Chương 97 - Yếu đuối như vậy làm gì?
Mạc Thiên Nhật Dạ cố chịu đau nhích từng chút ngồi dậy, hắn ôm ngực lần xuống giường hướng tới toilet nhưng còn chưa đi được nửa đường đã thấy choáng váng.
Hắn ngồi bệt dưới sàn nhà, bộ dạng vô cùng thảm hại, muốn gọi người giúp nhưng xung quanh không có ai cả, lỡ như to tiếng bị Tôn lão gia phát hiện lại lớn chuyện.
Lịch Nhi mở cửa bước vào thấy hắn ngã dưới sàn thì hoảng hốt chạy tới.
– Anh bị gì vậy?
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe được giọng của Lịch Nhi thì lập tức quay đầu lại, hắn nhẹ cười, có cảm giác của một phế nhân.
Lịch Nhi đỡ hắn dựa vào người mình, mày liễu đâu sát vào nhau.
– Anh muốn đi vệ sinh sao?
Hắn khẽ gật đầu.
Cô đỡ hắn từng bước đi vào nhà tắm, hắn khá nặng, thân hình của cô lại rất mỏng manh, hai người lần mò mãi tới được cửa.
– Anh tự mình làm được chứ?
Hắn gật đầu.
Cô để hắn ở lại rồi đóng cửa đi ngoài, trưa nay Tiêu Đằng đã quay lại đưa quần áo của hắn cho Tử Minh, cô soạn một bộ pijama tối màu rộng, đặt hộp sơ cứu một bên, ngồi bên ngoài đợi hắn.
Chừng hai mươi phút sau vẫn chưa nghe thấy hắn gọi, cô chậc lưỡi bước tới gõ cửa.
– Anh xong chưa?
– Anh sắp xong rồi.
Giọng nói yếu ớt của hắn vọng ra, cô đợi thêm một chút nữa hắn vẫn chưa lên tiếng. Lịch Nhi nhíu mày đẩy cửa bước vào.
Mạc Thiên Nhật Dạ giật mình mặt mày xám ngoét, chưa bao giờ việc đi vệ sinh với hắn lại khó khăn tới như vậy, hắn đi xong rồi nhưng không thể kéo quần lên, mỗi lần với tay thì vùng da ở ngực lại căng ra đau đớn, có cảm giác như thịt nứt ra làm nhiều mảnh, đến thở cũng thấy nặng nề. Hắn cúi mặt, muốn che nhưng không biết che thế nào.
Lịch Nhi nhìn dáng vẻ chật vật của hắn hiện giờ không biết dùng từ nào để diễn tả, cô không biết là mình giận hay là tội nghiệp hắn, mà bất giác lại thấy mắt cay.
Lịch Nhi bước tới đỡ Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi trên thành bồn tắm, lấy một cái khăn phủ giữa hai chân hắn rồi đi ra ngoài, một lát sau trở lại với hộp sơ cứu và một bộ quần áo sạch.
Cô cúi đầu, tay chuẩn bị thuốc đỏ cùng bông gòn nói khẽ.
– Tới giờ thay băng rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn từng góc cạnh trên gương mặt của Lịch Nhi, trong cái khoảnh khắc gần gũi hiếm hoi này đột nhiên… muốn khóc, em hận anh như vậy cuối cùng vẫn lo cho anh. Có cảm giác như đây là giây phút của đôi vợ chồng già, tuổi xế chiều nương tựa lẫn nhau. Thật tiếc, anh bỏ lỡ thời gian đẹp nhất của chúng ta rồi.
Lịch Nhi không nhìn vào mắt hắn chỉ chăm chú vào vết thương trên ngực, huyết tương chảy ướt miếng gạc trắng, có chỗ còn khô lại dính sát vào da. Cô ngồi đối diện, một tay chạm ngực phải, tay kia gỡ thật nhẹ miếng gạc để hắn không quá đau rát.
Mạc Thiên Nhật Dạ cắn răng rít khẽ một tiếng, Lịch Nhi không dừng tay, bởi càng làm chậm càng đau. Bọt oxy già làm Mạc Thiên Nhật Dạ gần như gục ngã, hắn gục đầu vào vai cô, nhắm chặt hai mắt.
– Cố chịu một chút.
Cô vỗ nhẹ vào lưng hắn như an ủi, lời này không phải lời dịu dàng dành cho hắn mà cô biết hắn đang rất đau nên cũng không nỡ nặng lời.
Bốn chữ đơn giản này tiếp thêm biết bao nhiêu sức mạnh cho gã đàn ông to xác, hắn từ từ thẳng lưng để Lịch Nhi làm tiếp công đoạn cuối cùng.
Lịch Nhi không vội băng bó, cô đặt chậu nước ấm bên cạnh rồi không nói gì chỉ lặng lẽ cởi chiếc sơ mi ra khỏi người hắn, sau đó lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau cho hắn.
Mạc Thiên Nhật Dạ yên lặng nhìn vợ của mình, cô rất đẹp, chính là đóa dành dành trắng toả hương thơm, cô hận hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ nhưng rồi cũng là dáng hình này chưa bao giờ bỏ mặc hắn. Hắn giơ tay phải nắm lấy cánh tay cô nói thật nhẹ.
– Người ta nhìn vào chúng ta rồi quay lưng cười cợt, họ nói rằng kiếp trước là em nợ anh nên kiếp này phải trả giá. Anh cũng cảm thấy rất bất công cho em, sao lúc nào cũng là một mình em khổ, Lịch Nhi, nếu một ngày em không chịu nổi anh nữa, em có thể dẫm anh ở dưới chân, anh nhất định sẽ cười đến khi môi em nở nụ cười.
Người ta còn nói gặp nhau là duyên, nên phải nắm giữ nhau thật chặt, em đã giữ anh một lần, anh vô tình cắt đứt sợi nối giữa hai chúng ta. Em xem, anh tệ như thế sao em còn đối tốt với anh như vậy? Đi hết một vòng đời có lẽ anh còn chưa trả hết cho em.
Lịch Nhi gỡ tay của hắn khỏi khuỷu tay mình rồi lật từng kẻ tay lau nước ấm, cô vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc đó đáp lại lời của hắn.
– Anh đừng nghĩ tôi chăm sóc anh là vì còn yêu anh, cũng không phải vì trách nhiệm, tôi đối với anh là giữa một người đối với một đồng loại, cũng như thấy một người nằm chết giữa đường giúp họ tìm chỗ chôn thôi.
Có những người vừa buông bỏ mối tình này đã ngay lập tức tay trong tay cùng một người khác. Cũng có những cuộc hôn nhân thề nguyền khắc cốt ghi tâm nhưng khi buông tay mỗi người liền tìm thấy một bến đỗ riêng.
Cô cũng như trải qua một lần đò, một chuyến đò nhiều sóng gió, bảo cô đi thêm một chuyến nữa cô sẽ tiếc, tiếc tuổi trẻ và cô sợ, sợ lại khổ tâm, cô không thể mở lòng dù đó có là người mới hay người cũ. Cũng không thể vì một chút nỉ non mà ngoác miệng cười.
Cô luôn cứng giọng nói với giọng điệu thương hại hắn nhưng chính cô là người hiểu rõ nhất bản thân mình, sau một cuộc hôn nhân thất bại, có ghét có hận nhưng còn một chút tình gọi là nghĩa vẫn còn ở lại đây.
Cô lẳng lặng nuốt sự nghẹn ngào đáng ghét kia luôn thường trực trong cổ họng mình, cô không muốn hắn biết mình không hề thương hại hắn.
Lịch Nhi lau hết thân trên cho hắn, còn phần dưới…
Cô nhìn hắn muốn nói nhưng không biết nói thế nào. Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn xuống chân mình cũng không muốn làm khó cô.
– Ngày mai Tiêu Đằng tới làm cho anh cũng được, em đừng làm, bẩn tay em.
Hắn cúi đầu, chính thứ dư thừa này khiến cô có một cuộc hôn nhân toàn là ác mộng, nhiều lúc hắn đã nghĩ mình không phải là con người, con người làm gì có ai nhẫn tâm như vậy.
Lịch Nhi khẽ chớp mắt, hắn như một đứa trẻ đang từng bước trưởng thành, thật tốt, như thế này người đến sau sẽ không đi vào vết xe đổ của cô.
Cô không nói gì ngồi xuống kéo quần qua khỏi bàn chân của hắn, Mạc Thiên Nhật Dạ hơi sững sờ, hắn nhìn chóp đầu của cô ở phía dưới, vị đắng xộc thẳng vào cổ họng.
Một… Hai giọt nước mắt, rồi hắn khóc nấc lên, khóc thật lớn.
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, bất giác tròng mắt cũng đẫm lệ.
Tôn Lịch Nhi và Mạc Thiên Nhật Dạ là gì? Là tuổi xuân không trọn, là hôn nhân tan vỡ, là kết thúc với đau đớn và thù hận. Hai con người mãi mãi không thể hoà hợp giờ chỉ nhìn nhau cũng có thể khóc, yếu đuối như vậy để làm gì? Tương lai cũng đâu thể nắm tay nhau.