Chương 20
Hoắc Kiệu hơi dừng lại.
Ngay sau đó, hắn dùng một tay khác bóp* sau cổ của Chử Duyên rồi nâng cậu lên.
*QT để là “nhéo”, nhưng mà nhéo thì làm gì nâng người lên được, vậy nên tui thay bằng từ “bóp”, mặc dù nó có hơi bạo lực xíu…
Trên tay cảm nhận được một mảng trơn trượt, hắn rũ mắt nhìn gương mặt bị hắn nâng lên của Chử Duyên.
Mặt Chử Duyên rất hồng, tròng mắt đen láy như bị phủ một lớp sương mù, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm phía trước. Hoắc Kiệu nhìn thấy ảnh ngược của mình và nửa cái đèn treo trong tiệm đồ nướng trong tròng mắt của cậu. Nhưng hắn cảm thấy Chử Duyên không thấy gì cả, chỉ là nhìn không vậy thôi.
– – Hiển nhiên là cậu không tỉnh táo.
Hoắc Kiệu cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn thật sự chưa từng thấy qua ai chỉ uống mới khoảng nửa bình rượu thôi mà đã say rồi.
Trong lúc hắn đang cân nhắc xem nên xử lý con ma men này như thế nào, thì Tiêu Trình Trình đã vui vẻ bưng một cái mâm quay trở lại.
“Chử Duyên, cậu nhìn xem tớ mang cái gì tới này!” Tiêu Trình Trình hô.
Đột nhiên bị gọi tên khiến cho Chử Duyên đang ở trong trạng thái mê màng khôi phục lại chút tinh thần, cậu quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh theo bản năng.
Tiêu Trình Trình mười phần vui vẻ mà đặt hai phần hoa não nướng¹ xuống trước mặt Chử Duyên.
Tầm mắt của Chử Duyên chuyển xuống. Thoạt nhìn vừa nhão vừa dính, mà não lại không hoạt động tốt lắm, cậu còn chưa nhận ra được đó là thứ gì thì đã cảm nhận được một trận cuồn cuộn trong dạ dày rồi.
Cậu đột nhiên đứng dậy, chỉ kịp nói một tiếng “Tớ……” thôi là đã lảo đảo đi ra ngoài rồi.
Tiêu Trình Trình: “……”
Cậu chàng mờ mịt nhìn Chử Duyên rời đi, lại nhìn dĩa hoa não nướng, thầm nghĩ không khủng bố đến mức như vậy chứ……
Hoắc Kiệu nhíu mày. Hắn đứng lên, nói với Tiêu Trình Trình, “Tôi đi xem.”
Lúc này Tiêu Trình Trình mới chú ý tới Hoắc Kiệu cũng ở bàn của bọn họ. Cậu chàng có hơi sợ Hoắc Kiệu nên gật đầu theo bản năng, “Ò, ừm, được.”
Chử Duyên cảm thấy rất choáng váng, đồ vật trước mắt đều có bóng chồng lên, cậu không thấy rõ lắm.
Cậu rất muốn ói, nhưng mà cậu không tìm thấy nhà vệ sinh, điều này làm cho cậu hơi sốt ruột.
Lúc đang gấp đến mức không biết phải làm sao, đột nhiên cậu bị người nào túm lại. Có một âm thanh hỏi cậu, “Muốn nôn?”
Chử Duyên gật đầu. Người kia liền kéo cậu rẽ trái rẽ phải, rồi sau đó đã vào nhà vệ sinh.
“Nôn đi.” Hoắc Kiệu nói.
Hắn thở dài một hơi. Tuy rằng Chử Duyên say đến choáng váng, nhưng cậu còn biết đi tìm một gian trong nhà vệ sinh để nôn, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Dưới tình huống bình thường, ý tốt của Hoắc Kiệu chỉ đến đây thôi. Dù nhà vệ sinh trong tiệm này cũng không dơ, nhưng Hoắc Kiệu cũng không có hứng ở lâu trong này.
Nhưng hắn nghĩ đến dáng vẻ mơ mơ màng màng của Chử Duyên, lại có chút bực bội.
Hắn rũ mắt mở vòi nước, rửa tay sạch sẽ từng chút một.
Phảng phất trên tay còn lưu lại xúc cảm non mềm của làn da trên người Chử Duyên, cùng với đầu lưỡi mềm mại của cậu. Hắn hơi nhíu mày, thầm nghĩ về sau không thể lại cho Chử Duyên uống rượu được.
-
Sau khi ói một hồi, Chử Duyên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng tỉnh táo lại không ít.
Sau khi xả nước bồn cầu, cậu ngây người một chút, hơi không nhớ nổi khi nãy mình làm gì. Hình như là, gặp được Hoắc Kiệu?
Cậu đi ra khỏi gian phòng, đi đến trước bồn rửa tay mà cẩn thận rửa sạch tay, súc miệng, rồi hứng một hớp nước tạt lên mặt. Dòng nước mát lạnh làm cậu cảm thấy thoải mái mới mẻ hơn nhiều.
Bọt nước rơi xuống theo lông mi của cậu, cậu hơi không mở mắt ra được, liền nhắm hai mắt rồi duỗi tay đi lấy khăn giấy.
Khăn giấy còn chưa chạm đến, đã nghe thấy có người thở ra một hơi, rồi sau đó là âm thanh lấy giấy, tiếp đó có một miếng khăn giấy bị nhét vào tay cậu.
Chử Duyên kinh ngạc mở mắt ra, cách một tầng bọt nước ướt dầm dề thấy được Hoắc Kiệu đứng ở bên cạnh đang rũ mắt, mặt không biểu tình mà nhìn cậu.
Chử Duyên chớp chớp mắt, một ít bọt nước nhỏ dính trên lông mi bị cậu chớp rơi, biến thành lớp nước ẩm ướt nhỏ ở trên mặt cậu.
Giọng cậu khàn mà kêu một tiếng, “Hoắc Kiệu?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, cảm thấy cả người Chử Duyên đều ướt dầm dề. Hắn nhướng mày, “Tỉnh?”
Lúc này Chử Duyên mới cảm thấy ngượng ngùng. Cậu nhân việc lấy khăn giấy lau mặt mà không nhìn Hoắc Kiệu, chờ đến khi bỏ khăn giấy vào sọt rác mới thấp giọng “Ừm” một tiếng, nhẹ giọng xin lỗi Hoắc Kiệu, “Ngại quá, làm phiền cậu rồi.”
Thật ra cậu không nhớ rõ lắm, nhưng cậu nhớ rõ Hoắc Kiệu lấy đi bình rượu của cậu, vậy nên cậu suy đoán hẳn là cậu đã làm phiền Hoắc Kiệu một chút rồi.
Hoắc Kiệu lại nhìn cậu, biểu tình trên mặt có hơi lãnh đạm. Nhưng hắn vẫn chưa nói gì khác, chỉ nói: “Đi ra ngoài.”
“Ò.”
Chử Duyên hơi trì độn gật đầu, cậu đi theo sau Hoắc Kiệu theo bản năng.
Nhưng mới vừa đi được một bước, cậu đã dừng lại, còn níu lấy góc áo của Hoắc Kiệu.
Động tác của cậu rõ ràng là rất nhẹ, nhưng Hoắc Kiệu lại bị cậu kéo lại.
“Sao vậy?” Hoắc Kiệu quay người lại hỏi.
Liền thấy Chử Duyên cúi đầu, rồi sau đó giống như có quyết định gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nghiêm túc mà nhìn hắn.
“Tớ muốn nói cho cậu một chuyện.” Chử Duyên hắng giọng nói, nhưng âm thanh nói ra vẫn có hơi khàn.
Có đôi khi Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên, hắn luôn có loại cảm giác phân liệt.
Có đôi khi hắn sẽ cảm thấy người này thực nhu nhược, nhưng thoạt nhìn lại giống như không nhu nhược như vậy. Có đôi khi hắn sẽ cảm thấy nhìn dáng vẻ Chử Duyên không giống như người rất kiên cường, nhưng cậu lại kiên cường hơn so với tưởng tượng của hắn một ít.
Sau này Hoắc Kiệu mới phát hiện, Chử Duyên có một đôi mắt biết nói.
Đôi mắt đen láy nhìn như nai con kia vẫn luôn rất linh động, giống như cất giấu một linh hồn thú vị.
Đây là điều hấp dẫn Hoắc Kiệu một chút hồi mới đầu.
Dù Hoắc Kiệu không cảm thấy bồn rửa tay là một địa điểm tốt để nói chuyện, nhưng hắn đột nhiên không muốn đánh vỡ dũng khí mà nam sinh đã lấy lên.
Hắn chỉ “Ừm” một tiếng, ý bảo mình đang lắng nghe.
Chử Duyên mím môi, cậu hạ quyết tâm mở miệng, “Thật ra, tớ thích con trai.”
Lúc nói, lỗ tai cậu dần đỏ lên. Nói xong câu đó, cậu liền nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám nhìn phản ứng của Hoắc Kiệu.
Không gian to như vậy, phảng phất chỉ còn lại tiếng tim đập của cậu. Chử Duyên biết câu nói này của mình rất đột ngột, nhưng cậu đã bối rối cả đêm về chuyện này rồi, vì thế chính mình phải đi cắt đứt dây thừng đã bó lại cục đá kia.
Thật lâu sau, cậu nghe được giọng nói nhàn nhạt của Hoắc Kiệu.
“Ừm, thích con trai, rồi sao nữa?”
Âm thanh rất bình tĩnh, Chử Duyên không nghe ra được bất kỳ chán ghét cùng phản cảm nào trong đó. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Kiệu đang mang theo biểu tình bình thường mà nhìn cậu.
Chử Duyên chớp chớp mắt, bỗng nhiên những bất an trong lòng đều tan biến.
Đúng rồi, cậu nhớ trong tiểu thuyết, nguyên nhân Hoắc Kiệu chuyển trường là vì không quen nhìn người khác khi dễ một cậu nam sinh thích người cùng giới, vậy nên Hoắc Kiệu cũng sẽ không kỳ thị đồng tính luyến ái, hơn nữa sau đó hắn còn thích Tô Niệm Thanh.
Lúc chưa bị Tô Niệm Thanh bẻ cong, Hoắc Kiệu chỉ kính nhi viễn chi* đối với người mà hắn không có hứng thú mà thôi.
*Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Chử Duyên cảm thấy cậu bị doạ bởi thái độ lãnh đạm của Hoắc Kiệu hồi chiều rồi, vậy nên mới lo được lo mất. Mà nguyên nhân của tất thảy việc này là — cậu không muốn mất đi người bạn Hoắc Kiệu này.
Cậu cong môi lên, hỏi Hoắc Kiệu: “Vậy tớ còn có thể tiếp tục làm bạn với cậu không?”
Lần này Hoắc Kiệu trầm mặc càng lâu, lâu đến mức Chử Duyên lại bắt đầu cảm thấy bất an. Dũng khí khi nãy tích lũy được xẹp dần như quả bóng cao su bị chọc thủng.
Sau đó cậu mới nhìn thấy Hoắc Kiệu hơi nhướng mày.
“Cậu thích con trai, muốn tiếp tục làm bạn với tôi?” Hoắc Kiệu hỏi một câu.
“Đúng vậy……” Chử Duyên không rõ vì sao Hoắc Kiệu lại muốn hỏi như vậy. Cậu gật đầu, bổ sung thêm: “Giống như Tiêu Trình Trình vậy!”
Hoắc Kiệu: “……”
Hắn nhìn Chử Duyên, đột nhiên hỏi, “Cậu thích Tô Niệm Thanh?”
Lúc này Chử Duyên thật sự mê mang, cậu không biết sao mà từng người từng người, ai cũng hỏi cậu như vậy.
Chử Duyên sợ cậu trả lời không rõ ràng thì Hoắc Kiệu không muốn làm bạn với cậu, vì thế cậu rất quyết đoán mà lắc đầu, “Không phải loại thích này.”
“Loại nào?” Hoắc Kiệu hỏi.
Đàm luận chuyện tình cảm với Hoắc Kiệu làm mặt Chử Duyên hơi nóng lên. Cậu rũ mắt, ậm ờ nói, “Là…… Không phải loại thích muốn yêu đương ấy……”
Khoé môi của Hoắc Kiệu hơi cong lên.
“Đưa bàn tay ra.” Hắn nói.
“?”
Tuy Chử Duyên nghi hoặc, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn duỗi tay đưa bàn tay ra.
Hoắc Kiệu bắt lấy tay cậu làm cậu giật mình, Chử Duyên hơi run lên một chút.
Liền thấy Hoắc Kiệu lấy ra một tuýp thuốc mỡ đặt lên tay, ngón tay thon dài của Hoắc Kiệu nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị siết đến sưng đỏ trên tay cậu.
Chử Duyên kinh ngạc chớp mắt.
Đó là dấu vết bị dây thừng siết khi thi đấu kéo co vào buổi chiều mà cậu cũng chưa để ý đến.
Hoắc Kiệu rũ mắt, âm thanh rất nhạt, “Không phải cùng đi đến phòng y tế với Tô Niệm Thanh à, không biết bôi thuốc sao?”
“Tớ…… Tớ quên.” Chử Duyên mất tự nhiên mà nói. Thật ra căn bản là cậu không cảm thấy chỗ này còn cần phải bôi thuốc.
Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, nói, “Ngốc muốn chết.”
-
Khi hai người trở lại tầng hai, lão Lỗ đã tập hợp lại học sinh, định tan cuộc.
Nhìn thấy Hoắc Kiệu cùng Chử Duyên đi vào, lão Lỗ đếm lại số người một lần nữa. Sợ chính mình đếm sót, ông còn hỏi mọi người, “Còn ai không ở đây không?”
Mọi người nhìn khắp nơi, sau khi xác định không vắng ai thì sôi nổi lắc đầu, “Không còn ai.”
Lão Lỗ liền nói, “Được. Giờ này không còn sớm nữa, hôm nay tới đây thôi.” Ông dặn dò mọi người, “Nhớ lấy đồ của mình hết đấy!”
Đoàn người đi theo lão Lỗ xuống tầng, lão Lỗ đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Ai ngờ lại bị báo rằng, bọn họ đã trả tiền rồi.
“Hả?” Lão Lỗ ngơ ngác, hỏi, “Là ranh con nào tính tiền? Trả tiền lại cho nó đi, vậy sao được!”
Chị gái thu ngân giương môi cười, chị lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Hoắc Kiệu, “Vị này vừa nãy đã quẹt thẻ, tính xong tiền rồi.”
Cả lớp đều ngây người.
Lão Lỗ chọt Hoắc Kiệu, “Đã nói là thầy mời rồi mà? Em nhiều tiền quá đúng không!” Ông hỏi thu ngân xem thanh toán bao nhiều tiền, muốn chuyển lại cho Hoắc Kiệu.
“Không cần,” Hoắc Kiệu lười nhác xoay người rời đi, “Em nhiều tiền.”
Mọi người:…… Đúng thật là không thể nào phản bác.
Chử Duyên nhanh chân đuổi theo Hoắc Kiệu. Cậu đi theo Hoắc Kiệu ra khỏi tiệm đồ nướng, lão Lỗ còn ở phía sau kêu Hoắc Kiệu. Chử Duyên nhìn Hoắc Kiệu, nhỏ giọng hỏi, “Hoắc Kiệu, sao cậu lại……”
Cậu còn chưa nói xong, nhưng Hoắc Kiệu đã biết cậu muốn hỏi gì rồi.
Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày, phun ra một câu, “Lão Lỗ quá nghèo.”
Trước khi tới trường Trung học số 7, Hoắc Kiệu không thể nào tưởng tượng được có một giáo viên chủ nhiệm dạy cấp ba sẽ nghèo đến vậy.
Quần áo đều giặt đến trắng bệch, thậm chí trên áo khoác còn bị rách, một đôi giày da bị mài mòn đến không ra hình ra dạng…… Nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm.
Nguyên nhân Hoắc Kiệu làm như vậy chỉ là do trong một lần tan học, hắn thấy lão Lỗ nhặt một cái chai trong thùng rác bỏ vào cặp sách.
Hoắc Kiệu nghĩ, có lẽ bây giờ mời cả lớp ăn thì sẽ tiêu phí một tháng tiền lương của lão Lỗ, mà cũng vừa hay, thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền.
Đôi lời từ editor:
Món này lạ quá, tui không biết tới luôn…