Chương 29 - Chương 29
“Anh đi đâu?”
“Sân bay, anh muốn đi Bắc Thị.” Lâm Nhĩ Gia nhắm mắt lại, “Em trốn học tiễn anh, khóc không thở được.”
Thiệu Giang Tự vỗ nhẹ lưng cho y dễ thở, nghe vậy động tác dừng một chút, “Lúc đó em đi tiễn anh?”
Thiệu Giang Tự tuyệt tình từ chối lời tỏ tình của y, quá đáng ném thư tình
của y xuống nước, nói hắn mất mặt, đem y bỏ lại phía sau, ngày đó Thiệu
Giang Tự rời Ninh Thị đi Bắc Thị, Lâm Nhĩ Gia tuy vậy nhưng vẫn lén ra
sân bay tiễn hắn.
“Đi, thiệt là không có tiên đồ mà.” Lâm Nhĩ Gia gật đầu, “Em ghé vào tường thủy tinh ngoài sân bay, thấy anh cùng Lí Mộc Vãn.”
“Em đi tạm biệt anh, dự định cuối cùng là lặng lẽ nhìn anh một chút, sau
này sẽ không gặp anh nữa.” Y tiếp tục nói, “Nhưng khi thấy anh đi, lại
rất khổ sở.”
Thiệu Giang Tự cúi đầu hôn mặt y, hôn đi những giọt nước mắt chưa khô, “Về sau anh sẽ không đi đâu hết, không bao giờ đi nữa.”
“Ừm……” Bị vây giữa thân thể và giọng nói mềm mại của Omega hương cam trong
thời kỳ phát tình, hết sức bày tỏ không muốn rời xa Alpha của mình, thậm chí nói không cần suy nghĩ, “Em chỉ tốt với anh thôi, anh muốn thế nào
cũng được, đừng không cần em.”
Thiệu Giang Tự ôm chặt y, kiên nhẫn dỗ dành y, phóng thích tin tức tố trấn an y, thẳng đến khi người trong lồng ngực rốt cuộc cũng an tâm nặng nề
chìm vào giấc ngủ.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong
lồng ngực, đáy lòng mềm mại một chút, đột nhiên nhớ tới thời điểm học
cấp ba nhiều năm trước, hắn cũng từng trong lúc vô tình thấy qua một lần Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên phát tình.
Đó là năm Lâm Nhĩ Gia lớp 11,
mùa đông Ninh Thị với kỳ phát tình của y cùng nhau đến. Trên đường từ
quầy căn tin mua nước cho Thiệu Giang Tự trở về sân bóng rổ, Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên cảm giác chỗ tuyến thể một trận nóng rực, lập tức ý thức
được, kỳ phát tình của mình đã đến.
May là ngày đó y đã chuẩn bị
trước, ở trong túi tìm thuốc ức chế, vội vàng trốn sau một thân cây tiêm thuốc vào tuyến thể, miễn cưỡng ức chế tin tức tố trên cơ thể suýt chút nữa đã phóng thích ra ngoài.
Xem ra hôm nay không thể đi tới sân bóng quấn lấy Thiệu Giang Tự, hơn nữa kế tiếp mấy ngày không có biện
pháp ở trước mặt hắn tung tăng chạy nhảy. Lâm Nhĩ Gia xoa tuyến thể bản
thân từ sau cây đi ra, nhỏ giọng thở dài, cam chịu số phận đi hướng
ngược lại sân bóng rổ, đi đến khu phòng học, tìm chủ nhiệm xin nghỉ, sau đó thu dọn ít đồ về nhà.
Đợi đến y trên lưng đeo túi xách vô tri vô giác đi khỏi khu phòng học đã là hai mươi phút sau, ánh mặt trời
buổi chiều ôn hòa ấm áp, y lại một trận đầu váng mắt hoa.
Hiện
tại đã là thời gian lên lớp, trên sân thể dục không một người, Lâm Nhĩ
Gia đang đầu cháng váng não nở căng ở trong lòng lập kế hoạch làm lão
Lâm sắp xếp cho y một phòng cách ly trú mấy ngày, tin tức tố của mình đỡ phải quấy rầy đến mẹ con Tôn Anh, bỗng nhiên nghe được phía sau có
người gọi y, “Lâm Nhĩ Gia.”
Y phản ứng chậm nửa nhịp quay người
lại, chỉ thấy Thiệu Giang Tự mới vừa đánh bóng rổ xong mang theo áo
khoác đồng phục hướng y đi qua.
Hiện tại đầu óc Lâm Nhĩ Gia không tỉnh táo lắm, nhưng cũng biết người này ngay lúc này nên ở trên lớp, “Sao anh trốn học?”
Đối phương không trả lời, hỏi lại y, “Nước của tôi đâu?”
“Anh vì chuyện này nên mới trốn học hả?” Lâm Nhĩ Gia khó có thể lý giải, từ
trong cặp lấy ra chai nước uống thể thao vừa mua cho hắn, đưa qua, “Cho
anh.”
Thiệu Giang Tự nhận đồ uống, nhưng không xoay người rời đi, “Cậu ổn không.”
“Vẫn ổn a.”
“Khi nãy các Alpha chơi bóng rổ cùng nhau đều nói ngửi thấy được tin tức tố
đậm mùi cam của Omega, có phải kỳ phát tình của cậu tới rồi không.”
“A, vâng.” Lâm Nhĩ Gia gật đầu thừa nhận, “Cho nên em muốn xin phép về nhà.”
“Tiêm thuốc ức chế chưa?” Thiệu Giang Tự hỏi, trầm ngâm một lát lại truy vấn
thêm một câu, “Vừa rồi cậu một mình đi mua nước, không có Alpha thì phải làm sao.”
“A….. tiêm rồi.” Lâm Nhĩ Gia trong lòng nghi hoặc,
nhưng vẫn là nhất nhất đáp lại, “Em đánh nhau lợi hại có tiếng, không
tiêm thuốc ức chế xung quanh mấy dặm cũng không có Alpha dám động vào em đâu.”
“Ừm.” Nghe vậy Thiệu Giang Tự biểu tình nghiêm nghị giống như dịu đi một ít, “Có người tới đón cậu?”
“Có, ba em.” Lâm Nhĩ Gia mơ mơ màng màng, rốt cục ý thức được, “Anh lo lắng như vậy cho em làm gì cơ chứ?”
Thiệu Giang Tự mặt không đổi sắc, “Tôi không có.”
“Ồ…… Vậy được rồi.” Kỳ phát tình của Lâm Nhĩ Gia vừa đến sẽ không dễ chịu,
đứa nhỏ dường như chu chu miệng, đột nhiên thần tình chờ mong hỏi, “Bây
giờ em có thơm không?”
Y thậm chí tiến tới hai bước, hướng trước
mặt Thiệu Giang Tự tiếp cận hắn. Trong kỳ phát tình trên người y mang
theo chút hương sữa cam thơm ngọt nhè nhẹ, so với thường ngày càng ngọt
và thơm hơn chút, làm cho người khác nhịn không được muốn tới gần.
Thiệu Giang Tự mơ màng, không tự nhiên nói: “…… Ừm.”
Nghe được câu trả lời khẳng định thuyết phục, Lâm Nhĩ Gia bỗng nhiên quăng cặp, bắt đầu cởi áo khoác.
“Cậu muốn làm gì?” Thiệu Giang Tự thực hoảng sợ. Tiểu Omega này tuy rằng
ngày thường thích trêu chọc hắn, nhưng đều nói miệng, chưa bao giờ vượt
ranh giới, hôm nay vậy là sao đây.
Lâm Nhĩ Gia không để ý tới
hắn, đem áo khoác cởi ra vo lại thành hình tròn, nhét vào lồng ngực
Thiệu Giang Tự, sau đó không khỏi phân trần lấy áo khoác đồng phục của
Thiệu Giang Tự kéo vào lòng mình, coi như bảo bối ôm chặt lấy.
“Thiệu Giang Tự, em cho anh mượn áo khoác em hai ngày, anh mặc có lẽ hơi nhỏ,
mặc đỡ một chút.” Lâm Nhĩ Gia ôm áo khoác đồng phục, xách cặp lên, tiếng nói nho nhỏ làm nũng, “Áo của anh cũng cho em mượn mấy ngày đi, khi trở lại em sẽ giặt sạch sẽ trả cho anh, được không.”
Bị vẻ mặt ngây
thơ của quả cam nhỏ nhìn, cùng với hành vi kỳ lạ hồ ngôn loạn ngữ của y, yết hầu Thiệu Giang Tự có chút khô khốc. Áo khoác đồng phục của quả cam nhỏ trong lồng ngực tựa hồ trong phút chốc cực kỳ mê người, làm cho hắn có chút không muốn trả về.
Giằng co sau một lúc lâu, hắn nghe thấy chính mình ma xui quỷ khiến cúi đầu lên tiếng: “Được.”
Ký ức chợt hiện về, Thiệu Giang Tự không buồn ngủ. Hắn chỉnh lại góc chăn
cho Lâm Nhĩ Gia, đi đến ban công hóng gió. Hắn không có thói quen hút
thuốc, bằng không tại thời điểm này ngậm điếu thuốc phun hai lần khói
cũng coi như là hợp lý.
Lúc này, di động cầm trong tay bỗng nhiên vang lên, Thiệu Giang Tự không khỏi vui mừng rằng bản thân may mắn đi
ra khỏi phòng từ trước, bằng không cuộc điện thoại này dám chắc sẽ đánh
thức Omega hắn thật vất vả lắm mới dỗ ngủ được.
Hắn nhận điện
thoại, bên kia chỉ một thoáng liền truyền đến thanh âm gào khóc thảm
thiết: “Ca! Ca ca! Cứu mạng! Ngày mai em được nghỉ đông sẽ quay về Ninh
Thị, nhưng ba mẹ em ra ngoài đi du dịch hết rồi, xin anh thương xót thu
nhận em!”