Chương 27 - Chương 27
“Xin chào xin chào! Anh trai tôi vốn dĩ muốn giới thiệu cậu với tôi, kết quả nghe nói cậu đã kết hôn rồi.” Đoàn Lương Viện cảm thán nói, “Thật
sự quá đáng tiếc. Người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”
Thôi Tiểu Hạo: “Quả thật là đáng tiếc.”
“……” Lâm Nhĩ Gia cho Thôi Tiểu Hạo một đao sắc bén, quay sang lễ phép cười
cười, “Đoạn tiểu thư cứ nói đùa, phụ nữ Alpha xuất sắc ưu tú như cô,
nhất định rất nhanh sẽ tìm được Omega ưng ý.”
“Ha ha, cảm ơn vì
đã khen, cậu cũng vậy mà. Lúc trước tôi du học ở nước ngoài, mới vừa tốt nghiệp nên về nước làm việc, thật sự không biết có người giới thiệu tôi cho cậu.”
Đoàn Lương Viện tính tình nhiệt tình tiêu sái, cô nàng cùng với ông anh trai *nửa hướng nội nửa hướng ngoại của mình thật sự không giống nhau. Nếu không phải Thiệu Giang Tự nhanh hơn
một bước, chắc hẳn Lâm Nhĩ Gia cùng nàng sẽ phát triển quan hệ. Lão cây
vạn tuế kia nhặt được một Omega người gặp người yêu, chỉ biết thầm hạnh
phúc trong lòng.
(闷骚: dùng để chỉ những người có vẻ
ngoài điềm tĩnh và hướng nội nhưng thực chất lại sôi nổi và nhiệt tình,
mang nhiều suy nghĩ. Những người như vậy không dễ dàng bộc lộ cảm xúc cá nhân cũng như những thay đổi trong cảm xúc, nhưng trong những hoàn cảnh hoặc hoàn cảnh cụ thể, họ thường hành xử một cách bất ngờ.
Này kh biết dịch sao cho hợp lý ‘)) mà thấy cái tính anh Lương Tài giống t nên dịch thành nửa hướng nội nửa hướng ngoại luôn ????)
Cuộc nói chuyện bàn bạc hạng mục vô cùng thuận lợi, cuối cùng đưa ra thỏa
thuận, hai bên ký hợp đồng, bắt tay kết thúc cuộc hẹn. Lâm Nhĩ Gia đứng
lên liền nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, não như muốn nổ tung,
cùng Thôi Tiểu chào hỏi xong, chuẩn bị đi vào toilet rửa mặt cho tỉnh
táo một chút, bằng không y sợ đợi lát nữa lái xe không cẩn thận đi nhầm
đường.
Không ngờ cuộc đời hệt như trò đùa, thời kỳ phát tình của y chính là lúc này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn xuất hiện, vừa đúng lúc đánh úp y ở
trong nhà vệ sinh.
“Đi đời nhà ma rồi.” Sau khi rửa mặt xong, Lâm Nhĩ Gia rốt cục ý thức được chuyện lớn không hay, y lập tức xoay người
khóa trái cửa toilet. Thuốc ức chế ở trong túi, túi ở trên xe, y vừa
định gọi điện cho Thôi Tiểu Hạo bảo anh ta đến giúp đỡ mang đồ lại đây,
lại bỗng nhiên nhớ tới, chìa khóa xe ở trên người mình.
Nguy rồi, vòng lặp vô hạn, không thể cứu chữa.
Y có thể cảm nhận được tin tức tố vị cam của bản thân đang không thể
khống chế mà từ bên dưới miếng dán tuyến thể ào ạt tỏa ra, ngày càng
nồng nặc dày đặt không khí bốn phía xung quanh.
Thời điểm lúc
trước còn học đại học, vì để giảm thiểu chuyên ngoài ý muốn, rất nhiều
chỗ trong vườn trường đã cho trang bị thuốc ức chế, loại thiết kế chu
đáo này đã từng cứu Lâm Nhĩ Gia khi đột ngột phát tình.
Nhưng mà
lần này, y tìm một vòng, tuyệt vọng phát hiện bên trong tòa nhà lớn này, tối thiểu ở trong nhà vệ sinh, không chỗ nào có thuốc ức chế.
Dòng người lui tới toilet trong cao ốc rất nhiều, bởi vậy số lượng Alpha
cũng không thiếu, Lâm Nhĩ Gia có thể cảm nhận được, bên ngoài đã có mấy
Alpha cảm ứng được tin tức tố của y, đang hướng y đi tới.
Rất
nhanh liền vang lên tiếng đập cửa, cùng tiếng hỏi thăm liên tục đến từ
Alpha xa lạ nào đó, “Bên trong có người không? Cần hỗ trợ không? Mở cửa
được chứ?”
Ba bốn tên Alpha sói xám giả cừu non rõ như ban ngày
phóng thích tin tức tố nhằm áp chế câu dẫn y, Lâm Nhĩ Gia bất kể thế nào cũng không mở cửa.
“Mình phải làm sao đây…… Thiệu Giang Tự đã nhắc nhở mình trước, mình đúng là tên ngốc.”
Lâm Nhĩ Gia hung hăng mắng chính mình, Alpha bên ngoài cố ý phóng thích tin tức tố khiến cơ thể y mềm nhũn, ý thức bắt đầu cùng bản năng phân cao
thấp. Y run run lấy di động, gọi điện thoại cho Thiệu Giang Tự.
Sau hai tiếng vang, đầu dây bên kia đã bắt máy, “Gia Gia, làm sao vậy?”
“Thiệu Giang Tự……” Lâm Nhĩ Gia trong tiếng đập cửa đứt quảng yếu ớt nói,
“Mau tới cứu em, trên người không mang theo thuốc ức chế, em, em, em
phát tình rồi…… Bên ngoài hiện tại đều là Alpha, em, em có chút sợ.”
Thiệu Giang Tự thanh âm lộ ra lo lắng, “Ngoan, đừng sợ.” Bên kia đầu dây điện thoại lập tức truyền đến bước chân dồn dập, “Chia sẻ vị trí cho anh.”
“Dạ.” Vẫn duy trì trò chuyện, Lâm Nhĩ Gia run rẩy gửi định vị qua.
“Mấy Alpha kia hiện tại tiến vào chưa?” Thiệu Giang Tự hỏi.
“Vào…… Vào không được.” Lâm Nhĩ Gia bị càng lúc càng nhiều tin tức tố ngoài
cửa áp chế đến nhũn cả chân, cố nhịn xuống bản năng, không mở cửa, dựa
vào tường ngồi xổm xuống, “Em khóa trái cửa.”
“Làm tốt lắm, bảo
bối ngoan lắm.” Thiệu Giang Tự bên kia nghe điện thoại, vừa khởi động
xe, vừa dỗ dành trấn an tiểu hài tử, “Đừng mở cửa cho bọn họ, nhất định
phải chờ anh, biết không bảo bối.”
“Em không mở……” Lâm Nhĩ
Gia nói, trong giọng nói mang điểm ảo não cùng sốt ruột, “Nhưng mà, em
cứ phóng thích tin tức tố dụ bọn họ đến đây…… Bọn họ muốn em ra
ngoài, có rất nhiều người, một mực dụ em đi ra……”
“Cục cưng,
Gia Gia……” Thiệu Giang Tự nghe được cũng rất sốt ruột, một mực bấm
còi xe, “Em nghe anh nói, không được cúp điện thoại, duy trì tỉnh táo.”
“Ân…… Được.” Lâm Nhĩ Gia hít hít mũi, ý thức bắt đầu mơ hồ, y hung hăng cắn ngón tay một chút để có thể tỉnh táo.
Thiệu Giang Tự hỏi y: “Em còn nhớ rõ cấp ba năm ấy, buổi tối tự học hôm đó em trải qua sinh nhật năm mười tám tuổi, trên sân thể dục có người đốt
pháo hoa cùng đèn Khổng Minh không?”
“Nhớ…… Nhớ rõ, pháo hoa
đặc biệt đẹp. Lúc đó em ngồi…… dựa vào cửa sổ, thấy rất rõ.” Lâm Nhĩ Gia nhắm mắt lại, run run ôm chặt chính mình, “Thầy chủ nhiệm truy cứu
thật lâu, cũng không tra được là ai làm.”
“Còn nhớ rõ phía trên đèn Khổng Minh vẽ cái gì không?” Giọng nói Thiệu Giang lại truyền tới.
“Trên mỗi mặt đều có hình vẽ…… Hình như là dấu cộng.” Lâm Nhĩ Gia từ câu
hỏi của hắn nhớ lại, “Dấu cộng thật lớn…… Không biết có ý nghĩa gì.”
“Tiểu ngốc tử.” Thiệu Giang Tự nói, “Dấu cộng là em đó. Em không nhớ rõ sao,
mấy bức thư tình em viết cho anh, trên phần ký tên đều là dấu cộng.”
( Tên của Gia Gia cũng có nghĩa là dấu cộng á. Cho nên ẻm viết thư tình xong rồi ký tên bằng dấu cộng luôn ????.)
“Dấu cộng là em?” Lâm Nhĩ Gia ý thức lại bắt đầu mơ hồ, lại cắn chính mình một cái, “Vậy đèn Khổng Minh là thả…… cho em?”
“Đèn Khổng Minh, pháo hoa, đều thả vì em hết.” Thiệu Giang Tự ôn nhu nói, “Chỉ muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Thiệu Giang Tự lúc ấy ở Bắc Thị học đại học, sinh nhật mười tám tuổi của Lâm
Nhĩ Gia, hắn ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ chạy đến Giang Thị, đuổi tới trường học Lâm Nhĩ Gia mới chuyển đến, lưng đeo một túi pháo hoa cùng
đèn Khổng Minh, ở đằng sau bức tường lặng lẽ leo vào trường học. Làm
xằng làm bậy một phen sau đó lại trèo tường chạy trốn, trước khi Thiệu
Nhân Hoa phát hiện tung tích của hắn, hắn lại ngồi máy bay bay về Bắc
Thị.
Quá trình thực mỏi mệt, nhưng hắn thực thỏa mãn.
Hắn
lúc ấy còn không thể nói với Lâm Nhĩ Gia rằng hắn thích y, nhưng hắn
nhất định phải làm cho quả cam nhỏ trong lòng biết rằng, ngày sinh nhật
của y, những điều tuyệt vời cũng có thể xảy ra.