Chương 8 - Chương 8
Bởi rằng hôm qua ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trên
giường của Thiệu Giang Tự, tình cảnh thật sự quá mức chấn động, y lập
tức liên hệ với chủ tòa soạn Đoàn Lương Tài xin nghỉ bệnh, hôm nay nghỉ
ngơi hồi phục cũng đã ổn, cho nên quay lại làm việc.
Ở trên
đường, tài xế nhịn cả nửa ngày, muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng
bắt chuyện với y, “Chào Lâm tiên sinh, Thiệu tổng sắp xếp tôi sau này sẽ làm tài xế chuyên chở của ngài, tôi là Trương Liệt, ngài gọi tôi Tiểu
Trương là được rồi.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.” Lâm Nhĩ Gia lễ
phép cười cười, “Tôi ngày thường cũng không có việc gì, tan làm cũng có
thể đi xe buýt về nhà, cậu không cần quá lo đâu.”
“Cái đó không
được!” Tiểu trương liên tục cự tuyệt, ” Chỉ thị của Thiệu tổng phải
nghiêm khắc chấp hành, ngài là vợ của Thiệu tổng, tôi nhất định sẽ chăm
sóc tốt cho ngài.”
Lâm Nhĩ Gia bị dáng vẻ trung thành và tận tâm
của cậu ta chọc cười, “Như vậy đi, lát nữa chúng ta lưu lại phương thức
liên lạc của nhau, khi nào cần cậu đưa đón thì tôi sẽ gọi điện thoại
trước.”
“Vâng vâng vâng!” Tiểu Trương vội gật đầu không ngừng, đáp.
Vừa vào tòa soạn, Lâm Nhĩ Gia lại bị cảnh tượng bản thảo và điện thoại bay
đầy trời bên trong văn phòng làm cho kinh ngạc, vừa lặng lẽ chạy đến bàn làm việc của mình, đã bị *Thôi Tiểu Hạo bàn bên cạnh tay mắt lanh lẹ nắm lại kéo đi.
“Làm gì vậy *Xuy Tiểu Hạo……” Lâm Nhĩ Gia hạ giọng, “Cả đống việc còn đang đợi làm đây.”
( Giải thích chút nè mấy ní! Thôi Tiểu Hạo (催小号:CūiXiǎoHào) với Xuy Tiểu Hạo (吹小号:ChūiXiǎoHào)âm gần giống nhau, mà 吹 còn có nghĩa là chém gió,khoác lác, nói 1 thành 10. Nên Gia Gia mới bảo Tiểu Hạo là Xuy Tiểu Hạo ý bảo ảnh hay chém gió ák mấy ní.)
“Chậc.” Nghe được nghe thấy được *hài âm biệt hiệu của bản thân, Thôi Tiểu Hạo phát ra thanh âm bất mãn, “Nói
cho cậu chuyện này…… hôm qua đại boss Rau Trộn của chúng ta có hẹn
nên đã tan làm về rước, ngay tại quán cà phê đối diện đường, mấy người
bọn anh đều thấy, ngồi kế đó chắc là vị đỉnh cấp Omega diễm lệ cao quý.
Đến cả Beta như anh hình như còn cảm nhận được mùi tin tức tố ngọt ngào
của cô ấy…… Dĩ nhiên là anh ngửi không được, chẳng qua chỉ là ảo
giác của anh thôi.”
(Đồng âm (tiếng Anh: homophonic pun) đề
cập đến việc sử dụng các âm tương tự để thay thế ký tự ban đầu bằng các
ký tự khác để tạo ra các nghĩa khác nhau. Đồng âm chủ yếu được sử dụng
như nghĩa hoặc phép ẩn dụ, và cũng được sử dụng rộng rãi trong các câu
đố. Tuy nhiên, từ đồng âm dễ gây hiểu lầm cho người nghe. Mấy ní đã hỉu
chưa nè.)
“Oa, chuyện tốt sắp đến rồi.” Lâm Nhĩ Gia gật đầu khen ngợi, Đoàn Lương Tài năm nay *ba mươi thêm hai, cũng nên tìm người bầu bạn.
(30 thêm 2 là 32 tuổi.)
“Trước khi chưa có chuyện này anh vẫn luôn cảm thấy hai người có triển vọng,
phóng mắt hơn mười phố tám làng, cũng cảm thấy cậu là một Omega chất
lượng tốt, Rau Trộn đại ca thế nhưng thực không xuống tay.”
“Anh cũng đừng *làm loạn uyên ương phổ nữa.” Lâm Nhĩ Gia liên tục xua tay, “Em cùng Đoàn ca *tình như thủ túc, anh ấy là *Bá Nhạc của em.”
(乱点鸳鸯: một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là “luàn diǎn yuān yāng” Bây giờ còn
nói đến thông lệ lãnh đạo không tôn trọng hoàn cảnh thực tế, ép người ta ghép đôi.)
(情同手脚: một thành ngữ Trung Quốc, bính
âm là “qíng tóng shǒu zú”, có nghĩa là quan hệ như tay chân, một ngày
không rời, là ẩn dụ cho tình bạn sâu nặng, như anh em.)
(伯乐: Bá Nhạc: Vào thời Xuân Thu, người nước Tần giỏi trông ngựa (xiàng), về
sau được dùng làm ẩn dụ cho những người giỏi phát hiện và tuyển chọn
nhân tài.)
“Anh còn nghĩ chú dựa vào khuôn mặt nên mới được tuyển.”
“Phi, lão tử đây dựa vào sức lực!”
Nói chuyện đùa giỡn một lúc, Lâm Nhĩ Gia miệt mài bắt đầu chạy deadline,
đến trưa chỉ đơn giản ăn vài miếng cơm, hai tay từ đầu đến cuối không
ngừng làm việc.
Y gần đây đang viết đoạn kết cho bộ truyện tranh
nhiều kỳ đầu tiên của mình, hôm nay quyết định tăng ca để vẽ xong chương cuối cùng, lúc tan làm liền gọi điện cho Tiểu Trương dặn dò, nói không
cần tới đón y, y tự mình bắt xe về.
Chín rưỡi tối, y rốt cuộc cũng vẽ xong nét bút cuối, hài lòng mỹ mãn bảo quản tốt văn kiện, duỗi lưng một cái.
Nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, y đeo balo lên lưng, tắt đèn đóng cửa kỹ
càng chuẩn bị rời khỏi, vừa tung tăng chạy đến trước cửa thang máy,
tuyến thể sau cổ ổn định được một ngày bỗng nhiên lại đau nhức, cảm giác quen thuộc cùng hít thở không thông lần nữa trở lại.
Hành lang
tối như mực không một bóng người, y bất đắc dĩ ôm ngực ngồi xổm xuống,
mưu đồ nhằm xoa dịu đau đớn. Y đã cùng Thiệu Giang Tự ở chung rồi, sao
lại còn như vậy nữa, thật là xúi quẩy.
Y khẽ run rẩy lôi điện
thoại ra, số điện thoại của Thiệu Giang Tự hiện ra, do dự nửa ngày,
không bấm nút gọi. Vẫn là không cần quấy rầy Thiệu Giang Tự, mặt của y
bây giờ cũng không dày như trước nữa, kiên trì một chút, cố gắng thêm
một phút, biết đâu liền khỏe lại, có lẽ sẽ tốt hơn.
Y cắn chặt khớp hàm liều mạng kiềm chế, cảm giác đau đớn trên người lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Đinh ——
Thang máy trước mặt lên tới tầng này bỗng nhiên ngừng lại, sau đó cửa thang
máy chậm rãi mở ra, ánh sáng lại một lần nữa cùng Thiệu Giang Tự cùng
nhau xuất hiện trước mặt y.
Lâm Nhĩ Gia ngẩng đầu nhìn Thiệu
Giang Tự một cái, lập tức lại cúi đầu ôm chặt chính mình, yếu ớt cười
nhạo một tiếng, “Làm gì mà giống như anh hùng vậy.”
Thiệu Giang
Tự rũ mắt nhìn Omega trước mặt lại khó chịu mà cuộn thành hình tròn,
giữa đôi lông mày anh khí thoáng nhăn lại, cảm thấy chính hắn đã không
làm tròn bổn phận.
Hắn chân dài một bước lao ra khỏi thang máy,
cúi người đem Lâm Nhĩ Gia kéo lên, không đợi đối phương phản ứng lại,
liền gắt gao đem người ôm vào trong ngực.
Cửa thang máy sau lưng
Thiệu Giang Tự đóng lại, bốn phía xung quanh lại quay về trạng thái đen
tối không chút ánh sáng. Lâm Nhĩ Gia dựa vào hõm vai nam nhân nghe thấy
bên tai tiếng của bản thân đang khẽ thở dồn dập hổn hễn, cánh tay mạnh
mẽ giữ y lại, dường như muốn đem thân thể của y nhu thuận đưa vào trong
lòng ngực. Y trong lòng lại nghĩ, làm gì vậy chứ, giống như đang đau
lòng vì tôi sao.
Nhưng mà không thể không nói, khi mùi tin tức tố gỗ nhai bách của Thiệu Giang Tự bao lấy y, tất cả khó chịu trong khoảng khắc đều được trấn an. Giờ khắc y khó lòng phủ nhận chính mình là một
loại động vật cấp cao, quả thực không có biện pháp đi ngược lại với bản
năng sinh lý. Y hiện tại thật sự đã hoàn toàn nương tựa vào tên Alpha đã đánh dấu y, nhưng y lại không biểu hiện ra ngoài.
“Lâm Nhĩ Gia?” Thiệu Giang Tự thấp giọng kêu tên y.
Y thần trí mơ hồ lên tiếng.
Thiệu Giang Tự hỏi y: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Ổn hơn rồi……” Lâm Nhĩ Gia chiếm lấy lồng ngực đối phương, thanh âm chậm chạp, “Tôi…… Đau đầu.”
Huyệt thái dương thình thịch đau, trong đầu không ngừng ong ong, hệt như đang bị một vạn Dung ma ma cùng lúc cầm kim hầu hạ.
Trong bóng tối, Thiệu Giang Tự đem y từ trong ngực đẩy ra, nâng lên khuôn mặt hơi hơi nóng của y, sau một lúc lâu trầm mặc. Tại thời điểm Lâm Nhĩ Gia mù mịt chuẩn bị hỏi hắn cái này là muốn làm gì, Thiệu Giang Tự đột
nhiên không nói tiếng nào cúi đầu hôn y.
……
Thần kỳ quá mức! Đầu một cũng không đau nữa!
Thiệu Giang Tự, cám ơn ngài! You are my god!
Ánh sáng chân thực quá mức ảm đạm, đau đầu trong chốt lát được giảm bớt,
Lâm Nhĩ Gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy
rõ được hình dáng người trước mặt vừa dốc lòng hôn y. Cơ thể y không tự
chủ được như nhũn ra, bị Thiệu Giang Tự ôm mới miễn cưỡng đứng vững.
Này chính là đãi ngộ, Lâm Nhĩ Gia mười sáu mười bảy tuổi ngày nghĩ đêm mong cũng không thể toại nguyện như ý được, không nghĩ tới có một ngày giấc
mộng lý tưởng đã hóa thành sự thật.