Chương 18 - Một ngày trước Valentine
- Trang Chủ
- Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
- Chương 18 - Một ngày trước Valentine
Hạ Đông vứt hết mảnh vụn vào thùng rác, nói:
“Nhóc đi nghỉ ngơi đi, để tôi rửa.”
Diệp Dạng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Hạ Đông nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu một lúc lâu cậu mới hỏi ra suy nghĩ trong lòng:
“Ngày mai anh Đông có đi cùng An Nhiên xem buổi biểu diễn đó không ạ?”
“…”
Hạ Đông sửng sốt vài giây tựa hồ nghĩ đến cái gì mà hỏi lại:
“Nhóc bởi vì chuyện này mà tâm trạng không tốt sao?”
“Tâm trạng tôi vẫn bình thường, không có sao.”
Diệp Dạng thẳng thừng phủ nhận nhưng vành tai đỏ lên đã phản bội cậu.
“Tôi chỉ muốn hỏi cho biết thôi.”
Hạ Đông cảm thấy bản thân hình như suy nghĩ nhiều rồi, trả lời cậu:
“Tôi không đi.”
Vừa dứt lời Hạ Đông thấy rất rõ ràng ánh mắt của cậu bạn nhỏ hơi sáng lên.
Hạ Đông buồn cười nói:
“Nhóc biết tại sao An Nhiên muốn hẹn tôi đi cùng không?”
“Biết ạ, tôi không ngốc.”
Diệp Dạng mím môi nói tiếp:
“Chị ấy muốn theo đuổi anh, muốn làm người yêu của anh.”
“Ồ, nhóc không ngốc ha?”
Hạ Đông lau khô nước trên tay, dọn bát xong thì cốc lên trán Diệp Dạng một cái.
“Nhóc biết cậu ta muốn cái gì sao còn giúp chứ?”
Diệp Dạng che trán lại tò mò hỏi:
“Anh Đông không thích chị ấy sao?”
“Nếu tôi thích, vậy sao cậu ta không trực tiếp đưa cho tôi mà phải qua tay nhóc chứ?”
“Ồ.”
Diệp Dạng nở một nụ cười ranh mãnh, hỏi:
“Anh Đông ngày mai có bận gì không ạ?”
Hạ Đông chợt dừng lại trước nụ cười trước mắt của cậu bạn nhỏ, bản thân cậu bạn nhỏ đã rất ưa nhìn, khuôn mặt thanh tú, khi cười bên má trái còn có một lúm đồng tiền be bé cảm giác tỏa sáng như một mặt trời con vậy.
“Nhóc cười lên đẹp lắm, về sau cười nhiều một chút.”
Hạ Đông không nhịn được nhéo mặt cậu một cái.
“Ngày mai tôi không có bận gì.”
“Trước kia tôi cũng có cười mà.”
Diệp Dạng khẽ giơ tay chạm vào chỗ vừa bị Hạ Đông nhéo nơi ấy vẫn còn cảm giác nóng bỏng kỳ lạ.
Hạ Đông biết ngày mai cậu được nghỉ nhưng… Anh vẫn hỏi thăm dò:
“Nhóc biết ngày mai là ngày gì không?”
Diệp Dạng thoáng sửng sốt trả lời:
“Ngày mai là thứ ba… Không phải sinh nhật của anh Đông chứ?”
Hạ Đông thật bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu cậu bạn nhỏ, cậu thật sự không biết ngày mai là ngày gì sao… Hạ Đông cao 1m87, cậu bạn nhỏ thấp hơn anh nửa cái đầu, từ chiều cao này Hạ Đông có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu bạn nhỏ còn có một cái xoáy tóc.
“Vậy nhóc muốn đi đâu?”
“…”
Diệp Dạng là người mời nhưng cậu thật sự không biết nên đi đâu, bèn hỏi:
“Hay là anh Đông chọn đi?”
“… Lời mời này của nhóc không phải hơi cẩu thả à, Dạng Dạng?”
Hạ Đông vừa trở lại phòng mình vừa trả lời:
“Để tôi suy nghĩ một lát có gì mai lại nói cho nhóc biết, à mà nhóc còn đi làm không?”
“Đúng rồi!”
Diệp Dạng tự vỗ đầu mình một cái nhìn giờ thì đã hơn một giờ rồi.
Diệp Dạng vội vàng trở lại Cựu Lâm, lúc này Quất Tử đang nấu mì sau đó đánh thức Tô Tri Vi dậy. Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ màu nâu nhạt như lần đầu gặp Diệp Dạng, trên cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ màu làm.
Chỉ có mỗi Diệp Dạng từng thấy phía sau chiếc đồng hồ xinh đẹp ấy là một vết sẹo sâu hoắm.
Tô Tri Vi mơ màng thức dậy nhận bát mì trong tay Quất Tử bắt đầu ăn, Quất Tử giúp cô chải lại mái tóc rối như tổ quạ, hỏi:
“Hôm qua ngủ như thế nào mà đầu tóc rối thế? Vẫn còn buồn ngủ à?”
“Hừm…”
Tô Tri Vi nuốt ngụm mì mới trả lời:
“Hôm qua cậu ngủ với tôi mà, còn hơi buồn ngủ thôi.”
Tay Quất Tử chợt dừng lại, gọi Diệp Dạng:
“Tiểu Dạng lấy giúp tôi sợi dây buộc tóc bên đó với.”
Diệp Dạng đưa dây buộc tóc qua, hỏi:
“Chị Tri Vi có phải bị bệnh rồi không?”
Quất Tử sau khi buộc tóc cho Tô Tri Vi xong, nghe vậy bỗng đưa trán áp vào trán Tô Tri Vi nói:
“Cậu không sốt chứ?”
Vì hành động này mà ngay cả đương sự lẫn Diệp Dạng đều sững sở, theo Diệp Dạng cảm nhận thì hành động này quá mức thân mật, nhiều năm qua chưa từng có ai làm vậy với cậu.
Nhưng đối với Tô Tri Vi hành động này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khi đó họ vẫn còn là những đứa trẻ, hai người họ ngoắc tay hứa với nhau rằng khi lớn lên sẽ học chung một trường cấp ba, trường đại học, sau này tốt nghiệp cho dù có kết hôn hay không sẽ làm chung một thành phố.
Có lần Quất Tử cảm thấy khó chịu, Tô Tri Vi dùng hành động này để kiểm tra nhiệt độ trên trán của cô, nếu thấy nóng tức là bị sốt.
Mà lần đó Quất Tử lên cơn sốt thật, một lần hiếm có đó sốt đến 40 độ.
Sau ấy, Quất Tử ghi nhớ hành động này, mỗi khi Tô Tri Vi có gì bất thường sẽ dùng hành động này để kiểm tra nhiệt độ cho cô.
Sau đó nữa, Thẩm Cựu Lâm xuất hiện, người làm hành động này với Tô Tri Vi đổi thành Thẩm Cựu Lâm, mà trong mắt Tô Tri Vi, Quất Tử không bao giờ bị bệnh nữa…
“Trước đây Cựu Lâm cũng làm vậy với tôi.”
Tô Tri Vi trong vô thức nói một câu như thế.
Quất Tử hơi sững sờ, cô đứng thẳng người dậy tránh xa độ ấm trên da thịt Tô Tri Vi, sắc mặt hơi tái đi, nhẹ giọng mà nói:
“Đồ ngốc.”
Nếu không phải tôi nói sao cậu ta biết mà làm chứ…
Bầu không ký có hơi kỳ lạ Diệp Dạng bèn mở điện thoại lên xem.
Hội tà giáo ăn no chờ chết ở Cựu Lâm có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
[Mạch Tử phát bao lì xì]
Mạch Tử: Hơi sớm nhưng chúc mọi người ngày Valentine vui vẻ.
Cá biết bay: Cảm ơn ông chủ, chúc cậu may mắn thuận lợi trong công việc, ngày mai tán gái thành công.
Mèo khiêu vũ: Cảm ơn đại ca! Chúc anh ngày mai hẹn hò thuận lợi.
…
Phía sau là một loạt lời cảm ơn khác, Diệp Dạng cũng bấm vào nhận được 520. Đó cũng là bao lì xì cuối cùng, cậu mở lịch mới biết ngày mai là mười bốn tháng hai – Ngày Valentine.
Hèn gì vừa rồi anh Đông hỏi cậu có biết ngày mai là ngày gì hay không, sắc mặt Diệp Dạng chợt thay đổi thầm nghĩ, có phải ngày mai anh Đông có cuộc hẹn nào đó rồi bị cậu quấy rầy hay không?
Diệp Dạng có hơi áy náy, tư tưởng bắt đầu đấu tranh: Nhất định là như thế, nếu không sao anh Đông lại hỏi cậu như thế? Có muốn hỏi anh Đông một câu không? Nếu không ngày mai mình ở nhà một mình?
Không không không, anh Đông đã đồng ý nhất định là không có việc gì! Valentine thì Valentine, dù gì thì cậu đã nghĩ anh Đông sẽ ở bên cạnh mình vào ngày mai rồi!
Tô Tri Vi nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Diệp Dạng, thì buồn cười hỏi:
“Em nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy?”
“À, không có việc gì ạ.”
Diệp Dạng tiếp tục nhìn vào di động nói với Tô Tri Vi:
“Mạch Tử phát lì xì trong nhóm đó chị.”
Vốn dĩ Diệp Dạng cũng nên gọi Mạch Tử là anh nhưng mấy người trong nhóm nói với cậu vài lần gọi thẳng bằng biệt danh là được, dù sao không phải tên thật gọi anh cứ thấy kỳ kỳ. Vì thế bây giờ Diệp Dạng đều gọi thẳng bằng biệt danh.
“Bọn họ đang thảo luận về lễ Valentine ngày mai như thế nào…”
Diệp Dạng đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngước mắt nhìn hai người nữ phía đối diện ngậm miệng lại không nói nữa.
Thang Viên: Phát lì xì mà không báo trước, Mạch Tử à tôi chúc cậu ra ngoài hẹn hò gặp bạn gái cũ!
Mạch Tử: Xin lỗi, tôi đánh solo 26 năm nay chưa từng có bạn gái cũ.
Thang Viên: Vậy chúc cậu ngày mai hẹn hò bị người qua đường tạt trà sữa.
Mạch Tử:…
An Nhiên: Mạch Tử ngày mai hẹn hò với ai vậy?
Mạch Tử: À, tôi quên nói. Mọi người chú ý tôi ở đây long trong tuyên bố, tôi Mạch Tử và tiểu thư Hạ Dư đã chính thức trở thành người yêu.
Mèo khiêu vũ: Chúc mừng Mạch Tử, theo đuổi trăm năm cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Cá biết bay: Chúc mừng chúc mừng. Trời ạ, em gái xinh đẹp đáng yêu của tôi bây giờ đang ở đâu chứ?
Thang Viên: Con cá kia đừng nghĩ nữa, ít nhất là đừng mơ mộng gì mấy cô gái trong nhóm này, trong lịch sử trò chuyện của nhóm còn hình cậu mang Hán phục của nữ kìa, phỏng chừng không ai muốn thành người yêu của cậu đâu.
Đường Nguyên: Nhưng mà làm chị em thì có thể suy nghĩ.
Cá biết bay: Chị ơi tới nhận em gái nè~
Tiểu Dạng: Cảm ơn ạ.
Cái tên Tiểu Dạng trên Wechat là do Tô Tri Vi đặt cho cậu, Diệp Dạng cũng không nghĩ đến Mạch Tử với Hạ Dư lại thành đôi, cũng chúc mừng một câu.
Tiểu Dạng: Chúc mừng Mạch Tử.
Thang Viên: Tiểu Dạng lấy được 520 chắc chắn có vận đào hoa.
Mạch Tử: Ngày mai mọi người có kế hoạch gì rồi?
Cá biết bay: Chắc ở nhà xem phim quá.
Mèo khiêu vũ: Phim nào?
Mạch Tử: Con cá này thật không sạch sẽ.
Cá biết bay: Tôi xem “The Walking Dead”, đầu óc các cậu mới không sạch sẽ!
Thang Viên: Đảm bảo con cá này ngày mai không thể lái xe bằng tay phải.
Nhìn đến dòng này Diệp Dạng lén lút đỏ mặt, cậu cũng là phái nam nên có thể hiểu hàm ý sau câu đó.
Ky điểu: Mấy cậu đủ rồi đó, nơi này còn có trẻ con.
Mèo kiểu vũ: Hai mươi tuổi không còn nhỏ nữa rồi, có thể làm được rất nhiều việc.
Mèo khiêu vũ: Ngày mai Tiểu Dạng có muốn ăn lẩu Ma lạt thang 6 tệ với chị không?
Tiểu Dạng: Lẩu Ma lạt thang chỉ 6 tệ? Ở đâu mà bán rẻ thế?
Hạ Đông: Mấy cậu đủ rồi đó, ít mở giọng vàng(*) lại, đừng dạy hư cậu bạn nhỏ nhà chúng tôi.
((*)Mở giọng vàng (开黄腔: có thể gọi là hốc vàng, là một phương ngữ ở Tứ Xuyên và một số nơi khác, có nghĩa là nói bậy bạ. Ở Đài Loan “mở giọng vàng” có nghĩa là kể chuyện cười khiêu dâm)
Hạ Đông tự nhiên lên tiếng không biết nãy giờ trong nhóm đọc bao nhiêu tin nhắn rồi.
Mạch Tử: @Hạ Đông anh Đông ngày mai có làm gì không?
Hạ Đông: Valentine tất nhiên là đi hẹn hò rồi.
Sau khi nhắn tin này xong thì thả thêm cái meme “Bạn biết mà”. Lúc đọc tin nhắn này Diệp Dạng ngơ người một lát thầm nghĩ, anh Đông ngày mai thật sự có cuộc hẹn nhưng anh ấy đã đồng ý cùng mình ra ngoài chơi rồi mà…
Ngẩn người một hồi Diệp Dạng tỉnh táo lại nghĩ, cũng không có vấn đề gì chỉ là đi dạo một lát rồi ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian…
Di động lại vang lên âm báo tin nhắn, Diệp Dạng nhìn thoáng qua là Mèo khiêu vũ tag tên cậu.
Mèo khiêu vũ: @Tiểu Dạng lẩu Ma lạt thang 6 tệ ở ngay bên cạnh Cựu Lâm, rẽ trái bên cạnh ngã tư là tới, ăn rất ngon đó.
Diệp Dạng có hơi kinh ngạc, không nghĩ thật sự có nói bán Ma lạt thang rẻ như vậy, lúc cậu còn nhỏ mới có nơi bán cái giá đó không ngờ bây giờ vẫn còn. Nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng ăn uống gì lắm, mà vẫn đang do dự ở khung chat với Hạ Đông.
Hạ Đông nhìn tin tức bên trong nhóm một hồi chợt thấy tin nhắn của Mèo khiêu vũ.
Mèo khiêu vũ: @Cậu bạn nhỏ lẩu Ma lạt thang 6 tệ ở ngay bên cạnh Cựu Lâm, rẽ trái bên cạnh ngã tư là tới, ăn rất ngon đó.
Anh định nhắc Diệp Dạng một chút không cần đáp lời, Ma lạt thang chỉ là giỡn với cậu… Vừa mới mở khung thoại thì bên dưới góc trái màn hình có dòng ghi chú “Cậu bạn nhỏ đang soạn tin nhắn”.
Anh nằm trên giường nhướng mày ngừng đánh chữ, muốn xem thử cậu bạn nhỏ muốn nói cái gì.
Cậu bạn nhỏ: Anh Đông ngày mai có buổi hẹn sao?
Hạ Đông: Ừm.
Cậu bạn nhỏ: Ngày mai anh ra ngoài với tôi không ảnh hưởng gì đến buổi hẹn chứ?
Hạ Đông im lặng nhịn cười, trả lời: Không đâu.
Cậu bạn nhỏ: An Nhiên nhắn tin hỏi tôi, ngày mai anh hẹn hò với ai vậy.
Hạ Đông nhìn hai chữ “An Nhiên” thì cau mày nhắn: Cùng với một cậu bạn nhỏ.
Diệp Dạng nhìn dòng này mới nhận ra đối tượng mà Hạ Đông nói đến là mình… An Nhiên lại gửi đến một tin nhắn: Anh Đông nói như thế nào rồi?
Diệp Dạng chụp màn hình lại gửi cho Hạ Đông, Hạ Đông đứng dậy rót một cốc nước cảm thấy rất đau đầu. Anh biết An Nhiên đang nghĩ điều gì nhưng đừng nói anh không thích phụ nữ, cho dù anh thích cũng không dễ dàng yêu đương vậy, mà do dù An Nhiên có thành đàn ông cũng không phải mẫu người anh thích.
Hạ Đông: Nhóc cứ nói không biết.
Cậu bạn nhỏ: Được ạ.
Diệp Dạng nghĩ nghĩ một chút sau đó gửi thêm một tin nhắn: Anh Đông có muốn ăn thử lẩu Ma lạt thang 6 tệ mà Mèo khiêu vũ nhắc đến không? Không biết rẻ vậy ăn có ngon không?
Hạ Đông đang uống nước chợt nghẹn ở cổ họng, ho khan rất lâu mới bình tĩnh lại được.
Diệp Dạng nhìn màn hình chằm chằm chờ phản hồi của Hạ Đông, bên góc trái màn hình của cậu hiện dòng thông báo “đang soạn tin nhắn” một lát lại thôi không lâu sau lại hiện thông báo đó nhưng không thấy tin nhắn nào. Mãi một lúc sau nữa bên kia mới trả lời một cậu:
Anh Đông: Cậu bạn nhỏ nên tra Baidu xem Ma lạt thang 6 tệ có nghĩa là gì.
Diệp Dạng có linh cảm không tốt, cậu ngẩng đầu lên hỏi Tô Tri Vi:
“Chị Tri Vi ơi, lẩu Ma lạt thang 6 tệ có nghĩa là gì vậy?”
Quất Tử cảm thấy không đúng nói:
“Không phải chỉ là lẩu Ma lạt thang 6 tệ thôi à?”
“Ha ha ha…”
Tô Tri Vi ôm bụng phá lên cười, hai người này, một người không thường xuyên lên mạng, một người ở nước ngoài nhiều năm nên không biết được lẩu Ma lạt thang 6 tệ có ý gì cũng phải.
Quất Tử cùng Diệp Dạng nhìn Tô Tri Vi cười lớn như vậy cũng tò mò mà mở Baidu lên xem sao.
Sau khi nhìn dòng giải thích trên Baidu, cả khuôn mặt của Diệp Dạng bỗng đỏ bừng đang ngồi cũng phải đứng thẳng lên. Quất Tử còn đỡ, phản ứng không lớn thế nhưng trên mặt vẫn có vài vệt hồng.
Diệp Dạng cảm thấy bản thân muốn điên rồi, vữa nãy cậu mới làm gì? Cậu nói với anh Đông là muốn đãi anh món lẩu Ma lạt thang 6 tệ?
Trùng hợp lúc này Hạ Đông gửi tới một tin nhắn: Nhóc còn muốn ăn Ma lạt thang 6 tệ với tôi nữa không?
Sau đó còn gửi thêm một cái meme “Nháy mắt”, Diệp Dạng đỏ mặt trả lời: Xin lỗi anh Đông tôi không biết nó có nghĩa là như vậy.
Hạ Đông không phản hồi có vẻ đang bận gì đó, Diệp Dạng mới thở ra một hơi thì đã nghe Tô Tri Vi đùa giỡn mà nói:
“Quất Tử này hôm nào tôi đãi cậu Ma lạt thang 6 tệ nha~”
“…”
“…”
Còn muốn nói chuyện vui vẻ hay không vậy…
__________
Tiểu kịch trường:
Hạ Đông: Thì ra cậu bạn nhỏ đối với tôi có ý như vậy
Diệp Dạng: Tôi không có, không phải, anh đừng nói nhảm
Hạ Đông: Không sao mà đừng ngại ngùng, tôi có thể cho nhóc mười ba lần mà không cần Ma lạt thang 6 tệ, tôi không cần tiền~