Chương 4 - Chương 4
Gia Gia, con làm gì vậy?!” Hắn vội vàng tiến lên đem Lâm Nhĩ Gia đẩy qua một bên, “Không được ăn hiếp em con.”
Lâm Nhĩ Gia vốn muốn khóc, nhưng lúc này trong lòng lặng xuống, bình tĩnh
đến đáng sợ. Y đứng kế bên Lâm Hựu Thừa đang khoa trương khóc lớn, sửa
sang lại áo lúc nãy bị cha y kéo nhăn, quay người lại đi nhặt lại túi
sách của mình.
“Ba, là các người ức hiếp tôi.”
Y chết lặng nói xong câu này liền tông cửa chạy đi.
Y bước đi thẫn thờ trên đường, gió thu rì rào đem đồng phục thổi phồng
lên, ba lô trên vai nỗ lực lắm mới có thể ngăn chặn. Y quẹo vào nhà
sách, tùy tay cầm lấy một quyển sách thiếu nhi của Hans Christian
Andersen, ngồi ở khu đọc sách lật xem, vừa lật vừa kiềm chế không được
mà khóc nức nở.
Không biết khóc bao lâu, hai mắt đẫm lệ, một
người cũng mặc đồng phục giống y, dáng người cao gầy xuất hiện bên cạnh. Trên người hắn tỏa ra một mùi tin tức tố dễ chịu, cầm trong tay một
quyển thuyết tương đối, tay kia thì đưa cho y một cái khăn.
“Ô ô ô tôi không cần……” Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, từ chối nói.
Người kia đứng ở tại chỗ nhìn y, thật lâu sau, thở dài một hơi, nâng tay đem
khăn lau đi chút bánh ngọt dính trên tóc y, sau đó lấy ra một cái khăn
khác, nhẹ nhàng lau vài cái trên mặt y, tiếng nói trầm thấp dễ nghe,
“Đừng khóc, cậu có chút ồn ào.”
Cuối cùng, người kia đem khăn đặt trên bàn, cũng không quay đầu lại, về tới chỗ cũ đọc sách. Lâm Nhĩ Gia
nhìn chằm chằm bóng dáng cao cao kia lại khóc thút thít một hồi lâu,
thình lình không khóc nữa.
Ba chữ “Thiệu Giang Tự” được
viết trên phù hiệu của người kia, không biết vì cái gì, đột nhiên chiếm
lấy toàn bộ cái đầu buồn bã của y, y lúc này chỉ mới tròn 16 tuổi chưa
bao giờ trải qua cảm giác bị con nai nhỏ đạp qua đạp lại trái tim.
Chuyện cũ nảy lên trong lòng, ê ẩm lại sần sùi, Lâm Nhĩ Gia cuộn mình ở trên
giường, mơ mơ màng màng ngủ. Di động bị y nắm chặt trong tay, ong ong
hai tiếng, bắt y thức dậy.
Là bạn tốt nhiều năm Bách Thiên Tề gọi đến báo tin, y uể oải bắt máy, giọng nói đầy thô lỗ của đối phương truyền đến.
“Gia ca Gia ca! Quán bar của tôi ngày mai khai trương, đến uống một chén nha?”
Bách Thiên Tề tuy là Beta nhưng cậu ta là một người bạn tốt, là bạn cùng bàn năm cấp 3 của Lâm Nhĩ Gia, đã chứng kiến qua thời thanh xuân đầy đau
khổ của Lâm Nhĩ Gia. Lâu như vậy mà hai người vẫn còn giữ liên lạc, Bách Thiên Tề sau khi tốt nghiệp kế thừa sản nghiệp của gia đình, đem quán
đồ nướng của cha cậu ta một lòng sửa sang nâng cấp lại thành quán bar,
sau mấy tháng trời khua chuông gõ mõ, rốt cục cũng khai trương.
Dù là tình cảm hay đạo đức, lão ca ca này cũng phải tới tham gia một lần.
Nhưng bên kia, “Tôi kiêng rượu.” Lâm Nhĩ Gia lòng cứng như đá trả lời.
“?” Trong đầu Bách Thiên Tề hiện lên một dấu chấm hỏi, sau đó cất giọng hỏi, ngữ điệu kỳ quái, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Nhĩ Gia: ” Say rượu làm càn.”
Bách Thiên Tề: “??”
Lại thêm một câu, “Bị Alpha đánh dấu.”
Bách Thiên Tề: “???”
Cú chót “Hôm nay đăng ký kết hôn luôn rồi.”
Bách Thiên Tề: “……?????!!!”
Một giây sau, đối phương trực tiếp nói, ” Ngày mai không cần gặp, cậu đang ở đâu? Khẩn cấp, hôm nay hai ta phải gặp!”
Hai mươi phút sau, Lâm Nhĩ Gia ở quán ăn cạnh khu dân cư đợi Bách Thiên Tề. Bách Thiên Tề gọi một chai bia, nhưng Lâm Nhĩ Gia lắc đầu, yên lặng
đứng dậy cầm đến một lon Coca, cắm ống hút vào rồi hút rột rột.
“Ai?” Bách Thiên Tề đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Người này cậu biết.” Lâm Nhĩ Gia cắn ống hút, “Thiệu Giang Tự.”
“Phắc…..” Bách Thiên Tề suýt nữa sặc chết, “Cây vạn tuế? Năm đó cậu dùng mọi cách dụ dỗ hắn, hắn lại không chút động tĩnh gì, có phải sau khi gặp cậu lúc trưởng thành rồi hắn ta lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý? Cuối cùng phát
hiện ra khuôn mặt của cậu trong đám Omega là đẹp nhất?”
“Không phải, tôi tìm hắn bàn việc.”
“Bàn ở trên giường?” Bách Thiên Tề chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ” Cậu
không phải điên rồi chứ? Hắn một chút cũng không thiệt!” Bách Thiên Tề
tức giận nghiến răng, ” Thằng cha đó kiên quyết cự tuyệt cậu, một chút
mặt mũi cũng không giữ cho cậu, cậu còn muốn tiếp tục?! Tôi muốn đánh
chết cậu……”
“Haiz, càng nói càng dài, tất cả mọi người đều
trưởng thành rồi……” Lâm Nhĩ Gia sờ sờ tuyến thể của chính mình, phía dưới bao trùm tuyến thể còn có chút sưng đau, tối hôm qua Thiệu Giang
Tự thật sự rất sinh mãnh, cũng không thèm nể mặt Omega nhỏ bé ngây thơ,
hiện tại nghĩ đến còn làm y đỏ mặt.
“Vậy sao lại đăng ký kết
hôn?” Bách Thiên Tề lộ ra vẻ mặt táo bón, “Cậu lo cậu như vậy không gả
đi được hả?, thế nào cũng có Alpha tình nguyện treo cổ? Chỉ là đánh dấu
tạm thời, sau này dùng lập tức uống chút thuốc ức chế không phải xong
rồi à.”
Lâm Nhĩ Gia giả chết, “Đánh, đánh dấu hoàn toàn rồi…”
Sau một giây tĩnh lặng, thanh âm gào thét của Bách Thiên Tề xuyên qua chân
trời, làm cho Lâm Nhĩ Gia không khỏi nhớ đến một câu thơ —*”Ba đông Tam Hiệp vu hiệp trường, viên minh tam thanh lệ triêm thường”.
Giải thích: Câu này miêu tả khung cảnh Tam Hiệp vào mùa thu, nước cạn gió
lạnh, tiếng vượn kêu thê lương, tràn ngập sự hoang vắng và giết chóc,
càng làm nổi bật không khí ảm đạm của mùa thu.
Không nghĩ tới tình huống nghìn cân treo sợi tóc hiện tại, là Thiệu Giang Tự gọi điện
đến cứu y một mạng, ngăn cản Bách Thiên Tề xông đến bóp cổ y.
Y nghe điện thoại, “Alo.”
“Hết bận chưa?” Giọng nói Thiệu Giang Tự không cảm xúc, “Hôm nay dọn đến nhà tôi đi.”
“A?” Lâm Nhĩ Gia nhìn chằm chằm mũi giày, Bách Thiên Tề xem xét, dán tai nghe trộm điện thoại, “Không được đi.”
“Vậy ngày mai?”
“Không…… Tôi nói……” Lâm Nhĩ Gia khó khăn mở miệng, “Tôi không chuyển nhà,
chúng ta cũng không quen thân, tôi ở nhà anh cũng bất tiện lắm.”
“Tôi không phải chồng của cậu sao?” Đối phương một đao chém xuống.
“Nhưng nhưng nhưng…..” Lâm Nhĩ Gia nói, “Nhưng cũng là có thể ở riêng mà,
anh yên tâm tôi tuyệt đối không quẩy rầy cuộc sống của anh…… Quyết
định vậy đi, bye!”
Y nhanh như chớp cúp điện thoại.
Bách Thiên Tề trực tiếp đánh y một cái, “Cậu có bệnh hả?”
“Tôi làm sao chứ.” Lâm Nhĩ Gia ăn đau đến mức ôm bả vai, “Anh ấy vốn sẽ
không thích tôi a…… Đây chính là kế hoạch bớt việc, thuận tiện cùng
tôi kết hôn, như vậy sẽ không hao tâm tổn trí chậm trễ thời gian đi tìm
Omega khác, có thể chuyên tâm lập nghiệp.”