Chương 4: Chuyện nơi ở
“Vậy Vi Vi, Tiểu Dạng giao cho con. Thằng bé là người từ phương xa đến, đến được đây không dễ gì, con nhớ để ý thằng bé. Ba phải đi rồi, ông Lý còn chờ ba về giao ca.”
“Vâng, con hiểu rồi, ba đi đường cẩn thận.”
Tô Kiến Nghiệp chợt nhớ đến chuyện gì nói:
“À, đúng rồi. Trước tiên con giúp thằng bé thuê một căn nhà đã, Tiểu Dạng mới đến còn lạ nước lạ cái, ba sợ bị người ta lừa mất.”
“Vâng, con biết rồi.”
Tô Tri Vi vẫy tay tạm biệt Tô Kiến Nghiệp, Diệp Dạng cũng đứng dậy chào ông:
“Cảm ơn bác nhiều lắm, con có thời gian sẽ đến thăm bác.”
“Ừm.”
Tô Kiến Nghiệp vừa nói vừa xoa đầu Diệp Dạng, động tác có hơi cứng đờ.
Ông đã nhiều năm rồi không thân thiết với con cái nữa, con người càng nhiều tuổi càng dễ cô đơn. Ông luôn hy vọng con cái có thể ở bên cạnh mình nhưng lại không có cách nào mở lời.
Diệp Dạng cùng Tô Tri Vi tiễn ông Tô lên xe, trước khi đóng cửa xe Tô Kiến Nghiệp đột nhiên nói:
“Vi Vi à, đã nhiều năm như vậy rồi… Con có thể buông bỏ được không?”
Diệp Dạng chỉ là người ngoài không hiểu ông Tô có ý gì, chỉ là giọng nói của ông nghe có chút rầu rĩ cũng có chút ý cầu xin.
Tô Tri Vi dường như không để ý, cô thắt dây an toàn cho ba mình, trả lời:
“Con không sao, ba đừng suy nghĩ nhiều quá. Tài xế đang đợi, ba về trước đi.”
“Được rồi, vậy ngày rằm tháng giêng nhớ về ăn cơm, anh của con cũng về.”
Tô Kiến Nghiệp khẽ thở dài:
“Dẫn theo Tiểu Dạng nữa.”
Bước chân định rời đi của Tô Tri Vi chợt dừng lại, đáp:
“Được, ba.”
Diệp Dạng cũng cười từ biệt:
“Hẹn gặp lại bác ạ.”
Diệp Dạng nhanh chân đuổi theo Tô Tri Vi, cô vẫn im lặng không nói gì, Diệp Dạng phát hiện đây không là đường trở về tiệm cà phê cũng không hỏi.
Tô Tri Vi dừng lại trước lối vào khu chung cư đối diện tiệm cà phê, cô lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra dẫn Diệp Dạng vào khu chung cư. Môi trường sống ở đây rất tốt, từ khu an ninh cũng có thể nhận ra giá nhà ở đây không hề rẻ.
“Chị Tri Vi dẫn em đi tìm nhà sao?”
“Ừm.”
Tô Tri Vi dẫn cậu lên tầng mười của một tòa nhà cao tầng, cô nhập một dãy mật khẩu gì đấy sau đó mới mở cửa cùng Diệp Dạng đi vào.
“Hoàn cảnh khu chung cư này rất tốt, căn hộ này cũng không tệ. Nó gần tiệm cà phê, em ở đây rất tiện.”
“Ở đây tiền thuê nhà đắt lắm đúng không chị?”
Diệp Dạng cầm balo trên người, bên trong chỉ còn hơn một ngàn tệ cậu vẫn có thể tiết kiệm được trong một khoảng thời gian.
“Nhưng căn hộ này không phải quá rộng cho một người hay sao ạ…”
Lời này của Diệp Dạng không phải khoác lác hay gì, căn hộ này rộng tới 120 mét vuông có hai phòng ngủ một phòng khách. Mỗi phòng ngủ còn có phòng tắm riêng, có phòng làm việc riêng, cách bài trí nhìn cũng rất thích mắt.
Nhìn lướt qua toàn cảnh mọi thứ đều bình thường cho đến khi cậu thấy trên ghế sofa có một chiếc áo khoác của nam, có vẻ đã từng có người ở đây.
“Tiền thuê nhà ở đây đúng là rất đắt.”
Tô Tri Vi mỉm cười, chuyển đề tài:
“Nhưng căn hộ này, bạn chị đã mua lại rồi. Cậu ta cũng là cổ đông của “Cựu Lâm”, tiếc là cậu ta vừa mới đi công tác xa, mới sáng nay thôi.”
“Nếu em đến sớm hơn có lẽ sẽ gặp cậu ta đấy. Cậu ta lần đi công tác này đến cả năm trời, nên chị muốn tìm một người bạn cùng phòng cho cậu ta, nếu không căn hộ tốt như vậy phủ đầy bụi mất.”
“Người khác thuê thì không tiện lắm, nhưng em là nhân viên tiệm cà phê mà, rất tiện.”
Nhìn vẻ mặt nhăn nhúm của Diệp Dạng làm Tô Tri Vi không nhịn được mà cười nhéo mặt cậu một cái. Cô giả vờ như không thấy khuôn mặt ửng đỏ của cậu, trong lòng cảm thán làn da Tiểu Dạng thật tốt, bên ngoài tiếp tục nói:
“Em ở đây thì chị tính một ngàn một tháng thôi, trừ tiền lương vào là được.”
“Dạ… Như vậy không phải quá lời cho em sao ạ?”
Diệp Dạng kinh ngạc mà nghĩ, tuy căn hộ này cậu chưa từng thuê nhưng cũng biết cái giá không hề rẻ như vậy.
“Lời mà em còn chê à?”
Tô Tri Vi khẽ hừ một tiếng:
“Cả căn hộ này không chỉ có mình em đâu, phòng ngủ chính và phòng đọc sách không cho thuê. Em ở phòng ngủ phụ còn phòng khách và nhà bếp em cứ dùng tự nhiên. Chỉ cần đảm bảo nó gọn gàng sạch sẽ là được.”
Vấn đề chỗ ở tạm thời được quyết định xong, Diệp Dạng nhìn nơi ở tương lai của mình chợt cảm thấy thư thái. Cậu nghĩ, chăn đệm đều sạch sẽ còn có ban công nhỏ, có thể phơi quần áo ở đó.
“Đồ đạc của em đâu?”
Tô Tri Vi vừa hỏi vừa mở cửa sổ phòng khách cho thoáng khí.
“Hôm nay chị rảnh, để chị giúp em chuyển đồ.”
“Em… Em không có nhiều đồ đạc.”
Diệp Dạng lúng túng nói:
“Em chỉ mang thôi một cái ba lô thôi.”
“…”
Tô Tri Vi bất đắc dĩ nói:
“Em đi xa nhà mà mang mỗi cái balo à? Vậy quần áo nhét đâu rồi?”
“Em có mang theo vài bộ…”
Tô Tri Vi nhìn cái balo dẹp lép sau lưng Diệp Dạng mà chẳng có miếng lòng tin nào với lời nói của cậu.
“Vậy khi nào em đi làm được?”
“Lúc nào cũng được ạ, mai đi làm luôn cũng được!”
Diệp Dạng chỉ ước có thể nhanh nhanh được đi làm, hiện tại cậu đang rất thiếu tiền.
“Thôi, em dành ngày mai sửa soạn cho bản thân đi, phải mua thêm đồ dùng sinh hoạt với quần ào nữa.”
Diệp Dạng vẫn không cãi được, chỉ nói:
“… Dạ.”
“Em còn tiền không?”
Tô Tri Vi suy nghĩ một lát, nói:
“Thôi khỏi, em hay ngại như vậy chắc chắn sẽ nói có. Cho chị xem tài khoản Alipay với WeChat đi, chị chuyển trước cho em một tháng tiền lương.”
Diệp Dạng sững sờ một hồi, có hơi kinh ngạc dường như cậu không nghĩ tới trên đời có người như vậy, cậu chưa làm được một ngày nào mà cũng được ứng trước tiền lương.
Tô Tri Vi nhìn vẻ mặt của cậu mà buồn cười, vỗ vỗ đầu cậu nói:
“Đang suy nghĩ gì thế? Ba chị đã nhờ chị rồi, em cứ nhận lấy. Trước tiên thì em cứ làm việc trên lầu hai của chị, tháng đầu tiên xem như thực tập, tiền lương không cao. Trừ một ngàn tiền thuê nhà, còn dư lại hai ngàn năm.”
Lồng ngực Diệp Dạng khẽ nhói lên, cậu hiện tại thật sự rất thiếu tiền nhưng lại không biết nên nói cảm ơn thế nào. Hai người này giúp cậu quá nhiều, chỉ là hiện tại cậu không báo đáp được gì cả, nhưng tương lai còn dài nhất định có ngày cậu trả được ơn này cho họ.
“Chị Tri Vi, em không có Alipay, mật mã WeChat cũng quên mất, không đăng nhập bây giờ được.”
Câu này là Diệp Dạng nói dối, Tô Tri Vi lại đang suy nghĩ điều gì, vỗ tay nói:
“Vậy chúng ta đi mua sắm thôi. Lúc đi qua ngân hàng chị rút tiền mặt đưa cho em, vậy em có thể mua một ít đồ dùng hằng ngày.”
Quyết định xong hai người đi xuống lầu, ngân hàng ở bên cạnh khu chung cư, rút tiền xong hai người đi thẳng một mạch đến siêu thị. Diệp Dạng nhanh chóng lấy kem đánh răng và bàn chải, khăn tắm với mấy cái quần đùi vào giỏ hàng, nhân lúc Tô Tri Vi không để ý còn lấy thêm mấy cái quần lót.
Lúc thanh toán Diệp Dạng liên tục khuyên Tô Tri Vi ra bên ngoài đợi cậu, cô khó hiểu nhìn Diệp Dạng đến khi thấy nhân viên quét mã mấy chiếc quần lót của cậu mới vỡ lẽ.
“Hừm, em mua quần lót thì sao? Có gì đâu chị không được nhìn, chị còn tưởng em mua cái gì đen tối lắm.”
Tô Tri Vi làm bộ như muốn xem túi quần lót của cậu, trêu chọc:
“Để chị nhìn xem thử nó to hay nhỏ đây.”
Diệp Dạng che túi quần lót lại, đỏ mặt kháng nghị:
“Chị Tri Vi!”
“Chậc chặc, da mặt mỏng quá làm sao quen con gái nhà người ta đây?”
“Em sẽ không yêu đương đâu ạ.”
Vẻ ửng hồng trên mặt cậu thiếu niên vẫn còn nguyên đó nhưng giọng nói lại nghiêm túc kỳ lạ.
“…”
Tô Tri Vi nhẹ nhàng xoa tóc Diệp Dạng, khẽ nói:
“Đúng vậy, Tiểu Dạng nhà ta không yêu đương mà trực tiếp kết hôn luôn.”
“…”
Diệp Dạng bị cái biệt danh này làm cho nghẹn ngào chẳng biết phản bác làm sao, đã từ lâu không ai gọi cậu bằng giọng điệu thân thiết như vậy nữa.
Tầng trên siêu thị vẫn còn khu mua sắm, Tô Tri Vi dẫn Diệp Dạng đến một cửa hàng nước hoa, cô mua hai lọ nước hoa loại 50ml giá bằng cả một tháng tiền thuê nhà của Diệp Dạng. Thừa dịp Diệp Dạng không chú ý đến, cô xịt một ít nước hoa phía trước mặt cậu, cười hỏi:
“Có thơm không?”
“… Dạ thơm ạ.”
Mùi hương không nồng như cậu tưởng tượng, cũng không quá ngọt.
Cảm giác giống như được đắm mình trong buổi sớm đầu hạ, bình minh vừa ló dạng kèm theo những cơn gió nhè nhẹ thổi đến, ánh nắng phía trên dịu dàng như mơn trớn da thịt. Đọng lại một chút mùi trà cùng hương hoa phảng phất.
“Chị cũng cảm thấy mùi này thơm.”
Tô Tri Vi cười nói, sau đó xịt một ít lên cổ, không hiểu sao vẻ mặt có chút buồn bã.
“Loại nước hoa này chị đã dùng suốt mười hai năm, từ năm hai mươi tuổi đã dùng đến tận bây giờ.”
Diệp Dạng không biết dùng một thứ suốt mười mấy năm có bao nhiêu khó khăn, có lẽ nó không còn chỉ đơn giản là “yêu thích” nữa, cậu cảm giác tâm trạng của Tô Tri Vi giờ phút này có chút khổ sở, nhưng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Không lâu sau đó, Diệp Dạng phát hiện ra một sự thật, đi mua sắm cùng phụ nữ cực kỳ đáng sợ. Tô Tri Vi gần như là dẫn cậu đi hết ngóc ngách của khu mua sắm, nỗi buồn rầu vừa rồi giống như ảo giác của Diệp Dạng vậy.
Lúc rời khỏi khu mua sắm, trên tay Diệp Dạng đủ túi lớn túi nhỏ đều là quần áo phụ nữ và mỹ phẩm, túi vật phẩm của cậu chỉ chiếm một góc nhỏ trông vừa đáng thương vừa bất lực.
Cô tựa hồ biết Diệp Dạng đang nghĩ đến điều gì, chợt nói:
“Chị nói cho em biết, lúc mà tâm trạng không tốt thì cứ mua mua mua, cái gì thích thì mua hết. Tất cả những chuyện phiền não lập tức tan biến, tiền có thể chữa lành mọi thứ đó!”
Diệp Dạng nghe thế thì nghiêm túc hỏi:
“Số tiền đó có thể mua sự vui vẻ cho chị sao ạ?”
“… Nhóc con này.”
Tô Tri Vi sững người một chút, lảng tránh chủ đề vừa rồi:
“Đi thôi, chị dẫn em đi ăn cơm chùa!”
Sắc trời dần buông xuống, mùa đông ngày nắng đêm lại dài nhưng đối với thanh thiếu niên thành thị mà nói, đêm xuống không làm họ mệt mỏi ngược lại họ càng năng động hơn cả ban ngày.
Hai người trở về căn hộ của Diệp Dạng trước để cậu cất đồ, Tô Tri Vi tiện thể mang cái áo khoác nam trên sofa về “Cựu Lâm”. Diệp Dạng lúc này mới phát hiện Tô Tri Vi không có việc gì quan trọng sẽ không về nhà.
Sau đó hai người dừng chân trước một nhà hàng lẩu.
Người phục vụ bên trong chào hỏi Tô Tri Vi:
“Chị Tri Vi tới rồi à! Ông chủ vừa mới đi gặp anh Tỉnh rồi chị.”
“Không ở đây thì thôi, tôi đâu tới gặp anh ấy.”
Tô Tri Vi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngồi xuống.
“Hôm nay tôi dẫn em trai đi ăn cơm mà.”
Nghe như vậy nhưng cậu cũng không để ý, gọi cậu là “em trai” cũng không sao. Dựa theo lời nói dối của cậu hai người đã chênh lệch mười hai tuổi, nếu mà tính tuổi thật thì tận mười lăm tuổi, gọi một tiếng “chị” cậu cũng chẳng thiệt.
Nhân viên mang thực đơn cho Tô Tri Vi, cô đưa qua cho Diệp Dạng, cậu vốn định đưa cho cô chọn nhưng gặp cái liếc xéo của Tô Tri Vi đành ngậm ngùi nhìn thực đơn.
Tô Tri Vi lúc này cười xấu xa nói:
“Cửa hàng này là anh chị với một người bạn của anh ấy mở, em thích gì cứ gọi dù sao cũng không cần trả tiền.”
“…”
Diệp Dạng vẫn chưa nói câu nào, đã nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía họ.
“Con nhãi này, ngày nào cũng tới đây ăn chực, tiền thì không chịu trả. Anh mở nhà hàng này dễ lắm hả? Sớm muộn gì cũng bị em ăn cho sạt nghiệp.”
Người nói chuyện là một người đàn ông vẻ ngoại… Có chút diễm lệ, dùng từ này với một người đàn ông không phù hợp chút nào, nhưng ngoài từ này ra thật khó mà dùng một từ ngữ nào khác để miêu tả vẻ đẹp của anh ta. Thật sự anh ta và Tô Tri Vi vô cùng giống nhau, về cả khí chất lẫn ngoại hình.
Mà người đàn ông bên cạnh Tô Nhượng hẳn là “anh Tỉnh” vừa được nhân viên nhắc đến, hắn cao hơn Tô Nhượng một chút, tướng mạo không gây ấn tượng mạnh như người bên cạnh nhưng nét mặt rất ôn hòa, mang cảm giác nhã nhặn của một người tinh tế, thoạt nhìn là người khá hòa đồng.
__________
Tác giả có lời muốn nói: CP lên sân khấu đếm ngược 2
…
Sau khi đọc dòng trên thì có con nhỏ editor bị khùm nào đấy hét lên rằng: Có phải văn chậm nhiệt đâu mà ông nội Hạ Đông thích núp bụi vậy?! Bao giờ hai đứa nó mới gặp nhau lần nữa hả hả hả??? =)))
À mà nhân tiện, để tui kể cái này. Chuyện là bữa này bé đàn em cùng phòng của tui rủ đi nhà sách, tui – một đứa đã hơn một tuần chưa thấy ánh sáng mặt trời – quyết định ra ngoài hít thở không khí một chút nên đã đồng ý.
Chuyện chẳng có gì khi tui không tò mò mà luồn lách khắp cái ngõ ngách của nhà sách. =))))
Và bất ngờ chưa, tui thấy “Cây Nấm Nhỏ” mọi người à, không phải bản thường mà là bản – đặc – biệt. Đợt trước tui định đặt onl mà hết nhanh quá, giờ không biết nên vui hay buồn nữa, tại mọi người biết rồi ấy (vấn đề cuối tháng nào cũng có đó).
Sau đó tui ra về với tin nhắn trừ tiền từ ngân hàng (TT), may là trường tui có tuyển diễn viên quần chúng (thật ra là ép đi) cho buổi diễn tập pccc ở trường, được ít tiền cát xê nên chưa có ch&t đói. =))))))))
Câu chuyện rút ở đây là gì? Đã viêm màng túi mà không giữ được cái đầu lạnh thì đừng vào nhà sách, pls. 🙏🥲