Chương 75 - Thanh xuân của em vì anh mà đánh mất, anh dùng cả đời bù đắp lại cho em
- Trang Chủ
- Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau?
- Chương 75 - Thanh xuân của em vì anh mà đánh mất, anh dùng cả đời bù đắp lại cho em
Mạc Thiên Nhật Dạ chưa từng nghĩ mình sẽ yêu cô gái này như thế nào, sẽ bắt đầu với cô ra sao, cũng chưa từng nghĩ sẽ đối tốt với cô ấy nhưng hôm nay chính cô gái này khiến hắn điên đảo, mỗi tế bào trong thần kinh của hắn đều sẽ có một trạng thái của Tôn Lịch Nhi ở trong đó.
Lịch Nhi bật cười, coi thường dè bỉu đều có đủ.
– Anh nghĩ tôi cần anh bù đắp sao? Khi con người ta thức dậy sau một giấc mộng dài, người ta sẽ trở nên thật tỉnh táo và họ đủ sáng suốt để nhận ra ai là người xứng đáng để họ quan tâm. Mạc Thiên Nhật Dạ, anh đâm một nhát dao vào tim tôi rồi muốn bù đắp, anh có chắp vá bằng ngàn mũi khâu nó cũng sẽ để lại những vết sẹo xấu xí và quan trọng nhất, là tôi không can đảm để hy vọng về anh thêm một lần nào nữa.
Tất cả như một ván bài, vì tham lam mà đặt cược hết những gì mình có, cuối cùng thua cuộc… trắng tay.
Mạc Thiên Nhật Dạ đứng lên bước tới chỗ Lịch Nhi, cô ương ngạnh ngồi yên giương mắt nhìn hắn, hắn dừng trước mặt cô đứng thật lâu như vậy rồi mới lên tiếng.
– Em nói đúng, ai cũng sẽ tỉnh dậy sau giấc mộng dài, em nhận ra anh không còn xứng đáng để em yêu nữa, còn anh thì ngược lại, sau cơn ngủ mê anh mới nhận ra, trên đời này anh có thể thiếu tất cả nhưng nhất định không thể thiếu em.
Làm rơi tiền…có thể nhặt lại, làm rơi tình…nó đã hoà với hư không, anh không mong em tha thứ cho anh lúc này, cứ làm khổ anh đi, để anh trả lại em những gì mà anh nợ, thanh xuân của em vì anh mà đánh mất, vậy thì anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em.1
Lịch Nhi cắn chặt môi, căm phẫn lẫn uất nghẹn trào ra từ khoé mắt, hắn nói những lời này để làm gì, còn có ý nghĩa sao? Lúc ở bên cạnh thì xem cô như dụng cụ để mua vui, để chút giận, bây giờ lại tỉ tê đau xót cho thanh xuân của cô, hắn càng nói càng khiến cô cảm thấy bản thân thật tầm thường, bởi vì tầm thường mới yêu sâu đậm một người đến như vậy.
– Đừng nói lời thừa thãi nữa.
Lịch Nhi quay mặt đi, Mạc Thiên Nhật Dạ đau lòng đưa tay lau lệ đang tuôn dài trên mặt cô, Lịch Nhi gạt qua một bên không cần đến nhưng vô tình đụng vào vết bỏng của hắn làm nó chảy máu.
Mạc Thiên Nhật Dạ rụt tay lại xuôi xuống thân, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, Lịch Nhi rất tinh mắt, cô khó chịu hỏi.
– Làm sao vậy?
Mạc Thiên Nhật Dạ lắc đầu.
– Không có gì đâu.
Lịch Nhi nhìn ra cửa sổ, đoán chừng đêm nay mưa sẽ không tạnh, cô đứng lên bước ra ngoài, một lúc sau trở lại ném cho hắn hai cái chăn và một miếng băng cá nhân cỡ lớn.
– Phòng của tôi nhỏ không đủ tiện nghi như ở Mạc gia, anh chịu khó ngủ dưới sàn đi, trước khi trời sáng đừng để tôi thấy anh còn ở đây.
Nói xong Lịch Nhi lên giường kéo chăn đắp kín qua đầu.
Mạc Thiên Nhật Dạ cầm miếng băng cá nhân, môi cong lên nói thật khẽ chỉ đủ một mình hắn nghe “em còn yêu anh mà có phải không?”
Mạc Thiên Nhật Dạ trải chăn dưới góc giường của Lịch Nhi, hắn không ngủ được nên bắt đầu nói nhảm.
– Hôm qua anh cho người làm lại ảnh cưới của chúng ta rồi, rất may là studio đó vẫn còn giữ ảnh gốc.
Lịch Nhi im lặng.
– Anh thấy phòng này hơi nhỏ, mà anh lại phóng ảnh cỡ đại nên sẽ không cân bằng cho lắm, vợ à…hay là chúng ta sửa phòng này lại đi?
Lịch Nhi vẫn im lặng.
– Anh hỏi bộ tư pháp rồi, họ nói thêm họ của em sau họ Mạc của anh hơi bất khả thi nhưng mà anh nhiều tiền chắc sẽ không sao đâu. Em thấy cái tên Mạc Tôn Nhật Dạ thế nào? 1
– Anh có thôi đi không?
Lịch Nhi ngồi dậy ném gối vào mặt hắn, sau khi hắn giả vờ mất trí kỹ năng vô sỉ của hắn ngày càng thăng cấp, mà thăng cấp theo hướng khiến người ta cực kì chán ghét.
Mạc Thiên Nhật Dạ gỡ cái gối xuống mặt mình im bặt không nói nữa. Lịch Nhi trừng mắt rồi nằm xuống, hắn ngồi dậy nhìn cô, có bạn cùng phòng thật tốt. . Google ngay trang || TRЦмtrцуen . V N ||
Lịch Nhi mòn mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay khi tỉnh lại trời đã hửng nắng. Cô giật mình nhìn xuống dưới sàn, chăn gối đã gấp gọn gàng, có lẽ hắn đã rời đi từ sớm. Cô mệt mỏi vì cả đêm ngủ không ngon giấc, lúc nào cũng chập chờn như canh trộm.
Lịch Nhi mở laptop xem qua trang web của mình, ngay dưới phần bình luận có một người để lại lời nhắn muốn mua lại Tôn Thị với gấp mười lần giá đã đưa ra. Rất nhiều bình luận tò mò rôm rả bàn tán, không biết người bí ẩn này là ai?
Lịch Nhi vốn dĩ không muốn bán Tôn Thị, cô chỉ muốn dùng nó để dụ Thẩm Nghiệp Thành giở trò cướp đoạt nhưng nếu thật sự có người để ý đến Tôn Thị mà còn trả giá cao thì Thẩm Nghiệp Thành sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.
Lịch Nhi không liên lạc với người bí ẩn đó, cô đóng laptop chuẩn bị tới bệnh viện thăm Mạc Cao Ân.
***********
– Thẩm tổng, có thể đây là chiêu trò của Tôn Lịch Nhi, cô ta muốn khích chúng ta ra mặt để mua Tôn Thị với giá cao, nhà họ Tôn bây giờ chỉ còn cái vỏ, giữ Tôn Thị cũng không kinh doanh được, cha con Tôn Bách Điền chỉ đang muốn vớt vát chút bạc thôi.
Trần Mộc đứng trước bàn làm việc của Thẩm Nghiệp Thành nói ra suy nghĩ của mình. Khỏi cần tới chuyên gia trong giới kinh doanh, chỉ cần người bình thường nhìn vào cũng biết Tôn Thị bây giờ như cái nhà hoang bỏ đi, có ai ngu dại mà mua lại nó với giá cao ngất ngưởng như vậy, dù nó nằm ở khu vực trọng điểm dễ kinh doanh nhưng khi thu mua lại thì vẫn phải sửa đi mà thôi.
Thẩm Nghiệp Thành trầm ngâm, nếu đúng như lời Trần Mộc nói thì tốt nhưng nếu thật sự có người mua lại Tôn Thị với giá cao gấp mười thì không phải công sức tính toán của ông đổ sông đổ biển sao.