Chương 13 - Bữa tối đêm Nguyên tiêu
Cậu giấu cảm xúc tiếc nuối của mình đi, khi còn nhỏ cậu có rất ít cơ hội được chạm vào những loại trò chơi như thế này.
Đối với Diệp Dạng mà nói, chơi những trò này không phải để gợi nhớ tuổi thơ mà là lấp đầy tuổi thơ của cậu.
Quất Tử là một cô gái khá lạnh lùng, không nói nhiều lắm nhưng vẫn cười nhẹ với Diệp Dạng.
“Tôi có nghe Vi Vi nhắc đến cậu.”
Dưới sự giới thiệu của Hạ Đông, Diệp Dạng ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chị Quất.”
Mẹ Tô vừa mới từ phòng bếp ra, vừa thấy Quất Từ trong mắt dâng đầy sự yêu thương không che giấu được.
“Con đã trở về rồi à, về được là tốt.”
Quất Tử tiến đến ôm bà.
“Mẹ nuôi à, con có mang quà về cho mẹ đây.”
“Ôi, con nhóc này vừa mới về lại mang theo cái gì chứ?”
Mẹ Tô cười híp mắt, rất vui vẻ nói:
“Ăn cơm thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm nào.”
Mọi người ngồi vào bàn ăn, ông Tô liên tục gắp thức ăn cho con cháu trên bàn.
“Tiểu Dạng gầy quá, có da có thịt giống với Hạ Đông thì tốt.”
Diệp Dạng đáp lời:
“Anh Đông cũng gầy ạ.”
“Sao mà giống nhau được, thằng Đông toàn là cơ bắp.”
Mẹ Tô cũng cười gắp cho Diệp Dạng một miếng thịt ba chỉ thì thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cậu bạn nhỏ.
Hạ Đông cười cười gắp miếng thịt đó qua bát của mình thay bằng thịt cá.
“Cô à, cô thiên vị.”
“Thằng ranh con này, Tiểu Dạng còn nhỏ phải ăn nhiều cho lớn chứ, cháu cướp làm gì?”
Mẹ Tô cười mắng xong lại gắp một miếng thịt khác cho Diệp Dạng, Tô Tri Vi đang trò chuyện với Quất Tử nhanh tay lẹ mắt gắp miếng thịt ba chỉ đó đi.
Mẹ Tô giả vờ giận dỗi:
“Đến lượt con nhóc này nữa, hôm nay mấy đứa làm sao vậy?”
Quất Tử nhìn Tô Tri Vi đầy thắc mắc nhưng vẫn nói:
“Mẹ ơi, mẹ đừng gắp nữa, chúng con có tay có chân để chúng con tự gắp.”
Dương Nhất Tỉnh nhìn ra có gì đó bất thường cũng tham gia vào việc đánh lạc hướng mẹ Tô.
“Cô ơi, sao cô chỉ gắp đồ ăn cho bọn họ thế, cháu cũng muốn ăn.”
Vì để ngăn cho trong bát Diệp Dạng không xuất hiện thịt ba chỉ nữa, Hạ Đông đảm nhận nhiệm vụ gắp thức ăn cho cậu bạn nhỏ này.
Cuối cùng mẹ Tô cũng không gắp thức ăn nữa mà quay sang hỏi Quất Tử:
“Mấy năm nay ở nước ngoài con có ưng ai chưa?”
Quất Tử gắp cho mẹ Tô một miếng thịt, trả lời:
“Chưa ạ, công việc bận rộn quá.”
“Con sắp thành phụ nữ lớn tuổi luôn rồi đấy.”
Tô Nhượng vừa gắp một miếng gà cay thì bị Dương Nhất Tỉnh gõ một cái lên mu bàn tay, mẹ Tô cười rộ lên, nói:
“Đáng đời lắm, có người trị được con.”
“Hai người…”
Quất Tử sững sờ nhìn hành động của hai người Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh.
Nhân lúc Quất Tử vẫn đang ngây ra, Tô Nhượng gắp lấy miếng đùi gà cuối cùng trong bát cô, trả lời:
“Như cậu nghĩ đó.”
Quất Từ hiểu, cô nhìn về phía Tô Kiến Nghiệp, ông không phản ứng gì nhiều chỉ gật nhẹ đầu, hiển nhiên biết mối quan hệ giữa con trai và Dương Nhất Tỉnh.
Trong lòng Quất Tử chợt chua xót đến đau nhói. Ông có thể chấp nhận mối quan hệ của con trai mình với một người đàn ông khác, vậy tại sao năm đó lại ác nghiệt với chuyện tình cảm của Tô Tri Vi đến như vậy?
Quất Tử suýt chút nữa đã nói ra suy nghĩ trong lòng, liếc thấy Tô Tri Vi lén gắp một miếng gà cay thì cô lập tực giật lấy bỏ vào bát của mình.
“Ngày nào cậu cũng than vãn dạ dày đau này đau nọ, mà lại thích tự hành hạ mình gớm nhỉ?”
Tô Tri Vi tự biết bản thân làm sai nên đổi sang món khác.
Bữa cơm tối trải qua vui vẻ, thoải mái. Mọi người ít nhiều gì cũng uống rượu, chỉ có Diệp Dạng nói bản thân còn nhỏ chưa uống được.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, nhưng Tô Tri Vi với Quất Từ uống rất nhiều dường như có tâm sự gì đó.
Sau khi ăn xong mẹ Tô bưng mấy phần bánh trôi nước lên, nói là bà tự làm mời mọi người ăn thử.
Hạ Đông lại nổi ý xấu.
“Nhóc cảm thấy bánh trôi nước buổi trưa ăn ngon hơn, hay bây giờ ăn ngon hơn?”
Diệp Dạng bất đắc dĩ, cậu rốt cuộc cũng hiểu ra Hạ Đông thích chọc ghẹo mình.
“Đều ăn ngon ạ…”
“Không thể nào, nhóc phải chọn một trong hai chứ…”
Hạ Đông vẫn còn muốn nói nữa thì Dương Nhất Tỉnh đã đi đến bảo:
“Sắp đến giờ rồi.”
Diệp Dạng bối rối không hiểu ý của Dương Nhất Tỉnh, Hạ Đông tất nhiên biết, anh kéo tay Diệp Dạng vào phòng Tô Nhượng.
“Đi thôi, tôi chơi với nhóc mấy ván game.”
Quất Tử đưa Tô Tri Vi vào một phòng khác.
“Chúng ta tâm sự một chút nhé? Lâu lắm rồi tôi không gặp cậu, tôi có mang quà cho cậu nữa này.”
“Còn của tôi thì sao?”
Tô Nhượng nói với theo:
“Quất Tử cậu bất công quá!”
Quất Tử trợn mắt làm vẻ không thể tin được:
“Cậu bao lớn rồi mà còn đòi quà hả?”
“Đầu óc cậu có vấn đề rồi, tôi và em ấy rõ ràng bằng tuổi, chênh lệch chỉ có vài phút mà thôi!”
“Cậu đã có người yêu rồi mà, lại là một tên đàn ông nữa.”
Quất Tử vừa nói vừa đỡ Tô Tri Vi vào phòng đóng cửa lại.
“Tôi và Vi Vi vẫn là con gái độc thân đấy nhé.”
“…”
Cửa vừa đóng lại, Tô Nhượng lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nói thật, con cảm thấy đây là một ý kiến tồi.”
“Con nói bậy bạ gì thế?”
Mẹ Tô đánh tay con trai mình, không vui nói:
“Tổ chức sinh nhật cho con bé sao lại tồi tệ gì ở đây?”
Diệp Dạng thò đầu ra khỏi phòng Tô Nhượng, hỏi:
“Hôm nay là sinh nhật của chị Tri Vi sao ạ?”
“Ừm.”
Hạ Đông vẻ mặt lo lắng, xoa xoa tóc bạn nhỏ.
“Sao anh không nói sớm hơn chứ ạ?”
Diệp Dạng sốt ruột nói:
“Tôi không mang theo cái gì hết, cũng không mang theo quà.”
“Tôi ra ngoài mua đây.”
Vừa nói Diệp Dạng vừa chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không cần đâu.”
Hạ Đông nhanh tay giữ Diệp Dạng lại.
“Dừng mua, chị Tri Vi của nhóc sẽ không muốn đâu.”
Diệp Dạng không hiểu.
“Tại sao vậy ạ?”
Hạ Đông thở dài:
“Bởi vì… Món quà mà cậu ấy muốn nhất sẽ không bao giờ nhận được nữa.”
Diệp Dạng nghĩ tới loại nước hoa mà chị Tri Vi đã dùng suốt mười hai năm.
“Là bạn trai cũ của chị Tri Vi sao?”
“Không phải.”
Hạ Đông bất đắc dĩ cười cười:
“Nếu chỉ là bạn trai cũ thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy… Thôi, chuyện dài dòng lắm, nói chung hôm nay chẳng phải một ngày để ăn mừng.”
Dương Nhất Tỉnh gõ cửa đi vào, nói bóng bay trong ngăn kéo, bảo hai người giúp anh ta thổi bóng. Hạ Đông đưa bong bóng cho Diệp Dạng.
“Tôi cảm thấy chúng ta thổi mấy quả bóng này cũng vô ích thôi.”
Dương Nhất Tỉnh lắc đầu, giọng nói có hơi rầu rĩ:
“Hết cách rồi, bác và cô đều mong muốn Vi Vi có thể thoát khỏi quá khứ, hy vọng em ấy có một sinh nhật vui vẻ, em ấy đã không tổ chức sinh nhật năm năm rồi.”
Hạ Đông vừa thổi bóng bay vừa nói:
“Ai mà không muốn, chỉ là có nhiều việc không thể vội vàng được, vội vàng dễ sai sót.”
“Vậy là cậu không biết rồi.”
Dương Nhất Tỉnh cũng ngồi xuống thổi bong bóng.
“Bác có một người bạn là bác Lý, năm ngoái bởi vì bệnh tim tái phát mà phải nhập viện.”
Diệp Dạng vừa nghe chợt lo lắng hỏi:
“Sao có thể chứ!? Có nghiêm trọng lắm không ạ?”
“Đã xuất viện từ lâu, em chắc là gặp rồi đúng không?”
Dương Nhất Tỉnh đã nghe về việc Diệp Dạng quen biết bác Lý.
Anh ta nói tiếp:
“Chủ yếu là bởi vì chuyện này làm bác với cô không yên lòng. Họ cảm thấy bản thân ngày càng già đi, họ sợ một ngày nào đó họ đi rồi cũng chưa thấy con gái mình kết hôn. Họ sợ con gái họ cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Hạ Đông khẽ thở dài không nói nữa, anh nhìn về phía Diệp Dạng vì đang thổi bong bóng mà hai má phồng lên, nhịn không được chọc chọc vào má cậu một cái.
Diệp Dạng không nhịn cười được, cười lên mấy tiếng, còn quả bóng trong tay cậu xì hơi bay đập vào mặt Dương Nhất Tỉnh.
Dương Nhất Tỉnh vẻ mặt cạn lời nhìn Hạ Đông.
“Hai người thổi hết số bong bóng này đi, tôi ra ngoài xem bánh kem đã.”
Chẳng mấy chốc mọi thứ được sắp xếp xong, nến được đặt đầy trên sàn nhà, trên tường cũng dán rất nhiều bong bóng.
Trên bàn trong phòng khách đặt một chiếc bánh kem hình vương miện, mẹ Tô vô cùng khẩn trương, còn ông Tô tuy khuôn mặt không có biểu cảm gì nhưng lại siết chặt ống tay áo lộ rõ vẻ bất an.
Mẹ Tô nắm tay cánh tay của Dương Nhất Tỉnh.
“Cháu nói xem Vi Vi có thích nó không? Cô đã nghiên cứu mấy thứ này trên mạng, nghe nói con gái đều rất thích.”
Dương Nhất Tỉnh an ủi nói:
“Cô đừng nghĩ nhiều ạ, em ấy sẽ thích thôi.”
Diệp Dạng nhìn ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng của mẹ Tô, bác Nghiệp nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tô Tri Vi. Đột nhiên nhớ đến lời thầy giáo từng nói, tình cảm cha mẹ trên thế gian này lúc nào cũng rất đáng quý.
Tô Nhượng tắt hết đèn đi, khi Tô Tri Vi mở cửa phòng thì khó hiểu hỏi:
“Sao lại tắt hết đèn thế?”
“Surprise!”
Dương Nhất Tỉnh bắn ống pháo hoa trên tay, ông Tô cũng có một cái.
Diệp Dạng chạy chậm đến bàn ăn, thắp ngọn nến lớn nhất trong góc.
Mọi người cùng nhau hát:
“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday to you…”
Ngay cả ông Tô không hay cười cũng cùng với những người khác hát bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh một cách thật vụng về.
Hạ Đông với Diệp Dạng thắp hết tất cả các cây nến nhỏ đặt trên bánh kem, Quất Tử kéo Tô Tri Vi đứng khuất trong bóng tối đi đến trước bàn ăn.
“Sinh nhật nên nhắm mắt, ước một điều sau đó thổi nến.”
Quất Tử thầm thì với Tô Tri Vi như vậy.
Tô Tri Vi cứng đờ người mà nhắm mắt lại, Diệp Dạng chú ý kể từ khi cô đi ra, tay trái buông thõng bên người, tay phải lại luôn nắm chặt, tựa như dùng toàn bộ sức lực mà nắm vậy.
Tô Tri nhắm mắt nhưng lại không chắp tay trước ngực, một lúc sau đột nhiên nói:
“Nếu như bây giờ con ước, thì em ấy có quay về không?”
Bàn tay đang vỗ theo nhịp bài hát của mọi người chợt cứng đờ rồi buông ra, mẹ Tô hét lên:
“Vi Vi!”
Tô Tri Vi rõ ràng đã ngà ngà say, trên gương mặt bình tĩnh của cô chợt nở một nụ cười trào phúng:
“Nghĩ lại chắc chắn em ấy sẽ không đến đâu. Con mong nhớ em ấy nhiều năm như vậy, vậy mà em ấy chưa từng một lần vào giấc mơ thăm con, một lần cũng không có.”
“Điều ước của tôi là ba mẹ sống lâu trăm tuổi, bình yên vô sự.”
Cô thổi tắt nến bánh kem rồi xoay người rời đi, để lại những người còn lại hai mặt nhìn nhau, cảm xúc phức tạp.
Mẹ Tô ngồi trên sofa, bụm mặt mà khóc, tiếng khóc vừa yếu ớt vừa vô lực. Ông Tô ngồi xổm bên cạnh bà nhẹ nhàng vỗ lưng bà, sống lưng của ông dần dần còng xuống tựa như đã già đi.
“Đều tại ông cả… Tại ông hết!”
Mẹ Tô giơ nắm đấm lên nhưng chỉ dừng trên vai ông Tô.
“Nếu năm đó không phải ông đồng ý kêu Cựu Lâm đi bắt người, thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy!”
Dương Nhất Tỉnh cùng Tô Nhượng ngồi xuống an ủi hai người, Diệp Dạng nhìn theo hướng Tô Tri Vi chạy đi mà vô cùng lo lắng. Cậu muốn ra ngoài xem thử, Quất Tử im lặng từ nãy đến giờ chợt lên tiếng:
“Tôi đi cùng với cậu.”
Hạ Đông giữ Quất Tử lại, nói:
“Đừng đi, tôi cảm thấy để nhóc con đó đi là tốt nhất, bởi vì nhóc ấy không biết gì cả.”
Diệp Dạng chạy thẳng đến lối vào khu dân cư, cậu đã nhìn thấy Tô Tri Vi. Hình như cô đang muốn qua đường, nhưng ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó giống như là một bóng người…
Lúc này đèn ở ngã tư chuyển sang đỏ, nhưng Tô Tri Vi dường như không thấy được, cô không do dự đi về phía đối diện. Một chiếc xe tải đang chạy đến nhanh chóng phanh gấp lại, Tô Tri Vi đã nằm trên nền đất.
Diệp Dạng hoảng hốt chạy tới, đỡ Tô Tri Vi ngồi dậy, tài xế cũng hoảng loạn từ trên xe nhảy xuống hỏi:
“Cô bé này không sao chứ?”
Tô Tri Vi không bất tỉnh, cũng không có bị thương nặng ở đâu, chỉ có vài vết trầy xước trên mặt và cánh tay.
Cô thẫn thờ nhìn những vạch kẻ song song trên đường, người xung quanh càng ngày càng nhiều che mất tầm mắt của cô.
Cô vùng vẫy muốn đứng dậy, muốn tránh xa đám đông, Diệp Dạng hoảng sợ túm chặt lấy cô.
“Chị đừng nhúc nhích, em gọi 120 chúng ta đến bệnh viện, nha chị?”
“Tôi không sao.”
Tô Tri Vi hất tay Diệp Dạng ra.
“Tôi mới vừa nhìn thấy Cựu Lâm, em ấy ở ngay bên kia thôi nhưng tôi gọi mãi em ấy cũng không chịu quay đầu lại, em ấy không chịu đợi tôi…”
“Cô uống nhiều lắm hả?”
Tài xế tức giận kéo cánh tay Tô Tri Vi, nói:
“Cô ở đây đừng đi đâu hết, trước hết đi bệnh viện kiểm tra xem có bị thương không, có khi bên ngoài không thấy nhưng lại ảnh hưởng đến nội tạng thì toi.”
“Say xỉn rồi thì ở nhà đi, đừng có chạy lung tung, hại mình hại người khác.”
“Tôi không có say, tôi không có.”
Tô Tri Vi vừa nói vừa ngã ngồi trên mặt đất.
“Tôi thật sự nhìn thấy Cựu Lâm mà, em ấy ở đó, ở ngay đó…”
Tô Tri Vi chỉ về phía sau đám người đứng trên vạch kẻ đường, chợt khóc lên như một đứa trẻ.
“Tại sao em ấy lại phớt lờ tôi, tại sao lại không chờ tôi? Tại sao vậy? Tại sao chứ…”
Đám đông sôi nổi nghị luận:
“Thất tình à?”
“Không biết cô gái này bị tên khốn nạn nào lừa gạt, thật là tội nghiệp…”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Lúc viết chương này, tôi nhớ tới một việc. Lúc ấy tôi đang đợi đèn xanh thì có một người phụ nữ trung niên vượt đèn đỏ, người đó bị xe tông trúng văng đi rất xa, cũng không biết bị thương như thế nào.
Nhưng người đó sau khi đứng dậy thì vẫn liên tục hỏi người qua đường:
“Mọi người có thể một bé gái mặc váy đỏ ở đâu không?”
Vừa nói người đó vừa dùng tay diễn tả đại khái chiều cao của bé gái đó.
Đã qua nửa năm rồi, không biết hai mẹ con cô ấy ra sao rồi, cô ấy đã tìm thấy con gái hay chưa.