Chương 42 - Chương 42
Một khắc đó, Kim Thần Dương rốt cục ý thức được, Lâm Nhĩ Gia không phải
không biết tình yêu là gì, mà là tình yêu của y đã khắc sâu vào nơi
khác.
Mặc dù anh sau này cứ nói bóng nói gió đã theo đuổi y ba
năm, khi tốt nghiệp cuối cùng cũng không thành công có được trái tim
người đẹp.
Anh ở trên lễ tốt nghiệp tặng cho Lâm Nhĩ Gia một bó
hoa hồng xanh, Lâm Nhĩ Gia trước đây từng vô số lần cự tuyệt thiện chí
của anh, nhưng nghĩ tới sau này có lẽ hoàn toàn triệt để đường anh anh
đi đường tôi tôi đi, lần này không cự tuyệt anh nữa.
“Kim Tử,
quen biết cậu tôi vui lắm, cậu xứng đáng có những điều tốt hơn.” Lâm Nhĩ Gia cười vẫn là xinh đẹp như thế, “Cảm ơn vì bó hoa, nhưng tôi thích
hoa hồng sâm panh hơn. Tốt nghiệp vui vẻ, tạm biệt nhé!”
Khi Thiệu Giang Tự lưng dài vai rộng khí khái bức người ôm một bó hồng sâm
panh tiến vào phòng riêng bên trong nhà hàng, Kim Thần Dương nhìn chằm
chằm Alpha chất lượng cao hoàn toàn đánh bại anh một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra toàn bộ. Dường như điểm không cam lòng sót lại trong lòng, rốt
cục cũng tan thành mây khói.
Anh đứng dậy cùng Thiệu Giang Tự bắt tay, “Thiệu tiên sinh, tôi từng gặp anh.”
Thiệu Giang Tự nhìn anh, “Tôi cũng từng gặp anh, Kim tiên sinh.”
Nghĩ tới năm đó, lúc Thiệu Giang Tự đường xa bôn ba lặn lội đến Bắc Thị thăm Lâm Nhĩ Gia đã từng thấy qua Kim Thần Dương rất nhiều lần, anh chính là Alpha sóng vai đi vào phòng học cùng Lâm Nhĩ Gia, cũng là tên Alpha
trên lễ tốt nghiệp tặng hoa cho y, sự tồn tại của Kim Thần Dương lúc ấy
làm cho Thiệu Giang Tự bất an thật lâu, lại bó tay không có biện pháp.
Trừ bỏ hai lần kia ra, Thiệu Giang Tự còn tại thư viện chạm mặt Kim Thần
Dương đang cùng Lâm Nhĩ Gia tự học, lần đó bọn họ thậm chí còn nói
chuyện với nhau vài câu.
Chuyện là thế này.
Trước khi cả
hai đến thư viện học, Thiệu Giang Tự nấp sau cây nhìn Kim Thần Dương như keo con chó lẽo đẽo sau mông Lâm Nhĩ Gia, đi theo y đến cửa một tiệm đồ ăn vặt tráng miệng nằm trong khuôn viên trường.
Hắn thấy Lâm Nhĩ Gia hỏi nhân viên bán hàng mấy câu, nhân viên bán hàng lắc lắc đầu, quả cam nhỏ có chút thất vọng rời đi, cùng Kim Thần Dương đồng thời đi về
thư viện.
Chờ cả hai đi xa một đoạn, Thiệu Giang Tự chạy lên, hỏi nhân viên cửa hàng vừa rồi đồ ăn vặt Lâm Nhĩ Gia không mua được là gì.
Nhân viên cửa hàng nói với hắn, là bánh mì ruốc dâu tây, hôm nay đã bán
hết rồi.
Vì thế Thiệu Giang Tự lại làm ra chuyện cảm động.
Hắn chạy ra ngoài trường học, lái xe đi khắp Giang Thị tìm các cửa hàng đồ
ăn vặt trùng tên với cửa hàng bên trong trường, mua hết bánh mì ruốc dâu tây còn dư trên kệ bánh.
Sau đó hắn vội vã chạy về thư viện
trường của Lâm Nhĩ Gia, xách theo một túi lớn đồ ăn vặt đi từng tầng
từng tầng tìm Lâm Nhĩ Gia, rốt cục ở tầng cao nhất tìm được y. Quả cam
nhỏ đang nằm trên bàn nghiêm túc làm đề thi tiếng anh, toàn tâm toàn ý,
căn bản không để Kim Thần Dương ngồi đối diện có cơ hội nói quá hai câu.
Thiệu Giang Tự trốn sau giá sách lẳng lặng nhìn quả cam nhỏ cố gắng học tập
thật lâu, lại một lần ma xui quỷ khiến lấy di động ra, chụp lén một tấm, giống như bảo bối mà lưu trong album ảnh riêng.
*Khu lấy nước
của mỗi tầng đều có một ban công ngoài trời, hắn đến thư viện lén nhìn
Lâm Nhĩ Gia vài lần, cho nên biết quả cam nhỏ học mệt rồi sẽ đi lấy
nước, lại ra ngoài ban công hít thở vài phút, nhìn xuống vườn trường
được phủ xanh dưới lầu giải tỏa đầu óc.
(开水间:(boiled room) này hok biết gọi sao nên gọi tạm là khu uống nước z )
Lát sau, cuối cùng đợi đến khi quả cam nhỏ cầm lấy bình giữ nhiệt đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi đi hướng phòng nước và ban công.
Thiệu Giang Tự vội vã nhanh tay nhanh chân mang theo túi quà vặt từ sau giá
sách bước ra, từ bàn đầu tiên của tầng này bắt đầu triển khai công cuộc
phát bánh ngọt. Mặt không chút thay đổi, ngữ khí đông cứng, máy móc nói: “Tết trung thu sắp tới, tiệm đồ ăn vặt trong trường biếu khách cũ khách mới, miễn phí bánh ngọt, mời dùng.”
Liền như vậy một đường phát
xuống dưới, thẳng đến cuối cùng, đi tới cái bàn ngay góc tường của Kim
Thần Dương cùng Lâm Nhĩ Gia. Thiệu Giang Tự đem lí do sắp xếp hoàn hảo
học thuộc lại một lần, sau đó lấy khoảng mười hai cái bánh mì ruốc dâu
tây từ trong tay đặt hết toàn bộ xuống bàn.
Kim Thần Dương không thể tưởng tượng dò hỏi hắn, “Cho chúng tôi hết sao? Mấy tầng khác không phát hả?”
Thiệu Giang Tự gật đầu đáp: “Mệt rồi, tan làm đây.” Sau đó cũng không thèm quay đầu mà đi mất.
Nhưng chưa đi được bao xa, chỉ là quay lại tiếp tục nấp sau giá sách ngay điểm mù của cái bàn.
Mãi đến khi Lâm Nhĩ Gia lấy nước hít thở không khí xong xuôi quay về mới
phát hiện đâu đâu cũng là bánh, sau khi nghe ngóng ngọ nguồn sự việc từ
Kim Thần Dương, y mới lộ ra mặt cười kinh hỉ cùng vui vẻ, lúc này hắn
mới lưu luyến rời đi, vội đi ra sân bay.
“Thiệu tiên sinh năm đó vì không muốn để lộ dấu vết tặng bánh ngọt cho cậu, liền phung phí tặng hết cả một tầng.”
Kim Thần Dương với người qua rót trà cho Thiệu Giang Tự, sau đó chậm rãi
đem chuyện này nói ra, Lâm Nhĩ Gia nghe xong vô cùng sửng sốt.
Nội dung vở kịch này thực sự là vô tận?
Thiệu Giang Tự bí ẩn này tới cùng đã len lút vì y làm bao nhiêu chuyện?
Lâm Nhĩ Gia dưới bàn âm thầm nắm chặt tay Thiệu Giang Tự. Trong lòng ngọt
ngào nở hoa, khuôn mặt hạnh phúc nổi lên một lớp ửng đỏ.
Y nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh, ngày mai tan làm em đi mua chút đồ đến ăn cùng anh được không.”
Thiệu Giang Tự xoa xoa đốt ngón tay y, “Được, cùng đi nhé.”
Kim Thần Dương tự nhiên điếc ngang, mắt không thấy tai không nghe một màn
ngọt ngào ân ái này, nâng tay uống một hơi cạn chén trà, giống như vẫn
đau khổ, nhưng trong lòng anh bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi.
Phục vụ đã bắt đầu gõ cửa lần lượt lên món, do màn chào hỏi khi nãy, không
khí trong phòng thoáng chốc đã dễ chịu hòa hợp chút đỉnh.
Kim
Thần Dương nghĩ nghĩ, giơ đũa giải thích: “Tôi đơn giản chỉ là muốn cùng Tiểu Lâm Tử ôn lại chuyện cũ, các người phí thời gian nhiều năm như vậy mới bên nhau, hiện tại kết hôn thành gia lập thất, tôi cũng biết mình
chen không nổi. Bữa hôm nay tôi mời, coi như là chúc phúc, cũng như cho
tôi tự mình giải quyết khúc mắc, được chứ?”
Thiệu Giang Tự gật đầu, “Được. Có cơ hội tôi dẫn Gia Gia đến Giang Thị, đến lúc đó lại mời Kim tiên sinh ôn chuyện xưa.”
Lâm Nhĩ Gia rúc vào bên cạnh Thiệu Giang Tự gật đầu như giã tỏi, “Kim Tử,
tôi vẫn sẽ nói câu nói đó, quen biết cậu tôi rất vui, cậu xứng đáng với
những điều tốt hơn, nhất định có thể tìm được.”
Kim Thần Dương nghe vậy ha ha cười, khoát tay nói: “Cừ thật, thẻ người tốt là dành cho tôi đấy, ăn cơm ăn cơm.”
Sau khi ăn xong, tạm biệt Kim Thần Dương, Lâm Nhĩ Gia bị Thiệu Giang Tự dẫn quay về chỗ ngồi trên xe.
———
‼️
T có lưu mấy bộ truyện cổ trang, hiện đại, giới giải trí, người cá, kinh
dị,…mà chưa biết nên dịch bộ nào zì bộ nào đối với t cũng hay , mấy chị pónk cho t xin ý kiến, mấy chị thích thể loại nào cmt góp zui ii.