Chương 30 - Chương 30
Người gọi điện thoại tới là Thiệu Giang Khâu, em họ của Thiệu Giang Tự,
cũng là Alpha, hiện đang ở nước ngoài học đại học, mỗi năm về nước một
lần. Từ trước đến nay vốn đã quen thuộc tên nhóc này, mặc dù bọn họ rất
lâu không liên lạc cũng như gặp mặt, dù vậy cũng sẽ không khiến bầu
không khí nói chuyện trở nên xấu hổ. Thiệu Giang Khâu nghịch ngợm, ham
chơi, thiếu suy nghĩ, học lực tầm thường, nhưng lại vô cùng lanh lợi.
“Có thể đến ở, nhưng hai ngày nay không được.” Thiệu Giang Tự hạ giọng, “Cậu đi tới chỗ ba anh ở hai ngày, chờ tin tức anh.”
“Hả?” Thiệu Giang Khâu bắt đầu náo loạn, “Em sợ bác cả lắm, bác cả hung dữ thấy mồ.”
“Thôi đi, ông ấy không hung dữ với cậu đâu, ông ấy thích dáng vẻ như keo dính chuột của cậu, cậu tới có lẽ khiến ông ấy cảm nhận được niềm vui gia
đình đoàn tụ không chừng.”
Thiệu Giang Khâu vô cùng đau đớn, “Không phải…… Anh, tại sao không cho em đến ở chứ?”
“Omega của anh đang trong thời kỳ phát tình.” Thiệu Giang Tự bình tĩnh trả lời, “Không thể cho Alpha khác đến gần.”
“…… Hả hả hả?” Thiệu Giang Khâu bỗng nhiên hưng phấn, “Em có chị dâu?”
“Ừ.” Thiệu Giang Tự không tự giác nâng khóe miệng.
“Oa oa oa oa! Vậy được rồi, vậy nếu như chị dâu nghỉ ngơi hồi phục tốt, anh đừng quên liên lạc với em nha, em sẽ chuẩn bị quà lớn cho chị dâu, em
nghĩ cái đã, chuẩn bị gì thì tốt nhất ta, chị dâu đang làm việc gì hả
anh…… Alo? Alo anh ơi?”
Thiệu Giang Tự bên này chịu không nổi dứt khoác cúp điện thoại.
Ngày thứ tư của kỳ phát tình, trời sập tối, Lâm Nhĩ Gia nằm trong ổ chăn ấm
áp mềm mại từ từ tỉnh dậy, cả người thoải mái, đầu óc thanh tỉnh, biết
bản thân hẳn là vượt qua được kỳ phát tình này.
Y lớn đến như
vậy, đây là kỳ phát tình hạnh phúc thoải mái nhất, toàn bộ quá trình
luôn có Alpha ở bên chăm sóc trấn an, gặp ác mộng hoặc khi khó chịu một
khóc hai nháo cũng có người kiên nhẫn nhỏ nhẹ dỗ dành.
Có nhu cầu có thể không cần mặt mũi quấn lấy người khác đòi hỏi, khi đầu óc mơ hồ
trắng trợn gọi không biết bao nhiêu lần hai tiếng chồng ơi, sẽ không xấu hổ thẹn thùng nữa.
Y ngồi dậy, lười biếng duỗi người, đột nhiên
thoáng thấy ngón áp út bên tay phải có nhiều hơn một món đồ—— là nhẫn,
đơn giản tỉ mỉ, vật liệu cầu kỳ, không biết chiếc nhẫn được đeo lên tay
từ bao giờ.
Y nhắm mắt cố sức chăm chú hồi tưởng một lúc lâu, rốt cục có chút ấn tượng. Hình như là lúc thân mật đêm qua, Thiệu Giang Tự
đeo vào tay y. Nhưng về phần tiền căn hậu quả, y lúc ấy thật sự thần trí không rõ, có phần nghĩ không ra.
Thiệu Giang Tự đang ở phòng
sách làm việc, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tâm tình không tự giác vui mừng. Hắn tháo kính mắt, xoa xoa xương mũi,
liền thấy Omega của mình ló đầu nhìn vào trong, đi đến.
“Còn khó chịu không?” Thiệu Giang Tự ý bảo y lại đây, đợi cho Lâm Nhĩ Gia đi tới, đem người kéo vào trong trong lòng ngực.
Lâm Nhĩ Gia lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, bị hành động tự nhiên thân mật
này làm cho mặt y có chút đỏ, âm thanh nho nhỏ nói lời cảm tạ:”Kỳ phát
tình….. qua rồi, hai ngày nay anh vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Thiệu Giang Tự cười nhẹ, “Anh cũng rất vui mà.”
“Cái này……” Lâm Nhĩ Gia đỏ mặt giơ tay phải, xòe năm ngón tay, di chyển
chiếc nhẫn đang mang trên ngón áp út, “Em muốn hỏi, cái này.”
Thiệu Giang Tự cầm tay y, trên ngón áp út của hắn cũng đang đeo một chiếc
nhẫn có kiểu dáng giống y, “Đây là nhẫn cưới của chúng ta.” Hắn ngắm
nghía ngón tay có khớp xương mảnh mai nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Nhĩ Gia, “Đặt làm xong từ lâu rồi, đặt ở tủ đầu giường, nhưng vẫn chưa tìm được
thời điểm thích hợp đeo cho em, kéo dài tới hiện tại.”
Lâm Nhĩ Gia nhỏ giọng “Ồ” một chút, gật gật đầu, “Vậy hôm qua vì sao lại cho em.”
“Bởi vì……” Thiệu Giang Tự dừng một lát, “Bởi vì ngày hôm qua lúc hôn
ngón tay của em, cảm thấy tay đẹp như kia, mặt trên hình như vẫn còn
thiếu gì đó. Hơn nữa hôm nay khi em gọi anh là chồng ơi, gọi dễ nghe
lắm, muốn khen thưởng cho em.”
“Em có thể không nhớ rõ.” Hắn ở bên tai Lâm Nhĩ Gia tiếp tục giảng đạo, “Sau khi đeo nhẫn xong em rất vui, càng chủ động hơn.”
“Được được được, biết rồi!” Lâm Nhĩ Gia xấu hổ giận dữ không chịu nổi, che miệng nam nhân, “Đừng nói nữa, mặt dày chết đi được.”
Lâm Nhĩ Gia hôm nay trên đường tan làm về nhà muốn ăn đồ ngọt, ngại ngùng
làm phiền Tiểu Trương lái xe đi đến một cửa tiệm bán đồ ngọt nổi tiếng,
mua mấy cái bánh su kem, còn có mấy miếng bánh ngọt.
Hôm nay công ty Thiệu Giang Tự có chuyện quan trọng phải xử lý, trên tin nhắn Wechat hắn nói sẽ về nhà trễ một tý. Lâm Nhĩ Gia ngoài miệng tỏ vẻ thấu hiểu,
trong lòng đã có nhiều phần nhớ đối phương, y đem chuyện này quy cho cảm xúc ỷ lại sau kỳ phát tình vẫn chưa hoàn toàn thoát ly kịp.
Vội
hoàn thành nốt công việc cuối cùng, y ngồi trên bàn làm việc nghĩ nghĩ,
mở máy tính bản, đem bức tranh”Học sinh cấp ba Thiệu Giang Tự giải đề
toán” gửi sang điện thoại, đặt làm hình nền chờ.
Vừa đẩy cửa vào nhà, y chợt nghe một câu chào hỏi xa lạ nhiệt tình bắn ra bốn phía, bị hù dọa một phen.
Là đứa nhỏ trước nay chưa từng gặp, bề ngoài khoảng hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú đáng yêu, giống như khỉ con chạy loạn trước mặt y, hô lớn:
“Chị dâu!”
“A?” Lâm Nhĩ Gia mang bọc bánh ngọt to sửng sờ tại chỗ, “Cậu là?”
“Em tên Thiệu Giang Khâu, Thiệu Giang Tự là anh họ em, em vừa được nghỉ
đông, nên trở về Ninh Thi, ba mẹ không ở nhà, đến ở nhờ vài ngày, hì
hì.” Đứa nhỏ mặt đầy ý cười, “Chị dâu đẹp quá, hôm nay em đến công ty
tìm anh họ lấy chìa khóa, ảnh cho em coi ảnh chụp giấy chứng nhận kết
hôn, em cũng đã kinh ngạc một lần rồi.”
Lâm Nhĩ Gia cuối cùng
hiểu rõ tình huống, lập tức lại phát hiện chi tiết thú vị, “Thiệu Giang
Tự chủ động cho cậu xem ảnh chụp của chúng tôi?”
“Cũng không phải nha!” Thiệu Giang Khâu tấm tắc hai tiếng, “Tìm được Omega như anh, có
thể khiến anh họ khoe khoang như vậy, hẳn là ảnh rất tự hào đó.”
Lúc này di động trong túi đột ngột ting ting hai tiếng, là tin nhắn, Lâm
Nhĩ Gia lấy ra nhìn một cái, là Thiệu Giang Tự gửi tới hai tin nhắn ân
cần hỏi thăm.
“Thiệu Giang Khâu ở nhà?”
“Bảo trì khoảng cách với nó.”
Lâm Nhĩ Gia thay dép lê vào nhà, nhìn chằm chằm màn hình di động nhiều ít
có điểm buồn cười, trả lời hắn: “Thằng nhóc dễ thương lắm.”
Lại qua vài giây, Thiệu Giang Tự nhắn thêm.
“Anh ở đây sắp xong rồi.”
“Anh lập tức trở về.”