Chương 88: Có tính toán kết hôn
- Trang Chủ
- Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người - Trĩ Đường
- Chương 88: Có tính toán kết hôn
Vương Mỹ Xán quả là một người đại diện suy xét chu toàn. Biết cậu và Phó Kim Tiêu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên cô đã sắp xếp cho hai người gặp mặt tại một bữa tiệc từ thiện nhỏ vào buổi tối.
Trong tiệc hiện tại có không ít người, đông đúc, nhộn nhịp đi lại như nước chảy.
Trợ lý Tiểu Mân là một cô gái trẻ.
*Đọc trên wiki thì tên trợ lý là nhìn quanh mong nhưng chưa được sửa nên mình lấy tạm tên Tiểu Mân, ai biết thì sửa sai giúp mình nhé.
Tiểu Mân là một trợ lý nhỏ, nhưng bản thân cô vẫn có một bí mật không ai biết. Cô là fan CP của Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu nha! Thế nhưng trong công việc, Tiểu Mân không dám thể hiện cái gì nên mỗi lần phải vất vả ra dáng nghiêm túc, chuyên nghiệp.
“Dạ… em thấy…” Tiểu Mân ngồi trên sô pha nói: “Bộ màu trắng kia đẹp kìa.”
Thẩm Tinh Tuế cầm lấy bộ tây trang màu trắng, hỏi: “Thật sao, có phải bộ này sáng quá không?”
Tiểu Mân nghĩ sao nói vậy: “Nhưng mà tây trang của thầy Phó là màu đen nha, nếu anh diện màu trắng thì không phải hai người trông xứng đôi lắm sao? Hơn nữa, anh lại có khí chất vô cùng dễ chịu, mặc bộ tây trang này lại càng làm bật lên tuổi trẻ tươi mới của mình!”
Thẩm Tinh Tuế nghe cô nhắc tới Phó Kim Tiêu liền ửng hồng khuôn mặt. Cậu liếc nhìn cô, nhắc nhở: “Đừng nói bậy…”
Tiểu Mân mỉm cười tủm tỉm đáp: “Biết ạ.”
Hai bộ tây trang này đều là đề cử của chuyên viên thời trang nên khi cậu mặc vào liền nhân ra nó thật sự vừa vặn cả về số đo lẫn khí chất.
Khi Thẩm Tinh Tuế tới nơi, đã có không ít nghệ sĩ có mặt tại đó. Nhân viên công tác đi tới dẫn đường, giới thiệu một ít hoạt động trong buổi tiệc ngày hôm nay cho cậu.
Phía trước là đại sảnh.
Ở đây bày ra rất nhiều ghế dựa. Trông thì có vẻ chúng không phân biệt người ngồi nhưng vị trí của từng nghệ sĩ thật ra đã được định sẵn. Càng tới gần phía trước, địa vị và sức ảnh hưởng càng lớn. Tuy không ai nói ra nhưng đây đã là quy tắc ngầm mà mọi người trong giới giải trí đều đồng ý.
Nhân viên công tác dẫn Thẩm Tinh Tuế đến khu thứ ba, mỉm cười: “Anh ngồi ở đây ạ.”
Thẩm Tinh Tuế lễ phép đáp lại: “Cảm ơn nhé.”
Khu ghế thứ ba đã được coi là một vị trí khá tốt, ít nhất cũng được để mắt tới. Nếu dựa theo thành tích trước kia của cậu thì đừng nói là khu thứ ba này, thậm chí để được ngồi ở hàng cuối cũng phải lao lực mới tranh được.
Nơi này cũng có không ít người mới có chút danh tiếng đã tới. Cách đó không xa, cậu vậy mà bắt gặp Từ Tần Khách, lập tức vẫy tay chào: “Anh Từ.”
Từ Tần Khách đi tới: “Cậu cũng tới à.”
“Vâng.” Thẩm Tinh Tuế mỉm cười: “May mắn được nhận lời mời.”
Cậu cũng không thể nói là bản thân tới để gặp mặt Phó Kim Tiêu được nên đành phải uyển chuyển tìm một lý do khác.
Từ Tần Khách ngồi xuống, thấp giọng: “Có rất nhiều người lợi dụng bữa tiệc này như một cách để mở rộng mối quan hệ của mình. Cũng có người còn ‘mạ vàng’ cho bản thân để khoác lên mình cái nhãn ‘đại sứ từ thiện’ trên Baidu. Họ cũng mặc kệ cái nhãn này có lợi gì hay không, miễn sao nói ra nghe nó oách là thấy vui rồi.”
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy Từ Tần Khách nói ít mà lộ được nhiều chuyện quan trọng.
Người ở trong giới này phải luôn để ý tới các danh hiệu để hình ảnh bản thân ngày càng đẹp hơn, thuận mắt công chúng hơn.
“Cũng có mấy kẻ tai to mặt lớn thật sự tới đây làm từ thiện. Bọn họ quyên rất nhiều tiền và cũng chẳng thèm để bụng tới khoản tiền đó.” Từ Tần Khách bắt sóng drama liên tục: “Nhưng cũng có một ít người tới tiệc này… cậu biết để làm gì không?”
Thẩm Tinh Tuế ngây thơ hỏi: “Làm gì vậy?”
Từ Tần Khách lộ ra nụ cười thần bí, thấp giọng: “Tới gặp người tình bí mật.”
*Đùa thôi mn ạ, mình không biết dịch nên chém bừa cho vui đấy: “Tới phàn cao chi, tưởng véo tiêm.”
“…..”
Đang nói chuyện, cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng nhốn nháo.
Thật ra khi mỗi người tiến vào sẽ có máy ảnh đi theo chụp lại mấy tấm, nhưng lần tiếp đón này rất náo nhiệt, đèn flash nhấp nháy không ngừng cùng đám người nhộn nhịp bám theo. Dẫn trước đoàn người và nhóm chụp ảnh là một người đàn ông cao lớn với đôi chân thon dài. Theo động tác của anh, bộ tây trang cao cấp làm từ vải dệt tối màu cùng hoa văn phủ bột kim cương trở nên rực rỡ dưới ánh đèn. Khuôn mặt Phó Kim Tiêu nhàn nhạt ý cười, trò chuyện với một vị thiên hậu bên cạnh.
Khi Phó Kim Tiêu ngồi vào bàn, toàn bộ hội trường ồn ào bỗng trầm lại nhìn qua phía anh.
Có một ít người sinh đã có số làm nhân vật chính được người người theo dõi. Anh thành thạo đứng lên chào hỏi từng người. Trên mặt là nụ cười như gần như xa khiến chung quanh náo nhiệt vô cùng.
Từ Tần Khách cảm thán: “Đấy là đãi ngộ của đỉnh lưu đấy.”
Thẩm Tinh Tuế cũng đang nhìn. Người khác thì trầm trồ ngưỡng mộ, còn cậu lại là tương tư. Vài ngày không thấy, trừ bỏ nhắn tin trên WeChat và vài cuộc điện thoại thì bọn họ đều bận rộn với công việc của mình. Tuy rằng khi làm việc sẽ chẳng cảm thấy gì nhưng những lúc nghỉ ngơi thì lại nhung nhớ đối phương không ngừng.
Đang nghĩ, bỗng có đoàn người đi tới.
Từ Tần Khách kéo Thẩm Tinh Tuế cùng nhau đứng lên. So với những người máu mặt lúc trước, hai tiểu bối như bọn họ trông có vẻ bé nhỏ không đáng nhắc tới. Nhưng quy củ thì vẫn là quy củ, Từ Tần Khách cung kính duỗi tay: “Thầy Phó, chị Diêu.”
Phó Kim Tiêu duỗi tay đáp lại hắn. Anh ôm nhẹ lấy Từ Tần Khách, vừa vỗ vỗ lưng hắn vừa cổ vũ: “Non nửa tháng không gặp, tôi đã nghe bài hát mà các cậu sáng tác rồi, không tệ.”
Từ Tần Khách kinh ngạc: “Em cảm ơn thầy Phó ạ.”
Buổi tiệc này có không ít người trẻ tuổi, chẳng qua hắn và Phó Kim Tiêu đã từng tham gia một chương trình nên mới may mắn được trò chuyện vài câu.
Phó Kim Tiêu gật đầu, cuối cùng đem ánh mắt đặt trên người Thẩm Tinh Tuế. Đôi ắt thâm thúy dưới ánh đèn trông càng sáng ngời. Anh cười, mở miệng: “Đã lâu không thấy.”
Chỉ có cậu, anh mới nói “Đã lâu không thấy”.
Thậm chí cũng chẳng nói như vậy với Từ Tần Khách, một người cũng không gặp kể từ ngày cuối quay [Tinh Quang].
Bởi vì so với những người khác, chỉ có ngày tháng không gặp người yêu mới cảm thấy xa xăm.
Phó Kim Tiêu tiến lên phía trước, từ tốn dang tay: “Lâu rồi mới gặp lại thầy Thẩm, ôm một chút chứ?”
Trái tim của Thẩm Tinh Tuế vì những lời này mà kích động đập bình bịch. Khóe mắt cậu vô thức nhiễm ánh cười, lập tức nhào vào vòng tay của Phó Kim Tiêu. Khác với cái ôm hờ hững với Từ Tần Khách, cái ôm của bọn họ là dùng hết sức mình để giữ lại đối phương.
Chung quanh còn có vô số ánh mắt và camera đang nhìn.
Lao tâm khổ tứ dừng ở từng bàn để chào hỏi, ôm qua thật nhiều người chỉ để có thể ôm em trong chốc lát.
Phó Kim Tiêu cúi xuống bên tai Thẩm Tinh Tuế, hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng như lông chim khẽ cọ trong lòng cậu: “Nhớ em nhiều.”
Thẩm Tinh Tuế cứng người.
Bọn họ nói quá nhỏ nên người chung quanh không nghe thấy, hơn nữa lại dựa vào rất gần nên camera cũng không chụp nổi.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, Phó Kim Tiêu vẫn công khai thân cận với cậu. Mặc kệ là trước kia hay bây giờ, anh luôn thắng thắn chứ không che giấu người khác chút nào.
Nếu không phải cậu đã nói không công khai thì chắc hẳn anh sẽ không phải tốn công cẩn thận tiếp cận người yêu của mình như vậy. Nhưng chính bởi vì nhạc đệm nho nhỏ này mà Thẩm Tinh Tuế vui vẻ như được ngâm mình trong hũ mật.
Sau cái ôm ngắn ngủi, Phó Kim Tiêu buông tay: “Anh đi trước.”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu.
Đứng ở bên cạnh Phó Kim Tiêu là thiên hậu Diêu Ngọc Trần, cô mỉm cười chào hỏi cậu: “Tuế Tuế, tôi đã được nghe thầy Phó của cậu nhắc tới cậu thường xuyên đấy. Nghe nói cậu rất giỏi, tác phẩm điện ảnh tiếp theo của tôi có thể nhờ cậu sáng tác giúp mấy bài hát được không?”
Thẩm Tinh Tuế có bao giờ ăn qua cái bánh đẫy nhân như vậy, vội vàng gật đầu: “Có thể ạ, đó là vinh hạnh của em.”
Diêu Ngọc Trần câu môi cười: “Đáng yêu ghê.”
Một số nghệ sĩ nhỏ cách đó không xa cũng thầm hâm mộ cậu. Chỗ tốt cho việc có mối quan hệ quen biết với những người có địa vị, đặc biệt Phó Kim Tiêu là cơ hội thăng tiến.
Bữa tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Nhóm có danh tiếng cao nhất trong giới dẫn đầu lên đài ký tên.
Sau bọn họ, mấy người có tầm ảnh hưởng thấp hơn từ tốn đi lên. Sau khi ký tên xong, chương trình còn chuẩn bị đồ ăn và rượu cho mọi người nhâm nhi. Chỗ ngồi cũng rất tự do, một số bàn còn trống ghế.
Từ Tần Khách hạ giọng nói với Thẩm Tinh Tuế: “Cậu đi đi kìa, bên cạnh thầy Phó chưa có ai ngồi đâu.”
Thẩm Tinh Tuế nhát gan: “Thôi thôi, nhiều người đang nhìn đấy.”
Đôi khi cậu không dám liều.
Nhưng sau khi cậu nói vậy, ngay lập tức có một nữ nghệ sĩ mặc váy hở nửa ngực tiến tới, khó xử mở lời: “Xin lỗi mọi người, em thấy các bàn khác đã đủ người hết rồi. Liệu em có thể ngồi đây không ạ?”
Trùng hợp bên cạnh Phó Kim Tiêu có một chỗ trống.
Những khách mời đang ngồi trên bàn tuy sửng sốt nhưng không ai phàn nàn, dù sao bàn có nhiều người là máu mặt trong giới nên cũng không thể so đo chuyện nhỏ như này được.
Phó Kim Tiêu xua xua tay, tỏ vẻ không sao cả: “Ngồi đi.”
Nữ nghệ sĩ thấy vậy liền thẹn thùng cười. Thật ra cô cũng có vài phần nhan sắc, da trắng mặt xinh. Thẩm Tinh Tuế vừa nhìn vừa hụt hẫng.
Từ Tần Khách nói: “Cậu xem, không nhanh sẽ bị người khác chiếm đấy.”
Thẩm Tinh Tuế bĩu môi, không vui cầm lấy ly rượu.
Nhưng không để cậu bực bội lâu, Phó Kim Tiêu bên kia bỗng đứng lên. Các khách quý trong tiệc tối nay phải nhận phỏng vấn. Anh vừa ngồi chưa được bao lâu liền rời đi để gặp cánh báo chí. Tuy không đúng trình tự nhưng Phó Kim Tiêu vẫn bất chấp đi trước, không để cho nữ nghệ sĩ kia có cơ hội tiếp cận gì cả.
Từ Tần Khách đem một màn thu vào đáy mắt, cảm thán: “Tuy cậu nhát gan nhưng ánh mặt chọn người không tệ nha.”
Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ: “Cảm ơn anh.”
Trước buổi từ thiện, cánh báo chí đã chuẩn bị không ít câu hỏi. Một phần là liên quan tới tiệc tối, một phần là muốn tìm điểm sáng, còn lại là cho mấy người thích tìm hiểu về đời sống cá nhân của nghệ sĩ.
Ánh đèn hạ xuống, nhân viên báo chí đã chuẩn bị sẵn sàng thiết bị ghi âm.
Có người hỏi: “Chúng tôi biết anh luôn kiên trì làm từ thiện nhiều năm để giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn… vậy nên tôi muốn hỏi anh một câu. Anh rất thích trẻ em đúng không ạ? Sau này kết hôn anh thích con trai hay con gái hơn?”
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Tôi yêu quý trẻ em không phân biệt nam nữ.”
Câu trả lời rất sách vở.
MC cảm thấy thời cơ đã tới, tiếp tục mạnh miệng hỏi: “Vậy anh có kế hoạch gì cho việc có con hay kết hôn không?”
Phó Kim Tiêu nhướn mày, trầm tư một lát rồi trả lời: “Có con thì tạm thời chưa nghĩ tới.”
Bình thường khi trả lời đến lúc này, người nhận phỏng vấn sẽ không nói tiếp nữa.
Nhưng mà hôm nay, người đàn ông đứng dưới ánh đèn lại cười nhẹ: “Kết hôn đang suy xét.”
MC bàng hoàng mở to mắt nhìn.
Phóng viên và truyền thông ở dưới cũng sửng sốt không kém. Chẳng ai ngờ tối hôm nay lại có thể đào được tin tức lớn tới mức khiến người người hưng phấn!
MC lắp bắp: “T-Thật sự là anh đang suy nghĩ tới việc kết hôn?”
Phó Kim Tiêu từ tốn đáp: “Tại sao lại không chứ? Dù sao dựa theo độ tuổi của tôi thì cũng tới lúc cần phải nghĩ tới việc này rồi.”
Tuy nói là như vậy…
Nhưng mấy năm nay Phó Kim Tiêu luôn tập trung vào sự nghiệp, không dính phải bất kỳ tai tiếng nào nên chẳng có ai ngờ tới chuyện này cả. Thậm chí, có người còn suy đoán rằng Phó ảnh đế là người theo chủ nghĩa độc thân. Ai mà ngờ được, hôm nay người đàn ông này lại thẳng thắn thể hiện ý định kết hôn của mình.
Cánh báo chí còn muốn hỏi thêm nhưng thời gian phỏng vấn đã kết thúc.
Mà trên nền tảng phát trực tuyến, có không ít người vì câu trả lời này mà nhốn nháo không nguôi:
“Thật hay đùa vậy trời?”
“Anh iu thật sự đang suy nghĩ tới chuyện kết hôn rùi sao?”
“Suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ… Nhấn mạnh là suy nghĩ chứ chưa nói là có đối tượng nha.”
“Trời đất, mị hong thể tiếp thu nổi huhu….”
“Im mồm! Tôi thấy thầy Phó cũng sắp 30 tuổi tới nơi rồi. Người ta lập nghiệp rồi thì phải cho thành gia chứ?”
“Thần tượng vẫn là người thường, vẫn được kết hôn sinh con mà.”
Đấy là những ai suy nghĩ đơn thuần sẽ nói vậy, nhưng hội fans đã theo dõi Phó ảnh đế từ lâu đều cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Những trường hợp công khai đang suy xét tới việc yêu đương chỉ có 2 trường hợp: một là chỉ suy nghĩ tới chuyện kết hôn, hoặc đang mồi trước cho fans.
Vậy nên khả năng lớn nhất hiện tại là chính cung đã có rồi.
Nếu vậy…
Sẽ là ai đây?
….
Vừa rời khỏi tiệc tối, Thẩm Tinh Tuế cũng thấy được hot search đang cháy phừng phừng.
Đặc biệt khi nhìn đến hai chữ “kết hôn”, trong lòng cậu lại càng rối tinh rối mù. Trước đấy, Thẩm Tinh Tuế chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương hay thậm chí là kết hôn. Nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên bắt đầu sinh ra mong muốn về một ngày có thể quanh minh chính đại đứng cạnh Phó Kim Tiêu và… vào lễ đường cùng anh.
Là một đám cưới được mọi người chúc phúc.
Đây là khát vọng lớn nhất từ tận đấy lòng của cậu.
Chiếc xe bảo mẫu đang đỗ bên đường là của Vương Mỹ Xán phái tới. Sau khi lên xe, Thẩm Tinh Tuế liền thấy Phó Kim Tiêu đang ngồi ở hàng ghế sau. Vừa nãy đã uống vào chút rượu nên lúc này anh đang dựa vào ghế sau để nghỉ ngơi. Lúc này, Phó Kim Tiêu thoạt nhìn vô cùng mỏi mệt.
Nghe thấy tiếng động, Phó Kim Tiêu giương mắt nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế.
Thẩm Tinh Tuế tới gần, không chút ghét bỏ mùi rượu ám trên người anh mà chỉ nói: “Anh không thoải mái ạ?”
“Một chút.”
Phó Kim Tiêu thuận thế kéo người vào lòng mình, cúi đầu cọ cọ vào mặt cậu. Anh ngửi ngửi mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của người trong lòng, thấp giọng nói: “Tối nay em dựa rất gần vào Từ Tần Khách.”
Thẩm Tinh Tuế:?
“Cậu ta có người yêu rồi.” Phó Kim Tiêu bỗng dưng nói: “Tình cảm rất tốt.”
Thẩm Tinh Tuế buồn cười: “Em biết mà.”
Sao người này lại đáng yêu như vậy cơ chứ! Ở tiệc tối hôm nay cậu không nhìn ra được một chút gì cả. Phó Kim Tiêu ngụy trang tốt thật. Hóa ra ngoài mùi rượu còn có mùi dấm chua đang ám trên người anh nữa sao?
Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: “Bọn em chỉ nói vài câu qua lại thôi, không có gì đâu.”
Phó Kim Tiêu hừ nhẹ, tiếp tục tính sổ: “Lúc dùng bữa cũng không thèm ngồi ở bên cạnh anh.”
“Nhiều người nhìn lắm, em ngại.”
Thầy Phó yêu rồi như trở thành một người hoàn toàn khác, nhưng cậu cũng không ghét cảm giác mới lạ này. Chẳng sợ hình tượng trước kia và bây giờ của Phó Kim Tiêu khác hẳn, Thẩm Tinh Tuế lại chỉ thấy bản thân yêu anh càng nhiều hơn.
Phó Kim Tiêu dựa vào vai cậu, vẫn hơi dỗi: “Nhưng anh vẫn chưa vui.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Phó Kim Tiêu cười xấu xa, chớp nhoáng hôn lên môi Thẩm Tinh Tuế giống như gộp tất cả nhung nhớ mấy hôm xa nhau của họ lại. Nụ hôn kéo dài, mang theo ý định đánh dấu đối phương. Hơi thở của hai người hòa quyện giống như khoảng khắc này chỉ còn đối phương.
Khóe mắt Thẩm Tinh Tuế ửng đỏ.
Con người Phó Kim Tiêu tối lại, giơ tay lướt qua khóe mắt cậu: “Khóc cái gì.”
Thẩm Tinh Tuế đáng thương đáp: “Không thở được.”
Phó Kim Tiêu sửng sốt, sau đó cười ra tiếng.
Vợ nhỏ của anh đáng yêu quá đi mất. Càng tiếp xúc, anh lại càng thích cậu nhiều hơn.
Thẩm Tinh Tuế bắt đầu kể lại cho anh lịch trình làm việc của mình. Khi nói tới việc hợp tác cùng Hồ Khải Việt, Phó Kim Tiêu nhíu mày: “Tuy anh ta có thiên phú trong âm nhạc nhưng sinh hoạt cá nhân rất loạn. Trừ bỏ công việc, em đừng tiếp xúc quá nhiều với người này.”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
“Ra ngoài cần phải đảm bảo an toàn của bản thân.” Phó Kim Tiêu không biết lấy từ đâu ra một chiếc khuyên tai bạc, đeo lên giúp Thẩm Tinh Tuế. Làm xong, anh lại không nhịn được hôn hôn vành tai hồng của cậu, động tác ôn nhu nhưng lời nói lại không giấu được nghiêm khắc: “Không được bỏ ra đâu đấy.”
Thẩm Tinh Tuế tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Kim Tiêu hỏi tiếp: “Em phải đi bao lâu?”
“Chắc tầm 1, 2 tháng ạ.” Thẩm Tinh Tuế ước lượng thời gian làm việc: “Ngoài em ra còn có Trương Thỉ cũng tham gia sản xuất album nữa. Cậu ấy từng học ở học viện âm nhạc đấy, có năng khiếu lắm ạ.”
Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu khẽ gõ vào ghế. Đây là thói quen lúc anh đang phân tích tình hình. Một lát sau, Phó Kim Tiêu nói: “Tầm nửa tháng sau anh có một TVC quay ở gần núi Phượng Hoàng. Em đừng ở cùng với bọn họ, để anh thuê một căn chung cư cho em ở riêng.”
Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: “Có phải phiền quá không ạ? Bên kia chắc hẳn cũng sẽ sắp xếp khách sạn cho em mà.”
“Anh không yên tâm.” Phó Kim Tiêu nhìn cậu, sắc mặt đông lạnh: “Anh sẽ sắp xếp thêm 2 trợ lý đi theo em nữa, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Vốn từ đầu Thẩm Tinh Tuế còn cảm thấy hơi khoa trương, nhưng khi chạm phải ánh mắt với Phó Kim Tiêu lại chẳng dám nói phản đối. Nghe thì có vẻ Thẩm Tinh Tuế bị chồng quản nghiêm nhưng anh cũng chỉ là muốn tốt cho cậu thôi. Hơn nữa, nếu Thẩm Tinh Tuế không đáp ứng thì lần này chắc hẳn sẽ không thể tiếp tục tham gia sản xuất album được nữa.
….
“Tuế Tuế!”
Vào tháng 4, tháng 5 ở núi Phượng Hoàng, độ ấm dần lên cao.
Thẩm Tinh Tuế đã bắt đầu vào công việc sáng tác album hơn 10 ngày. Hết thảy đều thuận lợi. Thiên phú của Hồ Khải Việt quả thật không phải nói ngoa. Dưới chỉ đạo của hắn, khả năng của cậu tinh tiến rất nhanh. Trương Thỉ tinh thông rất nhiều nhạc cụ, hơn nữa cũng là một người có chí tiến thủ. Mấy ngày hợp tác vừa qua giữa bọn họ cũng vô cùng thuận lợi.
Thẩm Tinh Tuế buông giấy tờ trên tay xuống: “Sao vậy?”
“Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ, chúng ta xuống núi đi chơi đi?” Trương Thỉ trong trang phục mùa hè tiến tới: “Ở đây vài ngày rồi mà vẫn chưa được đi dạo xung quanh. Không phải cậu đang bí ý tưởng sao? Tôi nghe nói dưới chân núi Phượng Hoàng có thị trấn rất nhộn nhịp, nói không chừng lần đi chơi này lại tìm được linh cảm thì sao? Chúng ta đi dạo đi.”
Đúng như lời Trương Thỉ nói, quá trình sáng tác của Thẩm Tinh Tuế không thuận buồm xuôi gió cho lắm.
Hai ngày gần đây không hiểu vì sao mà cậu cứ bồn chồn không yên nên việc sáng tác cũng rơi vào bế tắc. Tuy thầy Hồ không thúc giục nhưng bản thân Thẩm Tinh Tuế vẫn cảm thấy sốt ruột. Vậy nên khi nghe thấy có nơi có thể giải sầu, cậu liền do dự.
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: “Thầy Hồ đồng ý à?”
“Cậu yên tâm đi!” Trương Thỉ vỗ ngực: “Tôi kể hoàn cảnh của cậu là được đồng ý luôn.”
Thẩm Tinh Tuế cất giấy tờ vào túi: “Thế được rồi.”
Tuy chưa chắc đi dạo có thể giúp cậu tìm linh cảm nhưng cũng không có lỗ gì. Hơn nữa, bản thân cậu chưa có biện pháp gì để giải quyết nên đành phải thử xem.
Thị trấn dưới núi có phong cảnh tuyệt đẹp.
Hồ Khải Việt thật sự tinh mắt khi lựa chọn làm việc ở ngọn núi này. Nơi đây non xanh nước biếc, trời trong mây trắng dập dờn, bên cạnh còn có một bờ biển nhỏ. Quả là một cảnh thiên nhiên hiếm có khó tìm. Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, xua tan mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần của Thẩm Tinh Tuế.
Thẩm Tinh Tuế hít một hơi thật sâu: “Chỗ này đẹp thật.”
Cậu vừa đi vừa chụp.
Trương Thỉ giới thiệu xung quanh cho cậu không dứt miệng, phát hiện Thẩm Tinh Tuế vừa đáp vừa hí hoáy bấm điện thoại. Hắn tò mò hỏi: “Tuế Tuế, cậu đang làm gì vậy?”
Thẩm Tinh Tuế mỉm cười đáp lại: “Tôi gửi mấy tấm ảnh chụp được cho bạn xem.”
Trương Thỉ theo bản năng cảm thấy người bạn này tuyệt đối không bình thường chút nào.
Khi đi ngang qua quán nướng bên bờ biển, vì cả hai đều đói nên đã mua không ít thứ, trong đó có món mì cán bột bọn họ thường ăn hồi còn đi học.
Khi ăn, Thẩm Tinh Tuế thuận tay gắp cho hắn miếng mì căn: “Này.”
Trương Thỉ ngẩn người.
Thẩm Tinh Tuế lại với tay lấy bình ớt, tự mình điều chỉnh gia vị.
Trương Thỉ khẽ cười: “Cậu còn nhớ hả.”
Trước kia khi bọn họ cùng đi ăn mì cán bột, bản thân hắn thì siêu thích ăn gân trong khi Thẩm Tinh Tuế thì ưa mì da hơn. Vậy nên lần nào cậu cũng đều nhường cho hắn phần mì gân của mình. Bọn họ còn từng pha chế gia vị cùng nhau, tạo một công thức dấm ớt theo tỷ lệ, thậm chí còn đặt cho nó cái tên Âm Dương Ngũ Độc.
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: “Lâu rồi tôi cũng chưa ăn lại.”
Trương Thỉ ăn một miếng, trong miệng ngập tràn hương vị từng ăn: “Tôi ở nước ngoài chỉ thèm mấy món này thôi.”
Thẩm Tinh Tuế nhìn bộ dáng ăn nhồm nhoàm của hắn thì khẽ cười không đáp.
Sau chiều, bờ biển vô cùng yên lặng. Ánh mặt trời lười biếng chìm xuống biến cho người ta một cảm giác ấm áp. Trương Thỉ duỗi người: “Nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không thích ăn mì gan hả? Sao tôi chưa từng thấy cậu ăn qua.”
Thẩm Tinh Tuế cầm bình nước chanh, vừa uống vừa đáp: “Cũng ăn rồi.”
Trương Thỉ tò mò nhìn.
“Hồi cấp 3.” Thẩm Tinh Tuế dựa vào ghế, ghé mắt nhìn biển nơi xa: “Tôi ăn vào khoảng thời gian ấy.”
Mấy thứ như mì căn này đối với Thẩm Tinh Tuế chẳng khác nào đồ ăn bình thường. Có thì ăn, không có thì không ăn. Còn việc gắp cho Trương Thỉ thì cũng là thuận tay chứ không có ý gì khác.
Nhưng những lời này khi vào tai Trương Thỉ lại thành ý khác.
Hồi đó là giai đoạn mà bản thân hắn xa lánh Thẩm Tinh Tuế. Rõ ràng là thời điểm ôn tập mấu chốt cho việc thi đại học, Trương Thỉ vậy mà lại bài trừ cậu cùng với các học sinh khác. Sau này, hắn nghe nói thành tích học tập của Thẩm Tinh Tuế trượt dài. Vốn dĩ có thể đi học viện âm nhạc mà cuối cùng cậu chỉ có thể vào một trường thấp hơn rất nhiều.
Vậy nên Trương Thỉ vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tinh Tuế oán hận hắn, nhưng cậu lại không như hắn nghĩ. Thẩm Tinh Tuế bây giờ giống như đã trải qua biến cố lớn nên chuyện gì cũng không thèm để ý nữa.
Người vẫn luôn canh cánh mọi chuyện trong lòng chỉ có một mình hắn thôi.
Là áy náy hay là tình yêu đây?
Bản thân Trương Thỉ cũng không phân biệt được, nhưng hắn thật sự rất muốn bồi thường cho Thẩm Tinh Tuế. Hắn rất muốn chăm sóc cho cậu cả đời.
Trương Thỉ nhẹ giọng: “Tuế Tuế, thật ra tôi…”
Điện thoại trong tay Thẩm Tinh Tuế bỗng vang lên tiếng chuông. Vừa nhìn thoáng qua tên người gọi, cậu lập tức mỉm cười khác hẳn thường ngày: “Tôi đi nghe điện thoại đã, cậu ăn xong thì cứ đi dạo xung quanh đi. Chốc nữa chúng ta tập hợp ở chỗ này là được.”
Trương Thỉ sửng sốt: “Ơ này, cậu đi đâu thế?”
Nhưng Thẩm Tinh Tuế đã cầm điện thoại đi xa.
Trương Thỉ bị bỏ lại bỗng cảm thấy buồn bực. Vất vả lắm hắn mới có thể hẹn cậu đi chơi, vậy mà bây giờ lại bị bở mặc ở chỗ này. Nếu không có Thẩm Tinh Tuế đi cùng thì hắn đi làm cái gì cơ chứ?
Tuy buồn bực là vậy nhưng Trương Thỉ chỉ có thể chấp nhận. Hắn đứng dậy, vừa đi chậm rì dọc theo bờ biển vừa nghĩ tới Thẩm Tinh Tuế.
“Hi!”
Phía sau bỗng truyền tới tiếng chào.
Trương Thỉ sửng sốt, quay đầu lại thì ngạc nhiên khi thấy An Nhiễm: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đi du lịch nha.” An Nhiễm cởi kính râm trên mặt mình, giả vờ hỏi: “Sao cậu lại đi một mình thế này? Không phải các cậu đều tới đây làm việc sao?”
Trương Thỉ phiền lòng, tức giận nói: “Không liên quan tới cậu.”
An Nhiễm nhướn mày: “Trương Thỉ, hai chúng ta từng là bạn học mà. Tuy lâu lắm không gặp mặt nhưng tình bạn này đâu phải biến mất là biến mất đâu.”
Trương Thỉ đi tiếp, đáp cho có: “Cũng chẳng thân quen gì.”
“Sao cậu lại nói chúng ta không thân quen chứ?” An Nhiễm từ tốn nói tiếp: “Có thể tôi sẽ giúp được đấy.”
Bước chân Trương Thỉ ngừng lại, khó hiểu nhìn hắn: “Cậu thì có cách gì được?”
An Nhiễm cong miệng cười: “Không phải cậu muốn thành đôi với Tuế Tuế sao? Tôi có cách nha. Tôi thật sự có thể giúp cậu theo đuổi người trong lòng, 100% thành công đó.”
Trương Thỉ chần chờ: “Nhưng cậu ấy cũng đâu có thích tôi. Hình như cậu ấy đã có người yêu rồi.”
“Nhưng chưa kết hôn nha.” An Nhiễm bắt đầu ngụy biện: “Chưa kết hôn thì chưa là gì cả. Bây giờ yêu đương vẫn chỉ là xem xét đối tượng thôi, hơn nữa điều kiện của cậu cũng đâu kém ai.”
Trương Thỉ thấy hắn nói cũng có ý đúng, hỏi tiếp: “Thế cậu có cách gì?”
An Nhiễm nhẹ giọng nói: “Tuy tôi với Thẩm Tinh Tuế không phải bạn bè thân thiết gì nhưng bản thân tôi biết cậu ta là một người rất bảo thủ. Không phải hai người có rất nhiều cơ hội ‘ở cùng’ hay sao? Đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy.”
Trương Thỉ chậm rãi ngộ ra ý định của An Nhiễm.
Chuyện này quả thật là suy nghĩ đáng sợ mà hắn chưa từng mảy may nghĩ tới. Vậy mà An Nhiễm lại có thể bình thản nói ra như chẳng có gì to tát!
“Không được!” Trương Thỉ từ chối: “Cái này không được…”
An Nhiễm biết người này rất nhát gan, nhưng Trương Thỉ lại ích kỷ hơn cả. Đôi lúc, vì tư lợi mà hắn có thể làm ra nhiều chuyện điên cuồng.
Theo đó, An Nhiễm đưa cho Trương Thỉ một túi kẹo nhỏ: “Vốn dĩ Tuế Tuế từng thích cậu đó, nhưng tại sao lại thành như bây giờ thì không phải do khúc mắc giữa hai người sao? Nếu cậu có thể bù đắp cho cậu ấy thì chắc chắn Tuế Tuế sẽ không tức giận đâu. Nhưng… nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này thì về sau sẽ khó có thể gặp lại lần hai!”