Chương 17 - Vé xem ca nhạc
Hạ Đông trong khoảng thời gian này vô cùng bận rộn thường xuyên đi sớm về muộn, có vẻ như vì chương trình Ngôi sao truyện tranh đó.
Quất Tử cũng sống ở Cựu Lâm, mỗi ngày dính với Tô Tri Vi như hình với bóng, họ ăn ở cùng nhau đôi khi bày những trò đùa vô hại. Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh thỉnh thoảng có ghé qua nói chuyện phiếm với họ, mọi thứ tựa hồ vẫn bình thường.
Hôm nay là mười ba trước lễ tình nhân một ngày, Hạ Đông nói với Diệp Dạng tối đó sẽ về sớm làm cơm. Đã lâu rồi Diệp Dạng không ăn cơm cùng Hạ Đông, tất nhiên rất vui vẻ.
Mẹ Phán Tử hôm nay gửi rất nhiều quà quê lên cho cậu ta đặc biệt là kẹo mè xửng, cậu ta chia cho mọi người làm trong tiệm.
Diệp Dạng không quá thích loại đồ ăn vặt vừa ngọt vừa khô như vậy nên chỉ ăn hai cái, nhưng Tô Tri Vi lại rất thích.
Lúc đang uống nước Tô Tri Vi chợt nhớ đến điều gì đó, hỏi:
“Quê của Tiểu Dạng hình như cùng chỗ với Phán Tử đúng không?”
Nghe câu hỏi đó Diệp Dạng toát hết mồ hôi lạnh, cậu chỉ lấy đại một địa chỉ nào đó ghi trên giấy chứng minh giả, hai ngày trước, sau khi được Hạ Đông đồng ý thì đã ký hợp đồng lao động nhưng cậu không ngờ Tô Tri Vi vẫn còn nhớ “quê quán” của cậu.
Phán Tử có chút kích động dùng giọng địa phương nói chuyện:
“Chà người anh em này không tin được chúng ta là đồng hương đó!”
“Ấy…”
Diệp Dạng từ câu nói đầy từ địa phương thì cũng mờ mờ đoán ra được đại ý mà Phán Tử muốn nói, lập tức bịa một lời nói dối:
“Tôi không lớn lên ở đó, sau này tôi đi theo bà ngoại đến chỗ khác sống.”
Mọi người nghe thế thì không truy vấn nữa, Tô Tri Vi cười nói với Diệp Dạng:
“Buổi tối em mang về cho Hạ Đông một ít. Đúng rồi, chị phải hỏi Hạ Đông chuẩn bị cho chương trình ngôi sao thế nào rồi, An Nhiên có lẽ sẽ tham gia thi đấu.”
“Ủa mà điện thoại của chị đâu?”
Mọi người giúp Tô Tri Vi tìm di động khắp nơi, đến khi Quất Tử đến thấy vậy thì hỏi:
“Mọi người làm gì vậy?”
Diệp Dạng trả lời:
“Điện thoại của chị Tri Vi mất đâu rồi, tụi em đang tìm giúp chị ấy.”
“…”
Quất Từ nhìn vào tay trái của Tô Tri Vi mà cạn lời thật lâu.
“Tôi bị mù hay các cậu bị mù thế, điện thoại ngay trên tay cậu ấy kìa.”
“…”
Tô Tri Vi gửi tin nhắn cho Hạ Đông xong nhưng đợi một hồi cũng không thấy trả lời, Diệp Dạng bèn nói:
“Anh Đông nói anh ấy hôm nay sẽ về sớm ạ.”
“… Cậu ta nói với em?”
Tô Tri Vi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
Quất Tử nói giỡn rằng:
“Sao nghe giống ông chồng mỗi ngày chăm chỉ làm việc đi sớm về khuya, ngày nào cũng phải báo cáo lịch trình cho vợ nhỏ nhỉ?”
“…”
Diệp Dạng có chút đỏ mặt, muốn phản bác nhưng không biết nói gì.
Hôm nay có một nhóm khách ở lầu hai bóc một kịch bản mới với Diệp Dạng, đó là một kịch bản rất khó nói, mối quan hệ giữa các nhân vật lung tung lộn xộn cả lên. Diệp Dạng có thể tóm tắt lại như sau: Nhân vật chính là A, A có tình cảm với B, B lại có tình cảm với D, E với A là bạn thân nhưng E với B là bạn đời, C với D là anh em nhưng với…
Nói chung đó là một mớ hỗn độn, một lời thật khó mà nói hết.
Nhưng nhóm người đó chơi với nhau rất hăng hái, chiến đấu vô cùng tích cực với mớ hỗn độn đó.
An Nhiên cũng trong nhóm người cho này, sau khi kết thúc trò chơi cô gọi Diệp Dạng:
“Tiểu Dạng có thể giúp chị một chuyện được không?”
“Sao vậy ạ?”
An Nhiên đưa một tấm vé cho Diệp Dạng:
“Ngày mai ca sĩ chị rất thích có một buổi biểu diễn, bạn chị cho chị hai vé, em… Có thể giúp chị đưa nó cho anh Đông được không? Chị muốn xem cùng anh ấy.”
“… Sao chị không tự mình đưa nó cho anh Đông ạ?”
An Nhiên bất đắc dĩ nói:
“Dạo này anh ấy bận quá chị không gặp được…”
“Chị có thể gửi tin nhắn cho anh Đông mà, tối nay hẳn anh ấy không có việc gì đâu.”
An Nhiên cười một cách lúng túng:
“Chị không có WeChat của anh Đông.”
“…”
Diệp Dạng trong lúc nhất thời không biết nói gì. Hạ Đông cũng ở trong nhóm “Hội tà giáo ăn no chờ chết”, mà An Nhiên cũng ở trong đó, nếu không có WeChat thì có thể thêm bất cứ lúc nào, vậy chỉ có khả năng là Hạ Đông không đồng ý yêu cầu kết bạn.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình…
Lúc Diệp Dạng nhận tấm vé này không biết dùng từ ngữ gì để hình dùng tâm thái của cậu. Sáu giờ đến rất nhanh, Hạ Đông hẳn đã về nhà. Diệp Dạng định chào hỏi Tô Tri Vi trước khi về ăn cơm thì Quất Tử đã nói Tô Tri Vi ngủ rồi.
“Ngủ ạ?”
Giữa ban ngày ban mặt?
“Ừ, sau khi tìm được di động đã bắt đầu ngủ rồi.”
Quất Tử cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
“Có lẽ do tối qua ngủ không được, cậu cứ về đi không sao đâu.”
Diệp Dạng không nghĩ nhiều gì lúc đang đi trên đường thì chợt thay đổi sắc mặt, cậu quên quyển tập vẽ chưa đóng lại của mình vẫn còn ở trên bàn, vốn dĩ cũng không có gì nhưng mà…
Vừa vào thang máy âm thanh tin nhắn vang lên, Hạ Đông gửi tin nhắn đến: Nhóc về chưa? Tôi nấu xong rồi, về ăn thôi.
Trong lòng Diệp Dạng chợt ấm áp, hồi âm: Tôi sắp về rồi, đang ở dưới thang máy ạ.
Hạ Đông không trả lời lại, có vẻ là bận gì đó. Vừa bước vào nhà mùi thơm thức ăn đã tỏa ra, cái bụng vốn không đói lắm bỗng cảm thấy trống rỗng.
“Chào Chúc phu nhân, lúc trước con nhờ mẹ đặt một loại thuốc mỡ, không biết đã có chưa?”
Hạ Đông đứng ở trong bếp hình như đang nghe điện thoại, nhìn thấy bóng dáng Diệp Dạng thì cười nói:
“Rửa tay đi ăn cơm.”
Diệp Dạng gật đầu, lén lút trở về phòng thấy quyển tập vẽ còn bày trên bàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đầu bên kia điện thoại Hạ Đông truyên đến một giọng một người phụ nữ:
“Ai vậy? Con tìm được đối tượng rồi à? Con gái nhà ai bị con hãm hại vậy hả?”
“Không phải đối tượng.”
Hạ Đông bất đắc dĩ nói:
“Hai ngày sau con qua lấy nhé, ngày mai cũng được.”
“Vậy ngày mai đi, qua thì báo với mẹ một tiếng.”
Thấy Hạ Đông cúp máy, Diệp Dạng mới quan tâm hỏi:
“Cơ thể anh không khỏe ở đâu sao?”
“Không, vẫn bình thường.”
Hạ Đông đặt đôi đũa lên bàn rồi ngồi xuống, bảo:
“Ăn cơm thôi.”
“Được ạ.”
Diệp Dạng gắp một miếng rau trầm ngâm một lát mới nói:
“Anh Đông, An Nhiên nhờ tôi đưa anh cái này.”
“An Nhiên?”
Hạ Đông để ý cậu bạn nhỏ gọi thẳng tên An Nhiên chứ không gọi chị như những người khác.
Diệp Dạng sau khi đưa vé ca nhạc thì vùi đầu vào ăn cơm, vì vậy Hạ Đông cũng bỏ lỡ nét buồn bã thoáng qua ánh mắt của cậu.
Cựu Lâm làm hai ngày, nghỉ một ngày, vốn ngày mai cậu được nghỉ. Cậu nghĩ nếu anh Đông không có bận gì thì có thể rủ anh Đông ra ngoài chơi, không ngờ An Nhiên đã tặng vé ca nhạc trước, mỹ nữ đã hẹn thì không có lý do gì để từ chối.
Hạ Đông cất vé đi sau đó add WeChat của An nhiên từ trong nhóm chung, bên kia hình như không đến mấy giây đã đồng ý.
[An Nhiên đã chấp nhận lời mời kết bạn, từ giờ bạn và An Nhiên có thể trò chuyện với nhau]
An Nhiên: Anh Đông? Anh nhận được vé rồi đúng không? Ngày mai em chờ anh ở Cựu Lâm lúc 5 giờ chiều.
Hạ Đông: Xin lỗi, mai tôi có việc bận không đi được, cậu mời người khác đi.
An Nhiên ở đầu bên kia sững người hồi lâu, cô vốn tưởng rằng Hạ Đông chủ động kết bạn là vì đồng ý đi ai ngờ lại vì từ chối cô.
Không cam lòng phải từ bỏ như vậy, An Nhiên gửi thêm một tin nữa.
An Nhiên: Anh Đông này, bận cũng không sao buổi biểu diễn bảy giờ tối mới bắt đầu.
Hạ Đông không chịu nổi nhất là người khác đuổi mãi không bỏ, anh vừa gắp thức ăn cho cậu bạn nhỏ vừa tàn nhẫn nhắn một tin:
Hạ Đông: Ngày mai tôi cũng có hẹn rồi, thật sự không đến được. Tôi sẽ gửi vé về Cựu Lâm, ngày mai cậu có thể lấy nó.
An Nhiên cuối cùng cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa, ở nơi Hạ Đông không biết An Nhiên ngồi ôm Thang Viên mà khóc.
“Anh ấy nói không đến, trước đây tớ add anh ấy trên WeChat không biết bao nhiêu lần mà anh ấy đều giả vờ không thấy… Hôm nay chủ động gửi yêu cầu kết bạn cho tớ chỉ để từ chối tớ…”
“Ngoan, đừng khóc…”
Thang Viên ôm bả vai An Nhiên an ủi:
“Thế gian có biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, tại sao lại chỉ yêu một đóa hoa chứ?”
“Cậu nói đó, người khác đều là cỏ anh ấy mới là hoa cơ… Hic…”
An Nhiên khóc đến sống mũi đỏ bừng.
“Người ta nói nước chảy đá mòn, nhưng cục đá lạnh nhạt như anh ta nước chảy bao nhiêu năm mới mòn chứ!”
“Trời ạ, cậu khóc nữa cũng vô ích phải chủ động tiến lên mới được!”
Thang Viên hỏi:
“Anh ta nói gì với cậu?”
An Nhiên ngừng khóc, trả lời:
“Anh ấy nói mai có hẹn.”
“Tớ đi đây, cậu có muốn hành động hay không?”
Thang Viên than ngắn thở dài nói:
“Tớ đã nói với cậu rồi, muốn nói cái gì thì nói nhanh lên, lần trước gọi được người lại mà đứng nửa ngày không phun ra được chữ nào, giờ cậu đã thấy chưa?”
“Tớ sợ anh ấy từ chối tớ trước mặt nhiều người…”
An Nhiên vừa nói vừa lau những giọt nước mắt còn sót lại trên mi.
“Không được nghĩ như thế!”
Thang Viên nắm bả vai An Nhiên lắc tới lắc lui, khuyên nhủ:
“Cho dù chúng ta có thua cũng phải biết mình thua như thế nào, thua ai.”
“Vậy nên làm gì bây giờ?”
Đường Nguyên cười thần bí một cái:
“Trước tiên tớ vào nhóm tìm hiểu một chút.”
“Nếu không tớ hỏi Tiểu Dạng?”
An Nhiên do dự nói:
“Tiểu Dạng ở cùng anh Đông chắc là có biết chuyện gì đó.”
“Không không, Tiểu Dạng chỉ là bạn cùng phòng của Hạ Đông thôi có thể biết được cái gì chứ?”
Đường Nguyên lập tức phủ quyết đề nghị của An Nhiên:
“Cho dù em ấy biết, thì cậu không nghĩ đến việc em ấy nói việc này cho anh Đông à? Anh Đông biết sẽ giận đấy.”
“Cậu vào nhóm hỏi thăm anh ấy biết thì cũng giận thôi mà.”
“Ẩn sĩ tự có diệu kế(*).”
Đường Nguyên cười đắc ý sau đó gửi một tin nhắn cho Mạch Tử…
Bữa cơm này của Diệp Dạng thật vô vị, nghĩ đến việc Hạ Đông nhận lời của An Nhiên trong lòng cậu cảm giác phức tạp không biết vị gì. Cậu một bên thì khó chịu, một bên thì thầm mắng chửi bản thân sao có thể đeo bám anh Đông như thế chứ?
Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một thiên thần, một ác quỷ. Thiên thần nói với cậu: Năm nay anh Đông đã 27 tuổi, đã đến tuổi thành gia lập thất, không thể quấy rầy Hạ Đông hẹn hò được. Nhưng ác quỷ lại nói với cậu: Ngày mai cậu được nghỉ mà, cứ hẹn anh Đông ra ngoài chơi.
Thiên thần và ác quỷ bất đồng quan điểm hai bên đánh nhau vô cùng dữ dội đến khi cả hai cùng gục ngã mới thôi. Đánh nhau làm cái quái gì? Anh Đông đã nhận vé rồi có nghĩ như thế nào cũng vô ích…
Lúc nghe được tiếng bát đĩa vỡ, Hạ Đông mới nhận ra tâm trạng cậu bạn nhỏ không tốt lắm.
“Đừng đụng vào!”
Hạ Đông lên tiếng ngăn Diệp Dạng muốn nhặt mảnh vụn bằng tay lại.
“Nhóc làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”
“Không phải đâu, tôi chỉ sơ ý làm rơi thôi ạ.”
Diệp Dạng không biết tại sao chợt cảm thấy tủi thân, loại cảm giác này giống như khi còn nhỏ nhìn thấy hai vợ chồng đó mang con gái của họ ra ngoài chơi để cậu một mình ở nhà, là cảm giác bị bỏ rơi.
Cậu vẫn nhớ như in khi đó cậu vừa khóc vừa đuổi theo như thế nào, cậu chạy theo rất lâu nhưng người đàn ông đó chưa bao giờ dừng lại, thậm chí còn không thèm nhìn cậu một cái.
Lúc ấy cậu vẫn còn nhỏ không biết nên làm gì,, đành phải ngồi bệt bên ven đường uất ức mà khóc nấc lên. Thời khắc ba cậu bỏ rơi cậu dường như cả thế giới cũng muốn bỏ lại cậu.
Diệp Dạng đè xuống suy nghĩ trong lòng, thầm nghĩ bây giờ bản thân có khác gì đang làm bộ làm tịch đâu chứ?