhỏ. Rất thanh đạm, số lượng cũng rất ít.
Bây giờ là giữa trưa, hầu như không có ai sẽ lựa chọn ăn một chén cháo.
Hoắc Kiệu nghĩ đến lúc gặp phải Chử Duyên trong đại hội thể thao, đồ ăn lúc đó cũng rất ít. Hắn không khỏi nhíu mày, lại liếc nhìn Chử Duyên một cái, thầm nghĩ không trách Chử Duyên lại gầy như vậy, cánh tay nhỏ nhắn giống như chỉ cần đè một xíu là đã gãy.
Chử Duyên lại không biết hoạt động tâm lý của Hoắc Kiệu.
Cậu chỉ là còn chưa bình phục lại được, vẫn cảm thấy hơi uể oải, không có hứng ăn uống gì mà thôi. Bởi vậy Tiêu Trình Trình muốn chia sẻ đồ ăn với cậu, nhưng cậu cũng từ chối.
Cháo bắp ngọt lành, cậu rất thích ăn.
Buổi chiều, Chử Duyên lại đến văn phòng của thầy Chu để hỏi một đề toán cậu không hiểu rõ lắm.
Chu Hoài Sinh rất hoan nghênh học sinh hỏi vấn đề với ông, bởi vậy ông giảng rất kỹ cho Chử Duyên.
Sau khi Chử Duyên hiểu được, ông lại tùy tay đưa cho Chử Duyên một quyển sách dạy kèm*, “Nội dung quyển sách dạy kèm này cũng không tệ lắm, em có thể xem một chút.”
*QT là “giáo phụ thư”.
“Dạ, cảm ơn thầy. Em xem xong sẽ trả lại cho thầy.” Chử Duyên tiếp nhận sách dạy kèm rồi cảm ơn Chu Hoài Sinh.
Dường như thầy Chu biết điều kiện nhà cậu không tốt lắm, trên lớp học đề cử sách tham khảo cho mọi người cũng sẽ không bắt buộc mọi người phải mua, hơn nữa thỉnh thoảng ông sẽ cho cậu mượn một ít tài liệu dạy kèm. Cũng vì vậy nên sau khi xuyên qua đây, Chử Duyên còn chưa đi đến tiệm sách mua sách luyện tập bao giờ.
Cậu sẽ làm đề mà cậu cho rằng đáng làm trên giấy nháp một lần, một ít đề quan trọng thì chép ra. Trên cơ bản là không dùng được hai ngày thì cậu đã có thể trả lại tài liệu cho Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh xua tay, dặn dò, “Không cần phải gấp gáp, quan trọng nhất là nắm rõ được.”
“Dạ, em biết rồi, cảm ơn thầy.” Chử Duyên lại nói cảm ơn Chu Hoài Sinh lần nữa, rồi sau đó cậu cầm tài liệu ra khỏi văn phòng.
Từ lúc Chử Duyên xuyên qua tới giờ, người cậu gặp được hầu như đều là người tốt, đối xử với cậu cũng rất tốt, điều này rất cổ vũ cho cậu.
Cậu vừa đẩy cửa văn phòng ra, liền đi đến phòng học lớp năm, định giành giựt từng giây từng phút để xem sách dạy kèm lần này. Không nghĩ tới cậu mới vừa đi lên hành lang thôi mà đã gặp được Dương Lưu Thanh rồi.
Chử Duyên chỉ liếc nhìn Dương Lưu Thanh một cái, rồi tránh hắn mà đi.
Ai ngờ Dương Lưu Thanh lại vòng tới phía trước cậu, chặn đường cậu đi.
Chử Duyên khẽ nhíu mày, cậu có thể cảm giác được Dương Lưu Thanh có ác ý với cậu. Nhưng cậu cũng không nhớ rõ chính mình đã đắc tội Dương Lưu Thanh chỗ nào.
“Cậu có chuyện gì à?” Cậu khó hiểu nhìn Dương Lưu Thanh.
Dương Lưu Thanh cắm tay vào túi quần, cà lơ phất phơ nhìn cậu, lại nhìn văn phòng, giọng điệu ngả ngớn, “Gần đây cậu hay chạy tới văn phòng của Chu Hoài Sinh ha?”
Chử Duyên không thể hiểu được mà liếc hắn một cái, “Cậu muốn thì cậu cũng có thể tới.”
Dương Lưu Thanh hừ một tiếng.
Chử Duyên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với hắn, liền nói: “Phiền cậu nhường đường, tôi còn phải về phòng học.”
Dương Lưu Thanh dùng ánh mắt âm u mà nhìn chằm chằm cậu, dường như suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn tránh ra.