Chương 9
Y xấu hổ, y chỉ là một tiểu omega ngây thơ chưa trải sự đời thôi mà —— hôn lâu quá đi!
Cuối cùng cũng tách ra, môi Lâm Nhĩ Gia bị mút đến phát tê, nhỏ giọng hỏi: “Anh hôn tôi làm gì…..”
Thiệu Giang Tự lần mò dùng ngón tay xoa xoa miệng cho y, giải thích nói: “Tôi hỏi trợ lý Alpha đã kết hôn, cậu ta nói triệu chứng bệnh của cậu nếu như tái phát, chính là tôi chăm sóc không đủ.” Hắn dừng một chút, “Ngoại trừ ôm, chúng ta phải làm chuyện thân mật hơn, mới có thể ổn định tình trạng khỏe mạnh cho cậu.”
“Ồ……” Lâm Nhĩ Gia gật gật đầu, còn tưởng hormone của sếp tổng bỗng nhiên ưa thích mình, hóa ra vẫn là thực hiện tốt trách nhiệm của người làm chồng. Được lắm được lắm, đúng là không ngờ tới được.
Lâm Nhĩ Gia từ trong ngực Thiệu Giang Tự lui ra, tìm kiếm rồi nhặt lên balo bản thân vừa nãy ném xuống đất, vỗ vỗ bụi, ‘Tôi không sao, chúng ta đi về thôi.”
Trên đường về nhà, Lâm Nhĩ Gia ngồi trên ghế phó lái nhìn cảnh đêm lung linh ngoài cửa sổ, đột nhiên có chuyện muốn hỏi, liền trực tiếp hỏi: “Sao anh lại tự lái xe đến?”
Thiệu Giang Tự lái xe không chớp mắt, “Tôi nghĩ không có tài xế cậu sẽ dễ chịu hơn chút.”
“…… Cũng không tệ lắm.” Lâm Nhĩ Gia nghĩ thầm, kỳ thật có anh bên cạnh tôi cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, không bằng đến giao lộ phía trước anh xuống xe đi, tự tôi lái xe về nhà.
Y nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh làm sao biết vị trí công ty của tôi? Còn lần trước, sao anh biết chỗ tôi ở?”
Thiệu Giang Tự cười nhẹ, “Tôi xuất hiện đúng lúc?”
Lâm Nhĩ Gia tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng: “…… Ờm.”
“Tôi hỏi bạn tốt Bách Thiên Tề của cậu.”
“A?” Lâm Nhĩ Gia quả muốn mắt trợn trắng —— Bách Thiên Tề ngươi này ngoài mặt không đồng ý hôn sự kì thực lại đang *ám độ trần thương, Bách Thiên Tề, tôi thật đúng là cám ơn ngài!
( Làm điều gì đó công khai, lộ liễu để thu hút sự chú ý của đối phương, tạo điều kiện cho hành động thực tế được tiến hành mà không bị phát hiện, nhằm đạt được mục đích khiến đối phương bối rối; thường là dùng để chỉ các hoạt động tích cực làm cho đối phương hoang mang, bí mật tiến hành các hoạt động khác nhằm đạt mục đích giành thắng lợi một cách bất ngờ.
Anh Bách ảnh giả bộ nói phản đối chứ trong lòng anh muốn đem bán Gia Gia cho Giang Giang rùi ‘)))))
“Lúc khó chịu có thể thử đến tìm tôi, không cần gắng gượng.” Thiệu Giang Tự xoay mặt nhìn y, “Chúng ta đã kết hôn, tôi là Alpha của cậu, tôi không ngại phiền phức.”
“…… Được được được.” Lâm Nhĩ Gia đem mặt hung hăng hướng ra ngoài cửa sổ.
Thiệu Giang Tự tự mình nói: “Khi không thoải mái cậu phải lập tức nói cho tôi biết, tôi mới có thể kịp thời trấn an cậu, cậu mới có thể nhanh vượt qua được thời kỳ thích ứng, biết chưa?”
“Được được được.” Lâm Nhĩ Gia liên tục phụ họa nói.
“Vậy đêm nay chúng ta không cần phân giường ngủ.” =)))
“Được…… hả?” Lâm Nhĩ Gia đem mặt quay trở về.
Thiệu Giang Tự như cũ không chớp mắt, “Quyết định vậy đi.”
Một chiếc giường, hai cái chăn, Lâm Nhĩ Gia rửa mặt xong nghe được mùi hương gỗ tùng bách mát lạnh dễ chịu, cứng nhắc nằm xuống kế bên, mặc dù động tác không lớn, grap chải giường vẫn phát ra âm thanh ma sát nho nhỏ.
Thiệu Giang Tự mở miệng: “Có muốn dùng đèn ngủ không?”
“Không cần không cần.” Lâm Nhĩ Gia động tác bị kiềm hãm, “Không sao, thế này cũng được.”
Ngoài miệng khách sáo, thật ra trong lòng y đã bắt đầu nhớ đến phòng kế bên, đèn ngủ nhỏ quả cam kia giống như *được thiết kế riêng vì y, ấm áp lại an toàn
(量身定做: thành ngữ tiếng Trung. Nó có nghĩa là tùy chỉnh sản phẩm theo nhu cầu của người tiêu dùng.)
“Tốt.” Thiệu Giang Tự cử động, “Ngày mai cho cậu lấy sang đây.”
“?” Lâm Nhĩ Gia trong đầu hiện dấu chấm hỏi, người này biết thuật đọc tâm?
“Ngủ đi, có việc cứ gọi tôi dậy.” Thiệu Giang Tự xem như ôn hòa, thậm chí còn đưa tay qua chỉnh lại chăn cho y, “Ngủ ngon Gia Gia.”
“Ừm……?” Lâm Nhĩ Gia khuôn mặt hiện lên dấu chấm hỏi, giữa chúng ta khi nào xuất hiện một thứ như “Gia Gia” trong câu chuyện này vậy?
Làm cũng đã làm một lần, ôm một lần, hôn một lần, cũng nên có tên thật mật chứ? Tôi nên gọi anh là gì nhỉ? Giang Giang?
Quả nhiên làm trò cho thiên hạ!
Thiệu Giang Tự lại có thể nghe được nội tâm oán hận của y thêm lần nữa, mở miệng giải thích: “Hôm nay tôi nghe quản gia nói cậu không về nhà, gọi điện thoại cho Bách Thiên Tề hỏi địa chỉ công ty cậu làm việc, y nói “Gia Gia của chúng tôi thường xuyên tăng ca, anh phải nhắc nhở cậu ấy ăn cơm”. Hiện tại tôi là chồng cậu, có phải cũng không được gọi cậu là Gia Gia?.”
“Cái đó, Giang Giang à…… A không phải.” Lâm Nhĩ Gia lần nữa não nhanh hơn miệng.
Thiệu Giang Tự: “……”
“Cái đó…… Thiệu Giang Tự, anh đừng nghe mấy lời buồn nôn của Lão Bách.” Lâm Nhĩ Gia nói, “Y vẫn kêu tôi là Gia ca, có đôi khi gọi Tiểu Lâm, cho tới bây giờ không gọi Gia Gia. Kia đều là ba mẹ tôi gọi.”
“Ồ.” Thiệu Giang Tự bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy về sau tôi sẽ gọi cậu như vậy.”
“…… Được.” Lâm Nhĩ Gia cam chịu, thầm nghĩ thật không thể hiểu nổi đầu óc ông chủ cây vạn tuế lạnh lùng tinh anh trên thương trường của các người, nhưng thôi, anh vui là được!
Lâm Nhĩ Gia vốn tưởng rằng hôm nay là một ngày điềm tĩnh gió nổi nước lặng, ban đêm bởi vì xấu hổ nên trò chuyện cũng không được mấy câu, thẳng đến nửa đêm mười hai giờ, y tỉnh dậy vì khát nước, cảm giác nhói nhói và hanh khô thuận theo cơ thể khó lòng kềm chế được.
Xúi quẩy quá….. lại sao nữa đây?
Y thấy Thiệu Giang Tự bên cạnh an ổn ngủ, không đành lòng quấy rầy hắn, lấy điện thoại di động lần mò tìm đường tay chân nhanh nhẹn vọt ra khỏi *chủ phòng.
(Phòng ngủ chính thường là không gian sống lớn nhất và được trang bị tốt nhất trong một ngôi nhà.)
Trước tiên đi đến phòng khách rót một ly nước, cố gắng xua đi sự khô nóng trong cơ thể, phát hiện không hiệu quả, y vô tri vô giác đi vào khách phòng, nghĩ ở trong này nếu có chỗ nào khó chịu còn có thể rên rĩ mấy tiếng, không đến mức ảnh hưởng Thiệu Giang Tự.
Y tiến vào, đem đèn ngủ quả cam nhỏ đầu giường đẩy qua một bên, ngồi ở bên giường thở gấp, sau đó giống như gấu koala, chậm chạm vén chăn, chui người vào. A, thân thể vừa lạnh vừa nóng vừa đau lại vừa yếu, thật giống người phạm tội bị tra tấn.
Ngay tại lúc y bắt đầu run rẩy, cảm giác được bản thân sắp sửa ngất đi, Thiệu Giang Tự ngủ nông nghe được tiếng động vội chạy sang.
“Gia Gia?” Giọng nói của hắn càng lúc càng gần nghe ôn nhu đến mức khó phân biệt được là thật hay giả, “Làm sao vậy?”
Ánh sáng màu ấm của đèn ngủ quả cam rọi vào mặt Lâm Nhĩ Gia, làm cho y giờ phút này thoạt nhìn như một quả cả chua bi chín muồi.
Lâm Nhĩ Gia có điểm bất lực lui vào trong chăn, không muốn đối mặt với việc bản thân bị mất kiểm soát, cũng không nguyện đối mặt với alpha trước mắt, “Thiệu Giang Tự, thật ngại quá…… Tôi có thể lại cần anh rồi……”
“Được.” Thiệu Giang Tự ngồi xổm xuống lên tiếng trả lời, phóng thích tin tức tố trấn an omega của hắn.
Qua vài phần phút, hắn thấy Lâm Nhĩ Gia vẫn không tốt lên, cũng không bận tâm hiện tại đã khuya. Gọi một cú điện thoại cho trợ lý Triệu Hỉ Sâm. Đối phương tuy mờ mịt trong cơn buồn ngủ nhưng rất nhanh dã bắt máy: “Thiệu tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?”